76060873d3c1444021225103ac7b8185

Ảnh sưu tầm

Ba tháng sau, Quách Kỳ có tin tức mới.

“….. Thi thể bị chôn giấu?” Kim Tắc Thái cầm điện thoại, kinh sợ hỏi.

“Đúng vậy.” Giọng điệu Quách Kỳ nghe rất nghiêm trọng, hiển nhiên là đã xác nhận.

“Cậu định làm gì?” Kim Tắc Thái hỏi.

“Nhờ người cung cấp thông tin giúp đỡ, giả vờ như bị người qua đường vô tình phát hiện, sau đó báo cảnh sát. Đại luật sư, cậu chắc là có bạn làm pháp y chứ hả?” Quách Kỳ hỏi.

“Có.”

“Chuẩn bị khám nghiệm tử thi đi.”

Để điện thoại xuống, lòng Kim Tắc Thái nặng trĩu. Thật sự…. là ông ấy sao? Kim Tắc Thái hy vọng là không phải. Nếu như không phải, Sở Tĩnh vẫn còn có hy vọng, vẫn có thể giữ trong lòng hy vọng còn sống, một khi chứng minh là phải, vậy thì đối với Sở Tĩnh đây chính là đả kích vô cùng lớn.

Hai ngày sau, Kim Tắc Thái xin phép nghỉ học cho Sở Tĩnh, tỏ vẻ muốn dẫn Sở Tĩnh ra ngoài.

Sở Tĩnh hỏi: “Anh muốn làm gì vậy?”

“Dẫn em đến cục cảnh sát.”

“Cái gì?” Đôi mắt đen láy của Sở Tĩnh nhìn sang Kim Tắc Thái, cơ thể lập tức căng cứng.

Kim Tắc Thái vịn vai Sở Tĩnh, sau đó nói cho cậu biết: “Tiểu Quách nói, tìm được một…. bộ hài cốt.”

Hốc mắt Sở Tĩnh lập tức nóng lên, nóng đến nỗi cậu rất khó chịu, cậu giơ tay lên lau một cái.

Kim Tắc Thái ôm lấy Sở Tĩnh, trấn an nói: “….. Không nên nghĩ quá nhiều.”

Sở Tĩnh bình ổn lại tâm tình, ngẩng đầu lên hỏi Kim Tắc Thái, “Chúng ta đến cục cảnh sát để làm gì?”

“Báo án, báo ba em mất tích, nghi ngờ bộ hài cốt này chính là ông ấy. Sau đó để lại mẫu DNA để kiểm nghiệm. Nếu như xác nhận là đúng, thì có thể chính thức lập án.”

“Tại sao còn phải kiểm nghiệm DNA?” Sở Tĩnh không hiểu.

“Bởi vì được tìm thấy chỉ là một bộ hài cốt, không có cách nào để xác nhận danh tính.”

Làm xong tất cả thủ tục cần phải làm, sau khi để lại mẫu DNA, Sở Tĩnh muốn đi xem thi thể, bị Kim Tắc Thái cản lại.

“Đừng, không nên đi.”

Sở Tĩnh nhìn vào mắt Kim Tắc Thái, nhìn thật sâu, nắm chặt tay anh, khẩn cầu: “….Tắc Thái, cho em đi đi, em chỉ nhìn một chút thôi.”

Đến khi nhìn thấy một bộ xương khô đã biến thành màu đen, Sở Tĩnh dùng tay bưng chặt miệng mình, đem âm thanh nức nở nghẹn ngào nuốt ngược trở lại, nước mắt lại không kìm nổi giọt to giọt bé thi nhau rớt xuống. Kim Tắc Thái đứng bên cạnh Sở Tĩnh, ôm chặt vai cậu, truyền sức mạnh cho cậu.

Sau khi về nhà, liên tục mấy ngày Sở Tĩnh đều không thể ngủ yên, lúc nào cũng giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng. Kim Tắc Thái vẫn luôn cố gắng khuyên bảo, an ủi cậu.

Kim Tắc Thái có quen biết với pháp y, đã liên hệ với người bạn này từ trước. Anh và Sở Tĩnh hồi hộp chờ đợi kết quả. Lúc nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, Kim Tắc Thái vội vàng chạy đến ngay lập tức.

“Không phải.” Người bạn kia nói với Kim Tắc Thái.

“Không phải?” Kim Tắc Thái cũng không biết là mình đang buồn hay đang vui nữa, “Thật sự không phải à?”

“Trừ phi mẫu ADN cung cấp có sai sót.”

Kim Tắc Thái hiểu rõ mẫu không thể nào nhầm lẫn được, anh hít một hơi thật sâu rồi thở phào.

“Cái bộ dạng này của cậu, là thấy đáng tiếc hay vui mừng vậy hả?” Người bạn hỏi.

Kim Tắc Thái trả lời: “Nói thật, cả hai đều có.”

Sở Tĩnh lại không thể tiếp nhận chuyện DNA không trùng khớp này, “Em không tin.”

“Đây là kết quả kiểm nghiệm.”

“Làm sao em biết được đây có phải là kết quả thật sự, hay chỉ là kết quả mà anh mong muốn?” Sở Tĩnh nhấn mạnh chữ “Anh”, mở to mắt nhìn chằm chằm Kim Tắc Thái.

“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì em biết anh có cách để thay đổi kết quả.” Sở Tĩnh nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.

“Em không tin?”

Sở Tĩnh trả lời rất dứt khoát, “Đúng vậy, em không tin.”

“Vậy phải thế nào em mới có thể tin?”

Sở Tĩnh bị hỏi khó, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Kim Tắc Thái nở một nụ cười khổ hiếm thấy: “Chỉ sợ cái em chấp nhận tin tưởng không phải kết quả chân chính, mà là kết quả mà em muốn.”

Sở Tĩnh nhìn biểu tình của Kim Tắc Thái, lại nhìn bản báo cáo trong tay, cậu lại càng cảm thấy nghi ngờ, không chịu nhượng bộ, cảm xúc càng lúc càng kích động. 

Biết được kiểm nghiệm có kết quả, Chu Minh Nghĩa dẫn theo Doãn An Nhiên chạy tới Kim gia, vừa vặn chứng kiến tranh chấp của Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh.

“Em sẽ không tin.”

Sở Tĩnh nhìn ba người đứng trước mặt, một người là người yêu cậu, một người là bạn tôta của cậu, những người này đều quan tâm cậu, bảo vệ cậu, cậu không phải không biết. Nhưng mà hiện tại, cậu không thể tin được những lời họ nói.

Chu Minh Nghĩa đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Tiểu Tĩnh, cậu phải nhìn thẳng vào sự thật.”

“Em biết, mọi người là vì tốt cho em, vì lợi ích của em. Nhưng mà lúc này đây em thật sự không thể tin tưởng được những gì mà mọi người nói.”

“Vì sao?” Doãn An Nhiên hỏi.

“Vì em biết mọi người sẽ vì bảo vệ em mà che giấu không cho em biết sự thật.”

Sở Tĩnh vừa nói như vậy, cả ba người đều trầm mặc. Chu Minh Nghĩa liếc nhìn Doãn An Nhiên, Doãn An Nhiên đáp lại bằng vẻ mặt bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng bạn bè ra mặt giải thích với Sở Tĩnh, có thể thuyết phục cậu. Hiện tại xem ra là không có khả năng.

Sở Tĩnh cúi đầu, “Em rất cảm ơn mọi người, cũng biết mọi người là vì tốt cho em, nhưng em không có cách nào thuyết phục lòng mình, hiện tại em không có cách nào thừa nhận cái “sự thật” này, em thật sự làm không được.”

Đúng vậy, dựa vào tài lực cùng sức ảnh hưởng của Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái, nếu như thật sự muốn che giấu, hoàn toàn có thể làm được. Họ có thể tạo ra một bản báo cáo kiểm nghiệm giả rồi đưa cho Sở Tĩnh.

“Vậy thì, phải làm thế nào mới có thể khiến cho em tin tưởng?” Kim Tắc Thái hỏi.

Trong lòng Sở Tĩnh vô cùng mâu thuẫn, lắc đầu, “Em thật sự không biết!”

Sau khi tiễn Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên rời đi, Kim Tắc Thái ngồi trên ghế sô pha thở dài. Tình huống trước mắt thật sự khiến cho Kim Tắc Thái bất lực. Kết quả kiểm nghiệm DNA đã có, bộ hài cốt Quách Kỳ tìm thấy không phải là ba của Sở Tĩnh. Thế nhưng Sở Tĩnh lại không muốn tin tưởng sự thật này, cậu cho rằng kết quả kiểm nghiệm này là giả, là do người bên cạnh cậu ngụy tạo ra để ngăn cản cậu đi trả thù.

Nhìn thấy Kim Tắc Thái trầm mặc không nói gì, trong lòng Sở Tĩnh vô cùng áy náy. Cậu biết rất rõ Kim Tắc Thái yêu thương cậu nhiều đến cỡ nào, mà cậu lại không tin tưởng Kim Tắc Thái, đây chính là làm tổn thương Kim Tắc Thái.

Ngồi bên cạnh Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh vươn tay cầm chặt tay Kim Tắc Thái, đầu tựa lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Em biết anh không vui. Anh mắng em, đánh em cũng được, anh đừng có không nói lời nào.”

“Anh không có không vui.”

“Anh không nói lời nào chính là không vui.”

Đại luật sư lúc nào cũng lạc quan sáng sủa, hiếm có khi lại không mỉm cười. “Phải làm sao thì mới có thể khiến cho em tin tưởng, đi theo giám sát toàn bộ quá trình kiểm nghiệm, hay là như thế nào?” Kim Tắc Thái hỏi.

“…. Em không biết.”

“Nếu như trong lòng em đã tin tưởng vững vàng kết quả kiểm nghiệm DNA là giả, vậy thì cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không chấp nhận.”

Người yêu chỉ ra sự thật khiến cho Sở Tĩnh không nói lên lời. Đúng vậy, đây chính xác là tiếng lòng của cậu hiện tại.

“Minh Nghĩa, An Nhiên em cũng không tin. Anh còn có thể tìm ai đến làm chứng bây giờ, A Ken, A Joy, Nam ca, hay là bất kỳ người nào khác? Người bây giờ em có thể tin tưởng là ai? Nói cho anh biết?”

Người có thể tin tưởng. Sở Tĩnh ngước mắt nhìn sang người yêu bên cạnh, người cậu có thể tin tưởng không phải là anh ấy sao. Nhưng mà, hiện tại Sở Tĩnh lại không thể tin tưởng anh, thật sự rất mâu thuẫn.

Sở Tĩnh đột nhiên muốn khóc: “Em không biết, em thật sự không biết. Em xin lỗi, Tắc Thái, em thật sự rất xin lỗi….”

Kim Tắc Thái ôm lấy Sở Tĩnh, “Được rồi, không sao hết, đừng buồn. Để cho anh suy nghĩ thêm chút nữa.”

****

Hôm nay, sau khi tan học Sở Tĩnh chuẩn bị về nhà, ra tới cổng trường thì thấy Quách Kỳ đang đứng đợi cậu. Lúc thấy Quách Kỳ Sở Tĩnh vô cùng kinh ngạc, cậu đi đến chào hỏi, “Chào anh!”

Quách Kỳ tay kẹp điếu thuốc, giơ lên, “Chào!”

“Anh tới tìm tôi à?”

Quách Kỳ cười cười, “Cùng nhau uống tách trà đi?”

Hai người đi tới một phòng trà. Quách Kỳ chọn một góc vắng người yên tĩnh gần cửa sổ ngồi xuống. Trà được mang lên, Quách Kỳ rót cho Sở Tĩnh một tách.

Hương trà lượn lờ quanh không khí, Quách Kỳ nói: “Tôi đã nghe nói về chuyện liên quan đến kết quả kiểm nghiệm DNA.”

Sở Tĩnh cúi đầu, lên tiếng, “Ừm!”

“Cậu muốn nghiệm lại lần nữa hả?”

Sở Tĩnh mờ mịt đáp: “….. Tôi không biết!”

Quách Kỳ hỏi thẳng: “Có phải là cho dù kết quả kiểm nghiệm có như thế nào, cậu cũng tin chắc cái xác đó là ba cậu đúng không?”

Câu này nghe vào thật quá thiếu logic, nhưng Sở Tĩnh hiểu. Ở trong lòng suy tư về câu nói của Quách Kỳ một lát, Sở Tĩnh đáp: “Không phải.”

Quách Kỳ một câu nói trúng tim đen: “Tôi lại thấy chính là như vậy.”

“Không, không phải.”

“Vậy tại sao cậu lại không chịu tin kết quả?”

Sở Tĩnh bị hỏi cho á khẩu.

Quách Kỳ nhìn thiếu niên có chút tiều tụy, ưu sầu trước mặt, nói: “Cậu có tin tôi không?”

Sở Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Quách Kỳ, không rõ lắm hắn nói như vậy là có ý gì? Quách Kỳ nói: “Nếu như để tôi làm nhân chứng, chịu trách nhiệm cho tính xác thực của kết quả kiểm nghiệm DNA. Cậu có tin tôi không? Tôi là bạn của Tắc Thái, quen biết cậu ta rất nhiều năm, tôi cũng là bạn của Minh Nghĩa. Tôi với cậu, không quen. Có điều, tôi muốn nói với cậu, nếu như tôi là bạn của Tắc Thái, tôi cũng có thể theo phe cậu ta mà lừa gạt cậu, giấu giếm sự thật.”

Sở Tĩnh chớp mắt, suy tư về lời nói của Quách Kỳ.

Quách Kỳ lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó nói tiếp: “Nói cho cậu biết, dạo trước, Tắc Thái có nhờ tôi điều tra một vụ việc về ngân hàng cho vay nặng lãi, tôi chính là nhờ vào chuyện đó mà biết tới cậu. Đầu Tiên Tắc Thái nói cậu là người quen của An Nhiên, sau đó Tắc Thái nói cậu ta thích cậu. Lúc đó tôi đối với cậu một tí hảo cảm cũng không có, tôi cho rằng cậu chắc chắn là tên lưu manh, ở trong phòng bi-da quen biết An Nhiên, sau đó trèo lên Tắc Thái. Tôi nghĩ cậu là một tên lừa đảo, xem bọn họ là đám ngốc háo sắc để gạt tiền.”

Nghe Quách Kỳ nói đến chuyện xưa, Sở Tĩnh nhịn không được nhìn hắn.

Quách Kỳ thở ra một làn khói trắng, trên mặt là nụ cười lưu manh cà lơ phất phơ, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Sở Tĩnh đang kinh ngạc.

“Tôi nghĩ lúc đầu là cậu muốn gạt An Nhiên, lợi dụng sự đồng cảm của An Nhiên, có điều tôi biết rõ An Nhiên không có tiền, Minh Nghĩa mới có. Minh Nghĩa cậu ta chính là con hồ ly đắc đạo ngàn năm, tôi đoán chắc loại tiểu tử như cậu không lừa gạt nổi Minh Nghĩa, đương nhiên cũng không thể lừa được An Nhiên, cho nên cậu chuyển mục tiêu lên trên người bạn bè Minh Nghĩa. Mặc dù Tắc Thái không nhiều tiền bằng Minh Nghĩa, nhưng dù sao cũng đường đường là đại luật sư giàu có lắm tiền nhiều của. Cậu tùy tiện “mài” một chút trên người cậu ta cũng đủ để cậu sống cả đời rồi. Vì vậy tôi đã điều tra cậu.”

Sở Tĩnh mở to hai mắt nhìn.

Quách Kỳ tiếp tục nói: “Sau khi điều tra cậu, tôi phát hiện cậu khác rất xa so với những gì tôi tưởng tượng, cậu thậm chí không có chút nào giống dân giang hồ đi lăn lộn, cũng không hề giống một con bạc. Cá độ bi-da chẳng qua chỉ là cách mưu sinh duy nhất của cậu mà thôi. Sau khi gặp Tắc Thái, tôi hỏi cậu ta có muốn biết những chuyện tôi đã điều tra được hay không, cậu ta lại thẳng thừng từ chối. Cậu ta nói cậu ta không cần biết.”

Quách Kỳ cười nói: “Tôi hiểu ý của Tắc Thái, cậu ta thích cậu thì chính là thích cậu, cậu ta không quan tâm tới quá khứ của cậu, mà chỉ để ý đến tương lai của hai người. Cậu ta tin rằng đến khi cậu có tình cảm với cậu ta, cậu sẽ tự mình thổ lộ, mà cho dù cậu không muốn thổ lộ, cậu ta cũng sẽ không hiếu kỳ đi nghe ngóng, sẽ không dụ dỗ hay ép buộc cậu nói ra. Những điều tôi vừa nói, có lẽ cậu cũng biết, mà dù có không biết cụ thể, cũng có thể đoán được một chút nhỉ.”

Nghe Quách Kỳ nói vậy, Sở Tĩnh gật đầu một cái.

Quách Kỳ nhún nhún vai: “Không giấu gì cậu, cái bộ xương kia có phải là Sở Gia Hào hay không, chả có bất kỳ quan hệ gì đến tôi hết. Tôi không cần phải lừa gạt…. Nếu muốn làm giả, tôi nên chứng minh là không phải mới đúng. Tôi và Tắc Thái đã thỏa thuận, tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi tìm được Sở Gia Hào, Tắc Thái cũng sẽ vẫn luôn trả thù lao cho tôi. Nếu như bây giờ tìm được rồi, tôi từ nay về sau không còn tiền để lấy nữa.” (Theo như mình nghĩ, cái này là Quách Kỳ đang nói cho Tiểu Tĩnh biết mặt trái của việc tin vào Quách Kỳ. Quách Kỳ cũng có thể lừa gạt cậu.)

Lúc này, Sở Tĩnh đã chân chính hiểu được điều Quách Kỳ muốn nói. Là một người bạn, người đàn ông này đang dùng cách riêng của hắn để quan tâm cậu.

“Có tin hay không, tùy cậu.” Quách Kỳ dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Khóe miệng Sở Tĩnh giật giật: “…. Thật sự là không phải sao?”

“Không phải chính là chuyện tốt, có lẽ ông ấy còn sống. Cậu cái đứa nhỏ này có phải đầu óc có vấn đề hay không, làm sao lại cứ nghĩ ba mình đã chết như vậy?” Quách Kỳ trách mắng.

Sở Tĩnh nằm lên mặt bàn, vùi mặt vào trong khuỷu tay, “….Ôm ấp loại hy vọng mờ mịt này, cảm giác thật sự rất thống khổ.”

Quách Kỳ tặc lưỡi, “Cậu cùng Tắc Thái cũng đã sống chung một đoạn thời gian, làm sao mà một chút ảnh hưởng từ cậu ta cũng không có vậy? Tắc Thái là một người lạc quan sáng sủa biết bao nhiêu, còn cậu thì sao? Quá bi quan!”

“Thế nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn chưa tìm được ông ấy!”

“Vậy thì thế nào? Cậu bây giờ là muốn từ bỏ sao?” Quách Kỳ cao giọng hỏi.

Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu: “Không, không phải.”

Quách Kỳ hừ một tiếng, “Thế thì không phải là được rồi à? Nếu như không từ bỏ, tạm thời chưa tìm được thì cũng có làm sao? Vừa muốn tìm được ba, lại cứ khăng khăng ông ấy chính là bộ hài cốt, cậu thật sự là mâu thuẫn.”

Sở Tĩnh không phản bác được.

Quách Kỳ nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa quẫn bách của Sở Tĩnh, cười hì hì, “Hừ, Tắc Thái cưng cậu chiều cậu, tôi thì không. Trẻ con các cậu, không dạy dỗ không trưởng thành được.”

Sở Tĩnh cãi lại: “Tôi không phải là trẻ con.”

“Không phải trẻ con mà còn ấu trĩ như vậy?”

“Tôi cũng không phải ấu trĩ, tôi chỉ là….”

“Cậu chẳng qua chỉ là mâu thuẫn.” Quách Kỳ bật cười ha ha.

Sở Tĩnh bị nói cho không đáp lại được gì, đành phải im lặng.

Quách Kỳ gọi nhân viên phục vụ mang thêm trà nóng lên, bảo Sở Tĩnh ăn điểm tâm, “Tới, đừng khách sáo, ăn điểm tâm đi, ngon lắm. Chỗ này trà Ô Long rất ngon, cậu uống thử đi. Có điều uống trà Ô Long, chứ đừng có mâu thuẫn tự mình phản mình.*”

* Cái chỗ này là mình đoán bừa á: nguyên văn là 摆乌龙 (Bãi Ô Long), là một tiếng lóng dùng để chỉ “phản lưới nhà” trong bóng đá (trà Ô Long là 乌龙茶, có chung từ Ô Long). Nên mình đoán ý Quách Kỳ là mâu thuẫn, tự mình phản đối chính mình.

Sở Tĩnh nghe xong bật cười.

Sở Tĩnh đồng ý kiểm nghiệm DNA lại một lần nữa, cậu nhờ Quách Kỳ làm nhân chứng, hắn thay Sở Tĩnh đi theo bác sĩ trong toàn bộ quá trình kiểm nghiệm. Kết quả, giống như lần trước, bộ hài cốt kia không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Sở Tĩnh.

Lần này Sở Tĩnh đã tiếp nhận sự thật. Cùng Quách Kỳ đi ra từ bệnh viện, nhìn lên trời xanh, trong lòng Sở Tĩnh có một cảm giác không giải thích được, không biết phải nói là vui hay buồn, là nhẹ nhõm hay là nặng nề.

Quách Kỳ vỗ vai Sở Tĩnh, “Được rồi, đừng có xoắn xuýt nữa, sự thật chính là sự thật. Quan hệ của cậu và vụ án này tới đây là chấm hết, mọi thứ còn lại cảnh sát sẽ tự xử lý. Mà tôi, sẽ tiếp tục tìm ba cho cậu.”

Sở Tĩnh chân thành cảm tạ: “Cám ơn!”

“Đừng có đem tất cả mọi thứ đều gánh trên vai, sống trên đời, dù sao cũng phải từ bỏ vài thứ gì đó. Thương tâm thì thương tâm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.” Quách Kỳ vừa khuyên bảo vừa trêu ghẹo. Sở Tĩnh nghe, gật gật đầu.

Quách Kỳ cười cười, “Cậu cũng không phải không có ai, cậu có Tắc Thái mà…., hãy vì Tắc Thái mà tiến về phía trước đi thôi. Tắc Thái làm nhiều thứ cho cậu như vậy, đừng phụ lòng cậu ta.”

“Tôi biết rồi.”

****

Cuộc sống lại một lần nữa quay trở về quỹ đạo. Sở Tĩnh tiếp tục an tâm đi học cùng học việc ở xưởng sửa chữa ô-tô. Nhìn thấy nụ cười đã quay về trên mặt Sở Tĩnh, lòng Kim Tắc Thái cảm thấy rất nhẹ nhõm. Anh hy vọng Sở Tĩnh sẽ luôn hạnh phúc.

Hôm nay là một ngày cuối tuần, Kim Tắc Thái đi ra ngoài mua đồ, Sở Tĩnh ở nhà một mình. Lúc đang tắm nắng, hưởng thụ gió biển trên ban công, Sở Tĩnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, vội vàng chạy qua nghe máy.

“Alo, xin chào ạ!”

Phía bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nam tính dễ nghe, “Xin chào!”

Phát hiện là một giọng nói lạ lẫm, Sở Tĩnh hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai ạ?”

“À…, Kim Tắc Thái tiên sinh có ở đấy không?”

“Anh ấy mới đi ra ngoài mua đồ, xin hỏi anh tìm anh ấy có chuyện gì không, tôi sẽ nhắn lại cho anh ấy, hoặc là hai mươi phút nữa anh gọi lại nhé!”

Người đàn ông phía bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi lại.”

Để điện thoại xuống, lòng Sở Tĩnh hiện lên dấu chấm hỏi. Người đàn ông này là ai vậy?

Sở Tĩnh trước đây chưa từng nhận được cuộc gọi kiểu này bao giờ, những người gọi điện đến nhà đều là bạn bè, đối tác của Kim Tắc Thái mà Sở Tĩnh quen biết, cho dù cậu không biết, đối phương cũng sẽ tự giới thiệu. Người này lại cái gì cũng không nói.

Anh ta….. chả lẽ là người yêu trước kia của Kim Tắc Thái? Sở Tĩnh nghĩ đến điều này đầu tiên. Cậu nhớ Chu Minh Nghĩa đã từng nói, hai người đó là bạn thời đại học, cùng tuổi, giọng nói của người đàn ông vừa rồi, có vẻ cũng là người tầm tuổi đó.

Sở Tĩnh ngồi trên ghế nghĩ ngợi. Lúc trước có nghe nói người nọ ở nước ngoài, là về nước du lịch sao? Là muốn hẹn nhau đi ăn cơm à? Cứ tưởng tượng theo lối này, rất nhiều dấu chấm hỏi chạy ra.

Kim Tắc Thái xách theo túi mua sắm trở về, nhìn thấy Sở Tĩnh đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, anh cười hỏi: “Đang nghĩ cái gì đấy?”

Sở Tĩnh ngẩng mặt nhìn Kim Tắc Thái: “Vừa rồi, có một người đàn ông gọi điện đến tìm anh.”

“Ai thế?”

“Anh ta không nói!”

Phát hiện ra thần sắc Sở Tĩnh khác thường, Kim Tắc Thái ban đầu là nhíu mày, sau đó cười thầm.

“Nhất định là đòi nợ rồi.”

“Cái gì cơ?” Sở Tĩnh kinh ngạc, nghĩ thầm: Nợ gì? Chắc chắn không phải là nợ tiền rồi. Kim Tắc Thái sẽ không cần phải mượn tiền người khác, khó nói như vậy chỉ có thể là nợ tình thôi!

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Sở Tĩnh ngồi một mình phát ngốc ở trên ghế sô pha. Chuông điện thoại lại vang lên, Kim Tắc Thái tiến lên nhận điện thoại.

“Hello!”

“Haha, biết ngay là anh mà.”

Nhìn thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh quay mặt đi.

Kim Tắc Thái cầm ống nghe, ánh mắt nhìn về phía Sở Tĩnh, miệng nói, “Ừ, đúng vậy, là em ấy….. Hì hì, ngoan sao? Ồ…, em thì cảm thấy cực kỳ ngoan….. Đúng vậy, rất chu đáo.” Sau đó Kim Tắc Thái vẫy tay với Sở Tĩnh, “Tiểu Tĩnh, tới đây!”

Sở Tĩnh không bằng lòng đi lại, dùng ánh mắt hỏi thăm lý do. Kim Tắc Thái đưa ống nghe trong tay cho cậu. Sở Tĩnh nghi ngờ nhận lấy, bên tai truyền đến chính là giọng nói nam tính vừa nãy: “Tiểu Tĩnh, chào em!”

“A…., xin chào!”

“Tự giới thiệu một chút, anh là Kim Tắc An, là anh trai của Tắc Thái.”

Sở Tĩnh bùm một phát đỏ bừng mặt. Mắt mở to trừng Kim Tắc Thái đang đứng cười xấu xa bên cạnh. Thì ra là anh trai, còn cố tình làm ra vẻ huyền bí.

“Sắp tới anh được nghỉ phép, sẽ về Hồng Kông chơi. Đến lúc đó chúng ta gặp mặt nhé?”

Sở Tĩnh vội vàng đáp: “Vâng ạ!”

Kim Tắc An xác định thời gian nghỉ phép với em trai, sau đó cười nói: “Đến lúc đó phải quấy rầy hai đứa rồi.”

Kim Tắc Thái cười nói: “Không, quấy rầy gì chứ. Đại ca, em với Tiểu Tĩnh đợi anh đến.”

Đặt điện thoại xuống, Kim Tắc Thái nhìn thấy hai mắt lấp lánh của Sở Tĩnh, cười nói, “Thấy anh trai của anh thế nào?”

Sở Tĩnh cong môi, “Em vẫn chưa gặp anh ấy mà!”

“Anh với anh trai rất giống nhau.”

“Chắc chắn là người tốt.”

Kim Tắc Thái ôm vai Sở Tĩnh, cười nói với cậu, “Có thêm một người anh trai, vui không?”

Sở Tĩnh mạnh mẽ gật đầu. Nghĩ đến mình cũng không phải không có người thân, Sở Tĩnh lòng đầy chờ mong mà nở nụ cười.

Chính văn hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện