Edit: Tà xinhhh
Trì Diệp lại nghe ra cảm giác oan ức trong giọng nói của anh.
Cô há miệng, chuyển mắt nhìn sinh viên vây xem phía sau một cái, nhỏ giọng nói: “Anh còn có việc đúng không? Nếu không anh đi làm việc trước đi?”
“Anh không có việc.”
“…”
Chặt phăng câu nói tiếp theo của người ta.
Ánh mắt Dịch Thuần như muốn ăn thịt người, Trì Diệp không muốn bị xem trò vui, phát lực tay, vùng khỏi sự kiềm chế của anh, “Em có việc, tối nay nói sau.”
“Tối nay là lúc nào? Bốn năm sau à?”
Trì Diệp kinh ngạc nhìn Dịch Thuần một chút.
Vừa nhìn mới biết anh thực sự thay đổi rất nhiều.
Chàng thiếu niên nhỏ lạnh nhạt ương bướng trong ký ức thời gian đã biến thành đại nam thần.
Càng nhiều sinh viên hóng hớt, tiếng bàn tán phía sau cũng ngày càng rôm rả.
Trì Diệp thở dài, tìm kiếm trong túi rút ra một tờ hóa đơn tiệm trà sữa, nhét vào tay Dịch Thuần.
“Em phải về trông cửa hàng, tối nay rồi nói.”
Lúc này mới có thể thoát khỏi Dịch Thuần, xoay người, chạy thật lẹ.
Dịch Thuần đứng tại chỗ thật lâu.
Lâu đến mức tay của anh không kiểm soát được sức lực mà nổi gân xanh.
Hồi lâu sau, anh xoay người, khôi phục lại vẻ thành đạt lạnh lùng, sửa sang ống tay áo, nói với chàng trai phụ trách tọa đàm đứng sau xem toàn bộ hành trình: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Chàng trai kia cũng bà tám, vừa cầm tài liệu cho Dịch Thuần, vừa nhỏ giọng hỏi: “Dịch đại thần, anh biết đàn chị Trì của bọn em à?”
Dịch Thuần nhíu mày, rất ngoài ý muốn hỏi ngược lại: “Cô ấy rất nổi danh à?”
“Đương nhiên là nổi rồi! Đàn chị mỹ nhân viện mỹ thuật, mở quán trà sữa uống cực ngon, cơ bản trường bọn em đều biết.”
Chàng trai chỉ hóa đơn takeaway trên tay Dịch Thuần, giải thích cho anh.
Dịch Thuần cong môi, gấp cẩn thận tờ hóa đơn takeaway bỏ vào trong túi, ung dung mở miệng trả lời câu hỏi của chàng trai, “Đương nhiên biết, là bạn gái của tôi.”
Chàng trai trợn to hai mắt: “…”
***
Từ khi Trì Diệp trở lại cửa hàng liền bắt đầu lo lắng không yên.
Cô đi đi lại lại một lúc lâu, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn sắc trời, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
“Hai người bọn em xong việc thì tan làm đi, hôm nay chúng ta đóng cửa sớm.”
“Hả?”
Hai thực tập sinh có chút bí mối.
“Boss à, bây giờ mới hơn 3 giờ mà.”
Nói vậy, chập tối còn có một làn sóng cao điểm gọi takeaway, đa số là sinh viên tan học gọi đồ. Sau đó đến giờ ăn tối cũng có nhiều sinh viên ra ngoài ăn, ăn cơm xong rồi đến mua đồ uống.
Đây đều là thu nhập chính một ngày của quán trà sữa.
Bây giờ đóng cửa, doanh thu ngày hôm nay hơn nửa là tụt gấp rưỡi mất.
Trì Diệp phất tay, “Không sao, tiền lương bọn em giữ nguyên, hôm nay tâm tình chị không tốt, cứ đóng cửa đi.”
Boss đã nói vậy, bạn nhỏ làm công chắc chắn là không có ý kiến.
Thực tập sinh tăng mã lực làm xong đơn takeaway, đóng quầy thu ngân, ra phía sau thay quần áo, trở về ký túc xá.
Trì Diệp lại ngồi trong cửa hàng một lúc, sau đó mới tắt đèn, khóa cửa cũng đi.
Học đại học cô thuê một nơi chuyên dành cho sinh viên, một nhà hai phòng nhỏ, giá cả tiện nghi rất hời, vô cùng phù hợp với nhu cầu của người nghèo khổ.
Lúc đó ký hợp đồng một năm, mắt thấy sắp đến kỳ hạn, quả thực cô muốn nhanh chóng suy nghĩ kế hoạch sau này, nếu không thì tìm nhà muộn quá không kịp.
Trì Diệp về nhà rửa mặt đơn giản, lên giường từ sớm.
Thế nhưng lăn qua lộn lại một buổi tối ngủ không ngon giấc.
Tại sao lại khéo như vậy? Khi cô đang do dự không quyết định được tương lai, người cũ lại xuất hiện… lại còn có thái độ cố chấp.
Trì Diệp thừa nhận, cô chính là quỷ nhát gan, không dám đi đối mặt Dịch Thuần, kéo hết phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen.
Nói là muốn tỉnh táo một chút, trên thực tế hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện àny.
Học kỳ mới chia tay ấy, cô như phát điên muốn biết tin tức của Dịch Thuần, muốn biết anh sống có tốt không, tại sao không đến tìm cô, tại sao ngầm đồng ý chia tay, tại sao không tranh chấp một chút với cô.
Cô là người mềm lòng, chỉ cần Dịch Thuần vừa xuất hiện, toàn bộ nguyên tắc sẽ biến mất.
Nhưng không hề.
Thậm chí khi gọi điện thoại với Lê Vi, Lê Vi đều cẩn thận tách nhưng đề tài liên quan tới Dịch Thuần ra, kể cả Thẩm Lãng, chỉ sợ cô không vui.
Trì Diệp không có bất cứ con đường nào có thể biết được tin tức về anh.
Nhưng tất cả nhung nhớ đau đớn dằn vặt đều có vẻ dễ dàng sụp đổ theo thời gian dài.
Các bạn cùng phòng đều là nữ sinh sôi nổi, việc học trong trường cũng không nhàn rỗi, Trì Diệp theo bọn họ, cũng dần vượt qua.
Cô tham gia câu lạc bộ, quen biết rất nhiều đàn anh đàn chị cũng như bạn bè, cùng đi xem triển lãm tranh, đến quán net chơi game, vào bar uống rượu, đi tập thể hình, lấp đầy toàn bộ thời gian.
Trì Diệp trượng nghĩa phóng khoáng từ trong xương, lại hào hiệp, dường như không có ai không thích cô.
Cái Trì ca đó hình như lại trở về với cô.
Sinh viên và học sinh trung học không giống nhau, các nam sinh sẽ không lại vì cô lợi hại mà sợ cô, đã sớm nhận đại ca nhận đàn em, càng nhiều người khuất phục dưới quần jeans của cô.
Dù sao cô xinh đẹp như vậy.
Nhưng mà.
Cô không bao giờ có cảm giác động lòng với bất cứ ai.
Chỉ khi về đêm không ngủ được, Trì Diệp mới nghĩ tới Dịch Thuần đang làm gì?
Bạn học nhỏ của cô, có phải còn đang làm thí nghiệm? Có phải có bạn bè khác? Có phải… Có rất nhiều rất nhiều người theo đuổi không?
…
Sáng ngày hôm sau, Trì Diệp cùng hai quầng mắt đen, ngồi mơ màng một lúc, bỏ cuộc đi đến cửa hàng, quyết định lại ngủ thêm một lúc.
Trái lại các nhân viên của cô chắc chắn cũng mở tiệm từ sớm rồi, hôm nay tới phiên một chị gái cô rất tin tưởng, cô có đến hay không cũng không quan trọng.
Dứt khoát cho mình thời gian nghỉ ngơi.
***
Hơn chín giờ, trên đường đã rất náo nhiệt, sinh viên tan tiết 1 túm năm tụm ba ra ngoài tìm đồ ăn.
Chị gái trà sữa nhỏ bé, liều mạng tìm chìa khóa trong túi.
“Rầm…”
Cô ấy không chú ý phía trước, đụng phải người khác.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi…”
Chị gái ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Người đàn ông trước mắt, đôi mắt đỏ lừ, áo sơ mi nhăn nhúm, trên cằm cũng có râu mới mọc, dáng vẻ xem ra có chút chán nản.
Cho dù thế, anh vẫn đẹp trai phát sợ.
Đã nhìn thấy nhiều trai đẹp trẻ tuổi như ánh mặt trời trong đại học, nhưng chưa từng thấy ai mặt mũi đẹp hơn anh.
Giọng đàn ông trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi, “Làm phiền chút, cô là nhân viên cửa hàng này sao?”
Chị gái bị dọa hết hồn, “Hả” một tiếng, “Vâng, đúng vậy… Xin hỏi anh là?”
“Chủ quán của các cô có phải tên Trì Diệp không?”
Sắc mặt chị gái hơi đổi một chút.
Vẻ mặt và giọng điệu người này đều rất giống đến trả thù… Là nhân viên kỳ cựu có thâm niên, tất nhiên cô ấy biết tính khí không ra gì của boss nhỏ nhà mình, bình thường có khi chọc tới ai bị người ta để ý rồi.
Cô ấy nắm chặt điện thoại di động, đề phòng hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn trai cô ấy!”
“…”
Trì Diệp ngủ bù không lâu lại bị điện thoại đánh thức.
Cô lần mò tìm điện thoại, mơ màng nhìn, nhận lấy, “Chị gái, trong cửa hàng có chuyện gì không…”
“Boss mau tới đây! Bạn trai em đang tìm đây này!”
“…” Trì Diệp bị đánh thức, trở mình bật khỏi giường, “Chị nói gì cơ?”
“Người này nói là bạn trai em!” Giọng chị gái gấp gáp, nhẹ giọng hỏi, “Boss à, không phải là đến siết nợ đấy chứ? Hay em đừng đến?”
Cô ấy làm việc cứng ở đây một năm, chưa từng nghe tới bạn trai Trì Diệp!
Trước rõ ràng còn có nam sinh vui vẻ tới tặng hoa cô ý chứ.
Bạn trai này từ đâu rơi xuống đấy?
Trì Diệp buồn bực nắm tóc.
“Anh ấy đâu?”
“Anh ta? A! À! Vẫn ở đây! Chờ em ở cửa nè!”
Trì Diệp quăng một câu “Em tới ngay đây” liền cúp điện thoại.
Sau 20 phút, Trì Diệp đến quán trà sữa.
Dịch Thuần ngồi ở cái bàn phía ngoài cùng, gọi một cốc yakult, nhưng không uống, chỉ để trên bàn.
Người cũng không động đậy, động tác nhìn rất giống lão tăng ngồi thiền.
Trì Diệp hít sâu một hơi, tới trước mặt anh, “…”
Dịch Thuần thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, nắm chặt cổ tay cô, như sợ cô chạy mất, “…Tại sao lại trốn?”
Trì Diệp mím môi, “Chờ em lâu lắm rồi sao?”
“Chờ em từ ngày hôm qua rồi.”
“…Một buổi tối không ngủ?!”
Dịch Thuần nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Nhưng dáng vẻ nhếch nhách đã bán đứng anh.
Trì Diệp thở dài, “Anh đi nghỉ trước đã, em không đi đâu, anh như thế thì chúng ta nói như thế nào?”
“…”
“Anh nghỉ ngơi ở đâu?”
“…”
Trì Diệp hết cách, cụp mắt, đi ra ngoài quán.
Dịch Thuần vẫn nắm cổ tay cô, bị cô dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo đi.
“Em đặt khách sạn cho anh, anh ngủ một giấc trước rồi nói sau.”
Vẫn là khách sạn quen thuộc này.
Khi hai người chưa chia tay, mỗi lần Dịch Thuần tới đây đều ở khách sạn này.
Bốn năm qua, giá phòng cũng cũng lên thì thuyền lên.
Trì Diệp đưa chứng minh thư ra, mang con cún lớn nắm cô cả một đường lên lầu.
Đi vào phòng, Dịch Thuần vẫn không buông tay.
“Em không đi đâu.”
“…”
“Thật sự không đi, cửa hàng của em ở đó, không chạy được. Bạn học nhỏ Dịch Thuần, anh nghỉ ngơi trước đã.”
“…”
“Em ở đây với anh còn không được sao?”
Dưới sự khuyên nhủ của cô, cuối cùng Dịch Thuần cũng mở miệng.
Giọng nói rất khàn, như giấy ráp ma sát, nghe ra cảm giác rất yếu ớt, “Em ngủ cùng anh đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày nay cập nhật đặc biệt nhanh~ chủ yếu là bởi vì! Sắp hoàn rồi! Tôi thật kích động quá đê! Không thể chờ được nữa muốn hoàn ha ha ha!
Phía sau chỉ có ngọt với đường, xin hãy yên tâm ~
Trì Diệp lại nghe ra cảm giác oan ức trong giọng nói của anh.
Cô há miệng, chuyển mắt nhìn sinh viên vây xem phía sau một cái, nhỏ giọng nói: “Anh còn có việc đúng không? Nếu không anh đi làm việc trước đi?”
“Anh không có việc.”
“…”
Chặt phăng câu nói tiếp theo của người ta.
Ánh mắt Dịch Thuần như muốn ăn thịt người, Trì Diệp không muốn bị xem trò vui, phát lực tay, vùng khỏi sự kiềm chế của anh, “Em có việc, tối nay nói sau.”
“Tối nay là lúc nào? Bốn năm sau à?”
Trì Diệp kinh ngạc nhìn Dịch Thuần một chút.
Vừa nhìn mới biết anh thực sự thay đổi rất nhiều.
Chàng thiếu niên nhỏ lạnh nhạt ương bướng trong ký ức thời gian đã biến thành đại nam thần.
Càng nhiều sinh viên hóng hớt, tiếng bàn tán phía sau cũng ngày càng rôm rả.
Trì Diệp thở dài, tìm kiếm trong túi rút ra một tờ hóa đơn tiệm trà sữa, nhét vào tay Dịch Thuần.
“Em phải về trông cửa hàng, tối nay rồi nói.”
Lúc này mới có thể thoát khỏi Dịch Thuần, xoay người, chạy thật lẹ.
Dịch Thuần đứng tại chỗ thật lâu.
Lâu đến mức tay của anh không kiểm soát được sức lực mà nổi gân xanh.
Hồi lâu sau, anh xoay người, khôi phục lại vẻ thành đạt lạnh lùng, sửa sang ống tay áo, nói với chàng trai phụ trách tọa đàm đứng sau xem toàn bộ hành trình: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Chàng trai kia cũng bà tám, vừa cầm tài liệu cho Dịch Thuần, vừa nhỏ giọng hỏi: “Dịch đại thần, anh biết đàn chị Trì của bọn em à?”
Dịch Thuần nhíu mày, rất ngoài ý muốn hỏi ngược lại: “Cô ấy rất nổi danh à?”
“Đương nhiên là nổi rồi! Đàn chị mỹ nhân viện mỹ thuật, mở quán trà sữa uống cực ngon, cơ bản trường bọn em đều biết.”
Chàng trai chỉ hóa đơn takeaway trên tay Dịch Thuần, giải thích cho anh.
Dịch Thuần cong môi, gấp cẩn thận tờ hóa đơn takeaway bỏ vào trong túi, ung dung mở miệng trả lời câu hỏi của chàng trai, “Đương nhiên biết, là bạn gái của tôi.”
Chàng trai trợn to hai mắt: “…”
***
Từ khi Trì Diệp trở lại cửa hàng liền bắt đầu lo lắng không yên.
Cô đi đi lại lại một lúc lâu, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn sắc trời, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
“Hai người bọn em xong việc thì tan làm đi, hôm nay chúng ta đóng cửa sớm.”
“Hả?”
Hai thực tập sinh có chút bí mối.
“Boss à, bây giờ mới hơn 3 giờ mà.”
Nói vậy, chập tối còn có một làn sóng cao điểm gọi takeaway, đa số là sinh viên tan học gọi đồ. Sau đó đến giờ ăn tối cũng có nhiều sinh viên ra ngoài ăn, ăn cơm xong rồi đến mua đồ uống.
Đây đều là thu nhập chính một ngày của quán trà sữa.
Bây giờ đóng cửa, doanh thu ngày hôm nay hơn nửa là tụt gấp rưỡi mất.
Trì Diệp phất tay, “Không sao, tiền lương bọn em giữ nguyên, hôm nay tâm tình chị không tốt, cứ đóng cửa đi.”
Boss đã nói vậy, bạn nhỏ làm công chắc chắn là không có ý kiến.
Thực tập sinh tăng mã lực làm xong đơn takeaway, đóng quầy thu ngân, ra phía sau thay quần áo, trở về ký túc xá.
Trì Diệp lại ngồi trong cửa hàng một lúc, sau đó mới tắt đèn, khóa cửa cũng đi.
Học đại học cô thuê một nơi chuyên dành cho sinh viên, một nhà hai phòng nhỏ, giá cả tiện nghi rất hời, vô cùng phù hợp với nhu cầu của người nghèo khổ.
Lúc đó ký hợp đồng một năm, mắt thấy sắp đến kỳ hạn, quả thực cô muốn nhanh chóng suy nghĩ kế hoạch sau này, nếu không thì tìm nhà muộn quá không kịp.
Trì Diệp về nhà rửa mặt đơn giản, lên giường từ sớm.
Thế nhưng lăn qua lộn lại một buổi tối ngủ không ngon giấc.
Tại sao lại khéo như vậy? Khi cô đang do dự không quyết định được tương lai, người cũ lại xuất hiện… lại còn có thái độ cố chấp.
Trì Diệp thừa nhận, cô chính là quỷ nhát gan, không dám đi đối mặt Dịch Thuần, kéo hết phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen.
Nói là muốn tỉnh táo một chút, trên thực tế hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện àny.
Học kỳ mới chia tay ấy, cô như phát điên muốn biết tin tức của Dịch Thuần, muốn biết anh sống có tốt không, tại sao không đến tìm cô, tại sao ngầm đồng ý chia tay, tại sao không tranh chấp một chút với cô.
Cô là người mềm lòng, chỉ cần Dịch Thuần vừa xuất hiện, toàn bộ nguyên tắc sẽ biến mất.
Nhưng không hề.
Thậm chí khi gọi điện thoại với Lê Vi, Lê Vi đều cẩn thận tách nhưng đề tài liên quan tới Dịch Thuần ra, kể cả Thẩm Lãng, chỉ sợ cô không vui.
Trì Diệp không có bất cứ con đường nào có thể biết được tin tức về anh.
Nhưng tất cả nhung nhớ đau đớn dằn vặt đều có vẻ dễ dàng sụp đổ theo thời gian dài.
Các bạn cùng phòng đều là nữ sinh sôi nổi, việc học trong trường cũng không nhàn rỗi, Trì Diệp theo bọn họ, cũng dần vượt qua.
Cô tham gia câu lạc bộ, quen biết rất nhiều đàn anh đàn chị cũng như bạn bè, cùng đi xem triển lãm tranh, đến quán net chơi game, vào bar uống rượu, đi tập thể hình, lấp đầy toàn bộ thời gian.
Trì Diệp trượng nghĩa phóng khoáng từ trong xương, lại hào hiệp, dường như không có ai không thích cô.
Cái Trì ca đó hình như lại trở về với cô.
Sinh viên và học sinh trung học không giống nhau, các nam sinh sẽ không lại vì cô lợi hại mà sợ cô, đã sớm nhận đại ca nhận đàn em, càng nhiều người khuất phục dưới quần jeans của cô.
Dù sao cô xinh đẹp như vậy.
Nhưng mà.
Cô không bao giờ có cảm giác động lòng với bất cứ ai.
Chỉ khi về đêm không ngủ được, Trì Diệp mới nghĩ tới Dịch Thuần đang làm gì?
Bạn học nhỏ của cô, có phải còn đang làm thí nghiệm? Có phải có bạn bè khác? Có phải… Có rất nhiều rất nhiều người theo đuổi không?
…
Sáng ngày hôm sau, Trì Diệp cùng hai quầng mắt đen, ngồi mơ màng một lúc, bỏ cuộc đi đến cửa hàng, quyết định lại ngủ thêm một lúc.
Trái lại các nhân viên của cô chắc chắn cũng mở tiệm từ sớm rồi, hôm nay tới phiên một chị gái cô rất tin tưởng, cô có đến hay không cũng không quan trọng.
Dứt khoát cho mình thời gian nghỉ ngơi.
***
Hơn chín giờ, trên đường đã rất náo nhiệt, sinh viên tan tiết 1 túm năm tụm ba ra ngoài tìm đồ ăn.
Chị gái trà sữa nhỏ bé, liều mạng tìm chìa khóa trong túi.
“Rầm…”
Cô ấy không chú ý phía trước, đụng phải người khác.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi…”
Chị gái ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Người đàn ông trước mắt, đôi mắt đỏ lừ, áo sơ mi nhăn nhúm, trên cằm cũng có râu mới mọc, dáng vẻ xem ra có chút chán nản.
Cho dù thế, anh vẫn đẹp trai phát sợ.
Đã nhìn thấy nhiều trai đẹp trẻ tuổi như ánh mặt trời trong đại học, nhưng chưa từng thấy ai mặt mũi đẹp hơn anh.
Giọng đàn ông trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi, “Làm phiền chút, cô là nhân viên cửa hàng này sao?”
Chị gái bị dọa hết hồn, “Hả” một tiếng, “Vâng, đúng vậy… Xin hỏi anh là?”
“Chủ quán của các cô có phải tên Trì Diệp không?”
Sắc mặt chị gái hơi đổi một chút.
Vẻ mặt và giọng điệu người này đều rất giống đến trả thù… Là nhân viên kỳ cựu có thâm niên, tất nhiên cô ấy biết tính khí không ra gì của boss nhỏ nhà mình, bình thường có khi chọc tới ai bị người ta để ý rồi.
Cô ấy nắm chặt điện thoại di động, đề phòng hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn trai cô ấy!”
“…”
Trì Diệp ngủ bù không lâu lại bị điện thoại đánh thức.
Cô lần mò tìm điện thoại, mơ màng nhìn, nhận lấy, “Chị gái, trong cửa hàng có chuyện gì không…”
“Boss mau tới đây! Bạn trai em đang tìm đây này!”
“…” Trì Diệp bị đánh thức, trở mình bật khỏi giường, “Chị nói gì cơ?”
“Người này nói là bạn trai em!” Giọng chị gái gấp gáp, nhẹ giọng hỏi, “Boss à, không phải là đến siết nợ đấy chứ? Hay em đừng đến?”
Cô ấy làm việc cứng ở đây một năm, chưa từng nghe tới bạn trai Trì Diệp!
Trước rõ ràng còn có nam sinh vui vẻ tới tặng hoa cô ý chứ.
Bạn trai này từ đâu rơi xuống đấy?
Trì Diệp buồn bực nắm tóc.
“Anh ấy đâu?”
“Anh ta? A! À! Vẫn ở đây! Chờ em ở cửa nè!”
Trì Diệp quăng một câu “Em tới ngay đây” liền cúp điện thoại.
Sau 20 phút, Trì Diệp đến quán trà sữa.
Dịch Thuần ngồi ở cái bàn phía ngoài cùng, gọi một cốc yakult, nhưng không uống, chỉ để trên bàn.
Người cũng không động đậy, động tác nhìn rất giống lão tăng ngồi thiền.
Trì Diệp hít sâu một hơi, tới trước mặt anh, “…”
Dịch Thuần thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, nắm chặt cổ tay cô, như sợ cô chạy mất, “…Tại sao lại trốn?”
Trì Diệp mím môi, “Chờ em lâu lắm rồi sao?”
“Chờ em từ ngày hôm qua rồi.”
“…Một buổi tối không ngủ?!”
Dịch Thuần nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Nhưng dáng vẻ nhếch nhách đã bán đứng anh.
Trì Diệp thở dài, “Anh đi nghỉ trước đã, em không đi đâu, anh như thế thì chúng ta nói như thế nào?”
“…”
“Anh nghỉ ngơi ở đâu?”
“…”
Trì Diệp hết cách, cụp mắt, đi ra ngoài quán.
Dịch Thuần vẫn nắm cổ tay cô, bị cô dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo đi.
“Em đặt khách sạn cho anh, anh ngủ một giấc trước rồi nói sau.”
Vẫn là khách sạn quen thuộc này.
Khi hai người chưa chia tay, mỗi lần Dịch Thuần tới đây đều ở khách sạn này.
Bốn năm qua, giá phòng cũng cũng lên thì thuyền lên.
Trì Diệp đưa chứng minh thư ra, mang con cún lớn nắm cô cả một đường lên lầu.
Đi vào phòng, Dịch Thuần vẫn không buông tay.
“Em không đi đâu.”
“…”
“Thật sự không đi, cửa hàng của em ở đó, không chạy được. Bạn học nhỏ Dịch Thuần, anh nghỉ ngơi trước đã.”
“…”
“Em ở đây với anh còn không được sao?”
Dưới sự khuyên nhủ của cô, cuối cùng Dịch Thuần cũng mở miệng.
Giọng nói rất khàn, như giấy ráp ma sát, nghe ra cảm giác rất yếu ớt, “Em ngủ cùng anh đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày nay cập nhật đặc biệt nhanh~ chủ yếu là bởi vì! Sắp hoàn rồi! Tôi thật kích động quá đê! Không thể chờ được nữa muốn hoàn ha ha ha!
Phía sau chỉ có ngọt với đường, xin hãy yên tâm ~
Danh sách chương