Suốt một buổi tối Trác Đình và Đường Tâm bị hai tên ôn thần đại boss cho ăn hành cùng tra tấn tinh thần một cách tàn bạo nên sau khi hai tên đó đi về Đường Tâm và Trác Đình không còn một chút sức lực nào liền trở về phòng, leo lên giường đắp chăn rồi hôn mê đến tận sáng.

Chủ Nhật là ngày thiêng liêng đối với hai cô, trước đây cho dù công việc có bận rộn như thế nào, Trác Đình vẫn dành ngày chủ nhật để ở nhà dọn dẹp nhà cửa, đi chợ nấu cơm; Đường Tâm nếu không dính lịch trực ở bệnh viện cô cũng sẽ quanh quẩn ở nhà cùng Trác Đình làm việc nhà hoặc cùng Trác Đình nghiên cứu cách làm một số loại bánh ngọt hay những món ăn mới. Tối chủ nhật hai cô sẽ dắt nhau đi xem phim, đi mua sắm. Hai ngày chủ nhật của tuần thứ hai và của tuần cuối tháng hai cô mua thực phẩm, quần áo hoặc những đồ dùng cần thiết khác rồi lái xe trở về cô nhi viện Nhân Ái giúp viện trưởng làm vệ sinh dọn dẹp sau đó nói chuyện chơi đùa cùng các em nhỏ.

Khi sống cuộc sống của hai nhân vật nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này, Đường Tâm và Trác Đình vẫn giữ lại khái niệm Chủ Nhật là ngày dành cho gia đình của mình. 

Sáng Chủ Nhật hôm nay hai cô thức dậy từ sớm, Đường Tâm và Trác Đình rất thích những cánh cổng hoa đầy màu sắc của nhà mình nên hai cô đã năn nỉ bác Lưu, người chịu trách nhiệm chăm sóc và cắt tỉa cây cảnh hướng dẫn hai cô cách trồng và chăm sóc cây cỏ. Sau khi hì hục với những gốc hoa Trác Đình và Đường Tâm mỗi người ôm hai bó hoa to bước vào nhà. Hoa trong vườn có rất nhiều chủng loại, Trác Đình và Đường Tâm lại không yêu thích riêng một loại hoa nào, đối với hai cô đã là hoa thì sẽ đẹp, cho dù nó có là hoa dâm bụt hay hoa cứt lợn thì nó vẫn có một vẻ đẹp riêng. Vậy nên bốn bó hoa to đùng trên tay hai cô lúc này mang vẻ đẹp của sự thập cẩm.

Hai cô đã hái hoa thì sẽ kiêm luôn nhiệm vụ cắm hoa. Những công việc đòi hỏi tính nghệ thuật thì tất nhiên sẽ ưu tiên cho Trác Đình. Trác Đình tỉ mỹ ngồi cắt những cành hoa rồi cắm vào 5 cái bình hoa được để sẵn trên bàn. Trong lúc Trác Đình sáng tạo nghệ thuật thì Đường Tâm chui xuống nhà bếp giúp dì Lý và mẹ Tuệ chuẩn bị bữa sáng.

Ba Tần ngồi ở phòng khách vừa đọc báo thi thoảng mỉm cười khi nhìn vẻ mặt của Đình Đình nhà mình nghiêm túc làm công việc mang tính nghệ thuật. Mẹ Tuệ vừa chuẩn bị bữa sáng vừa trò chuyện cùng con gái, bà còn hào hứng truyền thụ bí kíp nấu những món ăn ngon cho Đường Tâm học tập. Không khí hạnh phúc ấm cúng của một gia đình mà bất kỳ người nào cũng ao ước như một phép màu xuất hiện ở Trác Gia. 

Sau khi dùng bữa sáng xong, ba Tần chậm rãi thông báo:

“ Trưa nay sẽ có khách đến nhà của chúng ta dùng cơm! “

“ Là ai vậy ba? “ – Trác Đình lại linh cảm có điềm xấu xuất hiện, cô rụt rè lên tiếng hỏi.

“ Là gia đình bác Kỷ Hoa! “ – ba Tần vui vẻ nói.

