BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 41

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Tang Lộ từng nói Hạ Vị Sương là một người cố chấp. Đối với nhận xét này, Hạ Vị Sương không đồng ý. Rõ ràng cô rất giỏi lắng nghe ý kiến của người khác, đặc biệt là Tang Lộ.

Hạ Vị Sương từ từ giảm tốc độ xe. Cổ họng như bị keo nước dính chặt, có làm sao cũng không thốt lên được âm thanh rõ ràng. Cô rất muốn gọi tên chị, lại gọi không được. Vì thế, cô chỉ mím chặt môi, không rên một tiếng.

Hạ Vị Sương đang sợ hãi. Mang theo nỗi bất an mãnh liệt, cô nghe theo kiến nghị của Tang Lộ mà giảm tốc độ xe, vòng qua chướng ngại vật, không đối đầu trực tiếp với xác sống nữa.

“Tốt lắm.” Tang Lộ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Hạ Vị Sương như đang khen ngợi. Cô nói, “Chúng ta tìm một chỗ dừng lại nào.”

Trên quốc lộ dài đằng đẵng này, Hạ Vị Sương biết nơi thích hợp để cô dừng chân nhất là đâu. Chính là trạm xăng đã bị phá hủy kia. Khu siêu thị đằng sau vẫn chưa hoàn toàn biến thành phế tích. Bãi đỗ cũng có những chiếc xe khác.

Nhưng trong lòng cô vấn vương một nỗi niễm bí ẩn không cách nào bộc bạch, thế nên quá trình di chuyển đến nơi đó càng trở nên thong thả.

Chỉ là, dù Hạ Vị Sương không nói một lời, vẫn tỏ ra kiên cường nhìn thẳng phía trước, vờ như người bên cạnh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mình thì Tang Lộ vẫn biết cô đang nghĩ gì.

Chị luôn rõ ràng nhất.

“Chị sẽ ở bên cạnh em, đến vĩnh viễn.” Tang Lộ chưa bao giờ keo kiệt những lời hứa hẹn đối với Hạ Vị Sương, mà thường chị cũng làm được. Chị dịu dàng mà kiên quyết, bất luận là nội tâm hay hành động, vẫn luôn mạnh mẽ như thế.

Tang Lộ từng nói với Hạ Vị Sương thế này: “Em quá mức ỷ lại chị.”

Khi đó, Hạ Vị Sương cảm thấy sợ hãi xen lẫn bất an: “Xin lỗi, em quấn người quá.” Những cặp đôi bình thường bên nhau thế nào, Hạ Vị Sương rất rõ. Sau khi xác định quan hệ với Tang Lộ, cô từng cố ý tìm hiểu về phương diện này. Chỉ là một người hiểu rõ lí thuyết không có nghĩa là người đó có thể làm được thật hoàn mỹ. Cô không khống chế được tình cảm của bản thân. Mỗi khi nhìn đến Tang Lộ, tất cả lí trí sẽ lập tức tan thành mây khói.

May mà lời Tang Lộ nói tiếp sau đó chính là: “A Sương, không cần phải xin lỗi. Em không có làm sai. Chị thích em ỷ lại chị.”

Hạ Vị Sương vừa nở nụ cười, Tang Lộ đã nói tiếp: “Chỉ là A Sương, nếu có một ngày chị phải đi thì em làm sao bây giờ?”

Trước giờ chị vẫn luôn bình tĩnh, lí trí, toàn diện như thế: “Chúng ta không thể đảm bảo mình sẽ không gặp bất trắc gì. Sương Sương, em không thể ỷ lại chị mãi như thế. Em nên đặt bản thân ở vị trí trước tiên. Nếu ngày ấy đến, chị mong em vẫn có thể sống tốt.”

Hạ Vị Sương vội phản bác: “Ngày đó sẽ không đến, trừ phi… trừ phi chị không yêu em.”

Khi nói ra lời này, Hạ Vị Sương cảm thấy vô cùng hồi hộp, lại xen lẫn một chút lúng túng. Bởi vì ở phương diện ngôn ngữ, cô rất ít khi nhắc đến những từ “yêu” hay “thích”. Cô hướng nội, kiệm lời, không giỏi biểu đạt, sẽ cảm thấy ngại vì một số lời âu yếm.

Nhưng Tang Lộ thì không thế. Chị rạng rỡ, hào phóng, dường như không hề mang gánh nặng ngại ngùng gì.

“Chị yêu em.” Khi Tang Lộ nói ra những lời này, Hạ Vị Sương sẽ cảm thấy hết sức an tâm. Bởi vì thái độ của chị quá bình thản, khiến người ta không nhịn được mà muốn tin tất cả những gì chị nói đều là sự thật.

Tang Lộ nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt: “Bởi vì chị yêu em nên không thể không suy xét càng nhiều.”

Tang Lộ thả tự do tình cảm của mình, lại muốn Hạ Vị Sương kiềm chế.

Có đôi khi, Tang Lộ thật sự rất tàn nhẫn.

Hạ Vị Sương cảm thấy hết sức mâu thuẫn về khả năng ấy. Cô lắc đầu. Sau khi đã xác định rằng Tang Lộ vẫn yêu mình, mình vẫn có thể tùy hứng, cô đưa ra yêu cầu: “Chị thề với em đi, vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn không rời khỏi em.”

Từ khi quen biết đến nay, tất cả những lời hứa hẹn, Tang Lộ đều thực hiện. Cô tin tưởng chị chắc chắn sẽ không ruồng bỏ lời thề. Chỉ cần chị nói ra là nhất định sẽ làm được.

Ánh mắt Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương mang theo sự cam chịu lặng lẽ. Rõ ràng đang đàm luận một chuyện nghiêm túc nhưng người yêu của cô lại sợ phải đối mặt với khả năng xấu nhất, muốn dùng lời thề hòng khống chế vận mệnh.

Tang Lộ hẳn nên tiếp tục giữ vững nguyên tắc, không đưa ra một lời hứa mà mình không cách nào đảm bảo. Nhưng…

Tang Lộ lại nói: “Được, chị thề với em.”

“Tôi sẽ vĩnh viễn thương yêu cô Hạ Vị Sương. Chỉ cần tôi còn tồn tại thì sẽ dùng hết toàn lực, không rời khỏi quý cô Hạ Vị Sương.”

Hạ Vị Sương mở to mắt, cảm thấy ấm ức, bất mãn cùng một chút bất an. Chỉ là bản thân cô cũng hiểu, lời thề này đã do cô tùy hứng mới có. Vì thế, cô mím môi, quyết định không dây dưa vấn đề này, không khiến Tang Lộ khó xử nữa.

Nhưng Tang Lộ lại cúi đầu cười khẽ một tiếng, bất ngờ nắm lấy tay Hạ Vị Sương áp lên trán mình. Chị thành kính nói ra một lời thề mới: “Quý cô Hạ Vị Sương, chị sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn không rời khỏi em. Bất luận có xảy ra chuyện gì, chị đều ở bên cạnh em đến mãi mãi.”

Hốc mắt Hạ Vị Sương rưng rưng. Cô hỏi: “Tang Lộ, đây là suy nghĩ chân thật của chị sao?”

Tang Lộ đáp: “Đúng vậy.”

Giây phút ấy, các cô đều tin chắc lời thề có thể được thực hiện.

Mà hiện tại, Hạ Vị Sương lại không dám nhìn người bên cạnh.

Lời thề từng ngọt ngào, hạnh phúc, giờ hồi tưởng lại chỉ còn nỗi chua xót ngập tràn. Xoang mũi Hạ Vị Sương cay cay. Cô hít thật sâu, nắm chặt lấy gốc mũi, không cho nước mắt trong tuyến lệ chảy ra.

Một bàn tay trắng nõn đặt lên tay lái của Hạ Vị Sương, như thể đang cùng nhau điều khiển chiếc ô tô này.

Khi lái xe vào trạm xăng dầu, Hạ Vị Sương gần như đã đánh mất khả năng cảm nhận thời gian. Cô đâm nát một con xác sống lượn lờ trong trạm, rồi dừng xe, mở cửa, gỡ cái cuốc cột trên xe đánh chết xác sống. Nhát này nối tiếp nhát khác. Máu văng đầy đất, bắn lên cả ống quần Hạ Vị Sương, làm dơ bộ đồ mới.

“Được rồi em.” Tang Lộ nắm lấy tay cô, nhẹ như một làn gió, “Nó chết rồi.”

Hạ Vị Sương run rẩy cả người. Cô giơ tay xoa mắt, mím môi nắm chặt cán cuốc, vác ba lô lên vai rồi khóa kĩ chiếc xe, cẩn thận tiến về phía siêu thị trong trạm xăng.

Cô nên biết ơn bản thân mình vì đã giữ lại khu siêu thị này khi đến đây lần trước. Vốn là định cho người đến sau một cơ hội sống sót, không ngờ lại giúp mình.

Đi ngang cái hố lớn chỗ bồn chứa xăng, bên trong chỉ còn tro bụi. Có một vết cháy đen khổng lồ, nhưng chắc không ai có thể nhìn ra thứ quái vật từng chiếm giữ nơi đây rốt cuộc là gì.

Hạ Vị Sương im lặng leo qua đống phế tích bị lửa thiêu cháy đen, chui qua cánh cổng đã sụp một nửa. Đường điện trong siêu thị đã hỏng, không còn đèn nữa. Giữa một mảng tối đen, chỉ có ánh trăng nhu hòa cung cấp cho con người chật vật một chút ánh sáng.

Cô cần nghỉ ngơi, cần bình tĩnh lại.

Hạ Vị Sương đẩy kệ chất hàng chắn ngang cửa, sau đó tìm một góc sạch sẽ, ngồi xuống tựa vào tường. Đến lúc này, cô mới nhận ra trong suốt quá trình vừa rồi, mình vẫn không ngừng run rẩy. Thậm chí đến giờ, tay cô vẫn còn run nhè nhẹ.

Hạ Vị Sương ôm đầu gối, hờ hững nhìn khu siêu thị lộn xộn trước mắt. Trông cô như đang quan sát cái gì đó, nhưng thật ra không hề.

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, Hạ Vị Sương bắt đầu cảm thấy hơi lạnh. Nhiệt độ của dòng máu sục sôi hạ xuống. Cô không nhịn được mà ôm càng chặt lấy thân mình. Đến khi cảm thấy nơi dạ dày nhói đau từng đợt thì dường như lí trí cũng quay trở về.

Làn váy cưới trắng tinh xuất hiện trước mặt Hạ Vị Sương, hòa làm một với ánh trăng. Ánh trăng đêm nay phủ lên người Tang Lộ, trở thành đuôi váy xõa dài lãng mạn nhất. Chị tinh khiết, không dính một hạt bụi, tựa như tinh linh ẩn dật. Chị chính là ánh sáng, soi chiếu Hạ Vị Sương đang trầm lặng.

“Sương Sương.” Tang Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Vị Sương. Váy cưới vẫn trắng tinh, xinh đẹp. Chị nhẹ nhàng nâng lấy mặt cô, rồi cất tiếng, “Em cần ăn gì đó, cần xử lí vết thương.”

Hạ Vị Sương nhẹ nhàng lắc đầu. Cổ họng khàn khàn bật ra vài âm tiết không hoàn chỉnh. Ánh mắt cô vẫn mông lung, không nhìn Tang Lộ mà né tránh trông sang chỗ khác.

Như thể ánh sáng trên người Tang Lộ sẽ khiến mắt cô đau đớn.

“Em…” Cổ họng khô khốc của Hạ Vị Sương khẽ rung động. Cô bất lực nói, “Em không thể suy nghĩ được. Em mệt quá… Em muốn nhắm mắt lại, không bao giờ mở ra nữa. Em…”

“Em không cần phải suy nghĩ.” Tang Lộ nói, “Chị sễ giúp em.”

Hạ Vị Sương cảm thấy kiệt sức. Cô không nhấc nổi cánh tay, dường như cơ bắp cả người đều lả đi vào giờ phút này.

“Sương Sương, em phải bảo vệ bản thân. Em biết mà, chị chỉ là…”

“Hộc!” Hạ Vị Sương chợt thở hắt một hơi. Cô nhìn Tang Lộ với ánh mắt ngập tràn hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó, như bị ánh trăng trên người Tang Lộ làm lóa mắt, tầm nhìn cô bỗng trở nên mơ hồ.

Hạ Vị Sương rụt người ra sau. Cô nhìn chăm chăm vào Tang Lộ, nhìn làn váy lụa phủ trên mặt đất đầy tro bụi, nhìn vóc dáng lung linh chìm giữa ánh trăng, nhìn ánh mắt chị dịu dàng quen thuộc.

Hạ Vị Sương khẩn cầu trong câm lặng. Đừng nói. Đừng nói ra! Nhưng Tang Lộ lại ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào mắt, cuối cùng vẫn cất lời: “Cho dù chị không nói thì em cũng biết. Chị chỉ là ảo giác. Sương Sương, nghỉ ngơi đủ rồi, em nên hành động. Đừng lãng phí thời gian mà em tranh thủ được cho bản thân. Giờ em phải tự bảo vệ mình.”

Từng giọt lệ ấm nóng lăn xuống từ khóe mắt. Hạ Vị Sương vươn tay mò hết các túi quần áo trên người cũng không tìm được thứ mình muốn: “Thuốc của em đâu? Thuốc của em…”

Đúng rồi. Cô cho rằng sau khi gặp lại Tang Lộ thì mình không cần phải uống thuốc nữa, thế nên có làm mất cũng chẳng màng bận tâm.

Giây phút này, nét đẹp sắc sảo của Tang Lộ dường như cũng được ánh trăng làm cho nhu hòa. Chị cười nhẹ, nói: “Đừng sợ. Chị sẽ ở bên cạnh em, đến vĩnh viễn.”

Vẻ kích động của Hạ Vị Sương dần lắng xuống. Cô nhỏ giọng hỏi: “Chị sẽ biến mất sao?”

Tang Lộ chỉ cười, không nói.

Đột nhiên, trước mắt Hạ Vị Sương hiện lên một hình ảnh: Cô gái với mái tóc dài rối tung mang nụ cười cứng đờ, dùng ánh mắt kì lạ chăm chú nhìn xuống cô.

Hạ Vị Sương giơ tay gõ đầu, khép mắt. Cô ngồi trên mặt đất, nương ánh trăng mờ ảo mà nhặt lên một túi bánh mì cùng nước khoáng. Cô không rảnh bận tâm đến hạn sử dụng, chỉ cần đồ ăn, thức uống không bị ô nhiễm là được, có ngon hay dở cũng chẳng quan trọng. Hạ Vị Sương ăn qua loa mấy miếng, giảm bớt cơn đau nơi dạ dày.

Tang Lộ đứng bên cạnh, dịu dàng, bình tĩnh mà kiên định hướng dẫn Hạ Vị Sương hành động.

“Tìm công cụ trong siêu thị. Em cần vũ khí có thể tấn công từ xa. Dụng cụ làm nông vẫn chưa đủ.”

Lần này, Hạ Vị Sương lục tung cả siêu thị. Cô dùng cục đá đập vỡ ổ khóa, mở nhà kho cùng phòng chứa đồ, tìm được một cái bình chữa cháy.

“Em cần đổi một chiếc xe khác. Khứu giác của cô ta rất nhạy. Em phải bỏ xe cũ đi, đồng thời sử dụng chất dịch của xác sống che lấp hơi thở trên xe mới.”

Hạ Vị Sương xách bình chữa cháy đi ra ngoài, tìm được đống chìa khóa lần trước đã lấy ra, đổi một chiếc xe khác. Cô chuyển phần lớn những đồ đạc trong xe cũ sang cốp xe mới, còn lại đặt vào thùng xe. Bình chữa cháy thì gác dưới ghế lái. Sau đó, cô gắng nhịn cảm giác buồn nôn mà dùng chất dịch của xác sống vừa tiêu diệt lau khắp xe một lượt, cũng lấy từ siêu thị ra hai cái tạp dề của nhân viên.

Hạ Vị Sương ngồi vào xe mới. Tang Lộ ở ngay bên cạnh cô, nói: “Xử lí vết thương của em đã. Mùa hè nóng bức, cần sát khuẩn và tránh để miệng vết thương dính dơ, miễn cho chỗ đó bị nhiễm virus xác sống.”

Hạ Vị Sương mím môi, im lặng tìm một chai cồn y tế phun sương, xử lí đơn giản cho vết thương trên cánh tay. Sau đó, cô nổ máy xe, tiếp tục đi giữa màn đêm.

Không đủ xa. Vẫn chưa đủ xa.

“Bây giờ trên đường có một thi thể xác sống, hãy dùng nó để tiếp tục che giấu bản thân.”

Hạ Vị Sương dừng xe, lấy cái tạp dề nhân viên ra, thấm chất dịch trên xác sống rồi treo lên chiếc xe mới. Cô tiếp tục tiến về phía trước. Nhìn vào kính chiếu hậu, trong đó không có bóng dáng Tang Lộ.

Hạ Vị Sương hơi nghiêng mặt. Tang Lộ liền quay đầu tươi cười với cô: “Em làm tốt lắm. Vất vả rồi.”

Tang Lộ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Vị Sương. Vì thế, Hạ Vị Sương khẽ cong khóe môi, cuối cùng cũng cười một chút.



Nơi xa, đêm tối, ánh trăng vẫn nhu hòa như thế.

Trên một ngọn đồi thấp, có cô gái cao ráo ngồi trên tảng đá phủ kín rêu xanh. Hai chân cô ta ngâm trong hồ nước. Cô đang nhìn chân núi tĩnh lặng, tối tăm. Nhìn một lúc, cô lại chuyển mắt sang bên cạnh.

Bên cạnh cô chính là những gốc cây đổ ngã, được xếp thành một hình thù kì quái. Nếu quan sát kĩ thì có thể nhìn ra đó là bản thô của một căn nhà, kề sát bên hồ nước. Như thể người ở bên trong chỉ cần vươn tay là có thể ôm lấy người trong hồ.

Trên người cô gái vang lên những tiếng khung xương dịch chuyển thật khẽ. Cô dùng cái xúc tu mạnh mẽ, dẻo dai của mình biến ra con dao xương sắc bén đáng sợ mà lột bỏ vỏ cây, bẻ gãy nhánh, sau đó cẩn thận mài chúng đến khi bằng phẳng, bóng loáng.

Mang gương mặt không chút biểu cảm, cô tạo một ngôi nhà gỗ nhỏ. Dần dần, ngôi nhà ấy bắt đầu ra hình ra dáng, thoạt trông cũng không tệ lắm. Sạch sẽ, ngăn nắp, đơn giản, rộng rãi.

Mặt trời mọc, Tang Lộ hoàn thành bước cuối cùng. Cô phủ lớp lác từ lá cây lên nóc, sau đó chờ đợi chủ nhân căn nhà đến.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy được người kia.

Nắng gắt như lửa, thiêu đốt làm người bỏng rát.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện