"Mày nói cái gì?" Lạc Tu hung tợn nắm lấy tóc Diêu Bân kéo ngược lên cao, gương mặt âm hiểm đáng sợ quát nhẹ bắt buộc Diêu Bân lặp lại "mày vừa nói cái gì?"

Diêu Bân bị kéo đau,gắt gao nắm chặt lấy tay Lạc Tu.

Không thể nào!

Hắn đoán sai rồi sao? Thật ra tên Lạc Tu này không phải là rất chán ghét cái bộ lạc này mà ngược lại đã sớm quy thuận Tháp Nhĩ nhưng bề ngoài chỉ là đang giả bộ đối nghịch với Đại Tư Tế?

Là do hắn nóng vội quá rồi?

Diêu Bân nôn nóng sợ mọi chuyện đi ngược lại với ý muốn. Hắn thật sự đã sai rồi sao?

"Nói lại cho tao!" Lạc Tu gầm lên như một dã thú bị chọc giận.

Nuốt nước bọt, thôi thì liều chết một phen vậy!

"Tôi nói,tôi sẽ rời khỏi Tháp Nhĩ anh có đi theo tôi không?!" Diêu Bân trợn mắt,hắn đánh cược một phen này. Nếu mọi chuyện không như hắn nghĩ thì tới đâu hay tới đó đi!

Hai người đối mắt nhau không ai chịu thua ai.

Một người như hung thần ác ma còn một người kiên cường không thua kém.

Diêu Bân ghì chặt lấy cánh tay đeng kéo ngược tóc hắn, từ từ di chuyển lên phía bàn tay của người kia. Hắn dùng sức tách những ngón tay của người kia ra khỏi tóc mình vừa cắn răng nghiến lợi buông từng chữ.

"Tôi sẽ rời khỏi nơi này, nếu anh chấp nhận đi theo tôi...rời khỏi nơi này, thì tôi chắc chắn sẽ cho anh thấy rằng quyết định của anh ngày hôm nay là không sai!!! chúng ta sẽ cùng có lợi...cho tôi mượn sức mạnh của anh và tôi sẽ cho anh hưởng nhiều lợi ích từ tôi!!!"

Diêu Bân cảm nhận được từng ngón tay của người kia buông lỏng, hắn cũng bắt đầu đẩy cao hết mấy năm kinh nghiệm dụ ngọt buôn bán lúa cho khách hàng.

"Tôi tin rằng anh cũng sẽ không muốn sống trong một nơi luôn có người dè chừng mình như Tháp Nhĩ, tôi cũng sẽ không muốn cứ bị sợi xích của Đại Tư Tế ràng buộc bản thân. Nếu bắt buộc cứ chịu đựng mãi như thế này tôi thà tự ra đi còn hơn cam chịu yếu thế dưới tay của Đại Tư Tế!!!một người như anh lẽ nào sẽ cam chịu yếu thế?Không!

Đi theo tôi đi, chúng ta cùng nhau tạo lập ra một nơi của riêng chúng ta và nơi đó chúng ta sẽ là người làm chủ được mọi thứ! sức mạnh của anh là không thể thiếu, tôi tin chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ có ngày thoát khỏi tay của Đại Tư Tế!!!"

Lực tay nọ đã buông lỏng hoàn toàn, Diêu Bân được giải thoát ngã ra giường thở phào lấy lại hơi. Hắn nghĩ hắn đã hoàn toàn lấy được sự rung động của Tên Lạc Tu này!

Lạc Tu phá lên cười thật to, hắn ta không thể tin được một tên nô lệ bé nhỏ như người này lại có thể thốt lên những lời nói đó. Mà chết ở chỗ là ngay cả hắn cũng thật sự có chút rung động vì lời đề nghị từ người này.

Bất cứ một người đàn ông nào cũng có hào khí và kiêu hãnh của riêng mình, Lạc Tu cũng không phải là ngoại lệ.

Hắn ta cũng yêu thích được mọi người tôn vinh, muốn được đứng ở trên dỉnh cao nhìn xuống dưới. Nhưng mấy năm nay Đại Tư Tế luôn cứ mãi chèn ép hắn ta, không cho hắn ta có cơ hội thể hiện và cũng không tạo điều kiện cho hắn ta phát huy tài năng của mình.

Lâu như vậy, Lạc Tu cũng chán ngấy lắm rồi! điều hắn ta mong muốn là được tiến xa hơn nữa, đi thật thật xa thật xa để mọi người chung quanh luôn phải ngước lên nhìn hắn ta tỏa sáng, chứ không phải là sống thấp bé mãi mãi và còn phải luôn cúi đầu nhìn sắc mặt của người khác!

Nhưng Lạc Tu không biết bản thân có nên đặt niềm tin vào nô lệ thấp bé này hay không, lẽ nào người này thật không đơn giản chỉ là một tên dân thường bị bỏ lại hay sao?

"Haha...mày bảo tao tin vào mày? dựa vào đâu? mày bây giờ cũng chỉ là một nô lệ!" Lạc Tu không kiên dè đánh giá Diêu Bân từ dưới lên trên. Không nhìn thì tôi, càng nhìn càng thấy hưng phấn đến nổi lửa nóng bên dưới lại bắt đầu phập phồng lấp ló.

Thấy ánh mắt quá quắt kia và biến hóa bên dưới của tên mọi rợ nọ, Diêu Bân cảm thấy trán của hắn hắn đã bắt đầu nổi đầy gân xanh hết cả lên!

Giả bộ không nhìn thấy, hắn nghiêm túc ngồi lại đàng hoàng nói chuyện tiếp:"nếu tôi chỉ là một tên bình thường thấp kém,liệu tôi có thể sống đến này này hay không?Lạc Tu anh có từng nghi ngờ, tại sao anh lại có cơ hội lụm được một tên nửa tàn giữa một nơi nguy hiểm khó lường như rừng rậm hay không? Các chiến sĩ trong làng khỏe mạnh to con hơn cả tôi nhưng có mấy ai thật sự sẽ sống sót khi đi lạc giữa nơi rậm rạp nguy hiểm kia?

Tôi biết, với một người như anh, có phải anh đã từng nghi ngờ tôi là một tên gian tế trà trộn vào đây để gây náo loạn cho Tháp Nhĩ phải không? vậy tại sao hôm đó, anh lại đinh ninh ngay với Tộc Trưởng Tháp và Đại Tư Tế là không phải là tại sao?"

Diêu Bân không dám ngừng nghĩ, hắn sợ Lạc Tu sẽ thoát ra được sợi chỉ rung động mà hắn vừa giăng ra.

"Anh nói xem, có phải là anh đã tình cờ biết được gì hay không?chẳng hạn như anh nghe được hay...tận mắt thấy được tên gian tế thật sự?"

Lạc Tu ngừng cười, lần này môi hắn ta cười nhưng mắt hắn ta lại chẳng hiện lên tí ý cười nào cả.

"Mày có biết, tại sao Đại Tư Tế cứ cho mày là gian tế không?" Hắn ta âm trầm hỏi.

Không chờ Diêu Bân hỏi tại sao, Lạc Tu đã tự trả lời:"gương mặt này của mày chậc chậc,nhìn vào ai cũng nghĩ ngay mày là một kẻ gian xảo đầy mưu kế rồi nè...ha ha, đúng vậy! mày nói đúng lắm, tao biết gian tế thật sự là ai đấy! nhưng tao không nói, tao muốn cho Tháp Nhĩ không được yên ổn nữa!!! Đại Tư Tế à, tao muốn lão mất sạch tất cả! muốn lão bị hủy do chính ngọn lửa của hỏa thần mà chính lão và Tháp Nhĩ này tôn thờ!!!"

Diêu Bân không biết giữa Lạc Tu và Tháp Nhĩ từng có ân oán như thế nào nhưng xem ra hắn đã chọn không sai, hắn sắp có trong tay một quân cờ chủ chốt rồi.

"Anh sẽ hợp tác với tôi chứ? Tôi muốn cứu Mộc Tùng, cứu lấy tất cả những ai muốn và cố gắng sống sót. Tôi không phải chúa cứu thế nhưng tôi muốn trở thành một vị thần mà mọi kẻ yếu đuối có thể dựa dẫm vào!chẳng hạn như Mộc Tùng và chẳng hạn như nô lệ!"

"Không khác,tao cũng muốn đứng trên dỉnh cao mà mọi người luôn hướng đến và khát vọng, tao muốn trở thành kẻ mạnh nhất!!!"

Diêu Bân chỉ là một người nông dân, khi xưa giờ hắn vẫn tin vào điều đó. Nhưng hôm nay hắn ngẫm lại,hắn tự hỏi với bản thân: "mình thật sự chỉ là như vậy?"

Hắn phát hiện tài ăn nói của hắn có mâu thuẫn rất lớn đối với phong cách nói chuyện của hắn khi xưa đến nay. Nó có khả năng xoay chuyển lòng người rất lớn, đến độ hắn không thể ngờ vực rằng hắn có còn là chính hắn không!

Lạc Tu nói, gương mặt của hắn khiến người ta không thể nghĩ rằng bản thân hắn là một kẻ dối trá và âm hiểm. Hắn bỗng rối loạn, hắn sợ bản thân mình sẽ không còn là mình nữa mà một ngày nào đó sẽ trở thành một người nào thật xa lạ!

"Lão Điệp, tôi bỗng thấy lạ lắm. Tôi có cảm giác như bản thân đã trở thành một người khác vậy!ông xem,làm sao tôi có thể nói chuyện như một người trong nghề chuyên nghiệp vậy nè" Hắn thầm la to trong đầu.

Lão Điệp lúc này mới trồi lên, Lão nghi hoặc nói:"chưa bao giờ nghe qua, không phải là ngươi bị tinh thần phân liệt rôi chứ?"

"Lẽ nào linh hồn của thân thể này vẫn còn tồn đọng trong cơ thể không chịu tan đi?mi cẩn thận một chút,ta đi rà soát toàn bộ biển hồn của mi xem có gì bám chặt lấy không buông không,chừng hai ngày sẽ trở lại!"

"Ế...khoan,lão là người dẫn dắt tôi mà!!!lần này chìm hai ngày sao tôi sống nổi!!!" Diêu Bân lại bắt đầu tru tréo lên.

"Nói nhiều thế!!!được rồi, mi nghe đây! mi cho ta biết người trước mặt mi đây,có phải là người mi chọn hay không?!Nếu phải,ngươi tìm một cái gì đó nhọn nhọn chích vào đầu lấy một giọt máu của mi và hắn ta,cho hòa huyện lại với nhau. Sau đó hãy nhìn thẳng vào mắt hắn ta và nói theo Sư phụ của mi..."

"Tại sao phải làm như vậy???.khoan,mà sao lão thần sư phụ của tôi vậy???." Quá nhiều thắc mắc trong một lúc khiến đầu Diêu Bân quay mòng mòng như lốc xoáy cuốn tròn, cuốn tròn.

"Nói nhiều, cứ làm theo đi đã!vừa nãy ta lỡ bước vào trạng thái nhập định...ba phút nữa sẽ hoàn toàn hòa vào biển thức của như rà soát,mau lên!"

"Đ...Được rồi.."

Diêu Bân theo lời của Lão Điệp xin Lạc Tu bên kia cái gì nhọn nhọn. Lạc tu không hiểu người này đang làm cái gì, tự nhiên thoáng một cái lộ vẻ bối rối, thoáng một cái lại luống cuống, bây giờ lại xin cái gì nhọn nhọn.

"Mày xin làm cái gì đó?" Lạc Tư nghi vấn.

"Không có thời gian giải thích nữa, gấp lắm anh mau cho tôi mượn với!" Diêu Bân gấp gáp mượn đồ, Lão Điệp trong đầu cứ hối thúc hắn ghê lắm!

Dù không hiểu nhưng nể tình Diêu Bân cho hắn được một lần thỏa thích và mai sau còn có thể là đồng minh của nhau nữa nên cũng nhanh chóng lấy con dao nhỏ hơi bén ra đưa cho Diêu Bân.

"Cảm ơn, anh cho tôi mượn tay luôn với!!!không có thời gian giải thích nữa rồi!" Nói xong liền tự cầm tay người ta lên chích vào một cái.

"Ngu si, ngươi chích vào ngón trỏ đấy!!!nhanh,tay phải...tay phải"

"Đệt!giờ này còn phân biệt trỏ với ngón cái!!!" Diêu Bân loạn quá hét lên luôn, tay nhanh chóng chuyển sang chích lấy ngón trỏ của người ta rồi cùng chích lấy ngón trỏ của mình.

"Nắm chặt lấy tay nhau đừng có buông ra, nhìn thẳng vào mắt hắn ta rồi nói theo ta nè..."

Diêu Bân nghe lời nắm chặt lấy tay Lạc Tu, còn không quên hòa huyện máu hai người lại với nhau. Để thuận cho việc nhìn rõ hơn mắt vào mắt Lạc Tu, hắn liền dứt khoát đứng thẳng ngang hàng trên giường đá.

Mắt hai người lúc này chằm chằm nhìn nhau không dứt ra được.

"Tôi,Diêu Bân..." Hắn đọc theo lời của Lão Điệp.

Là người dẫn dắt của ngài.

"Là người dẫn dắt của ngài..."

Vì ngài dốc toàn tâm toàn lực!

"Vì ngài dốc toàn tâm toàn lực..."

"Vì ngài mà nguyện phục tùng.."

"Và ngài,là người tôi chọn..."

Không gian bốn bề như được thứ ánh sáng thanh khiết bao trùm lấy xung quanh hai người, khoảng khắc này hai người họ cảm thấy tim của bản thân đập thình thịch như sắp vỡ tan ra. Họ thấy được người kia, được hòa huyện lại cùng người kia!

Diêu Bân hai mắt không rời, nắm chặt lấy bàn tay to lớn thô ráp kia.

"Tôi chọn ngài!"

Ngay tức khắc, hai người bọn họ bị một thứ ánh sáng chói lóa phủ xuống chặt chẽ ôm lấy. Gió chẳng hiểu từ đâu cứ lướt nhẹ qua, Tiếng cười khanh khách trong veo như chuông đồng cứ vang mãi,vang mãi.

Hi hi hi...

...Chọn rồi...

Hi hi hi hi...ngài đã được chọn...hi hi hi...

...Thấy rồi, thấy rồi!!!...

...Hi hi hi..chọn được rồi...hi hi hi hi

...Từ nay và mãi mãi...

Hi hi hi...

...Chinh phục cả thế giới...hi hi hi...

Âm thanh ấy thật sự linh động, nó như tiếng lục lạp leng keng trong gió. Như giai điệu trong sáng hoà quyện lại với tiếng cười thanh thót du dương của những tinh linh đang bay lượn, nhảy múa và khiêu vũ xung quanh.

***

Một nơi nào đó sâu trong cánh rừng xanh ươm bao la, một cụ già tóc trắng bạc phơ như bụt bỗng ngồi bật dậy, hai mắt lấp lánh có thần mà vui mừng reo lên.

"Tìm...Tìm thấy rồi!!! Thế giới này nhanh chóng sẽ bị thay đổi hoàn toàn...ha ha ha ha!!!Thần đã chọn được rồi!!!ha ha ha...Họ xuất hiện rồi...Ha ha ha!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện