Buổi hòa nhạc diễn ra rất thuận lợi, số tiền thu được từ vé vào cửa cũng khá lớn. Lúc Đinh Mông nhận được thông báo gửi tiền cô ôm điện thoại cười đến mấy phút liền.
Kiều Dĩ Thần cũng cho cô ăn thịt xiên nướng, cô cảm thấy cuộc đời như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng Kiều Dĩ Thần lại thấy thiếu thiếu gì đó.
Anh đẩy Đinh Mông xuống giường rồi cười ẩn ý nhìn cô.
Lông mi của Đinh Mông bỗng run lên, cảm thấy tê dại khi nhìn vào nụ cười của anh: “Anh muốn làm gì?”
Kiều Dĩ Thần cười nói: “Anh còn chưa thể hiện rõ ràng hay sao?”
Đinh Mông: “...”
Không, vô cùng rõ ràng, chẳng qua... “Vậy sao anh cười bỉ ổi như vậy?”
Nụ cười của Kiều Dĩ Thần hơi cứng lại “Em nghĩ sao lại nói là bỉ ổi? Chẳng phải em đã quá quen rồi à.”
Đinh Mông: “...”
Kiều Dĩ Thần cúi xuống. Chóp mũi nhẹ nhàng dán lên chóp mũi của cô, nói nhỏ: “Bà xã, em còn nhớ lúc trước anh đã nói anh thiếu một đứa nhỏ không?”
Khóe miệng Đinh Mông run run, chuẩn bị nói lại bị Kiều Dĩ Thần cắt ngang: “Bây giờ buổi biểu diễn kết thúc rồi, chúng ta cũng đã hứa với bà nội là sẽ để bà bế chắt trai trong ba năm.”
Đinh Mông nói: “Là anh hứa.” Không phải cô.
Kiều Dĩ Thần thở dài nhìn cô: “Nhưng việc này anh không thể tự làm được, cần em cùng phối hợp.”
Đinh Mông suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, nếu anh đảm bảo là có thể sinh ra một chú chó con tuấn tú em sẽ phối hợp với anh.”
Vấn đề này khiến Kiều Dĩ Thần im lặng.
Có tuấn tú hay không anh có thể đảm bảo, nhưng chó con... Con gái thì sao có thể là chó con được! ”Sinh một cô công chúa nhỏ được không?” Anh vừa hôn lên môi cô vừa hỏi nhỏ.
Đinh Mông không vì sự dịu dàng của anh mà đồng ý, kiên định nói: “Em chỉ thích chó con đẹp trai thôi.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Lúc này thì bà xã nói cái gì chính là cái đó.
Vì thế anh cười nói với Đinh Mông: “Được, chúng ta sẽ sinh một chú chó con anh tuấn.”
Nhưng mà lúc ở trên giường lời của Kiều Dĩ Thần vốn không thể tin được.
Cho nên cuối cùng Đinh Mông vẫn sinh ra một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Kiều Dĩ Thần cũng cho cô ăn thịt xiên nướng, cô cảm thấy cuộc đời như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng Kiều Dĩ Thần lại thấy thiếu thiếu gì đó.
Anh đẩy Đinh Mông xuống giường rồi cười ẩn ý nhìn cô.
Lông mi của Đinh Mông bỗng run lên, cảm thấy tê dại khi nhìn vào nụ cười của anh: “Anh muốn làm gì?”
Kiều Dĩ Thần cười nói: “Anh còn chưa thể hiện rõ ràng hay sao?”
Đinh Mông: “...”
Không, vô cùng rõ ràng, chẳng qua... “Vậy sao anh cười bỉ ổi như vậy?”
Nụ cười của Kiều Dĩ Thần hơi cứng lại “Em nghĩ sao lại nói là bỉ ổi? Chẳng phải em đã quá quen rồi à.”
Đinh Mông: “...”
Kiều Dĩ Thần cúi xuống. Chóp mũi nhẹ nhàng dán lên chóp mũi của cô, nói nhỏ: “Bà xã, em còn nhớ lúc trước anh đã nói anh thiếu một đứa nhỏ không?”
Khóe miệng Đinh Mông run run, chuẩn bị nói lại bị Kiều Dĩ Thần cắt ngang: “Bây giờ buổi biểu diễn kết thúc rồi, chúng ta cũng đã hứa với bà nội là sẽ để bà bế chắt trai trong ba năm.”
Đinh Mông nói: “Là anh hứa.” Không phải cô.
Kiều Dĩ Thần thở dài nhìn cô: “Nhưng việc này anh không thể tự làm được, cần em cùng phối hợp.”
Đinh Mông suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, nếu anh đảm bảo là có thể sinh ra một chú chó con tuấn tú em sẽ phối hợp với anh.”
Vấn đề này khiến Kiều Dĩ Thần im lặng.
Có tuấn tú hay không anh có thể đảm bảo, nhưng chó con... Con gái thì sao có thể là chó con được! ”Sinh một cô công chúa nhỏ được không?” Anh vừa hôn lên môi cô vừa hỏi nhỏ.
Đinh Mông không vì sự dịu dàng của anh mà đồng ý, kiên định nói: “Em chỉ thích chó con đẹp trai thôi.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Lúc này thì bà xã nói cái gì chính là cái đó.
Vì thế anh cười nói với Đinh Mông: “Được, chúng ta sẽ sinh một chú chó con anh tuấn.”
Nhưng mà lúc ở trên giường lời của Kiều Dĩ Thần vốn không thể tin được.
Cho nên cuối cùng Đinh Mông vẫn sinh ra một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Danh sách chương