Có lẽ vì lời cổ vũ hiếm hoi của Kiều Dĩ Thần nên Đinh Mông bước vào vòng thi này cũng có tự tin hơn so với các vòng trước. Vòng này tuy không cần khán giả bỏ phiếu bầu chọn nhưng khán đài vẫn ngồi đầy cả ngàn người.

Trải qua cuộc thi lần trước, bây giờ đối mặt với nhiều khán giả thế này cô đã không còn sợ hãi nữa. Hôm nay thi đấu theo thứ tự rút thăm hôm qua, dựa theo thứ tự màu sắc đỏ vàng lục lam mà tiến hành.

Trước khi bắt đầu thi đấu chính thức, MC chào hỏi mở đầu. Không giống với lần trước, lần này có đến 2 MC, nữ đại diện nhóm nổi tiếng, nam đại diện nhóm thực lực.

Ngay từ đầu tiết mục, hai MC đã đấu đá nhau đầy mùi thuốc súng.

“Thời đại bây giờ không thể dựa vào mặt mũi mà tồn tại lâu dài được, nói đến cùng vẫn là phải dựa vào thực lực.” MC nam nhìn thẳng vào các thí sinh nhóm nổi tiếng.

MC nữ cũng không phải dễ qua mặt, lập tức phản kích: “Lời này từ trong miệng anh nói ra thật có sức thuyết phục, dù sao anh cũng là loại đàn ông mà một giây cũng không thể dựa vào khuôn mặt.”

Khán giả cười vang, MC nam liếc sang MC nữ: “Chúng ta nghiêm cấm công kích cá nhân đấy.”

MC nữ cười nói: “Được, vậy tôi nói về thực lực. Mọi người đều biết, thí sinh của nhóm nổi tiếng chúng tôi đã thể hiện hết tài năng trong mấy ngàn người mới tiến được vào vòng 20 người. Ai dám nói 20 thí sinh này không có thực lực? Họ chỉ vừa khéo có ngoại hình xinh đẹp mà thôi. Nói như vậy, những thí sinh nhóm nổi tiếng chúng tôi mới là những người vừa có thực lực vừa được yêu thích, đúng là tài sắc vẹn toàn.”

MC nam tức giận phản đối: “Cô nói giống như thí sinh nhóm thực lực chúng tôi không được yêu thích vậy? Bọn họ chỉ là thực lực quá giỏi, không có cơ hội cho khán giả bầu chọn mà thôi. Nếu như bây giờ để khán giả bỏ phiếu, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.” Anh ta nói xong, quay mặt đối diện với khán đài lớn tiếng hỏi: “Mọi người nói có đúng không?”

“Đúnggggggg!” Khán giả đồng thanh đáp.

MC nam đắc ý nhìn MC nữ, MC nữ tươi cười không thèm chấp anh ta: “Được rồi, hai chúng ta ở đây nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, chờ chút nữa họ biểu diễn mới biết được.”

MC nam nói tiếp: “Đúng vậy, vậy mời thí sinh nhóm đỏ lên sân khấu, thí sinh nhóm thực lực của chúng tôi là Đường Thi Nhiên!”

Trong tiếng thét chói tai của khán giả, Đường Thi Nhiên bước lên sân khấu.

Mặc dù là thí sinh đầu tiên nhưng biểu hiện của cô ấy vẫn rất bình tĩnh, cả bài hát không có bất kì sai sót nào. Liêu Thiến ở sau sân khấu kéo cánh tay Đinh Mông, vẻ mặt ai oán nói: “Mông Mông, nếu như chút nữa tôi hy sinh, cô nhất định phải thay tôi báo thù.”

Đinh Mông vỗ vai an ủi cô ấy: “Đừng nói những lời không hay như vậy, lỡ thành thật thì sao?”

Liêu Thiến: “…” lâm vào nỗi tuyệt vọng không đáy.

Sau khi Đường Thi Nhiên kết thúc phần trình diễn là đến Liêu Thiến. Đinh Mông làm hành động cổ vũ với cô ấy, bóng dáng bước đi của cô ấy rất có phong thái phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn bi tráng*

Liêu Thiến hát bài này đã phát huy hết tất cả khả năng, rất xuất sắc nhưng đối thủ của cô ấy lại là Đường Thi Nhiên nên kết quả khó mà nói trước được.

Sau khi hai người biểu diễn xong, giám khảo bắt đầu bầu chọn. Đường Thi Nhiên trông rất tự tin, lúc giám khảo chọn cô ấy, nét mặt cô ấy cũng không hiện lên chút hưng phấn nào.

Kết quả bầu chọn: Đường Thi Nhiên được 3 phiếu, dẫn đầu tiến vào top 4 toàn quốc.

Tuy Liêu Thiến đã sớm liệu được kết quả này nhưng lúc trở vào bộ dạng vẫn ỉu xìu. Đinh Mông muốn an ủi cô ấy vài câu, nhưng vừa mở miệng đã bị cô ấy chặn lại: “Cô đừng an ủi tôi, cô an ủi chỉ khiến tôi thêm buồn mà thôi.”

Đinh Mông nghe lời ngậm miệng lại, một lúc sau, Liêu Thiến lại buồn bã hỏi: “Cô nói xem tôi còn có cơ hội gặp Cố Tín không?”

Đinh Mông khẳng định nói: “Chắc chắn có thể, tôi vừa thấy quảng cáo concert năm sau của anh ấy!”

Liêu Thiến: “…”

Cô ấy lại nói không cần Đinh Mông an ủi nữa.

Hai màn biểu diễn kế tiếp, nhóm nổi tiếng có một thí sinh được lọt vào vòng trong. Sau 3 màn, nổi tiếng với thực lực, tỷ số 1-2.

Trên sân khấu bây giờ là Mộ Song, cô ấy vẫn như vòng trước hát bài hát do mình sáng tác, giọng hát mị hoặc như kéo người ta đi vào giấc mộng giữa đêm, lời bài hát như đang kể một câu chuyện say mê lòng người.

Thấy Mộ Song biểu diễn gần xong, Liêu Thiến vỗ vỗ vai Đinh Mông, giống như lúc nãy Đinh Mông cổ vũ cô ấy: “Mông Mông, danh dự và chiến thắng của nhóm nổi tiếng chúng ta, tất cả gánh nặng đều đè lên vai cô!”

Đinh Mông: “…”

Cô cảm thấy áp lực quá lớn.

Mộ Song biểu diễn xong, đèn sân khấu lại sáng lên, hai vị MC đi lên, MC nam đại diện cho nhóm thực lực vô cùng đắc ý: “Thấy không? Đây chính là thực lực của nhóm chúng tôi, xem ra hôm nay chúng tôi thắng chắc rồi.”

MC nữ nói: “Đừng nói những lời tự mãn như vậy, chúng tôi vẫn còn một thí sinh chưa biểu diễn, cô ấy là một con ngựa chiến đấy.”

“Vậy à.” MC nam không mấy để ý “Là lừa hay ngựa, mời lên biểu diễn là biết thôi.”

“Như vậy mời thí sinh màu xanh của nhóm nổi tiếng, cũng là thí sinh cuối cùng hôm nay của chúng ta, Đinh Mông!”

Sau khi lời nói của MC nữ vừa dứt, phía dưới khán giả truyền đến tiếng cổ động hoan hô. Đinh Mông hít một hơi, cầm micro đi ra ngoài.

Váy đỏ dài quá gối, tóc đen dài đến eo. Đỏ và đen kinh điển kết hợp lại với nhau vẫn luôn làm say mê người khác. Đinh Mông từ hậu đài đi ra ngoài liền trở thành tiêu điểm của mọi người.

Phía dưới khán giả bỗng la hét một tiếng to hơn mức bình thường. Đinh Mông cầm micro dần trầm tĩnh lại.

Lúc này không có ban nhạc cũng không có giọng trẻ con hợp xướng, sân khấu lớn như vậy chỉ có mình cô đứng, ánh đèn giữa sân khấu dần chuyển màu, nhạc dạo bắt đầu vang lên.

Trước khi lên sân khấu, đầu óc của cô vẫn còn tràn đầy những lời nói người kiếm hợp nhất của Cố Tín và dùng trực giác của Kiều Dĩ Thần, nhưng sau khi lên sân khấu rồi, những điều đó đều bỏ cô mà đi, suy nghĩ trong đầu chỉ còn duy nhất là lời bài hát.

Sân khấu luôn có khả năng làm cô trấn định lại tinh thần.

Giai điệu du dương truyền vào trong tai, trong đầu Đinh Mông lúc này là một đôi thanh mai trúc mã thời thơ ấu vô nghĩ vô lo, là nỗi đau và sự thảm khốc mà chiến tranh mang lại, là đêm tân hôn người chồng kiên quyết dứt khoát lao đến chiến trường, là chờ mong tin tức thắng lợi, là sự tan thương khi người mãi không về.

“Em cứ tưởng mình đã sớm quên đi ký ức ấy.

Nhưng những lúc lơ đãng lại vô tình hiện lên.

Mùa xuân tươi đẹp đầy hoa nở.

Mùa hạ náo nhiệt đầy tiếng ve.

Anh vẫn mãi luôn bên cạnh,

Khoảng cách giữa hai ta chỉ là một ánh mắt”

Nhưng mà thời gian lướt như bay, năm tháng thay đổi, cho dù về lại chốn cũ nhưng phong cảnh xung quanh cũng không còn quen thuộc nữa. Vị trí ở bên cạnh, cũng vĩnh viễn trống đi.

“Đây chính là tưởng niệm sao? So với thi nhân ngâm xướng còn muốn đau thương.

Nếu như nỗi nhớ này ngưng tụ thành biển cả

Lại sẽ có thuyền,

Chở em đi đến bên cạnh anh.”

Cho dù tất cả mọi người đều nói anh sẽ không trở về, em vẫn cố chấp ở lại nơi đó. Sợ rằng lúc em rời đi, anh trở về lại không thể tìm thấy em.

Đinh Mông nhắm mắt lại, nỉ non hát ra câu kết thúc: “Đây chính là tưởng niệm sao? Là tình yêu của em đối với anh mãi vô tận như thế, mãi như ngọn lửa bập bùng.”

Âm cuối vừa dứt, một giọt nước mắt lạnh lẽo không báo trước lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt.

Âm thanh êm ái dần lặng đi, đèn sân khấu sáng lên. Dưới khán đài đột nhiên bộc phát ra một tràng vỗ tay lớn, lúc này Đinh Mông mới phảng phất như từ trong mộng tỉnh lại, theo bản năng đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt.

Cô vậy mà vừa hát vừa khóc trên sân khấu, Kiều Dĩ Thần lại có chuyện giễu cợt cô rồi? Hơn nữa khúc điệp khúc vừa rồi cô đã xử lý như thế nào? Thanh âm có đủ phong phú không?

Cô còn chưa ý thức được thì bài hát đã xong rồi??

Chẳng lẽ cô đã đạt tới cảnh giới mà Kiều Dĩ Thần nói rồi sao?

Hai MC từ dưới đi lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Đinh Mông: “Hát quá tuyệt vời, thật sự, khiến tôi phải khóc luôn rồi.”

MC nam: “Tôi thấy khán giả đều khóc hết cả, cô nhìn bên kia còn có người đang lau nước mắt kìa! Bài hát Tưởng niệm này của Phan Dĩnh quả nhiên là thần khúc lấy nước mắt.”

“Đó là bởi vì Đinh Mông của chúng tôi hát quá tốt, nếu như anh hát chỉ có thể là khó nghe đến mức người ta phải khóc.”

MC nam nghiêm mặt: “Đã nói không dùng người khác để công kích mà?”

MC nữ cười cười, chuyển sang phỏng vấn Đinh Mông: “Vừa rồi hình như tôi thấy cô cũng khóc bởi chính ca khúc mình hát phải không?”

Đinh Mông có chút ngượng ngùng nói: “Tôi thuộc loại người hơi đa sầu đa cảm, đến việc xem Lễ vật của Maggie cũng khóc được.”

Khán giả dưới khán đài cười lên, MC nam cướp lời nói: “Thời cấp 2 lúc xem Lễ vật của Maggie tôi cũng khóc đấy.”

MC nữ không tin liếc mắt nhìn MC nam: “Đừng lấy cái đó để ra vẻ mình cùng thời với Đinh Mông được không? Mặt hai người nhìn qua đã thấy chênh lệch quá lớn rồi.”

MC nam nghiêng đầu nhìn Đinh Mông ra vẻ không phục: “Mặt chúng tôi thì có gì khác nhau chứ?”

Đinh Mông nói: “Có lẽ là, khi tôi còn bé ti vi đã có màu sắc rực rỡ, còn thời của anh thì ti vi chỉ có hai màu trắng đen.”

MC nam: “…”

MC nữ và khán giả cười vài tiếng, nhìn MC nam nói: “Bị nghẹn đến nội thương rồi, bây giờ anh nói xem Đinh Mông có phải là ngựa chiến không?”

MC nam nói: “Tôi nói không chính xác, vẫn nên để giám khảo nói đi.”

Hai MC mời Mộ Song lên sân khấu, hai thí sinh đứng chung một chỗ, chuẩn bị nhận phiếu bầu của giám khảo.

Người đầu tiên nhận xét vẫn là Tiêu Kỳ, cô cầm micro trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu: “Mọi người không biết tôi thuộc cung Thiên Bình sao?”

Khán giả cười lên, Tiêu Kỳ dường như có chút tức giận nhìn MC nói: “Thật sự lần sau tổ tiết mục mời giám khảo không nên mời cung Thiên Bình, bức chết cung Thiên Bình luôn rồi.”

MC nữ nói: “Hôm nay dù có bị bức chết, cô cũng phải chọn một người trong hai người họ.”

Tiêu Kỳ lại dừng một chút mới nói: “Sự lựa chọn này thật quá khó khăn, tôi là người thanh khống, trong cuộc thi này, hai giọng hát tôi thích nhất là Đinh Mông và Mộ Song. Giọng của hai người họ có đặc điểm khác nhau, một người giọng cao, một người giọng trầm, vốn là nước giếng không phạm nước sông, không nghĩ đối đầu nhau nhanh như vậy.” Tiêu Kỳ cực kì rối rắm “Muốn tôi bỏ ai trong hai người họ cũng khiến tôi luyến tiếc, nhưng bây giờ tôi đang ngồi ở vị trí giám khảo, thì phải có trách nhiệm với vị trí này thôi.”

Cô nói tới đây lại dừng một chút nhìn Đinh Mông và Mộ Song: “Biểu hiện hôm nay của hai cô đều vô cùng xuất sắc, nhưng nhất định phải chọn một người, tôi chọn Đinh Mông.”

Khán giả phát ra tiếng hét chói tai, Đinh Mông hướng về Tiêu Kỳ khom người chào tỏ vẻ biết ơn.

“Chúc mừng Đinh Mông có được một phiếu, mời thầy Tôn Duệ đưa ra sự lựa chọn.”

Sau khi MC nói xong, Tôn Duệ liền nói: “Tuy rằng tôi không phải thanh khống nhưng tôi cũng hiểu được cảm nhận của cô Tiêu. Thực lực của hai người có thể nói là ngang nhau, hơn nữa biểu diễn đều rất tuyệt vời, điểm ấy rất khó có được. Nhưng đối với việc tự sáng tác tự hát tôi cảm thấy tuyệt vời hơn, cho nên hôm nay tôi tặng một phiếu cho Mộ Song.”

“Mộ Song có một phiếu. Hiện tại hai thí sinh là 1 vs 1, quan trọng là nhạc sĩ Kiều sẽ chọn ai đây!”

MC nam nói tiếp: “Chúng ta cùng đến một đoạn quảng cáo nào!”

Khán giả dưới khán đài cười lớn, không khí bớt căng thẳng hơn. Đinh Mông và Mộ Song đều nhìn về phía Kiều Dĩ Thần, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền biết cái suy nghĩ cô đã đạt được tới cảnh giới anh nói quả thật là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

* phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn bi tráng: câu nói của Kinh Kha người nước Vệ, khi lên đường đi hành thích Tần Thủy Hoàng, biết chuyến đi của mình lành ít dữ nhiều nên khi ở bên bờ sông Dịch Thủy, ông đã thốt lên hai câu với những người tiễn ông:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản

Nghĩa:

Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê

Tráng sĩ một đi không trở về
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện