Kết… kết hôn? Đinh Mông lập tức rớt khỏi giấc mơ.
Gì chứ?
Tìm một người bạn trai giả là ý nghĩ gần đây cô nghĩ đến, đã cảm thấy có gì đó không đúng. Không nghĩ có người còn to gan hơn cả cô, bảo hai đứa mình đi kết hôn giả luôn đi!
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần: “Cậu nói tìm cái gì làm giả đây? Giấy kết hôn có hàng giả à?”
Kiều Dĩ Thần sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Đương nhiên không phải, giấy tờ giả nhìn qua mẹ mình biết liền!”
Đinh Mông nhíu mày: “Vậy ý của cậu là…hai đứa mình đi kết hôn thật á? Rồi sau đó thì sao? Hết chuyện thì hai đứa mình ly hôn, vậy thì mình thành người có hai đời chồng à?”
Kiều Dĩ Thần nghĩ ngợi, với anh, chuyện này không quan trọng, nhưng với phụ nữ thì khác, quả thật là chuyện không tốt, xem ra anh chưa tính kĩ rồi: “mình chỉ thuận miệng thôi, cậu đừng coi trọng quá!”
“Ừ…!”
Đinh Mông gật đầu một cái. Thôi vậy cứ như ban đầu đã đình, tìm Tiểu Trác Tử giả làm bạn trai mình vậy.
Tuy rằng Tiểu Trác Tử không đẹp trai như Kiều Dĩ Thần, nhưng giá cả vừa phải, chỉ cần cô ngỏ ý, thì anh ta nhất định sẽ diễn một vai nam chính hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, Đinh Mông liền có chút đứng ngồi không yên: ” Vậy… ừ, mình có chút chuyện, mình đi trước nhé, sau này gặp!”
“Cậu có đưa số điện thoại cho mình à?” Kiều Dĩ Thần cười rộ lên nhìn cô.
Đinh Mông chớp mắt, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Cậu còn dùng số điện thoại hồi đó sao?”
Kiều Dĩ Thần cúi đầu hơi bật cười, lấy di động đưa số cho cô, đồng thời lưu số cô lại, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu định đi đâu? Mình đưa cậu đi!”
Đinh Mông nghe vậy liên tục vẫy tay: “Không cần, nhà mình cách đây không xa, mình ngồi xe bus chút xíu là đến.”
Nói dối đấy, hôm nay cô phải lội nửa cái thành phố mới đến quán cà phê này đấy.
Kiều Dĩ Thần cũng không nói thêm, tiễn cô ra ngoài, rồi lái xe về công ty.
Được nửa đường, mẹ anh gọi điện chất vấn, anh chỉ thở dài. Cái cô nàng coi mắt hôm nay nhất định đã gọi cho mẹ anh tố cáo anh rồi.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, mẹ anh đã đứng ngay cửa hưng phấn “đòi nợ” anh.
“Kiều chó con, anh nói cái chuyện tốt anh làm cho tôi xem xem!”
Kiều Dĩ Thần khóa xe, chìa khóa quay một vòng trên tay anh rồi nhanh chóng được anh nhét vào túi quần: “Học tập Lôi Phong thôi. Đó là chuyện tốt nên làm, mẹ không cần bực dọc, mệt người lắm!”
Mẹ Kiều nghe xong, tự nhiên rất muốn đánh người: “Nhân Bàng gọi điện cho tôi, khóc lóc tội nghiệp lắm…”
“Truyện cổ tích đều là lừa người cả đấy!”
“Con bé nói anh nói nó hát như vịt kêu ấy!”
Kiều Dĩ Thần kinh ngạc nhìn mẹ: “Cô ta nói vậy với mẹ à?”
Mẹ Kiều giận kinh người: “Không lẽ nó nói oan cho anh!?”
“Sai rồi, câu con nói chính xác là, cái giọng vịt kêu còn dễ nghe hơn cô ta hát!” Kiều Dĩ Thần “thật thà” trả lời mẹ.
“…”
Mẹ Kiều nhanh chân bước về phía anh, lôi caravat của anh kéo về phía trong: “Kiều Dĩ Thần, tôi nói cho anh biết, trong tháng này, anh không lấy được vợ, thì tháng sau quay về công ty cho tôi!”
Mẹ Kiều nói xong, hung hăng liếc anh như chém bùn xong mới quay người lên lầu.
Kiều Dĩ Thần ngồi trên sofa, tuột caravat đã bị kéo lộn xộn ra, thở dài một hơi.
Anh biết, mẹ không phải muốn ép anh lấy vợ, chỉ là muốn tìm cách ép anh về công ty giúp anh trai anh mà thôi.
Hiện công ty đang cần người, nhưng anh…
Đôi mắt anh dần híp lại, tưởng tượng đến aibum mình sắp làm sẽ như thế nào thì mới khẽ hài lòng..
Việc này, anh không muốn từ bỏ.
**
Đinh Mông xuống xe bus, định đi tìm Tiểu Trác Tử, nào ngờ vừa bước vài bước, thì Tưởng Nam Tình gọi cô: “Mông Mông, tao mới nhận lương, mời mày ăn…”!
Cái thứ hưởng thụ này không lấy thì lấy cái nào bây giờ, cô nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Được, tao đi Hương Phiêu chờ mày đấy!”
Tưởng Nam Tình: “…”
Nhắc đến ăn, cái con nhóc Mông Mông còn chạy nhanh hơn vịt!
Lúc Tưởng Nam Tình đến nơi, thì nhìn thấy Đinh Mông chọn một cái bàn tốt gần cửa sổ, còn trên bàn thì nổi lẩu sôi sùng sục, đồ nhúng thì chất đầy bàn.
Tưởng Nam Tình giật giật khoé môi, nói: “Nghe thiên hạ đồn, hôm nay mày đi coi mắt à? Kết quả?”
Đinh Mông thay đổi tư thế, bắt đầu xả giận: “Mày nói nghe xem, một tên như hoàng tử nhưng thích coi bói, nếu như thay áo bào thì có thể dấn thân vào xã hội để kiếm tiền!”
Tưởng Nam Tình nghe vậy liền cười sặc sụa: “Coi bói à?”
Đinh Mông bĩu môi: “Có vẻ như học chưa đến nơi!”
Đang nói thì nhìn thấy đồ nhúng trong nồi lẩu nổi lên, Đinh Mông dùng đũa gắp thịt bò, vớt sạch thịt vào chén mình.
Tưởng Nam Tình trợn mắt, cũng nhanh tay quét hết mấy miếng thịt còn lại trong nồi vào chén mình.
Đinh Mông trộn chén thịt bò, thêm chút gia vị rồi ngẩng đầu nhìn con bạn thân: “Nam Tình, tao hỏi thật, hai mươi lăm tuổi là già rồi à?”
Tưởng Nam Tình nhét miếng thịt chua cay vào miệng, nhồm ngoàm trả lời: “Không tính già, nhưng đừng tưởng hai mươi lăm là trẻ, nhanh lắm mày à, quay một cái là mày lên ba mươi liền!”
Tưởng Nam Tỉnh cầm chai dấm nhỏ, đổ chút ít vào chén mình rồi tiếp tục: “Hơn nữa, qua tuổi này, bắt đầu có rào cản. Qua tuổi này rồi, mặt nào cũng xuống dốc hết!”
Đinh Mông quệt miệng, cô cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn thơm ngon như lúc đầu nữa.
“Cho nên, mày á, nhà mày gấp cũng là điều dĩ nhiên, ai bảo hồi đó mày không chịu yêu đương gì, coi chừng mày lấy chồng muộn đấy!”
Đinh Mông: “…”
“Nhưng này, nếu như mày không muốn lấy chồng, thì đừng chấp nhận nhà mày vì muốn có chồng mà kết hôn!”
Tưởng Nam Tình nói xong, nhìn cô lại tiếp tục:” Nhìn con bạn thời đại học của tao coi, con bé Tiểu Thu đấy, nhớ nó không? Nó cũng bị gia đình ép cưới đấy, mới nửa năm đã ly hôn. Lần trước tao gặp nó trên đường, nó lấy chồng khác rồi ấy!”
Đinh Mông: “…”
“Cho nên mày! Không muốn cưới thì đừng cưới, cứ bướng đến cùng cho tao. Lấy chồng là ý của mày, nhưng sống cả đời với họ lại là mày đấy!”
Đinh Mông nhịn không được thở dài: “Haiz…Tiểu Nam Nam, nghe mày nói cứ như đang nghe chuyên gia trên ti vi nói, tao còn tưởng mày học đại học ngành tâm lý hôn nhân ấy!”
Tưởng Nam Tình khinh thường liếc mắt: “Mày thấy tao chưa tốt nghiệp đã bị ép đi coi mắt, mà bao nhiêu năm qua trong nhà yên ắng thế đấy, mày nghĩ xem làm sao mà được thế?”
Đinh Mông chớp mắt, sùng bái nhìn Tưởng Nam Tình: “Đoán coi, hôm nay tao đi coi mắt, nhìn thấy ai?”
“Không đoán.”
“Mọa!” Đinh Mông vứt cho cô nàng bạn thân một ánh mắt: “Chán òm” nhưng sau đó mắt lại tỏa ra đầy hào quang: “Tao gặp được bạn hồi trung học, Kiều Dĩ Thần! nhớ hắn không, hồi đó hắn thường qua nhà chúng mình chơi ấy!”
“Ố…cái cậu nhóc đẹp trai ấy à? Sao? Lớn lên xấu hoắc à?” Tưởng Nam Tình ngẫm nghĩ trong lòng, toét loét cười hỏi.
Đinh Mông xệ miệng, đúng là đồ con gái nông cạn: “Giờ còn đẹp hơn hồi đó, còn trầm tĩnh hơn nhiều!”
Tưởng Nam Tình nhìn cô, trong mắt đầy hứng thú:” Sao? Định phát triển lên à?”
Đinh Mông nghĩ ngợi, ăn ngay nói thật nói: “Hôm nay anh ta nói với tao, kêu tao với anh ta đăng kí kết hôn luôn đi!”
“Sặc…khụ khụ…!!!”
Khó khăn lắm, Tưởng Nam Tình mới lôi miếng thịt bò lại không cho bay ra ngoài, thế nhưng lại khiến miếng thịt tuột vào cổ họng.
Cô ho khan vài tiếng, rồi uống ngụm trà cho thông họng: “Gì??? Kết hôn??”
Đinh Mông gật đầu: “Ừ, đừng nóng, ý anh ta là chỉ giả cưới thôi, nghe nói nhà anh ta cũng đang bị ép cưới đấy!”
“Ý mày là giả hôn?”
Tưởng Nam Tình nhăn nhó, quăng đôi đũa lên bàn, nghiêm túc nhìn Đinh Mông: “Mày, cấm mày làm mấy cái giả hôn thế này nghe chưa? Đàn ông trước khi kết hôn đều nói dễ nghe, nhưng cưới xong là lộ đuôi cáo liền. Mày không thấy trên đường đầy mấy vụ bạo lực sau khi cưới à? Chưa nói ly hôn còn dính dấp đến tài sản đủ thứ, đừng có ngu đấy!”
“Biết…tao biết mà!” Đinh Mông trấn an, gắp thức ăn cho bạn: “Anh ta nói chỉ là thuận miệng nói thôi, mày đừng tưởng thật!”
Tưởng Nam Tình gắp thức ăn, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô: “Mày đừng có dại đấy!”
“… Biết rồi!” Mai phải đi tìm Tiểu Trác Tử giả làm bạn trai vậy!
Hẹn Tiểu Trác Tử tập luyện xong, Đinh Mông định tìm thời cơ dắt về trình diện, thì điện thoại ở nhà gọi cô: “Mông Mông, bà con bị lên cơn tim, vào bệnh viện trung tâm rồi, nhanh đến đi!”
“Cái gì?!”
Đinh Mông hoảng hồn,, không phải hôm qua mình coi mắt không thành, nên chọc cho bà lên cơn chứ?
Nghĩ đến đây, cô lao đầu chặn một chiêc taxi đến bệnh viện.
Đến khu nội trú, nhìn thấy ba mẹ đứng ngay hành lang, cô chạy qua, vội vàng nói: “Bà sao rồi ạ?”
Mẹ cô nắm lấy tay cô: “Không sao, bác sĩ nói ổn rồi, nhưng không biết có chuyển biến xấu gì không, nên bảo ở lại quan sát vài hôm!”
“Dạ..” Nghe bà nội không sao cô mới thả lỏng người. Cô nhìn vào phòng, hỏi thử: “Con vào trong phòng xem chút nhé!”
Mẹ cô gật đầu: “Đừng ồn quá đấy, bác sĩ nói bà cần nghỉ ngơi nhiều!”
“Con biết rồi!”
Cô đẩy cửa vào phòng, nhẹ nhàng bước vào. Cứ ngỡ bước chân mình rất nhẹ rồi, nhưng khi cô vào phòng, thì thấy bà đã mở mắt nhìn cô.
Bình dịch treo lủng lẳng trên giá, trên mũi còn mang theo ống thở. Đinh Mông khẽ hít mũi, đứng bên giường: “Bà, bà cảm thấy người sao rồi?”
Bà không nói chuyện, khiến cô lo lắng hỏi: “Bà trách con làm lỡ buổi coi mắt sao?”
Lúc này, bà nội mới thở dài, nhẹ giọng nhìn cô: “Con cho rằng bà bắt con đi xem mắt là vì gây hấn với bà Lưu sao? Con cũng biết sức khỏe bà hiện giờ không tốt, chẳng biết sống đến ngày mai không nữa, bà chỉ mong cháu gái bà tìm một nơi tốt để gả thôi…!”
Đinh Mông nghe bà nói, sống mũi chợt cay cay, cô ngồi xuống vuốt những nếp nhăn trên tay bà: “Bà, con…không dám nói cho bà nghe, con có bạn trai rồi!”
Con ngươi đen thẳm của bà khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn sang cô: “Đừng có nói tên đó là cái thằng thường đi ăn xiên nướng lẩu gì đó với con Tiểu Trác Tử đó với bà đấy???”
Đinh Mông: “…”
Bà sao lại biết Tiểu Trác Tử??
“Đương nhiên không phải cậu ta, bạn trai con còn đẹp trai hơn nhiều, hôm qua anh còn mới cầu hôn con đấy!”
Bà nội Đinh nghe câu đó, thiếu chút nữa là lao ra khỏi giường: “Gì? Thật sao? Có bạn trai hồi nào? Tại sao lại giấu thế hả? Hay là lại lừa bà”
“Con nói thật đấy, mai con sẽ đưa anh ấy đến để cho bà nhìn mặt, nhé?”
“Vâng, ngoéo tay.”
Ra khỏi bệnh viện, Đinh Mông muốn giật hết tóc mình cho rồi!
Gì mà nhanh mồm nhanh miệng vậy?
Giống như đang tự tát cho mình một cái vậy.
Nếu như giờ quay lại nói với bà nội là lúc nãy con chỉ đùa bà thôi, có khi nào nghe xong, bà tức chết không nhìn cô nữa không?
Phi, đúng là cái miệng quạ đen.
Đinh Mông lắc đầu, lôi di động ra tìm số điện thoại Kiều Dĩ Thần hôm qua mới cho cô.
Gọi?
Hay không gọi?
Đây mới là vấn đề!
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phải đến năm phút sau, cô mới quyết định bấm phím gọi.
“Đinh Mông?”
Giọng Kiều Dĩ Thần truyền qua điện thoại gọi tên cô.
Đinh Mông khẽ hít một hơi, gần như rống lên trong điện thoại: “Kiều Dĩ Thần, tụi mình đi đăng kí kết hôn đi!”
Gì chứ?
Tìm một người bạn trai giả là ý nghĩ gần đây cô nghĩ đến, đã cảm thấy có gì đó không đúng. Không nghĩ có người còn to gan hơn cả cô, bảo hai đứa mình đi kết hôn giả luôn đi!
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần: “Cậu nói tìm cái gì làm giả đây? Giấy kết hôn có hàng giả à?”
Kiều Dĩ Thần sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Đương nhiên không phải, giấy tờ giả nhìn qua mẹ mình biết liền!”
Đinh Mông nhíu mày: “Vậy ý của cậu là…hai đứa mình đi kết hôn thật á? Rồi sau đó thì sao? Hết chuyện thì hai đứa mình ly hôn, vậy thì mình thành người có hai đời chồng à?”
Kiều Dĩ Thần nghĩ ngợi, với anh, chuyện này không quan trọng, nhưng với phụ nữ thì khác, quả thật là chuyện không tốt, xem ra anh chưa tính kĩ rồi: “mình chỉ thuận miệng thôi, cậu đừng coi trọng quá!”
“Ừ…!”
Đinh Mông gật đầu một cái. Thôi vậy cứ như ban đầu đã đình, tìm Tiểu Trác Tử giả làm bạn trai mình vậy.
Tuy rằng Tiểu Trác Tử không đẹp trai như Kiều Dĩ Thần, nhưng giá cả vừa phải, chỉ cần cô ngỏ ý, thì anh ta nhất định sẽ diễn một vai nam chính hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, Đinh Mông liền có chút đứng ngồi không yên: ” Vậy… ừ, mình có chút chuyện, mình đi trước nhé, sau này gặp!”
“Cậu có đưa số điện thoại cho mình à?” Kiều Dĩ Thần cười rộ lên nhìn cô.
Đinh Mông chớp mắt, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Cậu còn dùng số điện thoại hồi đó sao?”
Kiều Dĩ Thần cúi đầu hơi bật cười, lấy di động đưa số cho cô, đồng thời lưu số cô lại, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu định đi đâu? Mình đưa cậu đi!”
Đinh Mông nghe vậy liên tục vẫy tay: “Không cần, nhà mình cách đây không xa, mình ngồi xe bus chút xíu là đến.”
Nói dối đấy, hôm nay cô phải lội nửa cái thành phố mới đến quán cà phê này đấy.
Kiều Dĩ Thần cũng không nói thêm, tiễn cô ra ngoài, rồi lái xe về công ty.
Được nửa đường, mẹ anh gọi điện chất vấn, anh chỉ thở dài. Cái cô nàng coi mắt hôm nay nhất định đã gọi cho mẹ anh tố cáo anh rồi.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, mẹ anh đã đứng ngay cửa hưng phấn “đòi nợ” anh.
“Kiều chó con, anh nói cái chuyện tốt anh làm cho tôi xem xem!”
Kiều Dĩ Thần khóa xe, chìa khóa quay một vòng trên tay anh rồi nhanh chóng được anh nhét vào túi quần: “Học tập Lôi Phong thôi. Đó là chuyện tốt nên làm, mẹ không cần bực dọc, mệt người lắm!”
Mẹ Kiều nghe xong, tự nhiên rất muốn đánh người: “Nhân Bàng gọi điện cho tôi, khóc lóc tội nghiệp lắm…”
“Truyện cổ tích đều là lừa người cả đấy!”
“Con bé nói anh nói nó hát như vịt kêu ấy!”
Kiều Dĩ Thần kinh ngạc nhìn mẹ: “Cô ta nói vậy với mẹ à?”
Mẹ Kiều giận kinh người: “Không lẽ nó nói oan cho anh!?”
“Sai rồi, câu con nói chính xác là, cái giọng vịt kêu còn dễ nghe hơn cô ta hát!” Kiều Dĩ Thần “thật thà” trả lời mẹ.
“…”
Mẹ Kiều nhanh chân bước về phía anh, lôi caravat của anh kéo về phía trong: “Kiều Dĩ Thần, tôi nói cho anh biết, trong tháng này, anh không lấy được vợ, thì tháng sau quay về công ty cho tôi!”
Mẹ Kiều nói xong, hung hăng liếc anh như chém bùn xong mới quay người lên lầu.
Kiều Dĩ Thần ngồi trên sofa, tuột caravat đã bị kéo lộn xộn ra, thở dài một hơi.
Anh biết, mẹ không phải muốn ép anh lấy vợ, chỉ là muốn tìm cách ép anh về công ty giúp anh trai anh mà thôi.
Hiện công ty đang cần người, nhưng anh…
Đôi mắt anh dần híp lại, tưởng tượng đến aibum mình sắp làm sẽ như thế nào thì mới khẽ hài lòng..
Việc này, anh không muốn từ bỏ.
**
Đinh Mông xuống xe bus, định đi tìm Tiểu Trác Tử, nào ngờ vừa bước vài bước, thì Tưởng Nam Tình gọi cô: “Mông Mông, tao mới nhận lương, mời mày ăn…”!
Cái thứ hưởng thụ này không lấy thì lấy cái nào bây giờ, cô nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Được, tao đi Hương Phiêu chờ mày đấy!”
Tưởng Nam Tình: “…”
Nhắc đến ăn, cái con nhóc Mông Mông còn chạy nhanh hơn vịt!
Lúc Tưởng Nam Tình đến nơi, thì nhìn thấy Đinh Mông chọn một cái bàn tốt gần cửa sổ, còn trên bàn thì nổi lẩu sôi sùng sục, đồ nhúng thì chất đầy bàn.
Tưởng Nam Tình giật giật khoé môi, nói: “Nghe thiên hạ đồn, hôm nay mày đi coi mắt à? Kết quả?”
Đinh Mông thay đổi tư thế, bắt đầu xả giận: “Mày nói nghe xem, một tên như hoàng tử nhưng thích coi bói, nếu như thay áo bào thì có thể dấn thân vào xã hội để kiếm tiền!”
Tưởng Nam Tình nghe vậy liền cười sặc sụa: “Coi bói à?”
Đinh Mông bĩu môi: “Có vẻ như học chưa đến nơi!”
Đang nói thì nhìn thấy đồ nhúng trong nồi lẩu nổi lên, Đinh Mông dùng đũa gắp thịt bò, vớt sạch thịt vào chén mình.
Tưởng Nam Tình trợn mắt, cũng nhanh tay quét hết mấy miếng thịt còn lại trong nồi vào chén mình.
Đinh Mông trộn chén thịt bò, thêm chút gia vị rồi ngẩng đầu nhìn con bạn thân: “Nam Tình, tao hỏi thật, hai mươi lăm tuổi là già rồi à?”
Tưởng Nam Tình nhét miếng thịt chua cay vào miệng, nhồm ngoàm trả lời: “Không tính già, nhưng đừng tưởng hai mươi lăm là trẻ, nhanh lắm mày à, quay một cái là mày lên ba mươi liền!”
Tưởng Nam Tỉnh cầm chai dấm nhỏ, đổ chút ít vào chén mình rồi tiếp tục: “Hơn nữa, qua tuổi này, bắt đầu có rào cản. Qua tuổi này rồi, mặt nào cũng xuống dốc hết!”
Đinh Mông quệt miệng, cô cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn thơm ngon như lúc đầu nữa.
“Cho nên, mày á, nhà mày gấp cũng là điều dĩ nhiên, ai bảo hồi đó mày không chịu yêu đương gì, coi chừng mày lấy chồng muộn đấy!”
Đinh Mông: “…”
“Nhưng này, nếu như mày không muốn lấy chồng, thì đừng chấp nhận nhà mày vì muốn có chồng mà kết hôn!”
Tưởng Nam Tình nói xong, nhìn cô lại tiếp tục:” Nhìn con bạn thời đại học của tao coi, con bé Tiểu Thu đấy, nhớ nó không? Nó cũng bị gia đình ép cưới đấy, mới nửa năm đã ly hôn. Lần trước tao gặp nó trên đường, nó lấy chồng khác rồi ấy!”
Đinh Mông: “…”
“Cho nên mày! Không muốn cưới thì đừng cưới, cứ bướng đến cùng cho tao. Lấy chồng là ý của mày, nhưng sống cả đời với họ lại là mày đấy!”
Đinh Mông nhịn không được thở dài: “Haiz…Tiểu Nam Nam, nghe mày nói cứ như đang nghe chuyên gia trên ti vi nói, tao còn tưởng mày học đại học ngành tâm lý hôn nhân ấy!”
Tưởng Nam Tình khinh thường liếc mắt: “Mày thấy tao chưa tốt nghiệp đã bị ép đi coi mắt, mà bao nhiêu năm qua trong nhà yên ắng thế đấy, mày nghĩ xem làm sao mà được thế?”
Đinh Mông chớp mắt, sùng bái nhìn Tưởng Nam Tình: “Đoán coi, hôm nay tao đi coi mắt, nhìn thấy ai?”
“Không đoán.”
“Mọa!” Đinh Mông vứt cho cô nàng bạn thân một ánh mắt: “Chán òm” nhưng sau đó mắt lại tỏa ra đầy hào quang: “Tao gặp được bạn hồi trung học, Kiều Dĩ Thần! nhớ hắn không, hồi đó hắn thường qua nhà chúng mình chơi ấy!”
“Ố…cái cậu nhóc đẹp trai ấy à? Sao? Lớn lên xấu hoắc à?” Tưởng Nam Tình ngẫm nghĩ trong lòng, toét loét cười hỏi.
Đinh Mông xệ miệng, đúng là đồ con gái nông cạn: “Giờ còn đẹp hơn hồi đó, còn trầm tĩnh hơn nhiều!”
Tưởng Nam Tình nhìn cô, trong mắt đầy hứng thú:” Sao? Định phát triển lên à?”
Đinh Mông nghĩ ngợi, ăn ngay nói thật nói: “Hôm nay anh ta nói với tao, kêu tao với anh ta đăng kí kết hôn luôn đi!”
“Sặc…khụ khụ…!!!”
Khó khăn lắm, Tưởng Nam Tình mới lôi miếng thịt bò lại không cho bay ra ngoài, thế nhưng lại khiến miếng thịt tuột vào cổ họng.
Cô ho khan vài tiếng, rồi uống ngụm trà cho thông họng: “Gì??? Kết hôn??”
Đinh Mông gật đầu: “Ừ, đừng nóng, ý anh ta là chỉ giả cưới thôi, nghe nói nhà anh ta cũng đang bị ép cưới đấy!”
“Ý mày là giả hôn?”
Tưởng Nam Tình nhăn nhó, quăng đôi đũa lên bàn, nghiêm túc nhìn Đinh Mông: “Mày, cấm mày làm mấy cái giả hôn thế này nghe chưa? Đàn ông trước khi kết hôn đều nói dễ nghe, nhưng cưới xong là lộ đuôi cáo liền. Mày không thấy trên đường đầy mấy vụ bạo lực sau khi cưới à? Chưa nói ly hôn còn dính dấp đến tài sản đủ thứ, đừng có ngu đấy!”
“Biết…tao biết mà!” Đinh Mông trấn an, gắp thức ăn cho bạn: “Anh ta nói chỉ là thuận miệng nói thôi, mày đừng tưởng thật!”
Tưởng Nam Tình gắp thức ăn, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô: “Mày đừng có dại đấy!”
“… Biết rồi!” Mai phải đi tìm Tiểu Trác Tử giả làm bạn trai vậy!
Hẹn Tiểu Trác Tử tập luyện xong, Đinh Mông định tìm thời cơ dắt về trình diện, thì điện thoại ở nhà gọi cô: “Mông Mông, bà con bị lên cơn tim, vào bệnh viện trung tâm rồi, nhanh đến đi!”
“Cái gì?!”
Đinh Mông hoảng hồn,, không phải hôm qua mình coi mắt không thành, nên chọc cho bà lên cơn chứ?
Nghĩ đến đây, cô lao đầu chặn một chiêc taxi đến bệnh viện.
Đến khu nội trú, nhìn thấy ba mẹ đứng ngay hành lang, cô chạy qua, vội vàng nói: “Bà sao rồi ạ?”
Mẹ cô nắm lấy tay cô: “Không sao, bác sĩ nói ổn rồi, nhưng không biết có chuyển biến xấu gì không, nên bảo ở lại quan sát vài hôm!”
“Dạ..” Nghe bà nội không sao cô mới thả lỏng người. Cô nhìn vào phòng, hỏi thử: “Con vào trong phòng xem chút nhé!”
Mẹ cô gật đầu: “Đừng ồn quá đấy, bác sĩ nói bà cần nghỉ ngơi nhiều!”
“Con biết rồi!”
Cô đẩy cửa vào phòng, nhẹ nhàng bước vào. Cứ ngỡ bước chân mình rất nhẹ rồi, nhưng khi cô vào phòng, thì thấy bà đã mở mắt nhìn cô.
Bình dịch treo lủng lẳng trên giá, trên mũi còn mang theo ống thở. Đinh Mông khẽ hít mũi, đứng bên giường: “Bà, bà cảm thấy người sao rồi?”
Bà không nói chuyện, khiến cô lo lắng hỏi: “Bà trách con làm lỡ buổi coi mắt sao?”
Lúc này, bà nội mới thở dài, nhẹ giọng nhìn cô: “Con cho rằng bà bắt con đi xem mắt là vì gây hấn với bà Lưu sao? Con cũng biết sức khỏe bà hiện giờ không tốt, chẳng biết sống đến ngày mai không nữa, bà chỉ mong cháu gái bà tìm một nơi tốt để gả thôi…!”
Đinh Mông nghe bà nói, sống mũi chợt cay cay, cô ngồi xuống vuốt những nếp nhăn trên tay bà: “Bà, con…không dám nói cho bà nghe, con có bạn trai rồi!”
Con ngươi đen thẳm của bà khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn sang cô: “Đừng có nói tên đó là cái thằng thường đi ăn xiên nướng lẩu gì đó với con Tiểu Trác Tử đó với bà đấy???”
Đinh Mông: “…”
Bà sao lại biết Tiểu Trác Tử??
“Đương nhiên không phải cậu ta, bạn trai con còn đẹp trai hơn nhiều, hôm qua anh còn mới cầu hôn con đấy!”
Bà nội Đinh nghe câu đó, thiếu chút nữa là lao ra khỏi giường: “Gì? Thật sao? Có bạn trai hồi nào? Tại sao lại giấu thế hả? Hay là lại lừa bà”
“Con nói thật đấy, mai con sẽ đưa anh ấy đến để cho bà nhìn mặt, nhé?”
“Vâng, ngoéo tay.”
Ra khỏi bệnh viện, Đinh Mông muốn giật hết tóc mình cho rồi!
Gì mà nhanh mồm nhanh miệng vậy?
Giống như đang tự tát cho mình một cái vậy.
Nếu như giờ quay lại nói với bà nội là lúc nãy con chỉ đùa bà thôi, có khi nào nghe xong, bà tức chết không nhìn cô nữa không?
Phi, đúng là cái miệng quạ đen.
Đinh Mông lắc đầu, lôi di động ra tìm số điện thoại Kiều Dĩ Thần hôm qua mới cho cô.
Gọi?
Hay không gọi?
Đây mới là vấn đề!
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phải đến năm phút sau, cô mới quyết định bấm phím gọi.
“Đinh Mông?”
Giọng Kiều Dĩ Thần truyền qua điện thoại gọi tên cô.
Đinh Mông khẽ hít một hơi, gần như rống lên trong điện thoại: “Kiều Dĩ Thần, tụi mình đi đăng kí kết hôn đi!”
Danh sách chương