Editor: Đô Đô

Bắc Đô thành cách Xuyên Châu thành rất xa, nếu ngồi xe ngựa, cũng phải mất hai mươi ngày mới tới, bất quá Triệu Từ dùng khoái mã cấp báo, ngày đêm đi không ngừng nghỉ, tin tức này mới sáu bảy ngày công phu, liền truyền đến Bắc Đô Thành.

Hiện giờ Chiêu Vũ Đế hết sức để tâm tới chuyện Tây Nam, nghe nói khâm sai Xuyên Châu Triệu Từ sai người đưa tin gấp tới, cơm trưa cũng không ăn, vội vàng triệu kiến người đưa thư.

Mẫu thân Tề vương Tiết quý phi ngồi ở bên cạnh, thấy Chiêu Vũ Đế đọc thư xong sắc mặt đỏ bừng, liền đoán được đây là chuyện tốt. Môi son khẽ mở nũng nịu nói: "Nhìn mặt rồng vui mừng như thế, nhất định là có chuyện vui rồi."

"Chính là chuyện tốt, bất quá là chuyện của triều đình." Chiêu Vũ Đế nhìn nàng một cái: "Trẫm không đói bụng, phải đi xử lý quốc sự, ái phi nàng tự mình dùng bữa đi, không cần chờ trẫm."

Nói rồi phân phó Ngô Dung ra truyền gọi lục bộ thượng thư vào yết kiến.

Nhìn bước chân Chiêu Vũ Đế nhẹ nhàng, trên mặt Tiết quý phi hiện lên sự vui vẻ.

Tây Nam Triệu Từ chính là người của hoàng nhi, hiện giờ Tây Nam luôn gửi về tin tức tốt, có thể thấy được lần này hoàng nhi không nhìn lầm người, hắn quả thật là một người tài có thể dùng.

Chiêu Vũ Đế triệu kiến lục bộ thượng thư. Chuyện này rất nhanh liền truyền khắp triều đình, mỗi cái đảng phái lại bắt đầu hiểu lầm lẫn nhau. Lại từ trong cung biết được chuyện có liên quan tới Tây Nam, đều rối rít thở dài nói: "Này Tây Nam tại sao lại có chuyện."

Trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế thần thái thanh sảng nhìn đại thần đứng phía dưới.

Lục bộ thượng thư đều là cựu thần trong triều, tuy có đảng phái riêng, nhưng đối với hoàng đế, vẫn luôn trung thành tận tâm.

Thấy tâm trạng bệ hạ tốt, hộ bộ thượng thư nói: "Bệ hạ, không biết ngài triệu kiến vi thần đến đây, là có chuyện gì?"

Chiêu Vũ Đế cười vuốt vuốt chòm râu, khó có khi vui vẻ ôn hòa như vậy: "Các ngươi cứ xem thư khâm sai Xuyên Châu Triệu Từ gửi về trước đi."

Nói xong nhường Ngô Dung đem tin tức cấp những người khác chờ.

Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, hộ bộ thượng thư nói: "Bệ hạ, phương pháp sản xuất dây chuyền này, liệu có thực sự hữu dụng?"

Chiêu Vũ Đế nói: "Khâm sai Xuyên Châu đã dùng qua, chứng tỏ nó rất hữu dụng. Chuyện này khiến trẫm nhớ tới một chuyện."

Hắn nhìn công bộ thượng thư: "Trước kia chế tạo binh khí □□, trẫm còn nhớ, nếu trong đó có một bộ phận xảy ra vấn đề, toàn bộ □□ liền biến thành phế vật. Mà chế tạo một bộ binh khí □□ cần tiêu tốn rất nhiều ngày giờ."

Binh bộ Thượng thư nói: "Đúng là như bệ hạ nói, thần cùng công bộ đại nhân đang thương thảo nên □□ cải tiến như thế nào, để giảm bớt hao tổn."

Chiêu Vũ Đế đưa tay, cười nói: "Hiện giờ có phương pháp này, không phải có thể giải quyết chuyện này? Chỉ cần □□ linh kiện được cố định thước tấc, tất cả linh kiện tách ra làm, cuối cùng lắp ráp, sau đó, nếu như có bộ phận nào hư hại, cũng chỉ cần đổi bộ phận đó mà thôi, không cần phải làm lại cái mới."

Những người khác nghe xong, trên mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Binh bộ Thượng thư kích động nói: "Bệ hạ anh minh, xác thực như thế. Nếu trên chiến trường tổn hại, hỏng hóc □□ cũng không cần vứt bỏ, có thể lập tức tu bổ sử dụng, không cần kêu gọi đô thành bên này vận chuyển binh khí đi qua."

Có thể ngồi trên vị trí này, tất cả đều là người có thực tài. Chỉ cần nghe Chiêu Vũ Đế nhắc nhở một chút cũng biết chỗ tốt trong đó không chỉ có như vậy. Ngoài chế tạo binh khí, các dụng cụ hằng ngày khác, cũng có thể làm như thế. Vừa tốn ít thời gian, vừa có thể tiết kiệm vật tư. Đối với Đại Chu hoàng triều mà nói, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Hộ bộ thượng thư nói: "Bệ hạ, nếu đem phương pháp truyền khắp thiên hạ, dân chúng nơi nơi đều có thể được lợi rất nhiều."

Chiêu Vũ Đế gật đầu. Sĩ nông công thương, đều phải dùng tới đâu.

Vì cái gì trước kia bọn họ đều không nghĩ tới đâu, chẳng lẽ bị mỡ heo che mờ mắt, Chiêu Vũ Đế cười nói: "Phương pháp sản xuất dây chuyền này chính là do Xuyên Châu La tư nông dâng lên, trẫm muốn ban thưởng cho nàng."

Lại là La tư nông kia.

Sắc mặt lục vị thượng thư phức tạp. Người này mặc dù có tài, nhưng đến cùng là thân nữ tử.

Lễ bộ thượng thư nói: "Bệ hạ, vẫn nên ban thưởng chút vải vóc cùng đồ trang sức đeo tay, La Tư Nông đến cùng là nữ tử, cuộc sống hiện tại của Xuyên Châu vẫn còn gian khổ, bệ hạ ban thưởng những thứ này, cũng chính là hợp với tâm ý nàng."

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, có chút do dự, hắn còn định thừa cơ hội lần này cất nhắc La tư nông một phen, phong cho nàng cái cáo mệnh phu nhân, bất quá trước mắt xem ra, tựa hồ có hơi nóng vội.

Hắn đơn giản khẽ gật đầu, phân phó Ngô Dung: "Chuyện này ngươi đi làm đi, ngoài ra cũng ban thưởng vài món đồ cho bà bà nàng đi."

"Vâng.” Ngô Dung vội vàng nhận mệnh.

Trước khi các đại thần cáo lui, Chiêu Vũ Đế gọi hộ bộ thượng thư lại, bàn bạc chuyện nông cụ. Lần này Triệu Từ ở Xuyên Châu phát nông cụ miễn phí cho dân chúng, khiến Chiêu Vũ Đế hết sức động dung, hắn nghĩ ngay cả quan viên của mình cũng có thể vì dân suy nghĩ như thế, hắn có lý nào lại ngồi yên, cũng muốn để cho con dân Đại Chu sớm ngày được dùng nông cụ.

Hộ bộ thượng thư nghe Chiêu Vũ Đế nói ra ý tưởng, khó xử nói: "Bệ hạ, chuyện này tuy tốt, lại không nên làm, hiện giờ quốc khố còn thiếu thốn, bệ hạ còn chuẩn bị đánh trận, trên dưới trong triều thời thời khắc khắc chuẩn bị phát binh đánh Đột Quyết, hơn nữa lục bộ cũng không dám động tới một nửa quốc khố kia, nếu bệ hạ cứ muốn cấp phát nông cụ cho dân chúng như vậy, chỉ sợ có rút cạn quốc khố, cũng vẫn không đủ chi."

Chiêu Vũ Đế nghe vậy thở dài: “Thôi vậy."

Đợi hộ bộ thượng thư ra khỏi ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế dựa vào long ỷ, trên mặt hiện lên vài phần thất lạc, Ngô Dung nói: "Bệ hạ, nghe nói khi Triệu khâm sai làm chuyện này không hề động đến một phân phủ khố nào."

Chiêu Vũ Đế mở mắt ra, lại khẽ híp híp: "Hắn dùng bạc của Tây Nam thương hội cùng tiền thu thuế cảng của nha môn đúng không."

Ngô Dung cười nói: "Không phải lúc trước bệ hạ còn mỉm cười nói, không ngờ Triệu khâm sai này gian giảo như vậy, có thể đem Xuyên Châu làm ăn càng ngày càng giàu có và phồn vinh, nô tài nghĩ, hay là lại để cho Triệu khâm sai tìm cách đi. Dù sao cũng là thử xem một chút. Nô tài cảm thấy, Triệu khâm sai cùng La tư nông kia có rất nhiều chủ ý."

"Ha ha ha..." Chiêu Vũ Đế cười to ra tiếng: "Hai người này, xác thực cực kỳ thông minh. Vậy thì sai người đưa mật thư đi qua, để Triệu Từ nghĩ cách. Cùng đồ ban thưởng cho La tư nông đưa đi một lượt đi."

Hắn muốn thử xem, hai người này có thể khiến hắn thất vọng hay không.

Cuộc vận động khai hoang oanh oanh liệt liệt ở Xuyên Châu vừa mới kết thúc, La Tố một thân bụi đất nhận được ban thưởng từ Bắc Đô thành gửi đến.

Lần này Chiêu Vũ Đế ban thưởng rất hậu hĩnh, chỉ là lăng la tơ lụa đã có hơn mười rương, ngoài ra trâm ngọc vòng tay cùng các loại đồ trang sức lại là nhiều không kể xiết.

La Tố cùng tiểu Lục ở trong phòng kiểm một cái lại một cái, hai mắt rực sáng lòe lòe lục quang.

Mới một thời gian ngắn, tiểu kim khố của nàng lại tăng lên rồi.

Trong khi tiểu Lục đang vô cùng cao hứng trù bị dùng những thước vải lăng la tơ lụa này làm thành vài món xiêm y theo mùa cho La Tố mặc, Triệu Từ đã vào trong tiểu viện.

Thấy Triệu Từ đến, trên mặt tiểu Lục ngơ ngác một chút, sau đó tìm cớ ra khỏi phòng.

La Tố không có để ý tới. Hiện giờ trong Triệu phủ này đều là người của Triệu Từ, người khác cũng không dám nói lời gì nhàn thoại. Hơn nữa nàng cùng Triệu Từ cũng không làm ra chuyện gì khác người, nói lý ra gặp mặt đã là cực hạn.

Nàng rót trà cho Triệu Từ, cao hứng nói: "Không ngờ lần này Hoàng thượng hào phóng như thế, chỉ là một cái phương pháp sản xuất dây chuyền, mà có thể được ban thưởng hậu hĩnh như vậy, về sau ta nhưng phải hảo hảo hiến kế cho hắn." Gặp được một đại lãnh đạo như vậy, trong lòng La Tố rất là thật cao hứng. Lại là phong quan lại là ban thưởng hậu hĩnh, đãi ngộ phúc lợi quả thực rất thiết thực.

Triệu Từ thấy nàng đột nhiên lộ ra dáng vẻ tham tài, cười nói: "Nếu ngươi thích, ta sẽ mua cho người."

La Tố vội vàng nói: "Này không cần, ngươi nên hảo hảo tồn bạc, vạn nhất về sau không còn làm quan, cũng có thể có bạc hoa. Hơn nữa, ta thích những thứ này, cũng chỉ là bởi vì không tốn tiền, được tặng không. Chỗ tốt như vậy ai không thích a?"

Nói đơn giản, có tiện nghi không chiếm chính là người ngu.

La Tố nhớ tới ban nãy quan viên đưa đồ ban thưởng đến kín đáo đưa cho Triệu Từ một phong thư, liền hỏi hắn: "Bên Bắc Đô thành lại hạ nhiệm vụ gì cho người?"

"Cái gì cũng không chạy khỏi con mắt của ngươi." Triệu Từ sủng ái cười cười, đưa tay lấy ra phong thư trong tay áo đưa cho nàng.

La Tố nhận lấy nhìn xem, đọc hết nội dung trong thư, kinh ngạc nói: "Có phái hoàng thượng quá đề cao chúng ta rồi hay không?" Ực, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, nhưng là dính dáng đến toàn bộ Đại Chu a. Hoàng thượng thế nhưng liền để cho bọn họ nghĩ cách.

Mặc dù trong lòng La Tố rất cao hứng khi Triệu Từ được trọng dụng, nhưng là trong lòng cũng cảm thấy áp lực như núi. Nói hảo làm ruộng trồng trọt, đem Tây Nam tiến lên con đường giàu có liền thành, hiện tại còn muốn quan tâm chuyện quốc gia đại sự.

Điều này có khác nào dùng hết tiền lương đi mua cải trắng, bán mạng làm việc hùng hục như trâu đâu. Khó trách hắn ra tay hào phóng như vậy, nguyên lai còn có hậu chiêu này.

Triệu Từ nghe nàng nói hai chữ chúng ta, trong lòng khẽ ấm áp, cười nói: "Bệ hạ cũng không phải bắt buộc chúng ta nghĩ cách, chẳng qua hắn thấy Tây Nam hiện tại phát triển tốt đẹp, Xuyên Châu càng ngày càng giàu có và đông đúc, lúc này mới động tâm tư mà thôi. Nếu không, đã không gửi mật thư đến." Không có phóng tin tức ra bên ngoài, hết thảy đều có nguyên do của nó.

La Tố nhíu lông mày: "Tuy nói như thế, nhưng lão nhân gia hắn đã lên tiếng, nếu thật sự một chút chuyện đều không hoàn thành, quay đầu lại còn nhớ thương chúng ta không tốt." Tương lai của nàng và Triệu Từ còn vô cùng chông gai đâu, nếu lúc này chọc cho đại boss mất hứng, nhả một câu nói, vậy thời gian dài cố gắng của nàng cùng Triệu Từ liền uổng phí.

Càng nghĩ, trong lòng La Tố càng thấy sốt ruột, lại có chút ủy khuất. Nàng cùng Triệu Từ mệt chết mệt sống giúp đỡ dân chúng kiếm kế sinh nhai, cái gì cũng không cầu, chỉ mong có một ngày có thể quang minh chính đại, tay trong tay xuất hiện trước con mắt thế nhân mà thôi.

Triệu Từ thấy nàng nhíu mày, biết trong lòng nàng lo lắng, ôn nhu cười trấn an: "Không cần lo lắng, bệ hạ là minh quân, sẽ không làm khó chúng ta. Huống chi chuyện này, trong lòng ta cũng có một vài chủ ý. Đợi ta suy nghĩ cẩn thận, sẽ nõi chi tiết cho ngươi."

La Tố nghe hắn nói đã có chuẩn bị, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Sớm biết rằng có một ngày như vậy, ta liền hảo hảo học buôn bán, còn có thể giúp ngươi ra một vài chủ ý."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Từ tràn đầy vui vẻ, trong mắt mang theo vài phần thâm tình, đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng: "Ngươi hiện giờ đã rất khá."

La Tố nghe vậy, đỏ mặt cúi đầu.

Nếu Triệu Từ đã nói có kế sách, La Tố cũng không cần vì những chuyện này mà hao tâm tổn trí. Sau khi khai hoang xong, nàng bắt tay vào việc bón phân và gieo trồng bông giống.

Lúc này con người đối với thức ăn có một loại khao khát mù quáng, đối với cây bông chống lạnh gì đó không có coi trọng như vậy. Dù sao phải ăn no, mới sẽ nghĩ mặc ấm.

Cho nên lúc được La Tố dạy cách trồng bông, dân chúng địa phương không cảm thấy mấy hưng phấn. Ngược lại bọn họ cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu đem loại lúa mạch thì tốt biết bao, năm sau còn có thể thu thêm chút lương thực đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện