Editor: JingJing
Xấu hổ
Quá xấu hổ
Thường Đình bước xuống từ trên xe, ôm nón nhìn Thẩm Đàm với ánh mắt sâu xa.
Thẩm Đàm cười như không cười, ý trêu chọc rất rõ.
“Chính cậu đã nói, tuân thủ cho tốt.”
Thường Đình đáp ồ, trả nón lại cho anh nói: “Tớ đi về.”
“Chuyện này không phải là lỗi của tớ.” Thẩm Đàm nói: “Cậu tức giận cái gì.”
“Không có.” Thường Đình lau mặt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đột nhiên tớ nhớ có một bộ đề còn chưa làm xong.”
Thẩm Đàm chọc: “Siêng năng nhỉ.”
Thường Đình xoay người đi tới hai bước, rồi quay qua nhìn anh nói: “Tớ mời cậu ăn cơm, xem như là cảm ơn cậu giúp đỡ.”
Đột nhiên ý thức được hình như cô luôn được Thẩm Đàm giúp đỡ.
Dù rằng không có lần nào là cô chủ động tìm.
“Hôm khác đi.” Thẩm Đàm nói, vẻ mặt anh uể oải, vội trở về ngủ bù.
Lại bị từ chối.
Trong lòng Thường Đình có cảm giác rầu rĩ như bị bỏ rơi.
Cô đưa mắt nhìn Thẩm Đàm rời khỏi, đứng ở trước cửa một lúc rồi lấy ảnh chụp từ trong túi ra cụp mắt xem.
Nụ cười lan tỏa trên gương mặt cô, xinh đẹp động lòng người.
Sau khi vào nhà, Thường Đình xuất hết tất cả ảnh chụp trong USB ra lưu trong điện thoại hiện tại của mình, rồi ra ngoài mua khung hình về, để tấm hình này vào trong đặt trên bàn trang điểm.
Tối nay cô ngủ cực kỳ ngon.
Khi xuống bếp nấu cơm không kìm được lẩm nhẩm hát.
Buổi tối Thường Đình ngã xuống giường, giơ di động lên xem ảnh chụp bên trong, không nhịn được oa một tiếng, thật sự vui quá đi.
Cô ôm chăn lăn một vòng ở trên giường, lòng tràn đầy sự vui vẻ.
Không biết Thẩm Đàm làm thế nào nhưng mà lợi hại quá đi.
Trong khoảnh khắc Thẩm Đàm đưa tấm hình cho cô, thậm chí cô còn cảm thấy người này không gì là không làm được.
Giống như là… siêu anh hùng.
Nghĩ đến đây Thường Đình không khỏi ôm mặt, cảm thấy mình ngốc quá đi.
Nhưng chính là cô có cảm giác như thế.
Lúc trời tối quá mức phấn khích nên qua lâu lắm mới ngủ được, ban ngày rồi đến buổi trưa mới thức.
Thường Đình ở bên này không có bạn bè, nên đỡ khỏi đi chơi, ngoan ngoãn ở trong nhà thuê làm đề tham khảo.
Không có ai từng yêu cầu về thành tích của cô.
Khi bà ngoại còn sống, luôn ủng hộ tất cả quyết định của cô, học hay không học, toàn bộ đều dựa vào sự tự giác của cô.
Khi Thường Đình nghiêm túc học sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng nên không thể nhận được tin nhắn của bà Bạch.
Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa, mới lạch bạch chạy đi mở cửa.
Thấy mẹ đứng ngoài cửa, Thường Đình thoáng sửng sốt: “Mẹ?”
“Con đang ở nhà sao?” Bà Bạch cũng sửng sốt: “Sao không nghe điện thoại?”
“Điện thoại để ở chế độ im lặng nên con không nghe thấy.” Thường Đình đứng bên cạnh mời mẹ đi vào: “Có chuyện gì không ạ?”
Bà Bạch nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Thường Đình theo bản năng cho rằng bà muốn nói chuyện thuê nhà, vì thế khẽ nhíu mày.
Hai người tới phòng khách, Thường Đình đi rót nước cho bà.
Bà Bạch lắc đầu, ý bảo cô ngồi xuống.
Sau khi Thường Đình ngồi thì nghe thấy bà nói: “Mẹ biết mấy năm nay mẹ quá lơ là với con, không đủ trách nhiệm, không xứng làm mẹ của con.”
Thường Đình không ngờ lời dạo đầu lại bất ngờ thế này.
Cô lắc đầu liên tục: “Sao đột nhiên lại nói thế?”
Bà Bạch nhíu mày, vẻ mặt bình thản: “Nhóm bạn của con vẫn còn ở bên đây không?”
“Không, ngày hôm qua họ đã trở về rồi.” Trong lòng Thường Đình lộp bộp, có dự cảm chẳng lành.
“Mẹ hỏi giáo viên ở trường lúc đầu của con, biết được đại khái những người bạn của con là kiểu người gì.” Bà Bạch trầm giọng nói: “Mẹ không đồng ý con quan hệ với những người này, tốt nhất nhân lúc bây giờ chặt đứt hết tất cả.”
Thường Đình: “…”
Cô mấp máy môi, vẻ mặt kỳ quái, nhẹ giọng nói: “Kiểu người gì?”
Trong mắt bà Bạch xẹt qua sự chán ghét: “Không học vấn, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối, kiêu căng ngạo mạn, là “món hàng loại hai” không có mục tiêu cho riêng mình.”
Bà nâng mắt nhìn Thường Đình, gằn từng chữ nói: “Giống như cha của con.”
Thường Đình nhớ đến bóng dáng mờ nhạt đó, đã không còn nhớ rõ đối phương trông như thế nào nữa.
Vẻ mặt cô không đổi, nhẹ giọng đáp: “Bọn họ không giống thế.”
“Đều giống nhau hết.
Thường Đình, mẹ đã đi sai đường, không muốn con trải qua một lần nữa.” Bà Bạch trầm giọng nói: “Nói đến cùng thì bọn họ chỉ là một đám lưu manh.
Mẹ không cần con “đại phú đại quý”, chỉ cần con có thể bình an vui vẻ, đừng bị mấy người này cuốn vào thị phi.”
“Mẹ.” Thường Đình nói: “Bọn họ là bạn của con, mẹ nói chuyện có phải nên khách sáo một chút không?”
Cô đã không kiên nhẫn được nữa.
Nhưng vẫn đang kiềm chế.
Trong lòng đã có sẵn những lời ác độc nghĩ ra vào lúc trước, nhưng vẫn chưa thể nói ra ngoài miệng.
Bà Bạch cau mày nói: “Trước đây mẹ gả cho cha con là quyết định cuối cùng khiến mẹ hối hận nhất, mẹ không hy vọng con cũng thất bại trên kiểu người này.”
Thường Đình nói: “Sao con có thể phạm phải sai lầm giống như mẹ.”
Bà Bạch sửng sốt, Thường Đình đứng dậy nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Sắp bảy giờ rồi, mẹ vẫn nên về nhà đi, chồng và con gái của mẹ chắc đang đợi mẹ về ăn cơm tối đấy.”
Khi cô nói những lời này khẽ mỉm cười, yên lặng dịu dàng.
Bà Bạch nghe thấy lại lạnh sống lưng, tức giận thẳng người lên: “Thường Đình!”
Thường Đình chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn bà.
“Con…” Bà Bạch hơi thất thố, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Thường Đình thì sựng lại, trong lòng dâng lên nỗi đau xót.
Vẻ mặt bà trở nên mệt mỏi: “Mẹ biết con vẫn trách mẹ, mẹ cũng sai, nhưng mẹ đang cố gắng bù đắp.
Mẹ không thể thấy con giao du với những người đó mà vẫn thờ ơ.”
“Mẹ không cần lo, con sẽ chăm sót tốt cho bản thân.” Thường Đình nói.
Bà Bạch nhìn cô nói: “Cái gọi là chăm sóc tốt cho bản thân của con, chính là đi theo đám người này đánh nhau sao?”
Thường Đình sửng sốt: “Cái gì?”
“Tối ngày hôm trước, sau khi tan học con làm gì?” Bà Bạch trầm giọng hỏi: “Không phải con đi gây sự với đám bạn ở ngoài trường sao?”
Thường Đình tức giận bật cười: “Ai nói với mẹ con đánh nhau?”
“Vậy bức ảnh này là xảy ra chuyện gì?”
“Bức ảnh gì?” Thường Đình nghi ngờ.
Ánh mắt bà Bạch phức tạp nhìn cô, cảm thấy Thường Đình vẫn còn đang ngụy biện giả vờ.
Bà hít sâu một hơi nói: “Chuyện con đánh nhau đã bị người ta chụp được, mẹ biết con muốn bênh vực đám bạn của con nhưng con không thể làm như vậy, con không thể thay đổi giống như họ được.”
Thường Đình nhíu mày, cô nói: “Con không có.”
Bà Bạch mang theo chút tức giận: “Vậy thì cắt đứt quan hệ với những người đó đi.”
Thường Đình không đáp mà hỏi lại: “Là ai đưa ảnh chụp cho mẹ?”
Bà Bạch: “Chuyện con nên để ý không phải là cái này, trả lời mẹ.”
Thường Đình không nói.
Khi cô hỏi thì đã biết trừ Tô Vi ra thì còn có ai nữa.
Thường Đình nói: “Có thể cho con mượn điện thoại của mẹ một lát không?”
Bà Bạch: “Con muốn làm gì?”
Thường Đình nhìn bà không nói lời nào.
Bà Bạch chịu thua, sau khi mở khóa điện thoại thì đưa cho cô.
Thường Đình mở danh bạ ra, tìm thấy số điện thoại của Tô Vi thì bấm vào.
Bà Bạch: “Con gọi điện thoại cho ai?”
Điện thoại được nối máy rất nhanh, Thường Đình nghe thấy tiếng Tô Vi truyền đến ở đầu bên kia: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Thường Đình lạnh nhạt nói: “Tôi là Thường Đình, gọi cha của cô tới đây đón mẹ cô về.”
Nói xong cô bèn cúp điện thoại, đưa điện thoại trả lại cho mẹ nói: “Có thể đi chưa ạ?”
Sắc mặt bà Bạch trắng bệch, hai vai run nhè nhẹ, đôi mắt với vẻ khó tin nhìn Thường Đình.
Trước kia, Thường Đình rất dịu dàng, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bà hoàn toàn không ngờ tới Thường Đình sẽ có một mặt lạnh lùng, tuyệt tình như vậy.
Thấy mẹ không nhận lại, Thường Đình bèn đặt điện thoại lên bàn, xoay người trở về phòng ngủ.
Cô dựa vào cửa phòng, hơi bất đắc dĩ giơ ta nhéo ấn đường.
Khi nâng mắt nhìn thấy tấm ảnh đặt trên bàn, cô khẽ khựng lại, đi ra phía trước, đưa tay khẽ vuốt gương mặt của bà lão, thấp giọng nói: “Cháu xin lỗi.”
Không thể giữ lời hứa đối xử với mẹ thật tốt.
Ngoài phòng truyền đến tiếng đóng cửa, bà Bạch không đợi một lát mà đã đi ngay rồi.
Thường Đình thở phào nhẹ nhõm, ở trong phòng đến ngốc, mãi đến khi đói bụng thì mới đứng dậy đi làm cơm tối.
Ngày chủ nhật ngắn ngủi cứ như vậy mà mất đi.
Ngày hôm sau đến trường, Thường Đình phát hiện trong lớp có một số người nhìn cô với ánh mắt hơi quái lạ.
Hơn phân nửa là vì chuyện ở trước cổng trường vào ngày hôm đó.
Sau khi Thường Đình ngồi xuống thì thấy Dư Mai liếc mắt ra hiệu hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Chuyện gì?” Thường Đình mù tịt.
“Là tối hôm đó đấy.” Dư Mai khoa tay múa chân: “Tớ nghe nói cậu dẫn người đến trường tìm Thẩm Đàm.”
Thường Đình kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ!’
Cố Minh xoay người lại, giơ tay đỡ mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc: “Không đúng, tớ nghe được một phiên bản là cậu ấy dẫn người tìm Tống Hằng.”
“Chuyện này cũng không thể!” Thường Đình hoảng sợ: “Không liên quan đến hai cậu ấy, người cũng không phải do tớ gọi đến, là tên cặn bã…”
Nói đến đây, cô không khỏi hỏi: “Tôn Nghị đến chưa?”
“Tôn Nghị?” Dư Mai nhìn: “Chưa, tìm cậu ấy làm gì?”
Thường Đình khẽ khựng lại.
Hình như chuyện của Tôn Nghị không bị truyền đi tứ tung, cô cũng không phải là người nói nhiều vì thế lắc đầu: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm hết.”
Nhìn ra Thường Đình không muốn nói nên Dư Mai và Cố Minh cũng không hỏi nhiều.
Dư Mai trêu chọc nói: “Bây giờ tất cả mọi người đều biết cậu là người không thể chọc vào.”
Thường Đình xấu hổ cười: “Tớ không phải thế.”
Tầm mắt cô nhìn sang Thẩm Đàm, trong lòng nói vị đó mới đúng.
Những ngày tiếp theo, Thường Đình đều đặt trọng tâm vào việc học.
Dù sao mấy ngày này đều không có bất kỳ tiếp xúc gì với Thẩm Đàm.
Trong trường cô không dám tùy tiện tới gần mà chỉ có thể nâng mắt nhìn.
Ngoài trường thì cô lại không gặp được.
Thậm chí Thường Đình còn “cắm chốt” chờ ở ngoài nhà, kết quả từ bảy giờ chiều đến 0 giờ tối cũng không thấy Thẩm Đàm đi ngang qua bên này.
Cô từ bỏ.
Xem ra cô với anh hùng là hữu duyên vô phận.
Sau khi vào tối, nhiệt độ giảm đi không ít.
Thẩm Đàm đạp xe lướt qua con đường núi nở đầy hoa, hai bên đều có đèn đường chiếu sáng con đường phía trước.
Cuối đường là một nhà máy bị vứt bỏ.
Hình L, có hai tầng thoạt hình hơi cũ nát.
Phần hơi ngắn được lắp lại thành bệ quan sát.
Bên trên bày một cái ghế, một chú mèo béo màu đen cuộn tròn nằm trên chiếc ghế, sau khi nghe thấy tiếng động thì khẽ giật lỗ tai, miễn cưỡng mở mắt ra, đôi mắt màu xanh lá đậm vô cùng đẹp.
Thẩm Đàm bước xuống từ trên xe, sau khi xác nhận mở khóa bằng gương mặt trên cửa thì cửa tự động mở ra.
Bên trong cũng đã được sửa chữa.
Trong căn nhà vô cùng mát mẻ, thậm chí còn hơi lạnh.
Trang hoàng đơn sơ, chủ yếu là tông đen khiến người ta cảm thấy nghiêm túc và trầm lặng.
Kệ bếp được tách ra, sofa dài ngắn bị xếp chồng để vào một góc, trên chiếc bàn ghế dài có mấy cái máy tính.
Có một cái đang sáng, trong màn hình là hình ảnh theo dõi vùng lân cận.
Bên trong khá rộng rãi, một người ở hơi vắng vẻ.
Thẩm Đàm cụp mắt nhìn lon bia ở bên chân còn chưa dọn, xoay người nằm ngã xuống trên ghế sofa, kéo tấm thảm bạc phủ lên người mình.
Anh buồn ngủ.
Trong phòng vang lên giọng nữ dịu dàng nói: “Cập nhật nhật ký, theo dõi không khác thường, nhắc nhở hành trình bị thiếu sót, cậu đã quên cho mèo đen ăn…”
Thẩm Đàm nghiêm mặt, khó chịu không kiên nhẫn nói: “Bảo nó tự lấy.”
Trong phòng yên lặng.
Thùng điện tử đặt trên bệ quan sát mở ra, bên trong lộ ra một lô đồ hộp cho mèo.
Chú mèo đen cuộn người nằm trên bệ lập tức ngồi dậy nhảy xuống bàn.
Có lẽ Thẩm Đàm ngủ được khoảng 10 phút, vào lúc đang thoải mái thì đột nhiên bị tiếng cảnh báo đánh thức.
Anh nhíu mày, vẻ mặt âm u, giọng khàn khàn nói: “Sao thế?”.
ngôn tình tổng tài
“Báo động trộm đột nhập vào nhà.” Đối lập với tính cáu kỉnh của anh, giọng nữ vẫn dịu dàng không hề thay đổi: “Đã sắp tới mục tiêu trong vòng trăm mét.”
Trăm mét rồi à? Khóe mắt Thẩm Đàm nâng lên: “Vậy thì báo cảnh sát.”
“Đã báo cảnh sát.” Giọng nữ nói: “Mục tiêu được xác nhận là bạn của cậu, Thường Đình, cần tới trước không?”
Thẩm Đàm: “…”
Anh chửi thầm một tiếng, lập tức ngồi dậy đi ra ngoài..