Sáng hôm sau, Tịch Y đến lớp trễ hai tiết. Giờ ra chơi tiết hai vừa điểm, cô đã có mặt ở lớp. Vẫn gương mặt lạnh lùng quen thuộc đó nhưng lại mang cho người ta cảm giác dễ gần hơn rất nhiều.

Từ sáng tới giờ không thấy cô đâu, Hàn Tử Đằng còn lo lắng gọi điện nhắn tin. Rốt cuộc cô cũng không trả lời anh cái nào. Thế nên vừa nhìn thấy cô, anh lại giở cái tính trẻ con của mình ra, hất mặt không thèm quan tâm tới cô, đã thế còn đẩy ghế sát vào trong góc, ngồi cách cô một khoảng rộng.

Tịch Y liếc mắt nhìn anh, sau đó không quan tâm mà lấy sách vở ra học bài.

Cuối cùng cũng là anh không thể lạnh nhạt nổi với cô, quay đầu sang lại bắt đầu líu lo.

"Này, sao cậu đến lớp muộn thế?"

Tịch Y lật một trang sách, điềm tĩnh trả lời,"Tôi là hội trưởng, có rất nhiều việc phải làm."

"Uầy, làm hội trưởng thì có quyền trốn học hả? Tôi cũng muốn làm!!", Hàn Tử Đằng hai mắt sáng như sao nhìn cô.

"Cũng được, nếu cậu có thể đến trường vào năm giờ sáng rồi về vào lúc sáu giờ tối. Ngoài ra còn phải tập trung kí tên cho mấy cái hoạt động ngày hội nữa."

"Thôi, tôi vẫn nên là học sinh bình thường thì hơn.", Hàn Tử Đằng xụ mặt.

Hai người im lặng một lúc lâu, Hàn Tử Đằng lại kiếm chuyện để nói,"Này, cái đó...chuyện hôm bữa...", Anh đỏ mặt ấp úng liếc cô.

Tịch Y nhíu mày nhìn qua anh,"Chuyện gì?"

"À không, không có gì.", Anh vội xua tay, chắc là ảo giác của anh thôi. Cái ảo giác một hội trưởng đáng yêu trong hang động tối hôm đó cứ như là ảo ảnh không có thực vậy.

Nhìn xem, Tịch Y bây giờ mới đúng là Tịch Y. Vừa lạnh lùng vừa ăn nói khó nghe nữa. Nhưng mà...dù cô có thế nào thì anh vẫn cảm thấy thực yêu thích cô.

"Lớp trưởng, chị Yên nộp báo cáo cho cậu này.", Một nam sinh đeo kính đưa cho cô một xấp giấy.

"Ừ, cảm ơn."

Đưa tay nhận lấy rồi khách sáo một câu, cô lật từng tờ ra kiểm tra qua một lượt, cuối cùng dừng lại, cầm tờ giấy ở cuối lên xem.

Trên đó ghi một loạt tên học sinh có thành tích ưu tú của năm nhất và năm hai. Có không ít cái tên làm cho cô ấn tượng.

Hàn Tử Đằng ngó đầu nhìn sang,"Cái gì đây?"

Cô giật mình thu tờ giấy lại, sắp xếp một hồi rồi cất vào ngăn bàn.

Hứ, không cho xem thì thôi! Giờ ăn trưa, Hàn Tử Đằng bị Nhậm Minh lôi kéo cùng đi ăn. Cậu ta có mời cả Thích Tâm Tâm và Tô Trừng Trừng, nhưng lại không dám mời Tịch Y cho nên bảo hai cô ấy đi lôi kéo cô cùng ăn. Tịch Y chỉ trả lời qua loa là còn có việc ở hội học sinh cho nên không đi được.

Mọi người cũng không ép cô. Sau khi tất cả bạn học đều tản ra ăn trưa, Tịch Y mới lặng lẽ ra khỏi phòng học.

Tiến vào phòng họp, đầy đủ thành viên quan trọng của hội học sinh đều đã có mặt. Đàn chị Hạ Đình và đàn anh Tần Tứ kiêm phó hội trưởng, một vài thành viên khác cùng ba người đại diện cho ba khối.

Tịch Y bước vào ngồi ở vị trí chủ vị, cô lạnh nhạt đưa mắt nhìn một lượt rồi mới bắt đầu lên tiếng,"Thật xin lỗi vì tới muộn. Hôm nay tôi gọi các bạn tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói."

Mọi người đều tập trung lắng nghe, ngay cả Hạ Đình cũng bỏ đi tính cách phóng khoáng mà ngồi ngay ngắn lại.

"Còn hai tuần nữa là đến ngày bầu ra thành viên mới của hội học sinh. Hai anh chị phó hội trưởng, còn có các anh chị năm ba đều sẽ ra trường, thành viên mới sẽ được cân nhắc chọn lựa từ lúc này."

Tất cả đều không có ý kiến. Chuyện này cũng là điều hiển nhiên thôi, cũng không thể để mấy cái ghế quan trọng đó trống được.

"Và...", Tịch Y hít sâu một hơi, quyết định nói ra,"Bầu lại hội trưởng hội học sinh."

Hầu như tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào cô. Một nam sinh đứng bật dậy nói to,"Hội trưởng, tại sao lại phải bầu lại chức vụ này?"

"Chị cảm thấy hội trưởng làm rất tốt, tại sao lại muốn bầu người khác?"

"Đúng vậy, còn những một năm nữa cơ mà, sao lại đột nhiên làm thế?"

Đối diện với lời chất vấn của mọi người, Tịch Y lắng nghe từng câu một. Cuối cùng cô ho một tiếng, đứng lên hướng về phía mọi người trong phòng họp.

"Tôi cảm thấy mình không thể gánh vác công việc này, hơn nữa muốn tập trung cho việc học. Thực xin lỗi mọi người.", Nói xong hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi.

"Danh sách những học sinh ưu tú đã được đàn chị đại diện năm ba thống kê gửi cho tôi. Tôi sẽ xem xét rồi đưa ra quyết định những ai là người phù hợp nhất. Sau đó sẽ do mọi người bỏ phiếu. Tan họp."

- --

Tin tức hội trưởng muốn từ chức lan truyền rất nhanh. Đối với quyết định của con gái, Tịch Thành Long cũng không có ý kiến gì nhiều. Đó là sự lựa chọn của con bé, ông chỉ cần đứng đằng sau ủng hộ hết mình là được rồi.

Đám người Nhậm Minh đang ăn cơm ở canteen thì bị tin này làm cho mắc nghẹn ở cổ.

"Cái gì? Tịch Y từ chức?"

Hàn Tử Đằng ngây người một lúc, không phải là do sáng nay anh bảo muốn cái ghế hội trưởng nên cô từ chức để nhường cho anh đấy chứ.

Cơm cũng chưa kịp ăn hết, Hàn Tử Đằng liền chạy về lớp tìm cô. Thấy cô không có ở lớp mới chạy đi khắp nơi tìm. Cuối cùng cũng gặp được cô trên sân thượng.

Ở sân thượng có mái vòm, không bị ánh nắng chiếu vào, gió lại thổi liên tục khiến cô vô cùng dễ chịu. Tịch Y đứng dựa vào lan can, mái tóc ngang vai bị gió thổi có chút loạn, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.

Anh đi tới gần cô, thở dốc vài cái,"Tại sao lại từ chức?"

Cô nhìn anh không nói, anh lại híp mắt nhìn cô,"Không phải là cậu muốn cho tôi làm cái chức hội trưởng này thật chứ?"

Tịch Y khinh bỉ nhìn anh, có điên mới giao hội học sinh cho cậu.

Cô xoay người đưa lưng về phía anh, trầm mặc một lúc mới mở miệng,"Ước mơ của cậu...là gì vậy?"

"Hả?", Hàn Tử Đằng ngớ người.

"Thôi bỏ đi.", Nói với cậu ta cũng như không.

Ngay lúc cô định bỏ đi, tiếng của anh lại một lần nữa vang lên,"Cảnh sát.", đợi cho cô quay lại nhìn mình, anh cười tươi, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm,"Tôi muốn trở thành cảnh sát. Vì dân trừ bạo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện