Ca phẩu thuật trải qua tương đối nhanh, chỉ có bốn mươi lăm phút thôi, Lữ Nhi đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Bốn người đợi bên ngoài vừa thấy bác sĩ đi ra liền đứng dậy, vẻ mặt sốt ruột, " Bạn ấy sao rồi ạ?"

Vì cả bốn cùng đồng thanh nên làm vị bác sĩ bị giật mình, ông đẩy đẩy kính, đôi mày khẽ cau lại một chút rồi giãn ra, " Cậu nhóc không sao nữa rồi. Ngày mai là có thể ra phòng ngoài."

Nghe đến đây ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, biết là đau ruột thừa cũng không quá nghiêm trọng, nhưng bốn đứa cứ thế nhốn nháo lên.

Vị bác sĩ vừa đi khỏi đó, Vệ Manh liền lên tiếng, " Tôi rồi, chúng ta cũng nên về lại trường thôi. " Nói rồi hắn nhìn qua Phi Kiệt, " Kiệt, em cũng nên về nhà đi, cô dượng sẽ lo đấy."

"...Nhưng còn Lữ Nhi? " Phi Kiệt có vẻ không hài lòng.

" Lữ Nhi còn trong phòng hồi sức, em ở lại cũng có được gặp đâu chứ hả? Nên về đi thôi. " Nói rồi Vệ Manh nắm tay Dĩnh Thiên rời đi trước.

Theo sau là Cẩn Siêu, hắn cũng khá mệt nên muốn về mau mau để còn yên giấc ngủ. Chỉ có mỗi Phi Kiệt là đang lo sốt vó, hắn bây giờ mới sực nhớ đến người ba nghiêm khắc của mình đang ở nhà.

Nghĩ rồi hắn chạy vọt ra khỏi bệnh viện, ngoắt đại một chiếc tắc xi, tài xế tiếp tục bị quát đến phóng như bay về thẳng nhà.

Không lâu sau thì xe đậu trước cửa, hắn leo xuống trả tiền rồi mở cửa đi vào. Từ ngoài này đi vào đến phòng khách cũng mất hai ba phút, trong vài phút đó, tim trong ngực hặn đập thình thích.

Y như rằng vừa bước đến cửa đã nghe giọng của Tống Nghiêm vang ra đến tận ngoài này, Phi Kiệt giật thót mình, hắn cởi giày rồi đi vào.

Tống Nghiêm vừa thấy con trai về liền đứng dậy, mẹ Phi Kiệt từ nãy đến giờ ngồi im chịu nghe những lời quát mắng đầy vô cớ từ người chồng. Bà uất ức nhưng không thèm mở lời, vừa thấy con trai về liền chạy ra.

" Con về rồi? Con đến bệnh viện làm gì thế?" Bà đầy vẻ lo lắng nhìn Phi Kiệt.

Phi Kiệt mỉm cười nhìn bà, " Con đi thăm một người bạn thôi. Mẹ còn chưa chịu đi ngủ nữa?"

Tống Nghiêm bị hai người cho ra rìa, ông lại đùng đùng nổi giận, roi đã yên vị trên tay, một phát giáng thẳng xuống chân Phi Kiệt, khiến hắn nhảy lên la oai oái, " Đau quá ba a...."

Mẹ Phi Kiệt bị cú kia làm giật mình, bà tức giận trừng mắt với ông, " Ông có thôi đi không? Nếu ông còn đánh Tiểu Kiệt, thì cứ lấy tôi ra đánh đây này."

Nghe vợ mình nói, Tống Nghiêm chỉ biết tức giận trong lòng mà không nói một lời nào. Dù gì bà cũng là người mà ông yêu nhất, trước đây cũng từng đấu tranh với gia đình để được kết hôn với người phụ nữ này.

Bây giờ đều lớn tuổi cả ra nhưng tình cảm cũng không thay đổi, ông nỡ nào mà ra tay với bà cơ chứ? Cuối cùng cơn lửa giận trong lòng Tống Nghiêm như bị một xô nước lạnh dội vào, tắt ngủm.

Ông ngồi xuống ghế, cái roi được đặt bên cạnh, điềm nhiên nhấp môi ly trà nóng. Mẹ Phi Kiệt nhìn ông, thầm hiểu ra ông đã hết giận, bèn giục con trai lên phòng nhanh nhanh.

Lên đến phòng, bà đi đến ngồi cạnh Phi Kiệt, nhỏ giọng hỏi, " Ai ở trong bệnh viện vậy con?"

Phi Kiệt nhìn bà, gương mặt lại tiu nghỉu, " Là Lữ Nhi....cái người...ấy ấy..."

Bà nghe đến đây liền cau mày, lộ rõ vẻ lo lắng, " Thằng bé bị làm sao?"

"...Chỉ là đau ruột thừa thôi, nhưng phải nằm trong phòng hồi sức, sáng mai mới ra phòng ngoài. Cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp." Phi Kiệt ủ rũ kể lại cho mẹ mình nghe.

" Đừng lo quá thằng nhóc này, Tiểu Nhi sẽ không sao đâu. Ngày mai chúng ta đến thăm thằng bé, nhé?" Bà dịu dàng xoa xoa đầu hắn.

Phi Kiệt nghe xong liềm cười tủm tỉm, cái mặt hệt như ông mặt trời buổi sáng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn mẹ mình khiến bà nổi cả da gà, vội đứng dậy rồi lui ra ngoài.

...

Sáng hôm sau, Lữ Nhi vừa được đưa ra phòng ngoài, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại ngủ say sưa. Trong phòng chỉ mỗi mình cậu, thật ra là mẹ Phi Kiệt đã đến bệnh viện từ sớm, bà đặt hẳn một phòng riêng cho Lữ Nhi.

Buổi sớm mặt trời nhô lên được một nửa, ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua cửa kính, hàng mi của Lữ Nhi khẽ run lên, chầm chậm hé mở thì liền nhắm lại. Con người híp híp phản kháng lại với ánh sáng ngoài kia.

Cơ thể vẫn còn rất mệt, vết thương vừa mới phẫu thuật cũng còn đau, Lữ Nhi khổ sở từ từ thích nghi với ánh sáng, sau đó thì khẽ cựa người.

Từ bên ngoài, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, trên tay bà còn mang theo một gà mên đựng gì đó. Bà bước đến gần giường Lữ Nhi, nhẹ nhàng đặt gà mên xuống, múc ra một chén cháo nhỏ.

Lữ Nhi nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên, không hiểu người phụ này từ đâu đến, hay là bà tiên trong truyện cổ tích chui ra? Cậu hơi nhíu nhíu mày nhìn bà, sau đó thì khẽ lên tiếng, " A..ừm...cháu chào cô."

Mẹ Phi Kiệt nghe Lữ Nhi lên tiếng bèn xoay người lại nhìn cậu, khoé môi còn cong lên một chút, nụ cười thật dịu dàng biết bao, " Con vừa mới dậy đúng không, Tiểu Nhi?"

Tiểu Nhi? Ơ...người này còn biết cả tên cậu nữa. Đúng là bà tiên trong truyện cổ tích chui ra rồi. Cậu vui mừng nở một nụ cười tươi rói, gật gật đầu, " Dạ con vừa mới dậy. Nhưng mà...cô là ai ạ?"

Bà rót một ly nước lọc, sau đó đỡ Lữ Nhi ngồi tựa lưng vô giường rồi đưa ly nước cho cậu nhấp môi. Bà kéo một cái ghế đến gần rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn cậu chăm chú vài giây rồi mới nói, " Cô là Khúc Nhan, là mẹ của Tiểu Kiệt."

Lời giới thiệu hết sức đơn giản nhưng lại làm cho Lữ Nhi một trận giật mình, cơ thể cậu cứng ngắt, khoé môi lại giựt giựt. Cậu nhìn bà chăm chú một lát rồi mới nhận ra, Phi Kiệt thật rất giống người phụ nữ này.

Bị lời giới thiệu kia làm cho sốc, Lữ Nhi hoàn toàn không biết nói gì tiếp theo. Cậu cứ cầm ly nước lên uống hết một hơi rồi lại nhìn sang Khúc Nhan, thấy bà cũng đang nhìn mình thì lại ngượng ngùng cúi thấp mặt.

Khúc Nhan bỗng bật cười, " Con đúng thật đáng yêu a. Như Phi Kiệt nói, con hay ngượng ngùng nhỉ?"

A! Tên Phi Kiệt đáng ghét, dám bêu rếu mình nha!!!

Lữ Nhi nghe đến đây liền phồng má hờn dỗi, sau đó thì nhìn Khúc Nhan, " Tại con...con...hơi hồi hộp ạ. Sao cô lại đến đây?"

" Cô đến sớm để đặt phòng cho con, dù gì phòng một người vẫn thoải mái hơn mà nhỉ?" Bà lại cười, nụ cười đó khiến tim Lữ Nhi nhảy loạn xạ.

Mẹ Phi Kiệt đúng là rất ấm áp, ấm đến cơ thể cậu dần tan chảy luôn rồi. Lữ Nhi cúi thấp đầu cười tủm tỉm. Bên ngoài lại có người đi vào, lúc này là tận bốn người.

Vệ Manh bước vào liền thấy Khúc Nhan, hắn khẽ cau mày rồi đi đến cúi đầu lễ phép, " Cháu chào cô, lâu quá không gặp cô rồi."

Khúc Nhan nhận ra Vệ Manh, bà liền mỉm cười, " Chào Tiểu Manh."

Ba người còn lại lần lượt đi đến cúi đầu chào Khúc Nhan. Hứa Khê chào xong liền nhìn Lữ Nhi trong bộ đồ bệnh nhân, trong cậu ta khá giống con nít. Cậu nhìn rồi cười thầm, " Tiểu Nhi, đỡ hơn chưa?"

Lữ Nhi nhìn cậu gật đầu một cái, " Đỡ rồi a."

Dĩnh Thiên chen vào, " Tốt quá rồi ~."

Mọi người lúc này đều nói chuyện rôm rả, Phi Kiệt bây giờ mới từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt hắn bước vào mà vô cùng khó coi, như đang hờn dỗi vậy.

Vào đến bên trong, đóng cửa xoay người liền thấy trong phòng đã tập trung khá đầy đủ. Phi Kiệt nhíu mày nhìn mấy người bạn rồi nhìn đến mẹ mình đang bị bọn họ vây quanh.

" Mẹ a. Sao mẹ lại không kêu con dậy?" Phi Kiệt đi đến chỗ bà.

Khúc Nhan nhìn hắn, điềm tĩnh trả lời, " Kêu con dậy thì chắc chắn là không thành công. Mà nếu chờ con thì Tiểu Nhi sẽ không có phòng mà nằm mất."

Nhắc đến Tiểu Nhi, Phi Kiệt lúc này mới chuyển hướng mắt sang cậu, trong bộ độ bệnh nhân, nhìn Lữ Nhi có vẻ nhỏ bé quá chừng. Hắn không ngần ngại có mặt mẹ mình ở đây, nhanh chóng đi đến chỗ cậu mà ôm lấy cơ thể đó vào lòng.

Lữ Nhi bị ôm bất ngờ mà toàn thân cứng đờ, cậu giựt giựt khoé môi, hai tay buông lõng, trong lòng lại đầy bất an. Cậu đang làm cái quái gì thế Phi Kiệt? Có mẹ cậu ở đây đấy... Chết tôi rồi!

" Tiểu Nhi à, nhớ cậu quá, khoẻ rồi chứ? " Hắn ôm xong lại buông ra, sau đó thì vò vò tóc cậu.

Lữ Nhi lườm hắn một cái rách mắt, nhỏ giọng, " Thôi ngay đi...Mẹ...mẹ..cậu..."

Phi Kiệt nghe cậu nói liền nhìn Khúc Nhan một cái, sau đó thì nhún vai thản nhiên đáp, " Mẹ tôi biết hết rồi, cậu đừng lo quá. Con dâu nên làm thân với mẹ chồng đi a."

Lời nói tuôn ra nhẹ bâng, Phi Kiệt chẳng hề cảm thấy xấu hổ. Khúc Nhan cũng hơi đứng hình trước câu nói của con trai mình, Lữ Nhi thì hoàn toàn đông cứng. Cậu hận không thể đem tên này chôn sống!!

Khúc Nhan bỗng đứng dậy, ký một cái thật mạnh vào đầu Phi Kiệt, " Ăn với chẳng nói, linh tinh là giỏi. "

Sau đó thì nhìn qua chỗ Lữ Nhi, " Sau này Tiểu Kiệt có ăn hiếp con thì cứ nói cô, cô sẽ xử nó giùm con."

Phi Kiệt ôm đầu, cau mày, chu chu miệng, " Gì cơ? Chưa gì đã bênh con dâu hơn rồi a~~..."

" Bớt bớt cái miệng lại, thử có ba con ở đây thì có dám loạn ngôn thế không chứ?" Nói rồi Khúc Nhan chào tạm biệt mọi người trong phòng mà ra về trước.

Căn phòng chỉ còn lại một đám người cấp ba, bọn họ bây giờ đã hoà thuận với nhau, tiếng cười cũng từ đó mà rôm rả hơn.

Đúng một tuần sau, cả sáu bọn họ đều được đoàn tụ, Lữ Nhi xuất viện, còn Phi Kiệt cũng được thoát ra khỏi căn phòng kia.

Buổi học sáng sớm, cô giáo bước vào, cái lớp nhốn nháo liền lập tức ngồi ngay ngắn. Uyển Như nhìn bọn họ, nhẹ mỉm cười, " Hôm nay cô có một tin vui, muốn nghe không?"

Cả lớp nghe xong liền hô hào, " Có có."

" Ừm là thế này. Vì năm nay là lớp 12, sau này tụi con sẽ không còn học cùng một nơi nữa. Nên là...nhà trường có tổ chức một chuyến dã ngoại, cụ thể là cắm trại trong rừng, ba ngày hai đêm. "

Lời nói vừa dứt, cả lớp liền nhảy loạn lên, tiếng hú hét vang ra đến tận hành lang. Uyển Như khá giật mình trước phản ứng của tụi nhỏ, cô nhanh chóng đập tay xuống bàn ổn định lớp, " Trật tự, trật tự."

Cả lớp lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn lúc nãy. Dĩnh Thiên ngồi bên dưới khá háo hức, cậu chưa bao giờ đi dã ngoại lâu như vậy, lại còn là trong rừng nữa.

Uyển Như nhìn lớp im lặng rồi tiếp tục phổ biến, " Ngày mốt chúng ta sẽ bắt đầu tham gia dã ngoại. Lớp chúng ta có 42 bạn, vì vậy mà chia bảy nhóm, mỗi nhóm sáu bạn. Vì đây là chuyến dã ngoại tạo nên tình đoàn kết, vì thế mà sẽ có rất nhiều trò chơi cần sức mạnh của một nhóm..."

" Hay thật nhỉ? Háo hức quá đi, Tiểu Kiệt a. " Lữ Nhi hưng phấn đến mức ghé sát tai Phi Kiệt thì thầm.

Hứa Khê bên dưới ngược lại không có biểu tình gì lắm, cậu chỉ chăm chú nghe cô phổ biến cái tin vui kia rồi liếc mắt sang Cẩn Siêu, thấy hắn cũng im re không thèm quan tâm.

Cậu khẽ nhíu mày, mình với hắn có phải đã quá thờ ơ với mọi thứ xung quanh không nhỉ? Điều này là tốt hay xấu? Nếu như mình với hắn mà thân với nhau, quen nhau mà tính tình lãnh đạm như thế sẽ mau nhạt lắm nha.

Hứa Khê rảnh rỗi ngồi vẽ ra cái viễn cảnh của tương lại, sau đó thì lại cau mày khó hiểu. Cẩn Siêu nhìn cậu hành động kỳ quặc mà không nhịn được, " Nghĩ gì mà mặt nhăn như khỉ vậy?"

Nghe hắn chọc, cậu liền quay sang trừng mắt, " Nghĩ sau này tôi với cậu mà hẹn hò thì còn đen hơn miệng chó..."

Vừa nói xong cậu liền bị nhận lấy cái lườm lạnh từ Cẩn Siêu, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nhìn lên bảng. Hứa Khê thấy biểu tình kia cũng không thua thiệt, cậu lén bĩu môi rồi tiếp tục ngồi nghe ngóng.

Uyển Như lấy ra một thùng giấy nhỏ, bên trong hình như có gì đó, " Đây là thùng rút thăm, mỗi người lên rút một tờ. Mỗi tờ có một màu, tổng cộng là bảy màu, và có sáu tờ màu trùng nhau. Sáu người nào bốc trúng màu nhau thì sẽ là một nhóm. Hiểu chưa?"

Cả lớp đồng thanh, " Hiểu a."

Sau đó từng người lần lượt đi lên bốc thăm, qua mười phút cuối cùng cũng xong phần rút thăm chọn nhóm.

Dĩnh Thiên với Vệ Manh cùng một màu xanh dương, vậy là hai người chung một nhóm rồi. Cả hai nhìn nhau rồi cười tủm tỉm rất hài lòng.

Lữ Nhi với Phi Kiệt hình như cũng cùng một màu, nhìn bọn họ xem, còn ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.

Dưới này, Hứa Khê nhìn lén qua tờ Cẩn Siêu liền bĩu môi, " Aigo...đúng là chạy tình tình theo. "

Cẩn Siêu nghe xong ngay tức khắc muốn vò nát tờ giấy, " Ai theo cậu hử?"

" Tôi nói bâng quơ mà? Hơ hơ..." Hứa Khê cười ranh mãnh.

Khi Uyển Như hô lên màu xanh dương, cả sáu cánh tay có sức ảnh hưởng đến lớp đều giơ lên, sáu cặp mắt nhìn nhau mà đầy thán phục.

Uyên Như nhìn họ mỉm cười, " Vậy Vệ Manh, Dĩnh Thiên, Phi Kiệt, Lữ Nhi, Cẩn Siêu, Hứa Khê sẽ chung một nhóm."

Đúng là rất có duyên! Cả sáu người bọn họ đều thầm ca thán trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện