- Hai người đang làm cái quái gì vậy? Âm thanh vang dội khắp căn phòng, sự im lặng bao trùm lấy nó càng khiến nó giống cái viễn cảnh của phim kinh dị hơn.

Lữ Nhi chết lặng, cậu đứng im tại chỗ, mặc kệ cho trên người mình bây giờ không một mảnh vải che thân.

Cẩn Siêu thì chán ngán, hắn ngửa cổ lên trời thở dài một cái rõ khổ. Bây giờ là tình huống gì đây? Tên Phi Kiệt kia không suy nghĩ bậy bạ mình chết ngay tại đây.

Hắn nghĩ xong thì xoay mặt qua nhìn Phi Kiệt, gương mặt hắn bây giờ cũng chả khác gì hơn, tối đen như đêm 30.

" Hừmm..." Cẩn Siêu vẫn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Lữ Nhi nuốt ngụm nước bọt, cậu bây giờ mới nhúc nhích được cơ thể, hai chân run rẫy, cậu cúi người lượm chiếc khăn lông quấn lại quanh người.

Phi Kiệt đi vào, hắn đóng sập cánh cửa lại, vang lên một tiếng rầm chói tai thót tim. Lữ Nhi giật bắn mình, tay vừa mới quấn khăn xong thì lại muốn tuột xuống lần nữa.

" Phi...Phi...Kiệt...." Lữ Nhi lắp bắp gọi tên hắn, cậu biết tình huống bây giờ không thể làm nũng gì được. Càng làm càng khiến tệ hơn thôi.

Cẩn Siêu động người, hắn vừa mới quay sang phía Phi Kiệt định mở miệng thì đã cảm giác được cơn đau truyền đến ở gò má. Sau đó thì thấy bản thân đã ngã sóng soài ra đất.

Con mẹ nó, đau chết được! Cẩn Siêu mắng thầm trong đầu, đưa tay xoa xoa gò má bị Phi Kiệt vừa đánh đang sưng đỏ lên, có mép môi cũng bị vạ lây đôi chút.

Phi Kiệt ánh mắt hằn lên tơ đỏ, hắn vẫn giữ nguyên nắm tay, cứ Cẩn Siêu sơ hở liền đấm vào đấm vào mặt.

Lữ Nhi thật không biết làm cách nào nữa, cậu cứ đứng chết trân nhìn hai con người kia, một bị đánh, còn một thì đánh khí thế.

" Con mẹ nó, mày có thôi đi không?" Cẩn Siêu bị tẩn đến tối mặt tối mày, hắn gầm lên, đứng phắt dậy vung nắm đấm lên mặt Phi Kiệt.

Hai bên má hắn không khá gì cho lắm, bị Phi Kiệt đánh đều cả hai bên, sưng đỏ lên, môi bắt đầu chảy máu, rách da.

Phi Kiệt cắn chặt môi, hắn không cảm thấy đau khi bị đánh, cả người cứ thế nóng lên như có lửa bên trong, thật sự không thể kiểm soát được.

" Tao đã từng nói rồi, động vào Lữ Nhi một lần nữa, tao ăn thua đủ với mày. " Lời vừa dứt thì Phi Kiệt lại cúi xuống túm lấy cổ áo Cẩn Siêu nhấc hắn lên, sau đó thì giáng chuẩn xác đấm vào bụng.

Bụng của Cẩn Siêu vốn đang không khoẻ, hắn bị đau bao tử cấp tính, lúc nãy nó đau quặn lên nên hắn mới trở về phòng định uống thuốc rồi nằm nghỉ.

Không ngờ bây giờ cái bao tử đang thương đó lại đang chịu trận giùm hắn, nó co thắt lại rồi quặn lên, Cẩn Siêu ôm bụng cau mày, tưởng như muốn thổ huyết tới nơi.

" Mày...dừng lại...hmm..mẹ...nó...dừng lại..." Cẩn Siêu ngồi bệt trên đất, hắn đau đến trán lấm tấm mồ hôi.

Lữ Nhi nhìn cảnh đó mà hoảng loạn, cậu mở to mắt nhìn Cẩn Siêu la lối trên đất, Phi Kiệt thì vẫn gầm gừ tức giận trông vô cùng đáng sợ.

Từ nãy đến giờ Phi Kiệt vẫn chưa liếc mắt đến cậu một cái, lẽ nào là giận rồi? Có phải giận mình rồi không? Lữ Nhi trong lòng rối như tơ vò, cậu lồng hai bàn tay vào nhau, mắt cẩn thận liếc về phía Phi Kiệt quan sát biểu tình hắn ta.

Đột nhiên Phi Kiệt lại tiến đến tủ quần áo, hắn hung hăng mở ra rồi cầm đại một bộ ném đến chỗ Lữ Nhi, lạnh giọng, " Mặc vào. Mau!"

Lữ Nhi nhận được bộ quần áo với cái giọng ra lệnh đáng sợ thì đã tức khắc làm theo. Cậu vội vàng mặc áo rồi đến chiếc quần thể thao, cả người run lên, nước mắt bắt đầu giàn giụa.

Mặc xong thì Lữ Nhi nhìn Phi Kiệt như chờ đợi hắn bảo làm gì tiếp, nhưng hắn chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu không nói một lời.

Quá sốt ruột, Lữ Nhi đành phải mở miệng, " Phi Kiệt...hiểu lầm, là cậu hiểu lầm..."

Cẩn Siêu vẫn còn khốn khổ với cái bao tử, ngồi im re trên đất không nói lời nào. Từ bên ngoài, một người đàn ông khá lớn tuổi ngang nhiên bước vào, gương mặt ông hoàn toàn kinh hãi trước viễn cảnh trong phòng.

Một đứa thì sợ đến trắng mặt, một đứa thì tức giận đen mặt, một đứa thì ôm bụng rên rĩ trên đất.

" Chuyện gì thế này? " Thầy giám thị kinh hãi hỏi.

Phi Kiệt nhìn ông rồi thở hắt ra, " Không phải chuyện của thầy."

" Các em đánh nhau sao? Đánh nhau vào cái giờ này sao? Sao cả ba đứa dám hả?" Thầy giám thị bây giờ thì tức giận quát lên.

Lữ Nhi nhìn thầy mà run sợ, lắp bắp nói, " Thầy thầy...em xin lỗi, chúng em xin lỗi....Thầy bớt giận..."

Thầy giám thị nhìn Lữ Nhi đang nước mắt giọt ngắn giọt dài, lại nhìn xuống Cẩn Siêu thì thấy hắn im re, đôi mày cau lại.

Thầy vội ngồi xuống đỡ hắn, " Em có sao không? Đau ở bụng à?"

Cẩn Siêu đứng dậy, hắn gật đại vài cái rồi liếc mạnh Phi Kiệt. Đau chết mất thôi nói năng gì được nữa? Đừng có hỏi nữa đi. Hắn bực bội lầm bầm trong đầu.

Bên ngoài cũng bắt đầu có học sinh tụ lại xem ngóng tình hình bên trong, trong đó có cả Vệ Manh, Dĩnh Thiên và Hứa Khê. Ba người bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ vừa vặn thấy được ba con người vốn dĩ không được gặp nhau thì họ lại đang sáu mắt nhìn nhau trân trối.

Vệ Manh cảm thấy bất an, không ngờ Phi Kiệt đã biết bí mật của Lữ Nhi rồi, hắn liếc sang phía Dĩnh Thiên, thấy cậu cũng nhìn mình mà thấp thỏm.

" Vệ Manh, chúng ta làm gì đây? Phi Kiệt hình như vừa đánh nhau với Cẩn Siêu..." Dĩnh Thiên kéo tay hắn nói nhỏ.

Hứa Khê đứng bên cạnh vừa vặn nghe được câu chuyện, cậu nhìn vào bên trong mà thở dài ngao ngán. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bại lộ rồi. Lữ Nhi kỳ này khó qua khỏi rồi.

Vệ Manh không chần chừ mà đi thẳng vào trong, hắn nhìn thấy giám thị, vẻ mặt nghiêm túc, " Em thay mặt mấy bạn xin lỗi thầy. Em nghĩ thầy nên ra ngoài giải tán mọi người đi ạ. Ở đây em sẽ khuyên mấy bạn bình tĩnh lại."

Thầy giám thì nghe Vệ Manh nói, ông không những không bớt giận mà còn bĩu môi, " Em quậy phá có kém gì tụi nó đâu mà đòi quản hả?"

"............. " Vệ Manh bị ông làm cho quê một trận, hận không nói thêm lời nào nhưng hắn vẫn đứng im tại chỗ không di chuyển.

Đám đông bên ngoài ngày càng đông, bọn họ cứ nhí nhố không yên, bao nhiều lời xì xầm đều dần lan ra.

Cái hành lang khu vực nam sinh bắt đầu hỗn loạn, thầy giám thị nhíu mày nhìn cảnh bên trong chưa giải quyết xong thì phải chạy ra ngoài dẹp loạn.

Thầy sải bước ra ngoài, phất phất tay, gương mặt vờ hung dữ, " Giải tán ngay lập tức!!!!" Thầy hét lên, gõ gậy vào cửa.

Đám đông lập tức tản ra đôi chút, vài người hết hứng thú thì trở về phòng, vài người vẫn còn luyến tiếc muốn xem kịch hay.

" Hai em nữa, cũng về phòng đi. " Thầy giám thị liếc nhìn đến Hứa Khê với Dĩnh Thiên.

Hai người bọn họ chưa muốn về, rõ ràng người bên trong có liên quan đến họ, làm sao về dễ dàng thế được chứ?

Dĩnh Thiên vẫn còn đang lo lắng cho Lữ Nhi, Hứa Khê thì chẳng biết cậu đang nghĩ đến ai nữa, gương mặt vẫn lạnh băng không xúc cảm.

" Tụi em nghĩ tụi em sẽ giải quyết được, dù sao tụi em cũng lớn rồi, thầy nên tin tưởng một chút. Nhìn mặt tụi em xem, rất ngoan mà phải không?" Hứa Khê im lặng nãy giờ bây giờ đã lên tiếng, cậu bình thản mỉm cười nhìn thầy.

Niềm tin tưởng mà cậu gieo rắc vào lòng thấy cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp, thầy giám thị liếc nhìn phía trong vài giây rồi gật đầu với Hứa Khê, như giao toàn bộ ở đây cho cậu rồi xoay người đi mất.

Đến khi thầy giám thị đã hoàn tòan rời khỏi, Dĩnh Thiên mới nhẹ thở phào, cậu nhướn người nhìn vào bên trong, "....Mấy cậu..."

Vệ Manh nghe thấy giọng Dĩnh Thiên liền nói vọng ra, " Tiểu Dĩnh, cậu về phòng ngủ trước đi. Nhanh lên."

".......Ah...ừ, tớ biết rồi." Dĩnh Thiên vẻ mặt tiu nghỉu quay về phòng, trước khi đi còn nhìn Hứa Khê, " Cậu có về luôn không??"

Hứa Khê mỉm cười lắc đầu, " Cậu về trước đi."

" Ừ."

Bây giờ chỉ còn lại năm người bọn họ, Vệ Manh hít lấy một hơi rồi nói, " Bây giờ Phi Kiệt với Lữ Nhi hãy qua phòng anh đi, hai đứa tự giải quyết mâu thuẫn. Anh sẽ qua phòng Dĩnh Thiên. Còn Hứa Khê, cậu có muốn ở đây với Cẩn Siêu không?" Vệ Manh hướng mắt đến Hứa Khê.

Hứa Khê không chần chừ liền gật đầu đồng ý. Từ nãy cậu đã thấy vẻ mặt Cẩn Siêu không được tốt lắm, hình như cậu ta đang đau gì đó.

" Tốt, vậy đi. Rồi tất cả về phòng như đã xếp." Vệ Manh nhếch môi hô một tiếng " Giải tán."

Cẩn Siêu dù đau nhưng vẫn liếc nhìn Vệ Manh đang đắc ý với sắp xếp của mình, chung quy lại thì hắn chỉ muốn được ở cùng với Dĩnh Thiên thôi. Cái thằng khốn nạn!!

Vệ Manh rời khỏi phòng đi sang phòng Dĩnh Thiên, còn Hứa Khê thì bứơc vào trong phòng.

Phi Kiệt từ nãy đến giờ vẫn im lặng đáng sợ, hắn lườm Cẩn Siêu một cái rồi nắm lấy tay Lữ Nhi hung hăng lôi đi.

Lữ Nhi dù bị đau đến nhăn mặt vẫn là không dám hó hé một lời nào, mặc cho Phi Kiệt lôi đi xềnh xệch.

Về đến phòng, Lữ Nhi bị Phi Kiệt hất mạnh tay, cơ thể chao đảo gần ngã xuống đất. Cậu xoa xoa tay mình, gưong mặt dần uỷ khuất, nước mắt vừa khô thì lại sắp ươn ướt trở lại.

Rầm!

Cánh cửa trước mắt Lữ Nhi bị hung hăng đóng lại khiến tim cậu nhảy thót lên một cái. Sau đó thì cậu lại nghe thêm một tiếng cách, Phi Kiệt...đưa tay ra sau khoá trái cửa lại rồi?

Cậu kinh hãi nhìn Phi Kiệt, miệng lắp bắp, "...A..ơ..sao lại...khoá...khoá khoá..."

Phi Kiệt sau khi khoá cửa liền đi đến gần Lữ Nhi, hắn dang hai tay hai bên ép sát cậu vào bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chăm vào cậu, " Đoán xem, khoá cửa để làm gì?

Lữ Nhi bị ép sát đến khó chịu, cả người vùng vẫy nhưng vô hiệu. Cậu ngẩng mặt nhìn Phi Kiệt, hơi thở dường như bị ngắt quãng.

Rốt cuộc là cậu đang muốn làm gì đây chứ??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện