Khúc Hoàng Diệu đứng ngoài cửa, ánh mắt ông nổi lên ngọn lửa đỏ đầy giận dữ. Trước mắt ông, chính là cháu nội của mình và một nam sinh khác. Hai chúng nó cư nhiên đang quấn quýt lấy nhau đầy tình cảm? Chuyện này rốt cuộc nên hiểu thế nào đây?!

Ông lườm lạnh hai người bọn họ, cất giọng, " Cả hai theo ta lên phòng. Mau."

Nói rồi ông xoay người rời khỏi.

Dĩnh Thiên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng khiếp sợ lúc nãy, cả người cậu run lên, môi mím chặt lại đến chảy máu.

Thầy hiệu trường có phải đã thấy gì đó không tốt rồi không? Thầy đã thấy cảnh lúc nãy sao?

Dĩnh Thiên nghĩ rồi trượt khỏi người Vệ Manh, cậu vì quá hoảng sợ mà đứng không còn vững nữa, tay vịn vào bàn.

Vệ Manh dù cũng kinh hãi nhưng có phần bình tĩnh hơn Dĩnh Thiên, hắn đứng dậy, kéo cậu ngã vào người mình, vuốt ve sau lưng, " Bình tĩnh, ông tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu."

Vệ Manh...dịu dàng như vậy từ bao giờ? Dĩnh Thiên nửa ngờ vực nửa hoảng sợ, cậu không biết làm gì khác ngoài vòng tay ôm chặt Vệ Manh coi hắn như một điểm tựa.

Vệ Manh ôm chặt Dĩnh Thiên trong lòng, hắn cúi thấp tựa lên mái tóc mềm của cậu, thì thầm, " Đừng lo."

Nói rồi cả hai cùng sóng vai nhau đi xuống phòng hiệu trưởng. Vệ Manh bình thản mở cửa bước vào, hắn còn nắm tay Dĩnh Thiên đi cùng nhau.

Khúc Hoàng Diệu ngồi ở ghế, gương mặt ông tối sầm, ánh mắt sắc lạnh liếc qua chỗ hai nam sinh đang đứng.

" Còn định nắm tay tới khi nào? " Ông lên tiếng, giọng nói nghe qua lạnh hết cả xương sống.

Dĩnh Thiên lúc này định thần lại, cậu hất tay Vệ Manh ra rồi nhích người một khoảng nhất định. Tốt nhất là không nên đứng quá gần nhau!

" Lúc này cả hai đáng lý phải ở dưới phòng học với các bạn chứ sao lại ở riêng trên lớp như thế? " Khúc Hoàng Diệu chất vấn.

Dĩnh Thiên hồi hộp đến trán ướt mồ hôi, cậu lồng hai bàn tay vào với nhau, mặt cúi thấp không dám nhìn thầy hiệu trưởng một cái.

Vệ Manh liếc nhìn thấy tâm tình không ổn định của Dĩnh Thiên, bèn lên tiếng đỡ, " Chính con đã bắt cậu ấy ở lại. "

" Ở lại làm gì? " Khúc Hoàng Diệu ngước mặt nhìn cháu mình, đôi mắt ông híp lại như cố gắng giữ bình tĩnh.

" Không phải ông đã thấy hết rồi sao? " Vệ Manh trả lời, hắn lười phải thuật lại viễn cảnh ái muội đó lắm.

Khúc Hoàng Diệu bị câu nói của cháu mình làm cho tức giận đến tột đỉnh, ông đập tay xuống bàn, " Láo! Hai nam sinh tại sao lại làm trò đó trong lớp học? Trai gái còn không được phép nữa là. "

"...... " Dĩnh Thiên giật mình vì tiếng đập bàn điếc tai kia, cậu mím chặt môi, mắt đỏ lên như sắp khóc tới nơi.

Vệ Manh ngược lại thản nhiên hơn, " Con tự dưng lại muốn hôn cậu ấy nên đã hôn thôi. Ông nội, đây chỉ là phản ứng bình thường của con người thôi. "

Vệ Manh, cậu thôi ngay cái giọng điệu đó đi. Đừng chọc ông cậu giận thêm nữa, có được không?

Dĩnh Thiên hít lấy một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nói, " Thưa thầy, chúng em xin lỗi vì đã làm chuyện đó trong lớp học. Chúng em vì quá nông nỗi mà đã gây ra chuyện như vậy, chúng em sẽ chấp nhận mọi hình phạt của thầy. "

Vệ Manh nghe Dĩnh Thiên tuôn một tràng, hắn liếc cậu, khẽ mắng, " Ngốc."

Khúc Hoàng Diệu nhìn bộ dạng hối lỗi của Dĩnh Thiên, ông đột nhiên lại thấy thật thú vị. Đây chính là người đã kèm cặp cháu của mình đó sao? Học giỏi, ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy thật đáng khen.

" Chịu mọi hình phạt sao? " Khúc Hoàng Diệu hướng đến Dĩnh Thiên hỏi.

Dĩnh Thiên ngay lập tức gật gật đầu.

" Vậy bây giờ thầy sẽ chuyển lớp cho con nhé? "

"...... " Vệ Manh nhíu mày nghe ông mình phán xét, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Dĩnh Thiên thì lại ngỡ ngàng, cậu không hề muốn hình phạt này. Nhất định cậu sẽ không đồng ý chuyển lớp.

" Hả? Hay là chuyển trường luôn cho tiện nhé? " Khúc Hoàng Diệu tiếp tục công kích cả hai người bọn họ.

Vệ Manh siết chặt nắm tay của mình, hắn vẫn chưa mở miệng, chỉ biết nghiến răng kìm nén cơn khó chịu.

Ông nội của hắn luôn độc đoán như vậy. Khó ai có thể biết được ông đang nghĩ gì. Hôm nay lại để ông phát hiện chuyện của hắn với Dĩnh Thiên, chắc chắc về sau Dĩnh Thiên sẽ không thể yên ổn.

Vệ Manh nghĩ tới đây khẽ chau mày, hắn đột nhiên cảm thấy bất lực.

Dĩnh Thiên dù còn hoảng sợ đôi chút nhưng cậu vẫn kiên quyết nói, " Xin thầy, đừng chuyển em đi nơi khác. Em thật sự muốn học ở đây, muốn học ở lớp cũ. Xin thầy...xin thầy..." Dĩnh Thiên vừa nói vừa khóc, cậu rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Vệ Manh thấy cậu khóc, đâu đó ở ngực trái nhói lên.

" Tại sao lại muốn học ở đây? " Khúc Hoàng Diệu hỏi.

"..Em...em vì muốn học ở đây mà đã cố gắng đạt điểm cao để được vào trường này. Em vì thích nó mà quyết định rời xa mẹ để có thể học ở đây..." Dĩnh Thiên thút thít.

Khúc Hoàng Diệu lẫn Vệ Manh đều khá bất ngờ trước suy nghĩ của cậu, không ngờ cậu vì yêu thích môi trường này nên mới hy sinh nhiều như vậy.

Hóa ra tối hôm qua, hắn vô tình ra đến ban công thì thấy Dĩnh Thiên gọi điện cho một người phụ nữ, cậu gọi người là mẹ. Thì ra là nhớ mẹ đến thế à? Chưa bao giờ xa mẹ hay sao?

Vệ Manh chau mày suy nghĩ, lát sau thì nghe giọng thầy hiệu trưởng cất lên, " Con là Dĩnh Thiên đúng không nhỉ?"

Dĩnh Thiên nhìn ông rồi khép nép gật đầu.

" Được rồi, con về lớp trước đi. Còn Vệ Manh ở lại thầy có chút chuyện. "

Dĩnh Thiên nghe ông nói bèn liếc sang Vệ Manh, cậu thấy hắn cũng nhìn mình, " Về lớp đi, đừng khóc nữa."

Hắn thở hắt ra, đưa tay ký vào đầu cậu một cái.

Cậu nghe hắn nói thế liền cúi đầu chào Khúc Hoàng Diệu rồi xoay gót rời khỏi phòng.

Bên trong chỉ còn lại hai ông cháu của Khúc gia. Vệ Manh bây giờ thả lõng cơ thể hơn, hắn tiến lại gần bàn, " Đây là lỗi của con, tất cả là lỗi của con. Ông đừng động đến Dĩnh Thiên."

Khúc Hoàng Diệu dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ, ông nhếch môi, " Tiểu Vệ, ta chưa bao giờ thấy con như thế này cả? Con thay đổi từ bao giờ vậy? "

Vệ Manh nhìn ông, nhún nhún vai, " Từ khi ngồi cùng cậu ta, con đã thay đổi. Thay đổi này không phải là điều ông muốn sao? Biết quan tâm bạn của mình, rất tốt mà? "

Khúc Hoàng Diệu gật gật, " Phải phải, ta luôn muốn con phải biết quan tâm đến người khác. Nhưng con xem, kiểu quan tâm này hình như vượt quá giới hạn cho phép rồi. Nên nhớ, hai đứa là con trai. "

" Chúng con chẳng có gì khác ngoài mối quan hệ bạn bè cả. Nhưng mà...con trai thì sao chứ? Nếu con thích, thì con trai con cũng chấp nhận. " Vệ Manh nói một cách quả quyết.

Thật ra khi hắn nói câu này, trong đầu chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh của Dĩnh Thiên mà thôi.

" Con nói sao? Con trai thì cũng chấp nhận à? Ai dạy con cái thói nói chuyện như vậy? Hả? " Khúc Hoàng Diệu đột nhiên đứng phắt dậy, tiến tới gần chỗ Vệ Manh rồi giáng xuống mặt hắn một cái tát.

Vệ Manh bị tát bất ngờ nên cơ thể có hơi chao đảo, hắn lấy tay xoa gương mặt ửng đỏ lên hình năm ngón tay, đôi mắt bắt đầu nóng giận, " Ông đừng tức giận, con có suy nghĩ riêng của con. Vì thế mà, ông có ép cũng không thể được gì đâu. "

Hắn nói rồi xoay người, trước khi rời khỏi còn nhấn mạnh, " Con xin ông một điều thôi, đừng động đến Dĩnh Thiên. Nếu ông vẫn làm, con không chắc mình có kiềm chế được không nữa. "

Dứt lời cánh cửa phòng đóng sập lại. Khúc Hoàng Diệu đứng chết lặng trong căn phòng của riêng ông, tay ông siết lại đến trắng bệch.

Dĩnh Thiên ngay sau khi về lớp đã chạy vào nhà vệ sinh, cậu ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc.

Nước mắt cứ thế trượt xuống gò má, cơ thể cậu nóng dần lên. Cậu vì hoảng sợ mà sắp phát sốt tới nơi.

Thật không thể tưởng tượng được ngày mà cậu bị thầy hiệu trưởng đuổi ra khỏi trường. Với cậu, điều tệ nhất bây giờ là không còn được ngồi cạnh Vệ Mahh nữa.

Điều này nghe thật phi lý nhưng đúng là vậy đấy. Dĩnh Thiên muốn được ngồi cạnh hắn, muốn được nói chuyện với hắn, muốn được gần gũi hắn, và muốn hắn luôn dịu dàng với cậu như hôm nay.

Tất cả những điều đó đã khiến cho Dĩnh Thiên không muốn rời khỏi ngôi trường này, nhất định không thể rời khỏi!

"...Hức..." Dĩnh Thiên cứ vậy mà ngồi một mình trong phòng vệ sinh khóc nức lên.

Lữ Nhi vô tình từ bên ngoài đi vào, cậu chứng kiến cảnh Tiểu Dĩnh ngồi trên đất khóc lóc, cả người hoàn toàn đóng băng.

Sau năm giây ngắn ngủi, Lữ Nhi định thần lại, cậu chạy xộc tới, ngồi xuống cùng Dĩnh Thiên, " Tiểu Dĩnh, cậu có sao không? Có sao không? Sao lại khóc vậy?"

Lữ Nhi gỡ hai tay đang ôm mặt của Dĩnh Thiên xuống, thấy trên gương mặt đó đã tèm nhem nước mắt.

Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi qua đôi mắt đầy nước, cậu khịt khịt mũi, " Tớ...tớ...không sao cả..."

" Đừng nói dối. Ai đã làm gì cậu? " Lữ Nhi nóng nảy hỏi.

Dĩnh Thiên tiếp tục lắc đầu phủ nhận, " Thật đó. Chỉ có vài chuyện hiểu lầm nên tớ ức mới khóc thôi. Không sao cả. "

Lữ Nhi bất mãn thở hắt ra, cậu biết mình không thể cậy hỏi gì được nữa bèn vỗ vỗ lưng Dĩnh Thiên an ủi, " Ngoan, đừng khóc nữa. Nước mắt nước mũi tèm nhem hết rồi. "

Dĩnh Thiên đỏ mặt, cậu cúi thấp đầu, cả người không muốn đứng lên. Lữ Nhi cứ thế ngồi im nhìn cậu, cái vẻ mặt đáng thương kia thật làm người ta đau lòng muốn chết mà.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào, Lữ Nhi ngước mắt lên vừa vặn phát hiện Vệ Manh đang đứng đó nhìn bọn họ.

Cậu nhíu mày, định cao giọng thì Vệ Manh đã nhanh miệng hơn, " Tôi muốn nói chuyện với Dĩnh Thiên một chút."

" Không được. Cậu ấy đang..." Lữ Nhi tiếp tục bị cắt ngang, " Làm ơn. "

Cậu nhíu mày nhìn con người trước mặt, đây có phải là Vệ Manh giả mạo không?

Hắn ta vừa nói làm ơn cơ á? Lữ Nhi không tin vào tai mình nữa. Cậu thấy vẻ mặt cầu khẩn của hắn ta nên có chút động lòng, bèn cất bước rời khỏi đó.

Sau khi Lữ Nhi đi khỏi, Vệ Manh mới tiến đến chỗ Dĩnh Thiên đang ngồi, hắn khụy gối nhìn cậu, " Còn khóc à?"

Dĩnh Thiên bây giờ mới phát hiện Vệ Manh đang có mặt ở đây, cậu bất ngờ ngẩng đầu, "...."

" Mặt dơ quá đi. " Hắn nói rồi lấy khăn trong túi quần ra lau nước trên gương mặt kia.

Dĩnh Thiên bắt đầu đỏ mặt, ngày càng đỏ hơn. Trái tim bé nhỏ cũng đập mạnh hơn.

Thấy Dĩnh Thiên đã nín khóc, hắn mới nhẹ kéo người cậu vào lồng ngực mình, giống như lúc nãy, hắn vuốt đằng sau lưng, " Còn nhớ lúc trước tôi bảo cậu là người hầu của tôi không? "

Dĩnh Thiên bỗng dưng lại ấm ức, đầu cậu dụi dụi vào lòng hắn ra chiều vẫn nhớ.

Vệ Manh thấy cậu gật gật, nhịn không được mà cười lên, " Ừm, cho nên vì vậy mà..cậu yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện