Editor: JingJing
Trước kỳ thi tốt nghiệp vài ngày, cảm giác căng thẳng của Thường Đình không mãnh liệt lắm, cô đã chú ý và làm việc rất kỹ lưỡng, chỉ cần ngày đó không đến trễ và làm mất giấy báo thi là được.
Biểu hiện của nhóm học sinh lớp 12 rất bình thường, ngược lại những người bên cạnh vô cùng quan tâm, lo lắng sốt ruột vì bọn họ.
Thường Đình đến trong tiệm chơi, rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm của những người khác.

Mỗi lần cô đến, đầu bếp còn đặc biệt làm một phần ăn riêng cho cô, những món ăn này có tên rất mỹ miều, còn viết lời chúc cô cố gắng thi đỗ tốt nghiệp.
Khỏi bàn tới nhóm người Khúc Huy, bé Đình nói cái gì thì chính là cái đó.
Vì vậy Thường Đình nhân lúc Thẩm Đàm không có ở đây, lẻn vào khu trong xem ca nhạc.

Cô đang cầm ly nước trái cây đi tới đi lui trong nhóm người náo nhiệt.
Sau khi hòa nhập vào trong, không hề có nỗi sợ hãi ẩn giấu bên dưới lớp tò mò, ngược lại cô bắt đầu thích ứng.
Tuy nhiên cô không thể nào che giấu việc đang ở đây vì Đa Quả đã mật báo, khi đang nói chuyện với một chị gái xinh đẹp vừa mới quen biết dưới sân khấu thì nhận được điện thoại của Thẩm Đàm.
Thường Đình vội tránh vào một góc yên tĩnh để nghe điện thoại.
“Alo?”
Thẩm Đàm: “Ở đâu?”
“Đang ở trong tiệm.” Thường Đình che microphone, nghiêm túc trả lời.
Thẩm Đàm từ tốn hỏi: “Ở trong tiệm đọc sách à?”
“Đúng, đúng vậy.” Thường Đình không tự chủ gật đầu: “Đang xem đề toán!”
Thẩm Đàm cười khẩy, hỏi tiếp: “Có chỗ nào không biết không?”
“Tạm thời không có, anh sắp quay về sao?” Thường Đình vừa nói vừa đi ra ngoài, cố gắng trở về hậu viện nhưng vì ánh đèn ở trong góc khá tối nên va phải một người đang đi tới.
Cô ôm mũi nói xin lỗi nhưng đối phương lại nhận ra cô.
“Thường Đình? Cậu ở đây làm gì?” Thẩm Bội cầm ly nước trái trong tay hỏi.
Thường Đình: “…”
Thẩm Đàm ở đầu bên kia hỏi: “Sao thế?”
“À, không cẩn thận va phải người ta.” Thường Đình tiếp tục nhỏ giọng trả lời.
Thẩm Đàm nói: “Không phải đang ở trong phòng đọc sách sao?”

Thường Đình đỡ trán, xong đời.
Cô còn chưa nghĩ ra lời giải thích thì Thẩm Đàm đã cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút truyền đến, Thường Đình cất điện thoại, ánh mắt sâu xa nhìn sang Thẩm Bội.
Sau một phút, hai người mỗi người cầm ly nước trái cây ngồi ở khu trong.
Sau khi Thẩm Bội nghe Thường Đình giải thích, từ từ nói: “Anh của tớ cũng không muốn tớ đến đây.”
Thường Đình kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cúi đầu nói: “Vậy xong rồi, lát nữa anh ấy đến bắt từng người một.”
“Nhưng không sao, anh ấy đâu có biết, trước khi anh ấy đến tớ đi là được rồi.” Thẩm Bội đắc ý.
Thường Đình lẳng lặng nhìn cậu hai giây, tiếc nuối thở dài.
Thẩm Đàm không biết nhưng Đa Quả biết.
Sao cô lại quên sự tồn tại của tai nghe này thế!
“Gần đây trạng thái của anh tớ thế nào?” Thẩm Bội nhấp một hớp nước trái cây rồi hỏi.
“Còn ổn.” Thường Đình nói: “Còn cậu thì sao?”
Cô chợt nhận ra Thẩm Xước là cha của Thẩm Bội, cậu gặp kiểu chuyện thế này nhưng cả người trông giống như không bị ảnh hưởng gì vậy?
Thẩm Bội thấy ánh mắt quan sát của Thường Đình, nhún vai bật cười: “Tớ là con trai của vợ trước, từ nhỏ đã sống trong nhà dì tớ, không có bất cứ tình cảm gì với ông ấy nên chẳng có gì buồn lắm.”
Thường Đình giật mình gật đầu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
“Những chuyện mà ông ấy làm với anh tớ, tớ có nghe nói, chả trách đến cuối cùng anh tớ vẫn không tha thứ cho ông ấy, nói cách khác là đáng đời.” Thẩm Bội lạnh nhạt nói, khi cậu an tĩnh lại trông càng giống Thẩm Đàm hơn.
Thường Đình cắn ống hút, tò mò đặt câu hỏi: “Tình cảm giữa cậu và anh ấy rất tốt ư?”
“Lúc đầu không tốt lắm, tớ nghĩ rằng anh ấy chính là con riêng của cha, trước kia gặp mặt là đánh nhau.” Thẩm Bội mặt không chút cảm xúc nói: “Sau này đánh nhiều hơn thì đã thân.”
Ánh mắt Thường Đình mang theo vẻ kính nể nhìn cậu.
Đây là tình anh em kỳ quái gì thế!
“Bởi vì có sự tồn tại của cha tớ nên trước đây anh ấy rất tự ti.

Cha tớ cố ý thể hiện vẻ lớn mạnh của mình ở trước mặt anh ấy để chèn ép anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy áp lực và chán ghét bản thân mình… Nói thật cho dù người này là cha tớ, tớ cũng cảm thấy ông ấy biến thái.” Thẩm Bội nói xong, cậu né tránh Thường Đình, quay sang nhìn ở giữa đang sáng rực ánh đèn: “Nửa đời sau của ông ấy vốn dĩ muốn tra tấn chèn ép anh tớ, thật ra ông ấy chết có rất nhiều người vui mừng, cũng chỉ có những thân tín bên cạnh mới cảm thấy buồn.”
Ít ra cậu sẽ không thế.
Thường Đình nghe xong trầm mặc.

Rốt cuộc trước đây Thẩm Đàm phải trải qua cuộc sống thế nào, cô đã từng nghĩ tới nhưng chỉ theo bản năng nghĩ đến một chút chứ chưa từng truy đến cùng.
Bởi vì vừa buồn vừa đau lòng.
Lúc này nghe Thẩm Bội nói những chuyện này, cô càng không dám đào sâu hơn.
Không thấy Thường Đình trả lời, Thẩm Bội xoay đầu nhìn cô, ánh mắt quan sát đối phương tỉ mỉ, đồng thời mở miệng: “Tớ nói chuyện này với cậu chính là muốn lấy chút thông cảm giúp anh tớ.

Tớ thấy anh ấy rất thích cậu, chưa từng thấy anh ấy dung túng cho người khác giống như cậu.”
“Nếu như cậu không thích anh ấy thì nhân lúc còn sớm để anh ấy mất hết hy vọng đi.”
Thường Đình nghe thấy thế bật cười nói: “Tớ thích anh ấy, cực kỳ thích.”
Thẩm Bội sửng sốt, khóe mắt khẽ nâng lên: “Cậu nói với tớ cũng vô dụng, cậu nói với anh ấy đi.”
Thường Đình từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Có phải cậu còn chưa biết chuyện hai người tụi tớ đang quen nhau không?”
Thẩm Bội: “?”
Vẻ mặt cậu khiếp sợ nhìn Thường Đình, trên mặt viết mấy chữ to đùng “tôi không biết thật”.

Qua một lúc lâu mới hoàn hồn mắng chửi: “Má, hai người quen nhau khi nào thế? Tên Thẩm Đàm kia lại không nói với tớ câu nào!”
“Nói gì đó?” Giọng lạnh lùng của chàng trai vang lên sau lưng cậu.
Sắc mặt của Thẩm Bội và Thường Đình khẽ thay đổi.
Thẩm Đàm đi ra từ ánh đèn u tối phía sau, lạnh lùng nhìn hai người.

Thẩm Bội vô cùng thức thời, cầm ly lên đứng dậy nói: “Anh, em không quấy rầy thế giới của hai người nữa, em đi đây không cần tiễn!”
Chuồn nhanh như kẻ trộm.
Thường Đình thấy thế trợn mắt há mồm, vô cùng bội phục.
Thẩm Đàm cũng không quan tâm đến cậu, hất cằm nhìn sang Thường Đình, vẻ mặt cực kỳ kiêu căng: “Đọc sách? Toán học?”
Thường Đình ổn định tinh thần lại, dáng vẻ trông không hề hoảng hốt.

Cô khẽ mỉm cười, ngoắc ngón tay với Thẩm Đàm ý bảo anh tới gần chút: “Anh không muốn biết lúc nãy hai tụi em đã nói gì sao?”

Thẩm Đàm khẽ hừ, ngược lại cơ thể rất chân thực mà đi tới.

Ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn sang.
Thường Đình tiến tới gần bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Nói em thích anh, cực kỳ thích anh.”
Lúc nãy Thẩm Bội nói, “nói với tớ cũng vô dụng, cậu nói với Thẩm Đàm đi”.
Vì vậy Thường Đình thật sự nói với Thẩm Đàm.
Chàng trai nghe xong, mặt chợt giật giật, lúc này tròng mắt là một mảnh sâu thẳm.
Thường Đình duỗi tay ra ôm cổ anh, cười hì hì nói: “Có thể đừng hung dữ với em không? Em thề, em qua đây chỉ đến xem chị xinh đẹp thôi!”
Thẩm Đàm đứng gậy, nắm tay cô rời đi.

Trong lúc Thường Đình làm nũng, trong mắt anh tràn đầy ý cười hiếm có.
Lúc thi tốt nghiệp, Thường Đình tràn đầy lòng tin.
Cô vô cùng tin chắc về mục tiêu và năng lực của bản thân, ra trận phát huy vượt xa bình thường, sau khi thi xong đi ra ngoài tâm tình cũng rất nhẹ nhõm.
Cùng với sự náo nhiệt với chủ đề là thi tốt nghiệp, bên ngoài trường thi chật ních phụ huynh đang đợi con mình.

Ánh mắt tha thiết nhìn các cô cậu trẻ tuổi, có người vui cười cũng có người khóc nức nở.
Thẩm Đàm ra sớm hơn cô một chút, Thường Đình tìm anh trong đám người, sau khi nhìn thấy bèn vẫy tay chào với anh, chàng trai đi về phía cô, nắm tay cô đi ra ngoài đám người.
Nhóm Khúc Huy chờ ở gần đó, sau khi Thẩm Đàm và Thường Đình đi ra ngoài, họ bèn bắn pháo hoa nổ đùng đùng, tiếng ồn ào đó vô cùng náo nhiệt hấp dẫn không ít người.
Thẩm Đàm nghiêm mặt hỏi: “Các cậu mấy tuổi rồi?”
Triệu Lực Dương cười đùa: “Đương nhiên là 18 tuổi mãi mãi tươi trẻ không già rồi!”
Thường Đình nổi hứng chơi đùa nhanh chóng hòa vào nhóm người, Thẩm Đàm đứng ở bên cạnh bị cô đùa bỡn và chọc ghẹo đủ thứ.
Bà Bạch đi theo Tô Minh Hầu đón Tô Vi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.

Nhìn qua trạng thái của Tô Vi không tốt lắm, mặt lạnh không muốn nói chuyện với ai.

Tô Minh Hầu an ủi cô ta bằng mọi cách.
Khi bà Bạch xoay đầu muốn khuyên Tô Vi thì thấy nhóm thiếu niên đang chơi đùa ở ngoài cửa sổ xe.
Thường Đình ở trong đó nở nụ cười như ánh nắng chói chang, rực rỡ và lóa mắt.

Trong lòng bà Bạch thoáng đau lòng, sững sờ nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa sổ, đã quên bản thân định nói gì.
Chặng đường thời thanh xuân xem như chấm hết ở chỗ này.
Từ trước đến giờ Thẩm Đàm không tham gia những hoạt động lớp, hoạt động tập thể anh đều vắng mặt.

Thường Đình vừa mới chuyển đến nên chưa quen thân với những người khác, cho nên chưa bao giờ đi.
Nhưng tối hôm nay là ngày tụ tập cuối cùng ở trong lớp, các thầy cô giáo cũng ở đó.

Thường Đình nghĩ đến thầy Lý, trong lòng rất kính trọng thầy, hơn nữa Dư Mai cũng gọi cô nên quyết định đi theo.
Thẩm Đàm thấy cô đi đương nhiên cũng đi.
Khi hai người họ có mặt, trên bàn đã ăn qua một lượt.

Những ân oán trước đó dường như đã hóa thành mây trôi, có người hóa bạn thành thù ôm đầu khóc nức nở, cũng có người nhắc đến chia tay không cầm được rơi nước mắt.
Nhóm người Triệu Huy nước mắt lưng tròng mời rượu thầy Lý, thầy Lý cũng đầy tình cảm nhắc tên từng người họ sau này phải sống cho thật tốt.
Thường Đình nhìn một vòng, rốt cuộc nhìn thấy Cố Minh đang giang hai tay ôm Dư Mai với đôi mắt ửng đỏ gào khóc ở trong góc.
Cô đi qua nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Dư May lấy khăn giấy mà Cố Minh đưa tới lau nước mắt khóc thút thít.

Vẻ mặt Cố Minh bình tĩnh giơ tay lên đỡ mắt kính nói: “Lúc nãy dò đề với tớ, phát hiện đề tiếng anh đã sai một câu nên tâm tình suy sụp.”
Thường Đình: “…”
Cô ngồi xuống an ủi Dư Mai.

Thẩm Đàm bị Tử Dương rơi nước mắt lôi kéo kể chuyện ngồi cùng bàn một năm nay, nói mãi nói mãi người bên cạnh càng lúc càng nhiều hơn.
Tống Hằng cầm lon bia đi qua đặt ở trước mặt Thẩm Đàm, khiêu khích nói: “Uống không?”

Thẩm Đàm từ chối: “Không uống.”
“Cậu sợ cái gì?” Tống Hằng ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt ra hiệu cho Lục Hoài ở bên cạnh nói: “Học bá Lục thất tình mua say, mẹ nó, đường tình yêu và con đường học vấn của cậu đều nở hoa mà còn không dám uống với tớ?”
Lục Hoài làm mặt lạnh: “Cút, thích uống hay không đừng nhắc tới tớ!”
Thẩm Đàm lướt nhìn Thường Đình, phát hiện cô vẫn đang chơi cùng với nhóm Dư Mai bèn đưa tay nhận lấy lon bia.
Tống Hằng ngửa đầu uống một hớp, nhìn chằm chằm anh.
Khóe miệng Thẩm Đàm khẽ nâng lên miễn cưỡng nở một nụ cười, ngửa đầu nhấp một hớp.
Lần này Tống Hằng qua đây chính là muốn tìm Thẩm Đàm để uống bia, nhưng giữa chừng phát hiện không ổn, tên nhóc này rất có bản lĩnh kéo được Lục Hoài vào.
Sau ba lượt uống.
Rõ ràng Tống Hằng đã say.
Cậu ta bắt đầu nắm vai của bạn cùng phe Lục Hoài, tay chỉ vào Thẩm Đàm mắng anh không biết xấu hổ.
Tống Hằng đẩy Lục Hoài nói: “Thật là chó má mà! Nói về nhan sắc tớ kém hơn cậu ấy sao? Cậu vuốt lương tâm nói xem thua chỗ nào?”
Lục Hoài cũng hơi ngà say, kết quả bị Tống Hằng đẩy tới đẩy lui đến tỉnh, sau khi nghe thấy lời này bèn trả lời nói: “Cậu vuốt lương tâm xem có thua hơn không?”
Tống Hằng: “F*ck!”
Thẩm Đàm dựa vào ghế không nói lời nào, ánh mắt thi thoảng lướt qua Thường Đình, thấy cô đang ở bên cạnh bạn bè cười rất vui vẻ.
Tống Hằng nhờ vào men say tuôn hết những lời sỗ sàng đã đè nén trong lòng không dám nói ra.

Phê bình Thẩm Đàm không xứng với Thường Đình, cảm thấy anh quá giả tạo, không có cảm giác an toàn.
“Cậu xem cậu ấy đi, quá nhiều người ở trong trường chúng ta thích cậu ấy, còn nhiều hơn cậu, còn nhiều hơn cả tớ, đối thủ cạnh tranh của Thường Đình quá nhiều, nếu như sau này tên Thẩm Đàm chết tiệt này cắm sừng thì phải làm sao? Sau này Thẩm Đàm phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ trong cuộc sống, cậu ta có chắc là vẫn thích Thường Đình không rời không! Nấc…”
Lục Hoài đưa tay đẩy cậu ta ra, mắng: “Cút! Cả người đều mùi rượu khó ngửi muốn chết!”
Tống Hằng ôm chai rượu, buồn bã khịt mũi một cái rồi mắng: “Nếu như cậu ta dám làm chuyện có lỗi với Thường Đình, tớ sẽ không bỏ qua cho cậu ta!”
Thẩm Đàm nghe đến đó mới nở nụ cười, xem như là câu trả lời.
Nụ cười lạnh nhạt này khiến nhóm Triệu Huy cũng không kiềm được, rối rít nhào lên bắt anh chàng Tống, kêu gào đại ca à anh đừng có uống nữa, anh mà nói thêm gì nữa thì ngày mai chắc chắn sẽ bầm tím cả người!
Sau khi Tống Hằng bị kéo đi, Lục Hoài thoáng nhìn Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm nghênh đón ánh mắt của cậu ấy không chút né tránh.

Lục Hoài nâng ly với anh nói: “Xin lỗi.”
“Trước kia tớ quá tự cao, nói ra những lời đó, tớ xin lỗi.”
Thẩm Đàm khẽ vuốt lon bia trong tay nói: “Không sao, dù gì cậu cũng không đến nỗi nào.”
Lục Hoài gật đầu cười, yên lặng.
Trước khi cậu ấy đi đã đứng dậy nói với Thẩm Đàm: “Thường Đình rất tốt, cậu hãy quý trọng.”
Thẩm Đàm ngẩng đầu nhìn cậu ấy, đưa mắt nhìn Lục Hoài đi xa.
Thầy Lý nhìn thấy một nhóm thiếu niên trong phòng rất chi là đau đầu, ông cũng không quản được tình yêu thù hận của nhóm người này, chỉ phụ trách đưa từng cô cậu về nhà an toàn.
Thường Đình và nhóm Dư Mai có uống chút rượu, bước đi hơi loạng choạng nên được Thẩm Đàm cõng trên vai, hai người từ từ tản bộ ven đường chờ Phó Vân Hiên tới rước.
Trên đường đi cô ôm cổ của Thẩm Đàm, không nhịn được bật cười.

Thẩm Đàm hỏi: “Cười cái gì?”
Thường Đình lẳng lặng kề vào tai anh nói: “Tớ nghe Dư Mai nói Tô Vi và Lục Hoài đã chia tay, là Lục Hoài đề nghị.”
Vẻ mặt Thẩm Đàm bình tĩnh: “Không bất ngờ.”
“Nghe nói Tô Vi để mặc cho Lâm Tú đăng bài viết trên diễn đàn, Lục Hoài cảm thấy cô ta không đúng nên hai người đã cãi nhau, sau đó thì… không nhịn được đã chia tay.” Thường Đình híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút hả hê khi người gặp họa không hề che giấu: “Tô Vi ngốc nghếch này, Lục Hoài trưởng thành hơn cô ta nhiều, nếu như cô ta không biết quay đầu hối lỗi thì sau này sẽ ân hận đến chết.”
“Vậy hãy để cho cô ta hối hận.” Thẩm Đàm nói: “Là cô ta không biết quý trọng.”
“Cũng đúng, em quan tâm cô ta làm gì.” Thường Đình nghiêng đầu ngã lên cổ anh, khẽ nói: “Em quý trọng người mà em thích là được rồi.”
Thẩm Đàm nghiêng người, vào lúc cô dựa sang bèn chạm vào trán cô một cái: “Ngoan.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện