Hổ mẹ rời đi trong yên bình, không có xuất hiện máu tanh hay các thứ tổn thương nào khiến cho nhóm người tập trung toàn là đàn ông có kinh nghiệm đi săn đầy mình phải lâm vào kinh ngạc.

Từ lúc quyết định thử, bọn họ vốn chỉ âm thầm ôm thái độ biết đâu may mắn. Ai cũng nghĩ rằng, việc dụ dỗ hổ mẹ rời đi là một chuyện không thể nào nếu không có sự anh dũng và tinh thần chiến đấu hăng say.

Đó giờ, số lần đàn ông bọn họ đi săn nhiều đến mức không đếm hết được. Trong những lần đi săn đó, cái mà họ có thể làm là giết chóc các loài mãnh thú bất kể con gì!

Nếu bắt gặp bất kì loại động vật nào xuất hiện cản đường đi, mọi người chắc chắn sẽ phải cầm dao nhọn lên để chuẩn bị cho cuộc tàn sát.

Chưa bao giờ thấy qua kế gì có thể đuổi một con hổ mẹ rời đi như hôm nay.

Bọn họ chẳng qua là dùng mấy miếng thịt, lại nhờ vậy mà sống sót.

"Thấy chưa, tôi thành công rồi!!" Người thanh niên nhỏ con vui vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Họ tự hỏi, người này có thể thay đổi được điều gì hay không? "Tiểu Bân, làm sao cậu có thể nghĩ ra được như vậy?" Lạc Ngân thắc mắc hỏi.

Mọi người trong nhóm im lặng muốn lắng nghe cậu thanh niên kì diệu này nói, ngay cả Lạc Tu cũng nhìn người này bằng một cặp mắt khác.

Diêu Bân mỉm cười, trìu mến nhìn Hắc Lang cúi đầu dựa lên người mình.

"Là Thán Thán." Diêu Bân gãi gãi cái đầu lớn của nó. "Thán Thán là một con sói, nhưng từ lúc nó xuất hiện lại có biểu hiện rất có linh tính...Tôi nghĩ, nếu Thán Thán có suy nghĩ của riêng nó và hiểu được tiếng con người thì liệu có khi nào tất cả các loài động vật trên đời này cũng không hẵng là vô tri bất biến!!! Dù đó chỉ là suy đoán nhất thời, nhưng hổ mẹ đã cho chúng ta thấy mỗi một loài động vật trên thế giới này đều có ý nghĩ của nó, có khi có cảm xúc riêng nữa!"

Huống chi đây còn là thời đại của mấy ngàn năm không lường được, qua nhiều thế kỉ và thời gian, con người, muôn thú và nhiều loài thực vật đã bị đào thải rồi thái hóa bớt.

Chẳng hạn như nhân loại thì được tiến hóa từ một giống vượn cổ! Qua từng ấy thời gian, nhân loại dần mất đi các bộ phận dư thừa không quan trọng. Khớp hàm và xương đuôi thu nhỏ lại và cuối cùng trở thành xương cụt dưới sống lưng.

Động vật có lẽ cũng không khác. Chúng ta từng có giống loài bị tuyệt chủng - khủng long. Đó là loài động vật thuộc lớp bò sát, từng được các nhà khoa học phát hiện và ghi nhận lại là có tồn tại trong thời kì sơ khai. Đến khi thế giới phát triển tiên tiến, trong thời hiện đại còn để lại nhiều bộ xương hóa thạch thuộc về khủng long rất đa dạng. Khủng long tuyệt chủng sau cuộc chấn động từ sự va chạm của thiên thạch khổng lồ.

Tiền sử của khủng long khiến rất nhiều người trong giới khoa học khảo cổ quan tâm. Song song đó, các nhà khoa học còn tìm ra được chuỗi lịch trình tiến hóa của động vật từ mấy triệu hoặc mấy tỉ năm về trước.

Có nhà khoa học còn đưa ra các giả thuyết uyên bác để giải thích cho việc động vật ngày nay không còn thông minh và linh hoạt như trước, chúng còn có trạng thái quên đi bản năng hoang dã nguyên thuỷ vốn có.

Diêu Bân không rõ vì sao lại được... Tạm gọi là hệ thống ban thưởng, tặng Thán Thán cho hắn. Nhưng nhờ có Thán Thán, hắn hiểu ra được một đều.

Ngoài con người, động vật cũng có suy nghĩ của nó.

Như đàn sói cũng biết vắt óc lên để tạo kế hoạch bao vây con mồi và chạy trốn khỏi kẻ thù.

Và như hổ tuyết mẹ ăn mềm không ăn cứng.

Huống hồ gì, đây còn là thời kì nguyên thủy khó đoán?

***

Nghe được suy đoán của Diêu Bân mọi người chỉ còn cách cảm thán, quả nhiên thanh niên này không tầm thường!

Nhưng không có thời gian cho bọn họ dừng lại ngẫm nghĩ, bão tuyết đến rồi!

Mấy đời truyền nhau, nếu gặp bão tuyết thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi. Vì sau cơn bão tuyết, chẳng mấy ai sống nổi nếu không có thức ăn và chỗ trú ẩn kín đáo!

Diêu Bân chưa từng thấy tuyết lần nào, nơi hắn sống là một đất nước với khí hậu ấm áp, một năm hai mùa nắng và mưa.

Lúc xưa, hắn chỉ từng thấy tuyết trong nhà băng khi được chị họ từ thành phố dẫn lên chơi mấy ngày. Nơi đó không lạnh như ở đây, ở đây vừa khô vừa rét buốt. Diêu Bân chỉ cần mường tượng ra cảnh bão tuyết dữ dằn ầm ầm kéo đến là cả cơ thể tê tái hẳn đi!!

Nhóm người lục đục thay phiên nhau đào bới đống tuyết dưới chân thành một cái hố đủ để một người trưởng thành nằm trọn vào đấy. Đào xong năm cái thì mạnh ai nấy nhảy xuống.

"Lại đây!" Lạc Tu nắm chặt vai hắn, kéo xuống hố. Diêu Bân lăn mấy vòng trong hố hẹp, làn da tiếp xúc gần với lớp tuyết lạnh thấu xương, hắn không nhịn được mà rụt lại, muốn nhảy dựng lên lại bị Lạc Tu từ trên cao nhảy vào theo áp xuống.

Cơ thể cứng cáp vững vàng đè ép một thân chưa trưởng thành hết của Diêu Bân làm hắn cảm thấy khó thở, hơi nóng bên tai bỗng truyền đến. "Chịu khó trụ một chút!" Lạc Tu đưa miệng kề bên tai hắn nói.

Phía trên họ là cơn bão tuyết dữ dội, là cơn lạnh có thể đông cứng một người sống ngay tại chỗ. Diêu Bân bị lạnh lẽo hành hạ đến độ muốn ngủ một giấc thật dài. Tim phổi đau đớn, cổ họng sặc mùi máu do bị tổn thương bởi khí hậu.

Lạc Tu cũng không khá hơn mấy, môi miệng hắn tím tái như xác chết được ủ đông. Lông mi, lông mày còn xuất hiện thêm lớp tuyết mỏng.

Diêu Bân chịu hết nổi, cánh tay run rẩy vươn lên ôm chặt lấy cơ thể căng cứng đang áp chặt chẽ phía trên. Hắn rất muốn cảm nhận hơi ấm hiếm hoi ấy, muốn nắm chặt lấy cảm giác an toàn này!!!

Lạc Tu đang cố không cho phép bản thân ngủ thiếp đi. Hắn ta nhận thấy người thanh niên run rẩy dữ dội ở dưới thân mình bỗng nhiên không còn run nữa, nằm im thinh như thể hắn đã ngủ rồi. Lạc Tu thấy gọi mấy lần mà hắn cũng không tỉnh liền đưa răng cắn dái tai hắn thật mạnh.

Diêu Bân bị đau mà tỉnh lại thật, nhận thấy Lạc Tu cắn mình là để giúp mình tỉnh táo, hắn cũng muốn nói cảm ơn một tiếng với người ta nhưng không thành tiếng. Hắn cũng đành vì giúp người nọ tỉnh táo mà cắn vai Lạc Tu.

Lạc Tu không có ý kiến gì, để mặc cho người này cắn mình.

Hai người ôm nhau cắn qua lại, cắn đến máu me đầy mồm, suýt chút mất máu thì rốt cuộc cơn bão tuyết dai dẵng kia cũng chịu tan đi.

Cảm thấy đã ổn, xem ra cơn bão bên ngoài đã dừng lại, họ chớp mắt nhìn nhau một lúc rồi mới lục đục cử động.

Lạc Tu từ từ đứng lên, tấm lưng cường tráng của hắn đẩy lớp tuyết dày đặc bao phủ ở trên lưng, hình ảnh ấy cứ như là sâu phá kén mà ra!!!

Bên ngoài yên tĩnh, xung quanh mấy dặm toàn là mảng tuyết trắng tinh. Hai người kéo nhau rời khỏi hố, có vẻ như là cặp đôi ra sớm nhất.

Nối tiếp theo hai người là Lợi Á, Tháp Na cùng Mộc Tùng. Bọn họ đợi một hồi cũng không thấy Lạc Ngân với Tháp Du xuất hiện liền muốn chủ động đi tìm kiếm dưới lớp tuyết.

Diêu Bân tạm quên bàn chân toét da thịt rướm máu của mình mà cố gắng đi tìm Lạc Ngân và Tháp Du. Hắn sợ hai người nọ không chịu nổi mà bị chôn vùi dưới tuyết, sợ hai người đó sẽ bị ngạt thở rồi...

Cho đến khi Mộc Tùng phát hiện bước đi của Diêu Bân thật kì lạ mới biết dưới chân người này đang đẫm máu ghê người.

"Cậu đừng đi nữa, tôi đắp thuốc cho cậu." Mộc Tùng đè vai Diêu Bân xuống, lo lắng nói.

Diêu Bân nhìn Mộc Tùng, lắc đầu với nàng: "Không sao, tôi phải phụ mọi người tìm kiếm!" Giọng nói đã khàn khàn vì khô khốc, hắn nói một tiếng mới biết cổ họng mình đã đầy máu từ khi nào.

Diêu Bân ho khụ khụ, phun ra một ngụm máu. Máu đỏ với tuyết mang lại hiệu ứng nổi bật thật chói mắt.

Cơn ho không tài nào dừng được, mà hắn càng ho máu lại trào ra như bị bệnh lao thời kì cuối vậy.

Lạc Tu bước tới, bóp cằm hắn ép hắn mở miệng. Nhìn rồi lại hoang mang hơn, vòm họng người này đầy máu đỏ bao phủ. "Không sao chứ?" Lạc Tu hỏi.

Diêu Bân lắc đầu ra hiệu không sao, bàn tay run rẩy nắm chặt lại.

Hắn tự hỏi.

Vì sao bản thân mình thật vô dụng mà yếu ớt.

Luôn níu chân người khác như vậy.

Lúc nào cũng là hắn xảy ra chuyện khiến người khác bị kéo theo sau.

"Ngươi cũng biết à?" Lão Điệp ngứa đòn thò một chân ra.

"Ông có cách nào giúp tôi mạnh hơn không?" Diêu Bân tha thiết hỏi.

Câu trả lời lúc nào cũng là không.

Từ lúc xuất hiện bão tuyết, Thán Thán cũng tự đào một cái hố chui xuống, lúc trồi đầu lên thì thấy Bân nhà nó bị thương liền ngoắc đuôi chạy đến nằm kế bên liếm láp an ủi.

"Nếu biết bản thân vô dụng, vậy thì hãy cố đừng vô dụng nữa!" Lão Điệp nói. "Không phải mi luôn làm rất tốt nhiệm vụ của mình sao?"

Tôi thật sự đã làm rất tốt sao?

Diêu Bân lau máu dính trên môi, vỗ vỗ đầu Thán Thán.

Thán Thán ngẩng đầu lên nhìn Diêu Bân.

"Thán Thán, mày có thể tìm thấy Lạc Ngân Và Tháp Du không? Mày giúp tao được không?"

Thán Thán lắc lắc đuôi, tất nhiên là nó biết hai kẻ kia đang ở đâu rồi!!! Nếu Bân của nó đã nhờ thì nó sẽ không ngại mà giúp một phen!!!

Thán Thán chạy tít ra xa, hai chân đào liên tục xuống mặt tuyết.

Nó thật sự tìm thấy được hai tên kia, cắn lôi ra ngoài.

Lạc Ngân và Tháp Du không sao, chỉ là lạnh quá mà ngất đi. Thời gian ngất đi có lẽ là vừa mới nên vẫn còn có thể cứu được!

Bọn họ nhóm một ngọn lửa vừa đủ để sưởi ấm cơ thể. Múc tuyết trắng sạch sẽ bỏ vào nồi đá tự chế để nấu nước, bây giờ thứ mà bọn họ không thiếu nhất chính là nước, uống bao nhiêu cũng không hết.

Diêu Bân móc ra mấy miếng thịt ướp muối đem đi nướng, còn không quên chừa lại hai phần cho hai tên nằm song song bên đống lửa ấm.

Xem ra bảy người đã cách rất xa Tháp Nhĩ, năm nguời vừa thong thả ăn thịt nướng vừa trò chuyện.

"Kế tiếp chúng ta nên đi chỗ nào?" Bọn họ sớm đã mất phương hướng từ lâu, có đi thì cũng chỉ đi trong vô định.

Từ đây, con đường đã được chia thành hai hướng đi riêng, chẳng ai biết đi lối nào để an toàn hơn.

Lạc Tu chừa miếng thịt mềm nhất cho Diêu Bân, cắm đầu ăn như ma đói. Diêu Bân có Mộc Tùng là phụ nữ giúp đỡ phần nào mới có dư sức lực ăn phần thịt của mình.

Những chuyện như thế này hắn mù tịt, cứ để Lạc Tu và đồng bọn quyết định là được. Còn ai quen thuộc nơi này hơn tụi người nguyên thủy mấy người chứ?

Ăn thịt xong, Diêu Bân tự dưng có cảm giác nôn nao trong người.

Cái cảm giác này mà ai gặp phải cũng éo muốn bị làm phiền.

Muốn đi nặng!!!

Diêu Bân vội vàng nhìn xung quanh, thấy sâu thẳm bên kia hình như có bụi cỏ thì xách đít nhanh chóng chạy đi, chỉ kịp bỏ lại một câu "Tôi đi nặng đây!!!" rồi mất hút.

***

Một, hai, ba... Rặng!!!

Một, hai, ba... hự hự hự!!!

Diêu Bân cắn răng gồng mình dùng hết sức.

"Mẹ nó, dạo này ăn thịt quá trời hỏi sao hông ị bón..."

Hắn rặng đến nổi hoa cúc cũng muốn trĩ luôn mà vẫn bón hoài bón.

Nội công coi bộ sắp đến hồi quan trọng, đến tóc còn dảnh lên hết trơn hết trọi.

Sau một hồi mệt mỏi, Diêu Bân thở phào bịt mũi đi tìm lá cây chùi đít.

"Mẹ nó, cứ chùi bằng lá mãi... Cúc muốn tàn luôn tới nơi!!!"

Cằn nhằn một hồi, "Bân tàn cúc" đứng dậy vươn lưng duỗi chân do ngồi chồm hổm mà mỏi nhừ. Bỏ qua vật thể khó nói đằng kia, hắn bứt lá phủ lên trên vật phẩm khó nói để giấu đi sản phẩm mới ra lò.

Định trở về chỗ ngồi Thì Lão Điệp bỗng nhảy ra hú lên một tiếng. "Ta cảm nhận được rồi, có một thứ rất giàu linh khí thuận tiện cho các ngươi tu luyện!!! Chỉ cần tới đó, các ngươi tha hồ mà mạnh lên."

"Ông làm tôi tưởng ông đang chỉ cái thứ sản phẩm mà tôi mới vừa cho ra lò chứ." Diêu Bân chẹp miệng nói.

"Thô tục! Ta nói mi, mau đi về hướng Đông. Nơi mặt trời mọc mạnh mẽ, nơi linh khí cả đất trời hội tụ, vạn vật sinh sôi!!!"

Hướng Đông, đem lại sự thịnh vượng.

Hướng Đông, về sau sẽ là nơi đặt chân của họ.

Hướng Đông...

Thiên địa hòa hợp linh khí bất tận.

Hắc Diễm xuất đầu, bùng cháy ngập trời.

Bất khả xâm phạm, chấn danh thiên hạ.

Hết chương hai lăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện