BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 46
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Mùa hạ này nóng hơn trước kia nhiều. Mọi năm khi đến cuối tháng tám thì đêm đã mát mẻ một chút, nhưng năm nay lại không quá giống. Dù là đêm vẫn oi bức không thôi, đặc biệt là khi còn ở trong một cái lều kín mít, mà cái lều này lại còn xịt đầy dầu thơm.
Nghỉ ngơi trong hoàn cảnh ấy, Hạ Vị Sương ngủ hết sức chập chờn. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn lo lắng, sợ bị Tang Lộ đuổi theo, thế nên cả đêm cứ đứt quãng lúc tỉnh lúc mê. Có khi, cô bất chợt tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn thấy Tang Lộ mà giật mình hốt hoảng.
Nhưng đó chỉ là ảo giác. Tang Lộ nằm bên cạnh cô, cười nuông chiều mà bất đắc dĩ, dụ dỗ cô kéo mở lều một chút, đừng để bản thân mình ngộp chết. Hạ Vị Sương lắc đầu, mắt thao láo đến hừng đông.
Ánh nắng sớm chiếu xuyên bức màn, lại qua thêm lớp lều thì đã vô cùng yếu ớt, nhưng đối với người đã nhìn chăm chú vào bóng đêm trong thời gian dài mà nói thì vẫn đủ rõ ràng.
Trời đã sáng. Tang Lộ… không có đuổi theo.
Hạ Vị Sương không thể nói rằng mình cảm thấy sung sướng hay thế nào. Lòng cô nặng trĩu, khi vỗ ngực ngồi dậy lại có một cảm giác như đã qua một đời.
Đến lúc này, Hạ Vị Sương mới thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra dầu thơm đúng là có tác dụng. Sau khi rời khỏi cửa hàng bán đồ dùng câu cá thì Hạ Vị Sương mới xịt dầu thơm trong xe. Tang Lộ dù có đuổi đến cửa hàng đi chăng nữa cũng sẽ không tìm được nơi tiếp sau đó, bởi vì cô căn bản không biết chuyện Hạ Vị Sương xịt dầu thơm, cũng sẽ không liên hệ hai mùi đó với nhau.
Nhưng mà, cô lại có thể trốn Tang Lộ được bao lâu? Chẳng lẽ phải sống cả đời trong mùi dầu thơm ư? Bước tiếp theo nên làm gì đây?
Lòng Hạ Vị Sương rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào cho phải. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Vị Sương. Tang Lộ ảo giác tựa vào đầu vai cô, nói: “Đừng sợ, chị sẽ cùng em. Ngủ thêm chút nữa đi.”
Hạ Vị Sương gật đầu, đáp vâng.
Lần này, cô hé mở cái lều một chút để hít thở không khí. Trời sáng rồi thì nhiệt độ sẽ tăng càng nhanh. Cô không muốn thật sự khiến bản thân ngộp chết.
Một giấc này ngủ đến tận giữa trưa. Cả người Hạ Vị Sương mướt mồ hôi, vừa nóng vừa oi, thức dậy mà vô cùng khó chịu. Có điều ít ra cũng ngủ được đủ lâu, tinh thần cuối cùng đã phấn chấn lên. Những cảm xúc tiêu cực ầm ĩ ứ đọng trong lòng cũng tan đi rất nhiều. Hạ Vị Sương uống hai hớp nước, hít một hơi thật sâu bầu không khí ngập tràn mùi dầu thơm cùng mùi thối của xác sống, rồi kéo mở khóa lều.
Buổi tối co đầu rụt cổ bên trong đã đành, ban ngày thật sự không thể. Huống hồ, dù cô có nhịn được mà trốn miết đi chăng nữa thì cũng ngại để Bạch Thiến nuôi mình.
Bạch Thiến đã chờ ngoài cửa từ sớm, vừa thấy Hạ Vị Sương ra bèn lập tức đón người đi ăn.
“Tiểu Sương, trông em giống như không được thoải mái lắm.”
Hạ Vị Sương ‘ừ’ một tiếng, xoa xoa bụng nói: “Có thể là mấy hôm nay không ăn uống đàng hoàng nên dạ dày không ổn lắm.”
Bạch Thiến quan sát thật kĩ sắc mặt tái nhợt của Hạ Vị Sương, lo lắng nói: “Vậy thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Xác sống chung quanh đây đều bị Cục Than tiêu diệt hết rồi. Em có thể thả lỏng một chút.”
Nhắc đến Cục Than, Hạ Vị Sương lại đảo mắt quanh khu trung tâm bán đồ nội thất trống trải một lượt, thấy không ít bóng mèo nhưng lại không có Cục Than.
“Cục Than đâu rồi?”
Bạch Thiến nói: “Cục Than ra ngoài săn thú. Dị năng của nó tuy lợi hại nhưng đồng thời cũng cần rất nhiều thức ăn cùng một thứ đá kì quái. Em cũng có dị năng, hẳn là biết trong đầu xác sống có tinh thạch.”
Hạ Vị Sương gật đầu.
Bạch Thiến tiếp tục nói: “Cục Than rất thích ăn cái đó, nên thi thoảng sẽ ra ngoài đánh xác sống. Như vậy cũng tốt. Nó có đồ bỏ bụng, tụi mình cũng càng an toàn.”
Biết Cục Than không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Bạch Thiến, Hạ Vị Sương có phần lo lắng. Suy cho cùng thì dị năng của Bạch Thiến cũng hệt như cô, chẳng có lực công kích gì.
Thấy biểu cảm của Hạ Vị Sương, Bạch Thiến đã đoán ra ngay suy nghĩ của cô nàng. Cô cười nói: “Không sao đâu. Nếu muốn tìm nó thì kêu đứa khác ra tìm là được. Nó sẽ không đi quá xa.”
“Vậy tính ra cũng tiện.” Hạ Vị Sương nói.
Ăn xong, Bạch Thiến thế mà lại mang một cái máy tính xách tay với cục sạc rời ra, muốn cùng Hạ Vị Sương xem phim trữ sẵn trong máy. Chỉ tiếc là không có mạng, ngoài đó ra thì cũng chẳng làm được gì khác.
Vào thời buổi này mà vẫn có thể giải trí, cuộc sống của Bạch Thiến quả thật không tệ. Lòng Hạ Vị Sương bỗng nhiên an tâm hơn nhiều. Cô cho rằng có thể thả lỏng một khoảng thời gian, nhưng sự thật chứng minh con người nếu sống thì không thể không đối mặt với đủ thứ chuyện lung tung, lộn xộn. Đến chạng vạng, Hạ Vị Sương phát hiện kì kinh tháng này đến sớm.
Bôn ba suốt mấy hôm, tinh thần lại căng thẳng, không thể nào nghỉ ngơi đàng hoàng,… Những điều đó khiến chu kì kinh nguyệt lần này của cô chẳng những đến sớm mà còn khó chịu hơn rất nhiều. Thứ duy nhất có thể xem như may mắn chính là trong xe của Hạ Vị Sương có sẵn băng vệ sinh để sử dụng.
Đây là lần đầu tiên cô đau đến thế. Trong bụng hệt như có con sâu đang lăn lộn quằn quại. Cả người rét run, mướt mồ hôi. Bạch Thiến bị tình trạng của cô làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã cho rằng Hạ Vị Sương bị viêm ruột thừa cấp hay gì đó. Biết cô chỉ là tới tháng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạ Vị Sương đau đớn không thôi, rúc trong lều mà vô cùng khó chịu. Trong người khó chịu mà hoàn cảnh bên ngoài cũng thế. Lúc này, cô thậm chí còn không ngăn được suy nghĩ sống còn ý nghĩa gì nữa, không bằng chết quách đi cho rồi.
Nghĩ đến đấy, Hạ Vị Sương dứt khoát dẹp lều đi. Dù sao cô cũng đã đi qua những chỗ khác trong trung tâm nội thất rồi, giờ dùng lều cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Lúc trước là sợ mình ở mãi một chỗ, mùi tương đối nồng, không dễ che giấu nên mới thêm cái lều. Nhưng bây giờ thật sự quá khó chịu rồi, thôi đành xịt dầu thơm nhiều một chút vậy.
Tang Lộ ảo giác ôm lấy Hạ Vị Sương từ phía sau, nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng. Dường như thật sự được an ủi từ việc đó, đôi mày chau chặt của Hạ Vị Sương cũng giãn ra nhiều.
Trước khi trời tối, Bạch Thiến lại đến gõ cửa, gọi Hạ Vị Sương ăn chút gì đó. Chỉ là cô vốn dĩ không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa một tí là hết nuốt nổi.
“Em đợi chút, khoan hẵng ngủ.”
Hạ Vị Sương không đóng cửa, chỉ ngồi trong cửa hàng, xịt thêm chút dầu thơm lên người, chờ Bạch Thiến đến.
Bạch Thiến quay lại, mang theo một bát nước ấm. Cô mở một cái lẩu tự sôi, lấy riêng túi tạo nhiệt trong đó ra nấu một bát nước ấm rồi thêm vào chút đường cho Hạ Vị Sương uống. Trong lòng Hạ Vị Sương rất cảm động. Cô không phụ ý tốt của Bạch Thiến, uống cạn bát nước đường ấm, bấy giờ mới trở về nghỉ ngơi.
Bát nước đường ấm ấy giúp Hạ Vị Sương giảm bớt cơn đau bụng cùng cảm giác lạnh lẽo trên người, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, có thể chợp mắt. Kết quả, cũng chính vì nó mà Hạ Vị Sương nửa đêm nghẹn tỉnh, không thể không bật đèn pin đi nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.
Trung tâm bán đồ dùng nội thất trống rỗng, bốn phía không một bóng người, cũng chẳng có xác sống. Lúc này, phỏng chừng Bạch Thiến cũng ngủ. Hạ Vị Sương chỉ có thể nghe được tiếng bầy mèo nửa đêm chơi parkour.
Mèo là động vật hoạt động về đêm, tối đến là sức sống dồi dào vô hạn. Hạ Vị Sương giải quyết vấn đề sinh lý xong, vừa định kéo quần đã thấy trước mắt có bóng một chú mèo vụt qua.
Làm cô giật mình.
Hạ Vị Sương gói băng vệ sinh đã dùng vào túi nilon, cột chặt, sau đó rửa tay. Trung tâm nội thất này tuy rất trống vắng nhưng bất ngờ là không bị cúp nước, tiện lợi vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, Hạ Vị Sương lại nghe được một tiếng mèo kêu thê lương vang lên từ phía xa.
Tiếng này… là Cục Than!
Hạ Vị Sương vội bước đến bên cửa kính, dỏng tai lắng nghe. Chỉ nghe thấy tiếng kêu của Cục Than chứa đầy phẫn nộ, càng lúc càng đến gần nơi này. Song song đó còn có rất nhiều âm thanh khác. Tiếng đùng đoàng nặng nề, kì quái, tiếng xe ô tô vận hành, tiếng con người nói chuyện…
Hạ Vị Sương biến sắc, vội xoay người toan leo lên cầu thang tìm Bạch Thiến. Chỉ là cô mới chạy được mấy bước, bụng đã quặn đau một cơn. Hạ Vị Sương cắn chặt khớp hàm, ôm bụng xoa xoa, suy yếu chạy lên lầu hai.
Bạch Thiến ở đâu đây… Đúng rồi, hình như là đầu bên kia.
Hạ Vị Sương vừa chạy đến, Bạch Thiến cũng đúng lúc bước ra, không cần cô phải đi tìm lần lượt từng cửa hàng.
“Sao thế này?” Bạch Thiến cũng là bị tạp âm bên ngoài đánh thức. Cô đến đây mấy hôm, ban đêm vẫn luôn rất an tĩnh. Đây là lần đầu tiên nhốn nháo như vậy.
“Em cũng không rõ nữa.” Hạ Vị Sương cau mày nói, “Hình như Cục Than bị người ta tấn công. Nó đang chạy đến ngày càng gần. Đám người kia hẳn cũng sẽ tới đây. Em sợ là có người xem Cục Than như quái vật mà tập kích, sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng.”
Bạch Thiến hoảng sợ. Vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc, giơ tay huýt sáo một tiếng.
Nhoáng cái mà hai mươi mấy con mèo trong trung tâm đã tập trung đến trước mặt Bạch Thiến, vây quanh cô kêu meo meo. Bạch Thiến lại thổi thêm một tiếng nữa, bầy mèo an tĩnh lại. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, vừa xoa đầu chúng vừa nói: “Tất cả đi tìm chỗ an toàn mà trốn đi, cách xa nơi này một chút. Trừ phi chị gọi, bằng không mấy đứa đừng tùy tiện trở về.”
“Meo meo meo…”
Nhận được mệnh lệnh, bầy mèo lập tức tỏa ra tứ tán. Tiếp đó, Bạch Thiến quay đầu nói với Hạ Vị Sương: “Tiểu Sương, em đi nghỉ ngơi trước đi. Chị chờ Cục Than trở về lại mở cửa sổ cho nó, vờ như nơi này không ai. Sẽ không sao đâu.”
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Không thấy được Cục Than thì em không thể yên tâm. Chị Thiến, để em chờ cùng chị đi.”
Chỉ lát sau, Cục Than đã bị rượt chạy đến trước trung tâm bán đồ nội thất. Nó đã biến thành một cục nho nhỏ đen thùi, rất khó bị phát hiện trong đêm tối. Cũng chính nhờ điểm đó mà nó mới cắt đuôi được đám người kia chạy về.
Có điều Cục Than hình như bị thương. Nó trầy trật nhảy lên lầu hai. Bạch Thiến lập tức mở cửa sổ cho nó vào, sau đó đóng lại.
Hạ Vị Sương tinh mắt, thấy ngay vết máu trên cửa sổ. Cô lập tức ngồi xuống kiểm tra Cục Than.
Cục Than ấm ức kêu meo meo, bày ra miệng vết thương cho con người xem. Một cẳng chân của nó bị thương, còn chảy máu không ngừng.
Hạ Vị Sương trầm giọng nói: “Không xong. Nếu có máu thì rất có thể đám người kia sẽ tìm được đến nơi này.”
“Vậy phải làm sao đây? Mình nói với họ Cục Than không phải xác sống, chắc bọn họ sẽ đi thôi.”
“Chưa hẳn. Thời buổi giờ quá rối ren, người đến là địch hay bạn còn chưa xác định. Vẫn nên dè chừng thì hơn.”
Bạch Thiến đau lòng muốn chết, xé một cái áo gối sạch băng bó cho Cục Than. Chỉ là máu vẫn không cầm, Cục Than yếu ớt nằm bẹp trên mặt đất, thoạt trông cực kì không ổn.
Hạ Vị Sương ôm Cục Than ra sau tủ, mở đèn pin soi miệng vết thương của nó, phát hiện bên trong thế mà lại găm một viên đạn. Đám người kia có súng. Thảo nào. Tiếng đùng đoàng kì quái ban nãy nghe được hẳn chính là tiếng súng gắn ống giảm thanh bắn ra.
Tiếng động cơ ô tô bên ngoài càng lúc càng lớn, đã không còn xa nơi này. Hạ Vị Sương lập tức kéo Bạch Thiến, mở cánh cửa sổ ban nãy đã đóng ra một khoảng he hé rồi quyết lòng nói: “Cục Than, em chạy trên mặt đất, đi theo bọn chị!”
Bạch Thiến nghi hoặc lại đau lòng, đang định hỏi muốn làm gì thì Hạ Vị Sương đã vừa hành động vừa giải thích: “Không kịp nữa rồi, mau dẫn hết những dấu vết sinh hoạt của chị đến chỗ em đi. Mang không hết cũng không sao.”
Ôm lấy chăn và gối của Bạch Thiến, Hạ Vị Sương lập tức chạy xuống lầu. Cục Than khập khiễng theo sau. Đến đại sảnh lầu một, Hạ Vị Sương ra lệnh cho nó dừng lại: “Vào toilet.”
Cô mang gối, chăn của Bạch Thiến vào cái ổ tạm thời của mình. Trong cửa hàng chăn đệm này không chỉ có một chiếc giường. Sau đó, Hạ Vị Sương lấy ra một lọ cầm máu Bạch Dược Vân Nam phun sương cùng băng vải, vọt vào toilet, dùng dao sạch moi viên đạn trên chân Cục Than ra. May mà kích thước Cục Than lúc này nhỏ nhắn, thịt trên chân ít, đạn cũng dễ lấy.
Thật ra nếu bị trúng đạn ở hình thể này thì viên đạn hẳn đã đâm xuyên qua. Bây giờ còn kẹt bên trong, hẳn là biến lớn rồi mới bị bắn.
Xịt Bạch Dược Vân Nam cho Cục Than xong, lại dùng băng vải quấn chặt, Hạ Vị Sương nói: “Cục Than, nhảy ra đi. Tốt nhất là làm như em rời đi từ phía ngoài, sau đó lại quay về.”
Trên chân Cục Than dính đầy máu. Nó mang dấu máu ấy mà nhảy ra ngoài. Vì miệng vết thương trên đùi đã được băng chặt, máu không còn chảy nữa nên dấu chân máu cũng càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến vẫy tay một cái, Cục Than lại vội tọt về.
Các cô nhét nó vào một cửa hàng khác, để nó nấp kĩ trong góc. Vừa xong đâu đấy thì mấy chiếc xe kia đã dừng lại ngay trước cửa trung tâm bán đồ nội thất.
Thoạt tiên, Hạ Vị Sương và Bạch Thiển còn định thử vờ như bên trong không có ai, hòng gạt cho qua chuyện. Chỉ là rõ ràng người đến không dễ bị lừa như vậy.
Giữa đêm tối yên tĩnh, tất cả tiếng động đều có vẻ ầm ĩ, vang dội. Hạ Vị Sương nghe thấy một giọng hết sức đáng ghét cười nói:
“Có người không đấy? Mở cửa ra. Tôi đếm ba tiếng, không mở là tôi phá cửa.”
Giọng nói này… Vẻ mặt Hạ Vị Sương lập tức trở nên phức tạp.
“Một.”
“Hai.”
“Từ từ!” Bạch Thiến còn định ở lại đây thêm mấy hôm, không muốn để bọn họ phá hỏng cửa.
“A, thì ra có người nha.” Người nọ cười ác liệt, nói: “Cảm phiền mở cửa ra. Hình như con mồi của bọn tôi chạy đến nơi này.”
“Không biết cô đang nói cái gì. Con mồi gì chứ? Tôi có thấy đâu.” Bạch Thiến lạnh nhạt nói.
“Không thấy cũng không sao, tôi tự vào lục soát. Xem ra cô không chào đón tôi lắm nhỉ? Vậy chịu rồi, tôi đành phá cửa vậy.”
“Khoan đã!” Người tới căn bản không nói lí lẽ, Bạch Thiến lại không còn cách nào, chỉ đành khuất phục, “Tôi mở cửa cho cô.”
Hạ Vị Sương dúi đèn pin vào tay Bạch Thiến rồi lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Chốc nữa chị nói chị không thấy gì hết, vẫn luôn nghỉ ngơi ở lầu một. Nếu bọn họ truy cứu nữa thì cứ nói là mới đoàn tụ với chị em, hai người ở bên nhau có cảm giác an toàn hơn.”
“Tiểu Sương, em…”
Hạ Vị Sương cau mày nói: “Tạm thời em không lộ mặt. Nếu em ra, có thể sẽ tương đối phiền toái.”
“Em biết người bên ngoài à?”
“Đúng vậy.” Hạ Vị Sương nói, “Trước kia người nọ có xích mích với em.”
Người bên ngoài đã lên tiếng hối thúc, Bạch Thiến đành phải tạm thời gác hết nghi vấn qua một bên mà chạy ra mở cửa.
Hạ Vị Sương lùi vào ổ tạm, đeo khẩu trang, đứng trong bóng tối nhìn ra ngoài qua cửa kính.
Chỉ thấy cửa vừa mở, Bạch Thiến đã bị đẩy ra không chút khách khí. Một cô gái thon thả, xinh đẹp, để tóc ngắn hoạt bát, xỏ khuyên tai dẫn đầu bước vào, theo sau là đội vệ sĩ của cô ta.
Vào thời điểm này mà còn mang giày cao gót, đủ thấy cô ta tự tin cỡ nào.
Cô gái mân mê khẩu súng trong tay, đảo vòng. Cô ta nhìn ngó khắp đại sảnh trống trải, rồi bỗng nhiên bật cười, họng súng chỉa thẳng vào Bạch Thiến.
“Chỗ này không chỉ có một mình cô đúng không? Bảo bạn cô đi ra đây. Còn không là tôi đục một lỗ trên người cô đấy.”
Hạ Vị Sương đứng trong bóng tối, không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa ra ngoài.
Nhìn đến Hạ Vị Sương, cô gái kia híp mắt: “Kéo khẩu trang xuống.”
Hạ Vị Sương im lặng thoáng chốc rồi nói: “Không cần, là tôi.”
Cô gái sửng sốt, rồi bật cười: “Hạ Vị Sương? Không ngờ lại là cô. Sao cô còn chưa chết vậy?!”
_____________
Tác giả:
Tôi phát hiện hình như một số độc giả hiểu lầm, cho rằng mấy người Sương Sương sống được đều là dựa vào chị Tang. Nếu nghĩ như thế thì hình như bọn Sương Sương bất luận làm gì cũng không có lập trường để không theo chị Tang.
Bình thường tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc thảo luận của mọi người. Có điều về điểm này, tôi cần phải ra nói rõ một chút.
Cho dù không có chị Tang thì Sương Sương cũng sẽ sống sót, chỉ là khi đó thì nội dung truyện sẽ khác đi. Đương nhiên, có lẽ sẽ càng vất vả, gian nan, phải trả giá càng nhiều, nhưng vậy không có nghĩa là bọn họ vô tích sự.
Lúc ở trạm xăng thì mấy người Sương Sương đã phát hiện điểm bất thường. Khi đó, phản ứng đầu tiên của họ là trực tiếp rời đi, tránh nguy hiểm. Vì chị Tang thấy hứng thú nên họ mới vào trạm xăng, từ đó đối mặt với nguy hiểm.
Rất nhiều lúc là như thế. Vì có chị Tang nên hành động mới không giống lúc không có. Lựa chọn của Sương Sương sẽ mạo hiểm hơn một chút, nhưng cách giải quyết nan đề không chỉ có một.
Trên đời chỉ có một chị Tang, mà chị Tang thì chỉ để ý Sương Sương. Nhưng tại rất rất nhiều nơi không có chị Tang, người bình thường vẫn cố gắng sinh tồn như thế. Cho dù mọi người không có sức mạnh đáng sợ nhưng bọn họ sẽ hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau, sẽ tìm mọi cách để tiếp tục kéo dài mạng sống.
Đương nhiên, mọi người có quan điểm khác nhau là chuyện rất bình thường, cũng hoan nghênh mọi người thảo luận, nhưng mà đừng cãi nhau nha.
Bắn tim!
_____________