BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 37

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Qua lời kể của Ngụy Vân Lang, Hạ Vị Sương biết được người này có một vị sư phụ là cao nhân ẩn sĩ. Hai ngày trước khi nạn xác sống nổ ra, sư phụ cậu ta tính thấy thiên hạ sắp gặp đại họa, cũng báo cho Ngụy Vân Lang không cần phải che giấu sự đặc biệt của bản thân nữa.

Quả nhiên, không lâu sau, cả thế giới đã long trời lở đất.

Thật ra bản thân Ngụy Vân Lang ở ngay thành phố bên cạnh. Tận thế ập xuống, cậu ta tính được thành phố A có tai tinh giáng thế. Vậy là vừa đi vừa tính, lập chí diệt trừ tai tinh, tiêu tai giải nạn cho bá tánh.

Đi tới đi lui, cuối cùng đi đến nơi này.

Nhưng vừa đến gần thôn Thúy Sơn, Ngụy Vân Lang đã cảm thấy áp lực quá nặng nề. Cậu ta biết tai tinh mà mình muốn tiêu diệt vô cùng đáng sợ. Cách cậu ta nhận thức khác với người thường, thế nên cảm thụ về chuyện đó cũng càng sâu sắc.

Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Vân Lang sợ hãi.

Cậu ta bắt đầu che giấu bản thân, để tránh bị tai tinh phát hiện mục đích dẫn đến sứ mệnh thất bại trong gang tấc. Vì thế, cậu ta tiếp tục suy tính, tìm đến nhà những người đã mất đi sinh mệnh mà nương náu, tiện tìm kiếm thời cơ diệt trừ tai tinh. Cứ thế, cậu ta đến nhà Kim Quý.

Ngụy Vân Lang nhún vai, hết sức bất đắc dĩ: “Có thể là tôi tính sai. Vốn tôi tưởng rằng buổi chiều nhà này sẽ không còn ai. Nào ngờ lại đông người như thế… Ngại ghê.”

Không, không phải cậu ta tính sai, mà là vận mệnh đã thay đổi.

Hạ Vị Sương bình tĩnh hỏi: “Cậu đoán mệnh chính xác khoảng bao nhiêu?”

Ngụy Vân Lang khiêm tốn: “Chắc chừng bảy tám chục phần trăm đi.”

Hạ Vị Sương lại nói: “Tiếp tục.”

Ngụy Vân Lang ngây người: “Tôi nói xong cả rồi, còn phải tiếp tục khai cái gì nữa?”

Hạ Vị Sương: “Dị năng của cậu.”

Ngụy Vân Lang bĩu môi: “Cái này giữ bí mật có được không?”

Hạ Vị Sương: “Được.”

Ánh mắt Ngụy Vân Lang lập tức biến đổi. Sao tự dưng người này lại dễ nói chuyện thế? Không phải có âm mưu gì đó chứ? Tròng mắt Ngụy Vân Lang đảo vòng. Đột nhiên, cậu ta hỏi: “Ấy, từ đã, chị biết tôi có dị năng, có phải cũng biết dị năng của tôi là gì rồi đúng không?”

Hạ Vị Sương đáp: “Gần như thế. Cơ mà giờ có vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi cậu.”

“Vấn đề gì?”

“Tai tinh là ai?”

Ngụy Vân Lang im lặng.

Hạ Vị Sương cũng không gặng hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.

Ngụy Vân Lang biết, cứ tiếp tục giằng co thế này thì chẳng có lợi gì cho mình, bèn nói: “Thật ra tôi cũng không cần phải giấu giếm. Chỉ là nếu mọi người biết thì có thể sẽ khiến bản thân gặp phải nguy hiểm.”

Cô gái tóc dài, mái bằng trước mắt, từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng lúc này, gương mặt cô ta lại thoáng qua một chút yếu ớt. Kẽ hở đó khiến Ngụy Vân Lang chợt nảy sinh một suy nghĩ.

Cô gái này biết rất nhiều. Cô ta biết mình có dị năng, thậm chí rất có thể biết cả dị năng của mình là gì. Hơn nữa… bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, lúc cậu ta trèo tường vào, cũng là người này hô một câu “Chính hắn”.

Cô ta biết quá nhiều. Có khi nào cũng biết tai tinh là ai? Vậy không phải vừa khéo sao?

Thật ra Ngụy Vân Lang hiện tại không biết cụ thể ai là tai tinh!

Cậu ta lập tức kích động: “Đương nhiên, mấu chốt là tôi còn chưa xác định được chính xác tai tinh, chỉ biết phương hướng đại khái thôi.”

Hạ Vị Sương cụp mắt, ừ một tiếng, không tiếp tục gặng hỏi hòng đưa ra được kết luận gì mới. Trong lòng cô khá bất an. Thực lực mạnh đến đáng sợ, khiến người ta không dám đối mặt trực tiếp… Người ở thôn Thúy Sơn phù hợp với những đặc điểm đó nhất còn không phải là Tang Lộ vẫn chưa rõ thái độ đấy sao?

Nhưng sao Tang Lộ lại là tai tinh? Chị vẫn đang yên lành, cũng không làm hại đến ai. Đây tuyệt đối là hiểu lầm.

Nếu thật sự có tai tinh thì cũng nên là người khác mới đúng. Nhưng thôn Thúy Sơn còn ai có thực lực mạnh hơn Tang Lộ nữa đâu?

Chẳng lẽ thật ra tai tinh không lợi hại đến thế, chỉ là một mình Ngụy Vân Lang thì không ứng phó được thôi…?

Hạ Vị Sương nói: “Cậu cảm thấy mình đánh thắng được tai tinh không?”

Ngụy Vân Lang cười khẩy một tiếng, lắc đầu: “Một mình tôi thì chắc chắn không được. Nhưng nếu có người giúp, nói không chừng sẽ khả thi.”

Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy tạm thời đừng có học đòi. Cùng quần chúng nhân dân quét sạch kẻ thù trước mắt mới là chính sự.”

Vì thế, Ngụy Vân Lang còn chưa có cơ hội phản đối đã bị phán đưa đến cho Bí thư Chi bộ thôn.

Ngụy Vân Lang giãy giụa lần cuối: “Đừng mà. Khó khăn lắm tôi mới tìm được hướng của tai tinh, làm gì có thời giờ đánh xác sống với mọi người chứ? Bỏ lỡ lần này, nói không chừng tôi sẽ không đuổi kịp nó nữa!”

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Ngụy Vân Lang hít sâu một hơi, vụt đứng dậy, nói: “Tôi muốn mọi người cùng tôi chung sức diệt trừ tai tinh. Nếu không, chẳng bao lâu nữa, mọi người cũng sẽ gặp tao ương!”

Hạ Vị Sương cau mày. Nếu thật sự nghiêm trọng như lời cậu ta nói thì tất cả đúng là phải đồng lòng. Tai tinh sẽ không là Tang Lộ, vậy chi bằng… gọi Tang Lộ cùng đánh?

Ngụy Vân Lang lại nói: “Tôi có thể tinh lọc xác sống. Chỉ là mức độ nhiễm bệnh càng nặng thì tinh lọc sẽ càng khó khăn, nhưng đồng thời, mức độ thương tổn đối với chúng cũng càng lớn. Khuyết điểm chính là pháp lực của tôi có hạn, không thể xài chiêu này mãi, cần phải hồi máu. Thân thủ của tôi xem như khá tốt. Cô em bên kia cùng cậu em bên này thoạt trông cũng rất cừ. Mọi người cùng nhau góp sức thử một lần, nói không chừng có thể thật sự diệt trừ được tai tinh.”

Dừng một chút, Ngụy Vân Lang lại nói: “Nếu trong thôn có dị nhân thì lại càng tốt.”

Hạ Vị Sương & Hạ Tình Tuyết: “…”

Trong thôn đúng là có dị nhân, hơn nữa còn có những bốn người. Chỉ là hết ba người không phải hệ chiến đấu, người còn lại thì hết sức bất thường.

Hạ Vũ cười nhạo: “Tôi nghe sao thấy giống như cậu đang lừa đảo vậy? Nói! Có phải muốn nhân cơ hội đào tẩu hay không?”

Ngụy Vân Lang vô cùng oan khuất: “Rõ ràng là mấy người hỏi tôi trước. Tôi nói thật, các người lại không tin. Xin hỏi tôi lừa mấy người làm gì? Thôi, ứ đi nữa, tôi cảm thấy chỗ này cũng khá tốt.”

Nói đoạn, cậu ta cứ thế mà nằm thẳng cẳng, cười tủm tỉm nói: “Ai da, vốn là muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, như bây giờ cũng hay.”

Kim Quý: “Xùy, xùy, xùy. Đừng ở lại nhà tôi. Tôi không hoan nghênh cậu.”

“Tôi đi tìm tai tinh với cậu.” Hạ Vị Sương ngồi xuống trước mặt Ngụy Vân Lang, uy hiếp, “Cậu có thể nói dối, cũng có thể trốn đi thử xem. Nhưng bọn tôi có đồng đội rất mạnh, chị ấy sẽ cho cậu biết cái gì gọi là hối hận.”

Chuyện tai tinh vẫn luôn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy bất an. Cô tin tưởng Tang Lộ. Nhưng chuyện này nếu truyền ra thì người khác rất có thể sẽ lại hoài nghi chị. Dù rằng đám người kia không là gì, nhưng Hạ Vị Sương vẫn sẽ cảm thấy ấm ức thay Tang Lộ.

Ngụy Vân Lang lập tức nở nụ cười. Cậu ta nhanh nhẹn bò dậy, rồi chợt đưa đầu ra, kề sát tai Hạ Vị Sương mà nói: “Cảm ơn nha bà chị. Chị cũng là dị nhân đúng không? Yên tâm, mọi người hợp sức, tỉ lệ thắng vẫn rất cao.”

Hạ Vị Sương không thích kề sát người xa lạ như thế, bèn giơ tay chặn lại theo phản xạ. Mu bàn tay cô vô tình đụng phải chóp mũi Ngụy Vân Lang.

Chỉ một thoáng, trước mắt cô hiện lên vài hình ảnh. Ngay sau đó, một cơn đau lan ra từ sâu trong trí óc khiến những hình ảnh tiên tri của cô đồng loạt tan thành mây khói.

Hạ Vị Sương cau mày, xoa xoa thái dương. Cô biết đây là bởi vì hôm qua mình vừa chủ động sử dụng dị năng, thế nên hôm nay dù là bị động cũng không thể nhận được tin tức hoàn chỉnh. Hạ Vị Sương điều chỉnh một chút tinh thần mệt mỏi cùng sự lo lắng. Sau đó, khi nhìn Ngụy Vân Lang, vẻ mặt cô đã hòa hoãn hơn nhiều, cảm tình cũng tăng vọt.

Bởi vì trong số những hình ảnh tương lai ít ỏi vừa nhìn đến, cô đã thấy Ngụy Vân Lang nhào về phía Hạ Tình Tuyết, ôm cô nàng tránh thoát khỏi nguy hiểm tập kích. Mối nguy hiểm đó là một gốc cây, tự dưng bay đến, chẳng biết do ai làm.

Thứ thấy được thật sự quá ít, không đủ tin tức. Hạ Vị Sương chỉ có thể suy đoán nguy hiểm xảy ra ở trên núi, thời gian là hôm nay, ngoài ra không còn nhìn được gì nữa.

Nhưng chỉ riêng việc Ngụy Vân Lang cứu Tiểu Tuyết trong thời khắc nguy hiểm thôi cũng đã đủ để Hạ Vị Sương có cảm tình với cậu ta.

Vì thế, thái độ của cô lại càng ôn hòa, nói: “Trước đó, chị cần tìm một người bạn về đã. Cậu định đi cùng chị hay chờ ở đây?”

Ngụy Vân Lang nói: “Bây giờ bên ngoài nguy hiểm như thế mà người bạn kia của chị còn đi lung tung à? Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể cùng nhau.”

Hạ Vị Sương nói: “Cậu nóng ruột lắm à? Bằng không chúng ta chờ mai lại hành động, khi đó có lẽ chị ấy đã trở lại.”

Ngụy Vân Lang nghiêm túc nói: “Tôi gấp lắm. Tai tinh vẫn không ngừng trưởng thành. Chúng ta càng chậm trễ, nó lại càng lớn mạnh. Tốc độ trưởng thành của nó vô cùng đáng sợ. Cho dù chỉ chênh lệch một ngày thì tỉ lệ thắng của chúng ta cũng sẽ giảm đi.”

Dưới sự uy hiếp gấp rút ấy, Hạ Vị Sương quyết định mọi người sẽ đi tìm Tang Lộ trước, sau đó cùng nhau giải quyết thứ mà Ngụy Vân Lang gọi là tai tinh.

Chuyện này nghe có vẻ hết sức vớ vẩn. Hạ Vị Sương không muốn liên lụy người vô tội, bèn nói không cần nhiều người như thế đi ra ngoài. Nhưng thái độ của Hạ Vũ và Hạ Tình Tuyết hết sức kiên quyết, nhất định phải hành động cùng Hạ Vị Sương. Không những thế, bọn họ còn cho rằng chuyện này không chỉ là trách nhiệm của mình, gọi càng nhiều người sẽ càng an toàn.

Kim Quý vội nói: “Bằng không em nghĩ cách báo cho người khác. Không phải mọi người muốn đi tìm bạn sao? Tìm về trước rồi lại tính?”

“Cũng được.” Hạ Vị Sương cam chịu nói, “Vậy đi cùng đi.”

“Bên ngoài có xác sống, chỉ mấy người chúng ta vẫn không quá an toàn.” Hạ Vũ nói, “Em đi gọi Hạo Tử đến.”

“Không cần phải gọi cậu ấy đâu.” Hạ Vị Sương nói, “Thật ra nếu chỉ lái xe đi, không làm gì khác thì rất nhanh. Một mình chị đi cũng được.”

“Trên núi đường hẹp, xe lên không được. Vẫn phải xuống xe.”

“Chị có thể đứng dưới núi gọi Tang Lộ, không leo lên.”

“Vậy chúng ta ngồi xe hết, cũng không có gì nguy hiểm. Vẫn nên cùng nhau thì hơn, đề phòng bất trắc.”

Hạ Vị Sương do dự một lúc rồi đành phải nói được.

Mấy người mượn cái thang leo trở vào nhà Hạ Vị Sương. Hạ Vũ đứng trên sân thượng gọi Trương Văn Hạo, nào ngờ Trương Văn Hạo nói nhà mình có người lớn tuổi bị bệnh cần chăm sóc, không thể đi ra ngoài. Ngược lại là Kha Tiếu Tiếu, vừa hay bọn họ muốn lên núi tìm Tang Lộ đã vô cùng cố chấp muốn đi chung.

Kha Tiếu Tiếu cứ khăng khăng: “Em có cảm giác đặc biệt xấu. Mọi người không dẫn em đi thì em không thể nào an tâm được. Xin lỗi, chị Sương Sương, để em nông nỗi lần này đi.”

Nói đến nông nỗi, Hạ Vị Sương cho rằng mình không có tư cách chỉ trích người khác. Suy cho cùng thì rất nhiều chuyện cô làm, ở trong mắt người ngoài chắc cũng là hết sức nông nỗi. Cô chỉ đơn giản nói một câu: “Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình.”

Đoạn đường từ thôn đến chân núi, cả bọn lái xe đi. Bọn họ cột chặt vũ khí trên nóc xe, một đường chạy như vũ bão, cắt đuôi xác sống, sau đó dừng lại tại chân núi. Đông người, nên ngồi hai xe. Ngụy Vân Lang, Hạ Vũ và Kha Tiếu Tiếu ngồi xe sau.

Sắc mặt Ngụy Vân Lang có hơi kì quái: “Người bạn kia của chị ấy sao lại ở chỗ này…”

Hạ Vũ gãi gãi đầu, nhớ đến Tang Lộ lại cảm thấy sợ hãi: “Người nọ đúng là rất quái lạ.” Có thể là do trước đó vẫn luôn gắng nhịn nên giờ không có Hạ Vị Sương, người một mực bênh vực Tang Lộ, ở trên xe, Hạ Vũ liền nhịn không được mà càm ràm mấy câu với Ngụy Vân Lang.

Trong khi đó, ở đằng trước, Hạ Vị Sương nhân lúc xác sống còn chưa bu lại, quay cửa kính xe xuống mà gọi với lên núi mấy tiếng Tang Lộ.

Cũng chẳng biết có phải Tang Lộ lại đang ngâm mình trong nước, không nghe thấy hay không. Tóm lại, đối phương chẳnh có chút động tĩnh gì.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải leo lên núi tìm Tang Lộ. Trước khi bước xuống, hai chiếc xe đã hú còi inh ỏi, nhử hết xác sống chung quanh đến, sau đó dẫn bọn chúng chạy đi thật xa rồi mới một lần nữa quành về, kéo ra một khoảng cách an toàn.

Cả bọn hỏa tốc xuống xe, gỡ số vũ khí cột trên nóc rồi lập tức men theo con đường núi hẹp mà chạy.

Hạ Vũ an ủi Ngụy Vân Lang, người duy nhất chưa từng gặp Tang Lộ: “Đừng sợ, chỉ cần chúng ta chạy lên được là sẽ an toàn. Tang Lộ đặc biệt lợi hại.”

Sắc mặt Ngụy Vân Lang càng lúc càng kém, chỉ im lặng mà không nói gì.

Đằng trước, Hạ Vị Sương chạy, chạy mãi, rồi bỗng dưng cũng chau mày. Bởi vì cô phát hiện nơi Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm vẫn chưa xuất hiện trên con đường mình đi qua… Còn phải tiếp tục hướng lên trên nữa.

Nhưng lên nữa là đến đỉnh núi rồi.

Bất luận Hạ Vị Sương có không muốn đến cỡ nào đi nữa, cô vẫn thấy được nơi Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm ngay trên đỉnh núi. Cách cây cối sắp xếp trong hình ảnh tiên tri gần như là giống chỗ này y đúc. Mà đằng trước, chính là hồ nước mà Tang Lộ thích ngâm mình.

Tang Lộ không có đây ư?

Hạ Vị Sương giương mắt nhìn, chỉ thấy mặt hồ yên ả. Nhưng ngay sau đó, từng vòng sóng gợn xuất hiện.

Ào một tiếng, Tang Lộ rẽ nước nhảy lên. Mái tóc dài của chị vẩy ra một chuỗi bọt nước. Bàn tay thon dài, trắng nõn kia quệt đi những hạt li ti vương trên hàng mi đen. Tang Lộ nhìn về phía Hạ Vị Sương.

“Tang Lộ!”

Hạ Vị Sương không kiềm được nụ cười, chạy về phía đối phương.

Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại.

Hạ Vị Sương vừa quay đầu đã thấy ngay nụ cười méo xẹo của Ngụy Vân Lang: “Chị à, trâu bò thật đó. Người bạn cực kì lợi hại kia của chị là vị này mà sao không chịu nói sớm?”

_____________

Quý dị đã chuẩn bị sẵn sàng chưaaa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện