20b7a0ebab5efb69ec064928e78d844f

Ảnh sưu tầm

Doãn An Nhiên kéo Sở Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, hỏi thăm tình hình gần đây của cậu. Sở Tĩnh ấp a ấp úng, chỉ nói một ít, tiếp theo nhấn mạnh rằng gần đây cậu rất tốt, chăm chỉ đi làm kiếm tiền, sau đó thì hỏi ngược lại Doãn An Nhiên dạo này tốt không.

Trong bếp, Chu Minh Nghĩa đậy nắp nồi, nói với Kim Tắc Thái: “Sắp ăn được rồi.”

“Ừ, cậu càng lúc càng ra dáng người đàn ông của gia đình.”

Chu Minh Nghĩa bỏ qua câu chế giễu này, mỉm cười nhìn Kim Tắc Thái, “Tôi đảm bảo không bao lâu nữa, cậu cũng sẽ như vậy thôi.”

Hai người đi đến bên cạnh cửa phòng bếp, nhìn hai người đang ở trong phòng khách kia. Sở Tĩnh cùng Doãn An Nhiên lúc này không biết đang nói liên miên cái gì. Hai người kia đều gầy, chen chúc trên một cái ghế sô pha đơn, nhìn cứ như hai con mèo nhỏ đang dựa vào nhau.

Chu Minh Nghĩa hỏi Kim Tắc Thái: “Thế nào rồi? Còn phải cần bao nhiêu thời gian nữa?”

Kim Tắc Thái mỉm cười trả lời: “……. Đây là một quá trình gian khổ dài dằng dặc.”

Chu Minh Nghĩa khinh bỉ nhìn Kim Tắc Thái, lắc đầu.

Kim Tắc Thái thở dài: “Chậc, xem cậu kìa, tôi còn chưa có vội, cậu gấp cái gì?”

Chu Minh Nghĩa lập tức nói: “Tôi không gấp, tôi tuyệt đối không có nóng vội, tôi còn lâu mới thèm sốt ruột.”

Kim Tắc Thái cười kéo Chu Minh Nghĩa đi vào, “Được rồi, không nói nữa, mau dọn đồ ăn lên.”

Bốn người hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa tối. Có Chu Minh Nghĩa ở đây, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, nhân dịp này, Sở Tĩnh cũng biết được dạo gần đây Doãn An Nhiên cùng Kim Tắc Thái đang làm những gì.

Ăn xong bữa tối, Chu Minh Nghĩa cùng Kim Tắc Thái vào trong thư phòng, mỗi người một tách trà, vừa phẩm trà vừa đánh cờ. Trong lúc đó, Doãn An Nhiên kéo Sở Tĩnh ra phòng khách nói chuyện.

Nói nói một hồi, Doãn An Nhiên liền chuyển chủ đề đến trên công việc của Sở Tĩnh, y nói với Sở Tĩnh sẽ giúp cậu tìm một công việc mới, Sở Tĩnh cúi đầu, cự tuyệt.

“Vì sao? Cậu tại sao cứ nhất quyết phải ở lại hộp đêm vậy hả, chỗ đó có cái gì tốt?”

“Tôi….” Sở Tĩnh ngập ngừng. Cái bộ dáng nói mãi không hiểu khiến cho Doãn An Nhiên vừa lo vừa tức.

“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không nên đi làm ở hộp đêm, chỗ đó thì có cái gì tốt? Tôi chính là lo lắng cho cậu…., tôi sợ cậu bị người khác ức hiếp! Chuyện lần trước cậu đã quên rồi sao? Ở quán bar đã có đàn ông mò tới hỏi, cái nơi như hộp đêm đó, chuyện như vậy chắc chắn chỉ hơn chứ không ít! Chính cậu cũng rất chán ghét chỗ đó còn gì, vì sao lại còn lưu luyến không chịu đi?”

“Tôi không phải lưu luyến không chịu đi….”

“Tôi không cho rằng làm một công việc khác thì tiền kiếm được sẽ ít hơn làm ở hộp đêm. Lỡ như, tôi nói là lỡ như, lỡ như có người đàn ông hay đàn bà nào đó, đại ca của đại ca, đại tỷ của đại tỷ, hoặc là nhân vật cầm đầu nào đó nhìn trúng cậu, cứng rắn ép buộc, cậu phải làm sao bây giờ…., tôi sợ tôi không kịp đi cứu cậu.” Doãn An Nhiên càng nói trong lòng càng lo lắng, càng nói càng tức, giọng cũng càng lớn.

Sở Tĩnh cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: “…..Không cần.”

Doãn An Nhiên nghe xong tức càng thêm tức, “Ồ, không cần tôi giúp đúng không? Không cần tới tôi, tự cậu có thể giải quyết đúng không? Hay là nói cậu vốn không hề để tâm.”

Nghe bạn tốt nói như vậy, Sở Tĩnh biết y hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, cậu nhíu mày lắc đầu, “Không, không phải như vậy….”

“Vậy thì như nào? Cậu là đang muốn tìm một chỗ dựa vững mạnh hơn sao? Cậu không phải đã nói là không muốn đi theo vị đại ca nào mà, bây giờ đổi ý rồi?” Doãn An Nhiên hỏi.

“Không, không phải….”

“Tôi biết, một tên đàn ông như tôi đây không thể giúp được cậu. Tiểu Tĩnh, tôi không muốn cậu tiếp tục ở lại trong cái môi trường đó, là sợ cậu lún quá sâu, cậu có hiểu hay không….?” Doãn An Nhiên nắm vai Sở Tĩnh lay lay, muốn Sở Tĩnh nãy giờ vẫn luôn rũ mắt không dám nhìn thẳng y phải ngẩng đầu lên.

Sở Tĩnh mím chặt môi, cả khuôn mặt đỏ bừng, biểu tình ẫn nhẫn thống khổ, nhưng cậu vẫn không nói gì.

Doãn An Nhiên to tiếng đã làm kinh động đến hai người bên trong thư phòng, Kim Tắc Thái vểnh tai nghe ngóng, đứng lên. Chu Minh Nghĩa thấy vậy lập tức gọi anh lại, “Này, không nên…..”

Kim Tắc Thái mỉm cười, giơ ngón tay trỏ lắc lắc với Chu Minh Nghĩa, sau đó thong thả bước ra khỏi thư phòng.

Hai người đang tranh cãi nhìn thấy Kim Tắc Thái đi ra, Doãn An Nhiên ngừng nói, biểu tình không vui hừ một tiếng, xoay mặt đi, Sở Tĩnh cúi thấp đầu, không nói dù chỉ một tiếng.

Kim Tắc Thái cười híp mắt đi tới, đưa tách trà trong tay cho Sở Tĩnh, “Tiểu Tĩnh, rót thêm trà giúp anh.”

Sở Tĩnh nhận lấy đứng lên, rời khỏi phòng khách, bầu không khí ở đây khiến cậu vừa lúng túng vừa thống khổ.

Kim Tắc Thái ngồi xuống bên cạnh Doãn An Nhiên, giơ tay vỗ vỗ vai y, Doãn An Nhiên lúc này vẫn đang tức giận, nhúc nhích vai, không cho tay Kim Tắc Thái đụng vào.

“An Nhiên, Tiểu Tĩnh không giỏi ăn nói, có vài suy nghĩ không thể biểu đạt rõ ràng với em, khiến cho hai đứa xảy ra chút hiểu lầm.”

Doãn An Nhiên nghe xong, lửa giận chưa kịp tắt lập tức bùng cháy, y ngẩng đầu nhìn Kim Tắc Thái, tức giận nói: “Hiểu lầm cái gì? Em là vì tốt cho Tiểu Tĩnh, cậu ấy lại không chịu hiểu.”

Kim Tắc Thái mỉm cười, chậm rãi nói: “Tiểu Tĩnh đương nhiên là hiểu, hơn nữa còn rất cảm ơn em, An Nhiên, đừng hiểu lầm.”

“Em làm sao mà lại hiểu lầm. Em đang tìm công việc mới cho cậu ấy, nói với cậu ấy một việc, cậu ấy bảo không được, em lại đi liên hệ một công việc khác, cậu ấy vẫn từ chối, hết lần này tới lần khác cứ muốn tới cái chỗ hộp đêm kia làm. Nếu như là cá độ bi-da thì em không ngại, thế nhưng lại là cái chỗ hộp đêm ngư long hỗn tạp, có cái gì tốt chứ, vì sao cứ nhất định phải làm ở đó?”

“An Nhiên, em phải hiểu, thay đổi không phải là chuyện trong một sớm một chiều là có thể làm được. Em hy vọng Tiểu Tĩnh có thể có một cuộc sống bình thường yên ổn, Tiểu Tĩnh chẳng lẽ lại không muốn như vậy hay sao? Tiểu Tĩnh đã sống trong hoàn cảnh đó hơn hai mươi năm, không phải cứ nói rời đi là có thể rời đi.” Giọng nói của Kim Tắc Thái dường như có ma lực, Doãn An Nhiên lắng nghe, cảm xúc phập phồng dần dần dịu lại. Nhưng mà Doãn An Nhiên vẫn không cam lòng.

“Chỗ đó thì có gì tốt? Sẽ có người ức hiếp cậu ấy.”

Kim Tắc Thái gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng vậy, em nói không sai, chỗ đó đúng thật là có những người ức hiếp em ấy, nhưng anh tin tưởng nhất định cũng có những người đối xử tốt với em ấy, chăm sóc em ấy. Hơn nữa, hai đứa không phải là quen nhau ở đó hay sao?”

Sở Tĩnh đứng ở cửa phòng khách, tay bưng tách trà, im lặng lắng nghe. Cuộc đối thoại của hai người truyền vào tai cậu rất rõ ràng, không sót một chữ. Nghe Kim Tắc Thái nói “Người đối xử tốt với em ấy”, Sở Tĩnh lập tức nghĩ tới A Ken, nghĩ tới cô nàng bán rượu trong quán bar Tiểu Linh, nghĩ tới DJ A Vũ. Bọn họ đối xử với cậu rất tốt, quan tâm cậu, xem cậu là bạn, cậu cũng rất quý trọng bọn họ.

Giọng nói của Kim Tắc Thái tiếp tục truyền đến, khiến cho trái tim Sở Tĩnh rung động.

“Tiểu Tĩnh ở đó cũng có bạn bè, có tình bạn, em sao có thể yêu cầu Tiểu Tĩnh chặt đứt những tình bạn này? Vứt bỏ những người bạn đã đối xử chân thành với em ấy? Tiểu Tĩnh tiếp tục ở lại khu phố bar, không có nghĩa là em ấy không muốn rời bỏ cuộc sống trước kia. Thay đổi, là tích lũy từng chút từng chút một. Em phải cho Tiểu Tĩnh thời gian. Cho dù thật sự muốn  rời bỏ triệt để thì cũng phải từ từ, không vội được.”

Nghe xong Doãn An Nhiên cúi đầu.

“Em xin lỗi….”

Kim Tắc Thái đứng lên cười híp mắt nói: “Lời này em vẫn là nên nói với Tiểu Tĩnh đi.”

“Ồ….”

Kim Tắc Thái đi đến bên cạnh Sở Tĩnh, nhận lấy tách trà từ trong tay cậu, cười với cậu, sau đó ung dung đi vào thư phòng.

Sở Tĩnh đi đến bên cạnh Doãn An Nhiên, Doãn An Nhiên dùng ánh mắt áy náy nhìn cậu, sau đó vươn tay cầm chặt tay Sở Tĩnh, hai người bạn nhỏ ôm nhau một cái.

“Muốn làm gì thì cứ làm đi, nhưng mà hãy nhớ kỹ, cho dù có như thế nào, tôi vẫn ủng hộ cậu.” Doãn An Nhiên nói bên tai Sở Tĩnh.

“Tôi biết rồi!”

“Tôi rất lo lắng cho cậu.”

“Tôi biết.”

Trong thư phòng, Chu Minh Nghĩa đi một nước cờ, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm Kim Tắc Thái, “Này, tôi thấy, cậu có vẻ rất yên tâm.”

Kim Tắc Thái cười cười, xoa cằm quan sát thế cục trên bàn cờ, nói: “Đương nhiên rồi.”

“Tôi tin tưởng cậu hiểu rõ những gì cậu đang làm.”

Kim Tắc Thái chỉ cười không đáp.

Khoảng mười giờ tối, khách khứa tạm biệt ra về. Lúc đứng trong thang máy, Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh đứng bên cạnh, mở miệng nói: “…… Này……”

Sở Tĩnh nhìn về phía Kim Tắc Thái, dùng ánh mắt dò hỏi, không biết anh sẽ nói với cậu cái gì.

“Đừng có mà tùy tiện ôm ôm ấp ấp người khác như vậy.”

Sở Tĩnh nghĩ đến có lẽ vừa rồi Kim Tắc Thái đã nhìn thấy cậu và Doãn An Nhiên ôm nhau, cậu nói: “Đó là An Nhiên.”

“An Nhiên cũng không được.” Kim Tắc Thái cố tình dùng cái giọng điệu ghen tuông để nói cho Sở Tĩnh nghe.

Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “…..Không mướn anh quản.”

“Anh mặc kệ, cứ quản đấy.” Kim Tắc Thái dùng thái độ “Gia trưởng” nói với Sở Tĩnh, “Sau này không cho phép cùng An Nhiên lôi lôi kéo kéo, không cho phép cùng An Nhiên ôm ôm ấp ấp, cũng không cho phép dính sát với An Nhiên trên một cái sô pha mà âu yếm như vậy.”

Sở Tĩnh lập tức muốn phản bác, lại cảm thấy nói nhiều sai nhiều, ai biết tiếp theo người đàn ông này còn có thể nói thêm những điều quá phận nào nữa, vì vậy cậu ngậm chặt miệng, cũng chỉ trừng mắt liếc Kim Tắc Thái.

Hai người ra khỏi tòa nhà, thấy Sở Tĩnh đứng ở lên đường vươn tay ý định vẫy taxi, Kim Tắc Thái kéo cánh tay cậu xuống, hỏi: “Em muốn làm gì vậy?”

“Đón taxi về nhà.”

“Rõ ràng có xe, đón taxi làm gì?”

Sở Tĩnh mở trừng hai mắt.

Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh: “Anh lái xe tới.”

Sở Tĩnh không tiếp lời, mà nói: “Em về đây!”

Kim Tắc Thái hỏi thẳng, “Em không muốn ngồi xe của anh sao?”

Sở Tĩnh bày ra biểu tình “Đừng quậy nữa!” nói: “Muộn rồi, em phải đi về.”

Kim Tắc Thái nở nụ cười nói: “Dạo này không phải đang rất chăm chỉ đi làm tiết kiệm tiền sao, tại sao lại phải lãng phí tiền đi taxi?”

“Cái này không phải là lãng phí.”

“Anh thấy không có gì khác nhau cả.” Nói xong, Kim Tắc Thái kéo Sở Tĩnh đi về phía chỗ anh đỗ xe.

Sở Tĩnh bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn đi theo, sau đó được Kim Tắc Thái đưa về nhà.

Lúc xuống xe, Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh: “….. Không có cái gì muốn nói với anh sao?”

Sở Tĩnh im lặng một lát, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cám ơn luật sư Kim.”

Kim Tắc Thái “Ừ!” một tiếng, sau đó ghé sát vào Sở Tĩnh nói: “…… Nếu nhớ anh, thì tới tìm anh!”

Nhớ anh cái con khỉ ấy….! Sở Tĩnh nói thầm trong bụng, sau đó giữ nguyên trạng thái mặt liệt, liếc Kim Tắc Thái, quay người rời đi.

Về đến nhà tắm rửa xong xuôi nằm ở trên giường, Sở Tĩnh hồi tưởng lại những lời Kim Tắc Thái đã nói với Doãn An Nhiên giúp cậu, trong lòng có một dòng cảm xúc ấm áp chảy qua. Mặc dù tiếp xúc không phải rất nhiều, nhưng mà Kim Tắc Thái đúng thật là hiểu rõ cậu, biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, biết rõ cậu không nỡ bỏ những người bạn xưa nghĩa cũ. Quay đầu nghĩ tới những lời Kim Tắc Thái nói lúc chia tay trước khi xuống xe, Sở Tĩnh nhủ thầm trong bụng: Ai mà thèm nhớ anh!

Nói không nhớ, là giả. Cái này khiến cho Sở Tĩnh cũng tự mình cảm thấy đỏ mặt. Cậu luôn không tự chủ nghĩ đến Kim Tắc Thái —- giọng nói, mắt cười cong cong, còn có ánh mắt của anh, ái muội mập mờ. Thậm chí có một lần, trên đường đi làm Sở Tĩnh nhìn thấy có một bóng lưng cao lớn, trong khoảnh khắc cậu cho rằng đó là Kim Tắc Thái, còn tưởng rằng Kim Tắc Thái tới tìm cậu, tim đập cả buổi, chờ đến lúc đi ngang qua lại phát hiện chỉ là một người qua đường xa lạ, Sở Tĩnh cũng tự mình cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Không có thích anh! Sở Tĩnh nhấn mạnh trong lòng! Chỉ là, chỉ là xem anh như bạn thôi.

Sau lần tỏ tình bị từ chối hôm trước, thái độ của Kim Tắc Thái đối với Sở Tĩnh cũng không thay đổi, không có bởi vì bị từ chối mà bắt đầu bảo trì hoặc là kéo dài khoảng cách, anh đối với Sở Tĩnh vẫn giống y như trước kia. Đủ loại thái độ yêu mến cùng thương yêu khiến cho trái tim Sở Tĩnh lưu luyến, không nỡ rời xa hơi ấm của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cảm thấy bây giờ cậu tiến thoái lưỡng nan.

Sở Tĩnh không biết phải từ chối như thế nào, đành dùng thái độ lạnh như băng để đối mặt với Kim Tắc Thái. Suy đi nghĩ lại, cậu quyết tâm cố gắng đối xử với Kim Tắc Thái như bạn bè bình thường. Không lùi về sau, cũng không tiến lên trước.

Chớp mắt, đã qua hơn một tháng, Sở Tĩnh đã để dành được một khoản tiền, cậu muốn trả lại cho Chu Minh Nghĩa. Sau khi suy nghĩ, cảm thấy cứ như vậy mà đưa tiền đến nhà họ Chu có vẻ không thích hợp lắm, đưa cho An Nhiên dường như cũng không hay. Sở Tĩnh nghĩ tới cái “Người trung gian” kia.

Suy nghĩ cả ngày, sau khi có kế hoạch, Sở Tĩnh cảm thấy trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa khẩn trương. Buổi tối lúc làm việc, nghĩ đến ngày hôm sau có thể nhìn thấy người kia, cậu lại cảm thấy vô cùng mong chờ.

Quản lý đi ngang, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tĩnh, đã đi qua rồi còn lui trở lại, dò xét từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi đùa: “Này, Tiểu Tĩnh, cậu đang nhớ ai đấy?”

“Không có, không nhớ ai hết!” Sở Tĩnh đang đứng trong hành lang chờ khách gọi phục vụ, nghe vậy vội vàng phủ nhận.

“Chậc, nhìn cái mặt tương tư kìa!”

Sở Tĩnh nghe xong, lập tức trợn to mắt nhìn quản lý, sau đó gục đầu xuống.

Quản lý không thèm để ý tới ánh mắt tức giận của Sở Tĩnh, nhìn cậu cười nói: “Nhìn con mắt ngập nước của cậu đi, bảo cậu tương tư cậu còn không nhận, he he.” Nói xong, quản lý đưa tay nhéo nhéo mặt Sở Tĩnh, Sở Tính nhích người, né khỏi móng vuốt của y.

“Ơ, còn hung dữ như vậy, răng mọc đủ rồi đúng không? Để tôi nhìn thử xem!” Quản lý nói xong lại sấn tới động tay động chân, Sở Tĩnh vội vàng đẩy y ra.

Quản lý thật ra cũng không có ý định làm thêm hành động gì cả, cười hì hì rồi đi mất, để lại Sở Tĩnh một mình đứng đó hờn dỗi.

Chút chuyện nhỏ này sang ngày hôm sau đã hoàn toàn tan thành mây khói trong đầu Sở Tĩnh. Sở Tĩnh ngủ tới gần trưa mới dậy, tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm theo tiền đã chuẩn bị trước đi ra ngoài.

Lúc đến gần chỗ ngân hàng, Sở Tĩnh nhìn thấy quán thức ăn nhanh quen thuộc, liền đi vào mua hamburger và sandwich, sau đó đi vào tòa nhà nơi Kim Tắc Thái làm việc.

Nghe thấy thư ký nói có vị Sở tiên sinh tới thăm, Kim Tắc Thái còn tưởng mình nghe lầm, ngẩn người, sau khi cúp điện thoại anh nhìn chằm chằm vào lịch điện tử để trên bàn một hồi.

“Chà….. Tiểu Tĩnh đến chơi, hôm nay đúng là ngày may mắn!”

Có người gõ cửa, Kim Tắc Thái cao giọng đáp: “Mời vào!” Nhìn thấy người vào thật sự là Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái nhịn không được cười híp cả mắt.

“Là em thật này….., mau ngồi đi.” Kim Tắc Thái từ phía sau bàn làm việc đi tới đón khách, dẫn cậu tới ghế sô pha bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.

Sở Tĩnh chần chứ không ngồi, cứ đứng ở chỗ đó. Thấy cậu rõ ràng muốn đối mặt với mình, nhưng lại không dám nhìn mình, Kim Tắc Thái cười thầm trong bụng. Khi tầm mắt Kim Tắc Thái chuyển tới chiếc túi giấy in logo của cửa hàng đồ ăn nhanh trên tay Sở Tĩnh, mắt anh sáng rực.

“Cái này là mang cho anh sao?”

Ô hô hô, thật là kinh hỉ bất ngờ! Thật là làm cho lòng người nở hoa.

Sở Tĩnh mím môi, đột nhiên giơ tay, thả túi giấy trong tay xuống trước mặt Kim Tắc Thái, Kim Tắc Thái lập tức nhận lấy.

“Sắp đến giờ ăn trưa, em….”

Sở Tĩnh nói một nửa lại không nói được nữa. Nghĩ đến đây không thể đến tay không được, thế nhưng lại không biết nên mang cái gì mới tốt, đúng lúc sắp tới giờ cơm trưa, cửa hàng đồ ăn nhanh nằm trên đường đến đây trở thành lựa chọn đầu tiên. Lúc bước vào văn phòng này, Sở Tĩnh lại nghĩ những người ở độ tuổi và nghề nghiệp như Kim Tắc Thái có lẽ cũng không thích mấy thứ đồ ăn nhanh này.

“Nếu như anh không thích….”

“Làm sao lại vậy, anh thích. Ồ…., em mua hai phần luôn sao, đến đây, ngồi xuống cùng ăn.” Kim Tắc Thái mặt mày hớn hở, mời Sở Tĩnh ngồi xuống, “Anh đi pha trà. A… đúng rồi, em có thích uống trà không? Hay là sữa bò? Nước trái cây?”

Lúc này Sở Tĩnh mới nhận ra, cậu chỉ mua đồ ăn, quên mua đồ uống, trong lòng lập tức chán nản.

“Em…”, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh lại vội vàng cúi đầu xuống. Cậu tự nhủ trong lòng —- mang đồ ăn nhanh đến chỉ là tiện tay mà thôi, không có ý gì khác, cũng không phải cậu cố ý mang bữa trưa cho anh.

“Anh có trà Vũ Tiền Long Tỉnh* rất ngon, em uống thử xem.” Kim Tắc Thái giúp Sở Tĩnh lựa chọn.

* Vũ Tiền Long Tỉnh: trà Long Tỉnh là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Minh Tiền Long Tỉnh được làm từ những ngọn trà rất non hái trước tiết Thanh minh, ngày 5 tháng 4 hàng năm. Chu trình chế biến diễn ra rất ngắn, chỉ trước Thanh minh hàng năm 10 ngày. Trà được hái sau thời điểm này chính là Vũ Tiền Long Tỉnh (雨前龍井) – Long Tỉnh trước mưa. Trong 10 ngày ngắn ngủi, những nhánh trà non trên đỉnh cây trà sẽ chỉ được hái bởi những người hái có kinh nghiệm, sau đó được chế biến rất đặc biệt; do đó, Long Tỉnh loại này luôn đắt hơn những loại trà Long Tỉnh thông thường. Từ xưa đến nay vẫn có câu nói, “Vũ tiền thị thượng phẩm, Minh tiền thị trân phẩm”.

Sau khi pha trà và yêu cầu thư ký tạm thời không được gọi điện thoại hoặc làm phiền, Kim Tắc Thái bưng khay trà tiến vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Hai người ngồi đối diện trên ghế sô pha, bắt đầu thưởng thức bữa trưa. Thấy Kim Tắc Thái ăn rất ngon lành, Sở Tĩnh mới thấy an tâm. Thì ra anh ấy cũng không bài xích đồ ăn nhanh. Lúc phát hiện đối phương đang cười híp mắt nhìn cậu, Sở Tĩnh vội vàng cúi đầu xuống.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Sở Tĩnh lấy ra một cái túi giấy đưa cho Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái nhìn, lại là cái loại phong bì dài mảnh dùng để đựng tiền mặt trong ngân hàng, anh hiểu được đây là Sở Tĩnh muốn trả tiền.

“Hiện tại….. chỉ có nhiêu đây. Nhờ anh giúp em đưa cho Chu tiên sinh.” Sở Tĩnh cúi đầu nói.

Kim Tắc Thái nhận lấy, cười nói: “Anh sẽ chuyển vào tài khoản giúp em.”

Sở Tĩnh cúi đầu, chần chừ, không biết có nên rời đi hay không, qua giờ cơm trưa Kim Tắc Thái nhất định còn phải tiếp tục làm việc. Lúc này, Kim Tắc Thái mỉm cười hỏi: “Còn em thì sao?”

Sở Tĩnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Kim Tắc Thái.

“Tiền em còn có đủ dùng không?”

Câu hỏi dịu dàng, tràn đầy ý quan tâm, Sở Tĩnh lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu lại cúi đầu xuống, hai tay siết thật chặt đặt trên chân, nhẹ giọng đáp, “Đủ.”

“Không cần vội vàng, từ từ rồi trả. Đừng vất vả quá!”

“Ừ!”

Lại ngồi một lát, Kim Tắc Thái không có tiếp tục đưa ra chủ đề nào nữa, Sở Tĩnh muốn đi, đứng dậy, “Em phải về rồi.”

Kim Tắc Thái ngăn Sở Tĩnh lại, ra hiệu cho cậu ngồi trở lại ghế sô pha, anh nhìn Sở Tĩnh hỏi: “Tiểu Tĩnh, anh có thể hỏi em một chuyện được không?”

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”

Kim Tắc Thái trong lòng do dự, lúc này mà hỏi có tốt hay không? Có thích hợp không? Vấn đề này có thể hỏi Tiểu Tĩnh được không? Chuyện này vẫn luôn vướng mắc trong lòng anh, anh biết sớm muộn gì cũng có ngày phải hỏi, chỉ là anh sợ Sở Tĩnh sẽ khó xử.

Kim Tắc Thái chậm chạp không lên tiếng khiến cho Sở Tĩnh trong lòng càng thêm nghi hoặc, vị đại luật sư này bị làm sao vậy? Anh ấy không phải rất giỏi ăn nói hay sao, làm sao đột nhiên lại ấp a ấp úng.

“Anh nói đi…”

Kim Tắc Thái mỉm cười, nhìn thẳng vào Sở Tĩnh, nhìn vào trong mắt cậu.

“Tiểu Tĩnh….. Sở Gia Hào là gì của em.”

Sở Tĩnh lập tức ngây dại, cứng đơ nhìn thẳng Kim Tắc Thái.

Cái gì thế này? Anh ấy biết? Làm sao anh ấy biết được? Sở Tĩnh nhíu mày trừng mắt nhìn Kim Tắc Thái, “…… Anh điều tra em?”

Kim Tắc Thái vội vàng xua tay, “Không, anh không có.”

“Vậy tại sao anh biết?”

“Anh chỉ vô tình….”

Sở Tĩnh cảm thấy trái tim giống như bị nhấn chìm xuống đáy hồ lạnh như băng, ánh mắt cậu long lanh nhìn Kim Tắc Thái, “…… Anh điều tra em, anh không tin em….?”

“Không phải như thế, Tiểu Tĩnh, không phải như thế.”

“Là ai cũng không liên quan gì đến anh!” Sở Tĩnh lạnh lùng nói, đôi mắt đen bóng to tròn lóe sáng.

“Tiểu Tĩnh, anh chỉ muốn…..” Kim Tắc Thái chỉ muốn xác thực với Sở Tĩnh một chút, anh thật sự không có ý tứ gì khác, nhưng mà hiển nhiên Sở Tĩnh lại không nghĩ như vậy.

Tâm tình Sở Tĩnh trở nên vừa đau buồn, vừa phẫn nộ. Anh ấy không tin cậu? Nghi ngờ thân phận của cậu?

“Anh nói….. muốn theo đuổi tôi là như thế này sao, trước khi theo đuổi tôi cần phải điều tra thân thế của tôi. Hay lắm, đại luật sư….” giọng nói Sở Tĩnh run lên, “….. Ở bên ngoài nhặt về một con chó lang thang, trước tiên cũng phải tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra thử xem trên người nó có rận hay không, là như vậy đúng không. Anh là nghĩ như vậy đúng không?”

“Không phải như vậy! Tiểu Tĩnh, không phải như thế!” Phản ứng dữ dội của Sở Tĩnh khiến cho Kim Tắc Thái vô cùng hoảng sợ, vội vàng tới gần muốn trấn an Sở Tĩnh, cánh tay đang vươn tới lập tức bị Sở Tĩnh một phát hất văng ra.

“Đừng đụng vào tôi!”

Sở Tĩnh mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, làm cho Kim Tắc Thái đau lòng khôn xiết.

“Tôi là loại người gì? Tôi tự mình biết. Tôi không cần anh tới cứu giúp, càng không cần anh tới cảm thông! Tôi có cuộc sống riêng của tôi, với anh không có quan hệ. Sở Gia Hào là gì của tôi, cũng không liên quan gì tới anh.”

Sở Tĩnh nói xong, đứng dậy, trừng mắt nhìn Kim Tắc Thái, sau đó cúi đầu với anh, giọng điệu lễ phép mà xa lạ, thậm chí còn có chút châm chọc: “…. Cám ơn anh, luật sư Kim. Tôi sẽ tiếp tục trả nốt số tiền đã mượn, xin anh cứ yên tâm.”

Nói xong, Sở Tĩnh xoay người rời đi, bước chân vội vàng. Kim Tắc Thái vẻ mặt lo lắng đuổi theo phía sau, nhưng không ngăn cản cậu. Kim Tắc Thái biết, trong cơn tức giận, giải thích thế nào cũng đều vô ích, cho dù muốn giải thích, cũng không phải lúc này.

Đưa mắt nhìn Sở Tĩnh tiến vào thang máy, vẻ mặt Kim Tắc Thái chán nản và thất vọng, đứng dựa vào cửa thang máy.

Trong thang máy, Sở Tĩnh giơ cánh tay, dùng ống tay áo mạnh mẽ lau nước mắt, oán hận nhủ thầm trong lòng: Mình không bao giờ…. muốn gặp lại người này nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện