Ngồi trong quán đồ nướng nghi ngút khói, không khí giáng sinh tràn ngập quanh phòng. Chiếc loa nhỏ gắn ở trên tường phát ra bản nhạc "Merry Christmas" quen thuộc. Cây thông noel bày đầy đường, trước cửa quán ăn nào cũng có một cây với hình thức trang trí đẹp mắt khác nhau.
Thích Tâm Tâm dường như đang rất vui, cô ấy cầm lon bia lên, hào phóng nói tất cả mọi người đều phải uống để xua tan đi đen đủi trong năm qua.
"Yo, các chị em. Hôm nay chúng ta không say không về!!", Nhậm Minh đứng lên ghế, mồm vừa nhai thịt nướng vừa giơ cao lon bia lên.
"Yo!!!", Mọi người đồng loạt chạm cốc vào nhau.
Tịch Y xoay xoay lon bia trong tay. Sau khi từ chức, cô trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Bọn họ cũng không lo rằng cô sẽ mắng người rồi ra những cái hình phạt kinh khủng kia nữa. Đêm nay là đêm của bọn họ, phải xõa thật hăng để ngày mai bắt đầu một hành trình mới nào.
Hàn Tử Đằng ngồi bên cạnh thấy cô cầm lon bia, sợ hãi nói nhỏ bên tai cô,"C..Cậu định uống à?"
Tịch Y hướng mắt nhìn sang cậu ta. Ngày vui thế này, uống một chút chắc cũng không sao đâu.
Nhìn cái mặt là biết ngay cô nghĩ gì. Nghĩ tới hôm đó cô uống say rồi đè anh ra suýt nữa thịt nhau thì không khỏi sợ hãi. D...dù anh có chút mong chờ thế nhưng bây giờ đang ở nơi công cộng, anh không muốn để cho ai thấy một mặt dễ thương kia của cô.
"Cậu tốt nhất là đừng uống, uống cái này đi.", Hàn Tử Đằng lấy lon bia từ trong tay cô ra rồi nhét ly nước ngọt vào lòng cô.
Tịch Y bất mãn, cô hơi chu môi lên rồi im lặng không nói gì nữa.
"Tôi...", Anh nhìn thấy thái độ cô có vẻ như đang dỗi thì không khỏi mềm lòng, sau đó liền thở dài một hơi, rót cho cô một ly thật nhỏ,"..Một ngụm thôi đấy."
Haizzz, thôi thì say có anh đưa về là được.
Tịch Y hai mắt sáng lên nhìn anh. Cô không phải là thích uống bia, chỉ là muốn tranh thủ sự quan tâm của anh mà thôi.
Cô sắp đi rồi, thật sự muốn nói cho anh biết tình cảm của mình. Thế nhưng lại không có dũng khí mở miệng. Hội trưởng ác quỷ một thời bây giờ lại lúng túng không biết làm sao để tỏ tình với người khác, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, thực sự là một xíu kinh nghiệm cũng không có.
- --
"Bye bye."
"Bye, về cẩn thận nhé!!"
Ngô Hành Khởi ghét bỏ cõng Nhậm Minh trên người. Anh ta định tối nay sẽ tặng quà giáng sinh cho Tịch Y, bây giờ lại bị Nhậm Minh lôi kéo nằm trên người mình, anh đành phải hộ tống cậu ta về nhà, nếu không nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Thích Tâm Tâm nhìn theo hướng anh ta rời đi. Lòng đau như cắt. Cô...có nên buông tha cho tình cảm đơn phương này không? Hạ Đình từ phía sau nhào lên ôm eo cô, Thích Tâm Tâm giật mình, cười hề hề cũng nũng nịu ôm lại chị ấy. Hai người như hai con rắn cuốn quýt không buông, Lâm Triết Hạo chỉ đành bất lực đứng bên cạnh xem bạn gái mình ân ái với người khác.
Hàn Tử Đằng lo cho Tịch Y nếu đi một mình sẽ không ổn cho nên đích thân anh mang cô về nhà. Hai bàn tay nắm chặt nhau đi trên con đường đầy tuyết.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, sờ cực kì thoải mái. Ban nãy do tác dụng của bia mà bây giờ má có hơi ửng đỏ, rất giống với một cô gái điềm đạm đáng yêu đang đi theo sau lưng người yêu mình làm nũng.
Anh bật cười, kéo cô lại một chút,"Lạnh không?".
Tịch Y ngước đôi mắt lưu ly lên nhìn anh, một lúc sau liền gật gật đầu.
Anh cởi khăn choàng của mình xuống, vòng hai lần qua cổ cô. Tịch Y chôn sâu khuôn mặt vào trong chiếc khăn. Ấm quá, đều là mùi hương của anh. Thật dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau đi đến khu biệt thự rộng lớn của nhà họ Tịch. Hàn Tử Đằng không muốn buông bàn tay mê người kia một chút nào. Tịch Y cũng không có ý định buông ra. Hai người cứ anh nắm tôi, tôi nắm anh đứng dưới cổng Tịch gia.
Cuối cùng, Hàn Tử Đằng là người không nỡ mà buông tay trước. Cứ như thế này bị người nhà cô bắt gặp thì mệt lắm.
Tịch Y cảm nhận lòng bàn tay kia rời xa mình, cô mếu máo một cái rồi lao đến ôm lấy cả người anh.
Hàn Tử Đằng sợ hãi, anh nhìn "cục bông" mềm mềm trong lòng mình mà tim nhũn ra như nước. Đưa tay xoa đầu cô, anh khẽ cười,"Sao vậy?"
Tịch Y ôm chặt lấy anh,"Lạnh."
Nghe cô kêu lạnh, lòng anh lại đau như cứa con dao sắc vào, anh ôm lấy cô, bao bọc cả người cô trong vòng tay như thể làm thế nào cũng không hết lạnh được vậy.
Do tác dụng của bia rượu, Tịch Y cũng vứt bỏ hình tượng nữ thần của mình đi, cô ngẩng đầu lên, nắm lấy vạt áo anh kéo xuống.
Đôi môi anh đào dán lên đôi môi bạc khêu gợi của anh. Cô chạm nhẹ một cái, sau đó vươn lưỡi ra liếm liếm xung quanh. Như thể con vật đang thưởng thức miếng mồi ngon.
Anh không kịp phản ứng, để mặc cô làm loạn. Lần thứ hai rồi, cô hai lần hôn anh. Nhưng đều là lúc cô không tỉnh táo.
Tịch Y hôn rất vụng về, cô chỉ biết liếm rồi cắn, hoàn toàn không biết làm gì khác. Nhưng như thế cũng đủ làm ngọn lửa trong anh bùng lên. Hàn Tử Đằng nắm lấy cằm nhỏ, bóp một cái khiến Tịch Y đau nhói mà há miệng ra. Anh thừa cơ tiến vào, như cuồng phong vũ bão hút hết mật ngọt bên trong cô.
Tịch Y bị anh hôn đến đầu lưỡi tê dại, hai mắt cô mở to nhìn anh. Ngây thơ đến nỗi khiến anh có cảm giác mình là một tên biến thái tội lỗi đầy mình.
Tịch Y đẩy anh ra, vùi đầu vào ngực anh thở hổn hển, giọng nói nhẹ nhàng mang âm hưởng du dương, ngọt ngào vang lên, có thể đó là câu duy nhất trong cuộc đời này mà Hàn Tử Đằng chưa bao giờ quên. Cô nói,"Tử Đằng, tôi thích cậu."
- ---------
Lời của tác giả: Bộ truyện duy nhất mình kiên trì tới vậy. Mạch truyện đi qua gần một nửa rồi đó, thực sự rất vui vì sự ủng hộ của các bạn.
Lời văn còn non, cốt chuyện tuy cũ nhưng đều là tâm huyết mình bỏ ra gần một tháng trời. Không đảm bảo là sẽ không có sạn nên muốn nhận được nhiều góp ý hơn từ phía độc giả.
Hạ Đình xin cảm ơn rất nhiều!!
Thích Tâm Tâm dường như đang rất vui, cô ấy cầm lon bia lên, hào phóng nói tất cả mọi người đều phải uống để xua tan đi đen đủi trong năm qua.
"Yo, các chị em. Hôm nay chúng ta không say không về!!", Nhậm Minh đứng lên ghế, mồm vừa nhai thịt nướng vừa giơ cao lon bia lên.
"Yo!!!", Mọi người đồng loạt chạm cốc vào nhau.
Tịch Y xoay xoay lon bia trong tay. Sau khi từ chức, cô trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Bọn họ cũng không lo rằng cô sẽ mắng người rồi ra những cái hình phạt kinh khủng kia nữa. Đêm nay là đêm của bọn họ, phải xõa thật hăng để ngày mai bắt đầu một hành trình mới nào.
Hàn Tử Đằng ngồi bên cạnh thấy cô cầm lon bia, sợ hãi nói nhỏ bên tai cô,"C..Cậu định uống à?"
Tịch Y hướng mắt nhìn sang cậu ta. Ngày vui thế này, uống một chút chắc cũng không sao đâu.
Nhìn cái mặt là biết ngay cô nghĩ gì. Nghĩ tới hôm đó cô uống say rồi đè anh ra suýt nữa thịt nhau thì không khỏi sợ hãi. D...dù anh có chút mong chờ thế nhưng bây giờ đang ở nơi công cộng, anh không muốn để cho ai thấy một mặt dễ thương kia của cô.
"Cậu tốt nhất là đừng uống, uống cái này đi.", Hàn Tử Đằng lấy lon bia từ trong tay cô ra rồi nhét ly nước ngọt vào lòng cô.
Tịch Y bất mãn, cô hơi chu môi lên rồi im lặng không nói gì nữa.
"Tôi...", Anh nhìn thấy thái độ cô có vẻ như đang dỗi thì không khỏi mềm lòng, sau đó liền thở dài một hơi, rót cho cô một ly thật nhỏ,"..Một ngụm thôi đấy."
Haizzz, thôi thì say có anh đưa về là được.
Tịch Y hai mắt sáng lên nhìn anh. Cô không phải là thích uống bia, chỉ là muốn tranh thủ sự quan tâm của anh mà thôi.
Cô sắp đi rồi, thật sự muốn nói cho anh biết tình cảm của mình. Thế nhưng lại không có dũng khí mở miệng. Hội trưởng ác quỷ một thời bây giờ lại lúng túng không biết làm sao để tỏ tình với người khác, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, thực sự là một xíu kinh nghiệm cũng không có.
- --
"Bye bye."
"Bye, về cẩn thận nhé!!"
Ngô Hành Khởi ghét bỏ cõng Nhậm Minh trên người. Anh ta định tối nay sẽ tặng quà giáng sinh cho Tịch Y, bây giờ lại bị Nhậm Minh lôi kéo nằm trên người mình, anh đành phải hộ tống cậu ta về nhà, nếu không nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Thích Tâm Tâm nhìn theo hướng anh ta rời đi. Lòng đau như cắt. Cô...có nên buông tha cho tình cảm đơn phương này không? Hạ Đình từ phía sau nhào lên ôm eo cô, Thích Tâm Tâm giật mình, cười hề hề cũng nũng nịu ôm lại chị ấy. Hai người như hai con rắn cuốn quýt không buông, Lâm Triết Hạo chỉ đành bất lực đứng bên cạnh xem bạn gái mình ân ái với người khác.
Hàn Tử Đằng lo cho Tịch Y nếu đi một mình sẽ không ổn cho nên đích thân anh mang cô về nhà. Hai bàn tay nắm chặt nhau đi trên con đường đầy tuyết.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, sờ cực kì thoải mái. Ban nãy do tác dụng của bia mà bây giờ má có hơi ửng đỏ, rất giống với một cô gái điềm đạm đáng yêu đang đi theo sau lưng người yêu mình làm nũng.
Anh bật cười, kéo cô lại một chút,"Lạnh không?".
Tịch Y ngước đôi mắt lưu ly lên nhìn anh, một lúc sau liền gật gật đầu.
Anh cởi khăn choàng của mình xuống, vòng hai lần qua cổ cô. Tịch Y chôn sâu khuôn mặt vào trong chiếc khăn. Ấm quá, đều là mùi hương của anh. Thật dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau đi đến khu biệt thự rộng lớn của nhà họ Tịch. Hàn Tử Đằng không muốn buông bàn tay mê người kia một chút nào. Tịch Y cũng không có ý định buông ra. Hai người cứ anh nắm tôi, tôi nắm anh đứng dưới cổng Tịch gia.
Cuối cùng, Hàn Tử Đằng là người không nỡ mà buông tay trước. Cứ như thế này bị người nhà cô bắt gặp thì mệt lắm.
Tịch Y cảm nhận lòng bàn tay kia rời xa mình, cô mếu máo một cái rồi lao đến ôm lấy cả người anh.
Hàn Tử Đằng sợ hãi, anh nhìn "cục bông" mềm mềm trong lòng mình mà tim nhũn ra như nước. Đưa tay xoa đầu cô, anh khẽ cười,"Sao vậy?"
Tịch Y ôm chặt lấy anh,"Lạnh."
Nghe cô kêu lạnh, lòng anh lại đau như cứa con dao sắc vào, anh ôm lấy cô, bao bọc cả người cô trong vòng tay như thể làm thế nào cũng không hết lạnh được vậy.
Do tác dụng của bia rượu, Tịch Y cũng vứt bỏ hình tượng nữ thần của mình đi, cô ngẩng đầu lên, nắm lấy vạt áo anh kéo xuống.
Đôi môi anh đào dán lên đôi môi bạc khêu gợi của anh. Cô chạm nhẹ một cái, sau đó vươn lưỡi ra liếm liếm xung quanh. Như thể con vật đang thưởng thức miếng mồi ngon.
Anh không kịp phản ứng, để mặc cô làm loạn. Lần thứ hai rồi, cô hai lần hôn anh. Nhưng đều là lúc cô không tỉnh táo.
Tịch Y hôn rất vụng về, cô chỉ biết liếm rồi cắn, hoàn toàn không biết làm gì khác. Nhưng như thế cũng đủ làm ngọn lửa trong anh bùng lên. Hàn Tử Đằng nắm lấy cằm nhỏ, bóp một cái khiến Tịch Y đau nhói mà há miệng ra. Anh thừa cơ tiến vào, như cuồng phong vũ bão hút hết mật ngọt bên trong cô.
Tịch Y bị anh hôn đến đầu lưỡi tê dại, hai mắt cô mở to nhìn anh. Ngây thơ đến nỗi khiến anh có cảm giác mình là một tên biến thái tội lỗi đầy mình.
Tịch Y đẩy anh ra, vùi đầu vào ngực anh thở hổn hển, giọng nói nhẹ nhàng mang âm hưởng du dương, ngọt ngào vang lên, có thể đó là câu duy nhất trong cuộc đời này mà Hàn Tử Đằng chưa bao giờ quên. Cô nói,"Tử Đằng, tôi thích cậu."
- ---------
Lời của tác giả: Bộ truyện duy nhất mình kiên trì tới vậy. Mạch truyện đi qua gần một nửa rồi đó, thực sự rất vui vì sự ủng hộ của các bạn.
Lời văn còn non, cốt chuyện tuy cũ nhưng đều là tâm huyết mình bỏ ra gần một tháng trời. Không đảm bảo là sẽ không có sạn nên muốn nhận được nhiều góp ý hơn từ phía độc giả.
Hạ Đình xin cảm ơn rất nhiều!!
Danh sách chương