“ Ầm!!! “ – Trác Đình lại nghe tiếng sao chổi đâm vào trái đất. - “ Con bà nó, mới sáng sớm đã nhận được hung tin rồi aaaa! Hai ngày gần đây cái ngôi sao quỷ quái nào đang chiếu vào vận mệnh của hai chị vậy hả??? “

Đường Tâm nghe ba Tần nói xong cô vội vàng đưa mắt nhìn Trác Đình ra hiệu cho Trác Đình lập tức rút quân lên phòng. Trác Đình nhận được tín hiệu liền kéo tay Đường Tâm, cô nhìn ba Tần và mẹ Tuệ mỉm cười nói:

“ Ba mẹ, tụi con lên phòng học tiếp nha! “ – vừa nói xong cô kéo Đường Tâm đi như bay lên phòng ngủ.

Đường Tâm đóng cửa phòng ngủ rồi leo lên giường ngồi bên cạnh Trác Đình nhíu mày lên tiếng:

“ Nhanh như vậy sao? … Lần này họ đến bàn về chuyện đính hôn giữa cậu và tên nam thần sao chổi kia đó! … Tình tiết này có trong truyện nha! “

“ Không ngờ những tình tiết cẩu huyết trong truyện đều linh ứng với mình và cậu! “ – Trác Đình tức giận nói.

“ Theo như cốt truyện thì cậu đã trúng tiếng sét ái tình với anh ta ở lần gặp đầu tiên … chính xác là vào buổi trưa hôm nay đó! “ – Đường Tâm nhìn Trác Đình đang vò đầu bứt tóc mỉm cười trêu ghẹo.

“ Mình chỉ muốn làm thiên lôi giáng sấm sét đánh chết hắn ta thôi! “ – Trác Đình hung hăng đáp trả.

“ Cộc…cộc…cộc! “ – Nghe tiếng gõ cửa phòng, Đường Tâm bước xuống giường đi đến mở cửa.

“ Tiểu thư, Tô thiếu gia và Tống thiếu gia đã đến rồi ạ!”

“ Dạ! Cám ơn dì, tụi con xuống ngay ạ! “ – Đường Tâm lễ phép trả lời rồi lập tức đóng cửa.

“ Con bà nó, hai tên ôn thần này Chủ Nhật không có cái quái gì để làm hay sao mà lại mò đến đây nữa không biết??? … Hôm qua chẳng phải nói là bọn hắn rất bận sao??? “ – Trác Đình càm ràm.

“ Chỉ cần cậu không bị trúng tiếng sét ái tình kia thì sẽ không có cái hôn ước quái quỷ gì đó!... Đình Đình, hôm nay cậu cứ làm Lôi bà bà giáng sét đánh chết tên nam thần sao chổi đó đi!!! “ – Đường Tâm vỗ vai động viên con bạn tóc xù.

“ Lúc này cậu cũng độc ác quá rồi đó! Mới ở cùng vị hôn phu bạo chúa hơn 3 tiếng đồng hồ mà đã bị ảnh hưởng ghê gớm như vậy rồi!!! “ – Trác Đình lấy lại tinh thần bắt đầu châm chọc.

“ Sống dưới trướng bạo chúa thì phải trở thành gian thần thôi!!! “ – Đường Tâm nháy mắt tinh nghịch nhìn Trác Đình rồi mỉm cười nói.

“ Trời a, Đường Tâm nhà ta đã lột xác thành con hồ ly chỉ sau một đêm! … Sự tiến hóa của cậu diễn ra thần tốc thật! “ – Trác Đình bật cười nháy mắt khen ngợi.

“ Quá khen!!! “ – Đường Tâm lườm Trác Đình rồi tỉnh bơ đáp trả.

Hai cô lên dây cót tinh thần cho nhau rồi gom sách vở đi xuống phòng khách gặp hai vị gia sư “ thân ái “.

Hai vị gia sư  “ hết mình vì sự nghiệp giáo dục “ kia đang ngồi trò chuyện với ba Tần và mẹ Tuệ về việc học hành của hai cô. Nghe hai anh nói Trác Đình và Đường Tâm nếu cố gắng học tập như bây giờ thì khả năng thi đậu như nguyện vọng rất cao làm hai vị phụ huynh nào đó tinh thần phấn khởi bay cao như diều gặp gió. Mẹ Tuệ vì cảm động trước sự nhiệt tình giúp đỡ hai cô con gái nhà mình ôn thi của hai anh mà thay đổi cách xưng hô, thân thiết gọi Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong là “ con “ như người trong nhà.

Trác Đình và Đường Tâm vừa ôm tập bước xuống phòng khách khi nhìn thấy cảnh tượng một nhà hòa hợp thân thiết như vậy thì rất ngạc nhiên. Hai cô đưa mắt nhìn nhau rồi nhíu mày suy nghĩ : “ Hai tên ôn thần kia đã cho ba mẹ hai cô uống thuốc gì rồiiii? “

Nhìn thấy Trác Đình và Đường Tâm ôm tập sách đứng chờ, ba Tần và mẹ Tuệ vui vẻ nhường chỗ cho bốn thầy trò ôn thi. Trước khi đi lên phòng của mình, mẹ Tuệ còn dịu dàng lên tiếng: 

“ Trưa nay gia đình bác Kỷ Hoa sẽ đến nhà mình, có cả Kỷ Đằng nữa, mấy đứa con cũng quen biết nhau hết, nếu hai con không ngại hãy ở lại dùng cơm chung với hai bác nha! “

“ Dạ, vâng ạ! “ – Hai giọng nam đồng thanh đáp.

Trác Đình và Đường Tâm trợn mắt nhìn tình huống vừa mới diễn ra rồi lắc đầu thở dài.

“ Rồi! Coi như xong! … Bữa cơm này hai cô nuốt không nổi aaaaa! “

Đợi ba Tần và mẹ Tuệ đi khuất, Đường Tâm ôm tập sách đi theo Tô Cẩn Hiên vào phòng sách. Vừa bước vào phòng sách, Đường Tâm để chồng tập sách lên cái bàn nhỏ dành cho mình rồi cô quay sang nhìn Tô Cẩn Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.

“ Tôi và anh có thể nói chuyện một lúc được không? “

“ Được! Em có chuyện gì cần trao đổi với tôi? “ – Tô Cẩn Hiên cởi áo vest để lên ghế rồi ngồi xuống, anh nhìn Đường Tâm lên tiếng hỏi.

“ … “

“ Trời aaaa! Sao động tác cởi áo vest của hắn ta lại chất như vậy chứ??? … Đường Tâm, mày không phải là sắc nữ … không được chết vì mỹ sắc aaaaaaaa! “ – Tiếng lòng Đường Tâm tha thiết kêu gào.

Một lúc sau Đường Tâm mới lấy lại bình tĩnh lên tiếng nói:

“ Hôm nay chúng ta nghỉ học một buổi được không? “ – Đường Tâm rụt rè lên tiếng.

“ Lý do? “ – Bạo chúa lạnh lùng hỏi.

“ Lát nữa có khách, bây giờ ngồi học cũng không được bao nhiêu. Sau bữa trưa tôi sẽ làm bài, làm xong sẽ chụp hình gửi cho anh kiểm tra! “ – Đường Tâm nhỏ nhẹ thương lượng.

“ Khách của bác Tần chứ không phải khách của em, em không cần quan tâm, học xong ra ăn cơm là được! “ – Tô Cẩn Hiên lạnh lùng đáp.

“ Bây giờ gần 9h rồi, học như vậy tôi không tập trung được! Hôm nay mình nghỉ học nha! “ – Đường Tâm với tinh thần “ không thử làm sao biết được kết quả “ quyết tâm giở giọng năn nỉ.

Tô Cẩn Hiên chăm chú quan sát nét mặt của Đường Tâm một lúc mới chậm rãi lên tiếng. 

“ Hôm nay không học cũng được! Tôi cũng có việc cần trao đổi với em, em đến đây ngồi rồi chúng ta nghiêm túc nói chuyện! "

“ Dạ! “ – Đường Tâm đáp rồi kéo ghế ngồi đối diện Tô cẩn Hiên chờ anh lên tiếng.

“ Vì sao em lại muốn thi vào trường y? “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm nghiêm túc hỏi.

“ Vì tôi học những môn tự nhiên giỏi hơn những môn xã hội! … Với lại thi vào trường y nếu cố gắng hết sức còn có thể được nhận học bổng! … Làm bác sĩ nguy cơ thất nghiệp cũng rất thấp!“

“ Cuộc sống của em hiện giờ không tốt sao? “ 

“ Hiện giờ tôi sống rất tốt, ba mẹ rất yêu thương tôi … nhưng sống không mục tiêu, không sự nghiệp không phải là cuộc sống mà tôi muốn! “ –  Đường Tân vẫn nhìn vào mắt anh trả lời rõ ràng từng chữ.

“ Đó là lý do tại sao những trường mà em nghiên cứu thi vào là những trường có trao học bổng?! “

“ Vâng! “ – Đường Tâm gật đầu đáp.

“ Em có nghe qua tên học viện Karolinska Institutet ở Thụy Điển chưa? “ – Tô Cẩn Hiên đan hai bàn tay vào nhau, anh nhìn Đường Tâm ôn hòa hỏi.

Vừa nghe tên học viện anh nói, đôi mắt đen láy của Đường Tâm đã lóe lên một tia sáng lấp lánh … Làm sao mà cô không biết? Đó là học viện y khoa hàng đầu thế giới, là niềm mơ ước của tất cả sinh viên y khoa… cũng từng là ước mơ mà cô không có điều kiện thực hiện …! “ Tôi từng lên mạng tìm hiểu về học viện này vì nơi đó là niềm mơ ước của bất cứ sinh viên nào có quyết tâm theo học ngành y! “ – Đường Tâm khẽ chớp rèm mi dày của mình đè nén cảm xúc đang dâng trào.

“ Em có muốn bước chân vào ngôi trường đó không? “ - Tô Cẩn Hiên nhẹ giọng hỏi.

“ Tôi có khả năng đó sao? … Học phí ở trường đó vô cùng đắt đỏ, tôi không muốn ba mẹ tốn quá nhiều tiền lo cho việc học của tôi! … Học ở đâu cũng như nhau thôi, chỉ cần cố gắng thì học ở trường bình thường cũng có thể trở thành bác sĩ giỏi, không đúng sao? “ – Đường Tâm nhíu mày suy nghĩ rồi lên tiếng.

“ Không! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nhìn Đường Tâm

“ Nếu em không được đào tạo bài bản và kỹ lưỡng thì nghề bác sĩ là nghề có nguy cơ vướng vào vòng lao lý rất cao! Em không thể đổ lỗi cho những sự cố hay sai sót ngoài ý muốn trong lúc phẫu thuật là do em không được đào tạo kỹ càng. Vậy nên, em chỉ có một con đường: … Nếu đã thi vào trường y thì nhất định phải thi vào học viện Karolinska! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nói.

Đường Tâm ngây người nhìn anh, những gì anh nói hoàn toàn chính xác ... còn những gì cô nói với anh là những suy nghĩ của một Đường Tâm mồ côi không có gia đình, không có điều kiện…. Cô biết tất cả những điều đó nhưng cho dù là lúc trước hay bây giờ thì hai từ “ điều kiện “ là cái mà cô không có!... Lúc trước là trẻ mồ côi tất nhiên cô không có điều kiện. Còn bây giờ, tuy ba mẹ xem cô như con gái ruột mà chăm sóc … với suy nghĩ của một cô nhi thiếu thốn tình thân như cô, cô chỉ cần tình thương của ba mẹ và không muốn ba mẹ vì mình mà hao tốn tiền của …  Nhưng những lời anh vừa nói đã làm cho ngọn lửa mà bấy lâu cô cố gắng dập tắt lại nhen nhúm cháy lên trong lòng:

“ Đường Tâm! Nếu có nhiều tiền cậu có học làm bác sĩ không? “

“ Có chứ! “

“ Vẫn học để trở thành bác sĩ khoa cấp cứu à? “

“ Không! … Nếu mình có nhiều tiền mình sẽ học để trở thành bác sĩ khoa tim mạch! “

Trong đầu Đường Tâm lại hiện lên hình ảnh cô cùng Trác Đình ngồi co ro dưới mái hiên sau nhà của nhà hàng hai cô làm phục vụ để kiếm tiền đóng học phí cho năm đại học thứ 3 vào một ngày mưa bão.

Đường Tâm thở mạnh một hơi để kiềm nén cảm xúc của mình.

“ Nếu em thi đậu vào học viện Karolinska, Tập Đoàn Tô Thị sẽ đứng ra tài trợ học phí cho em trong suốt thời gian em học… “ – Tô Cẩn Hiên chậm rãi lên tiếng.

Đường Tâm như không tin vào tai mình:  ” Những gì anh nói là thật sao???...  Nhưng vướng vào anh là điều cô không muốn làm nhất trong cuộc đời đó!!! “

“ … Nhưng sau khi em học thành tài em sẽ phải làm việc cho hệ thống y tế của Tập Đoàn Tô Thị! “  – Tô Cẩn Hiên không nhanh không chậm nói tiếp.

Đường Tâm như hiểu ra vấn đề. Trường hợp này cô gặp không ít, nó nằm trong mục đào tạo và sử dụng nhân lực mà bất cứ công ty nào cũng có. Đường Tâm cắn môi tiếp tục suy nghĩ:  “ Có thể  vào học ở ngôi trường mà cô mơ ước, có thể học khoa cô thích học lại không phải lo lắng về chuyện đóng học phí … chỉ là sau này phải làm việc dưới ách thống trị của bạo chúa… Cô cũng không bị thiệt thòi gì, trở thành lính của hắn nếu yên phận không cản trở hắn đến với nữ hoàng thì cái mạng nhỏ của cô sẽ không gặp nguy hiểm! “

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cẩn thận tính toán đường đi nước bước cho tương lai, Đường Tâm đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hiên tự tin nói:

“ Nếu tôi thi đậu vào học viện Karolinska, mong anh hãy thực hiện những điều anh vừa nói! “

“ Tốt! “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười hài lòng.

“ Vợ à, em là của tôi rồi! “

Ở trong phòng sách, Đường Tâm không ngờ dù cô có tính toán kỹ đến mức nào đi nữa cũng không qua được cái đầu tinh ranh của con hồ ly đội lốp nam thần nào đó.

Ở ngoài phòng khách:

“ Hôm nay là chủ nhật anh không có việc gì để làm sao? “ – Trác Đình nhíu mày nhìn Tống Duật Phong lên tiếng hỏi.

“ Chủ nhật là ngày nghỉ, tôi không phải đi làm nên tranh thủ đến giúp em ôn tập! “ – Tống Duật Phong ôn hòa trả lời.

“ Hôm nay không học được không? Hôm khác chúng ta học bù nha! “ – Trác Đình lại biến thành con mèo nhỏ giở giọng năn nỉ.

“ Hôm nay em bận việc gì sao? “

“ Uhm, lát nữa sẽ có khách đến nhà … Nhưng vị khách này tôi không muốn gặp. Anh cho tôi nghỉ học để tôi còn có thời gian lên kế hoạch đối phó với hắn ta nữa! “  – Vẻ mặt Trác Đình như sắp quyết chiến với kẻ tử thù làm Tống Duật Phong cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“ Khách của bác Tần là kẻ thù của em sao? “ – Tống Duật Phong nhịn cười hỏi.

“ Nếu anh biết ba anh tự ý sắp đặt hôn ước của anh, người ta sắp đến nhà, anh chuẩn bị lên thớt anh sẽ làm gì? “ – Trác Đình nhìn Tống Duật Phong chu môi rồi hỏi ngược lại anh.

“ Nghiêm trọng vậy sao? Làm sao em biết người ta đến nhà bàn chuyện hôn ước? “ – Tống Duật Phong híp mắt hỏi.

“ Chính vì không biết có phải hay không nhưng xác suất việc này xảy ra không hề thấp nên tôi mới cần thời gian chuẩn bị! “

“ Em tính làm như thế nào? “

“ Người ta đến nhà bàn hôn ước nhưng nàng dâu tương lai lại là người háo sắc, lẳng lơ, vụng về, hậu đậu thì chắc không có bậc phụ huynh nào vừa ý, đúng không? “ – Trác Đình nhíu mày suy nghĩ rồi nói.

“ Uhm, chính xác là như vậy! “ – Tống Duật Phong gật đầu tán thành.

“ Anh có cho tôi nghỉ học để chuẩn bị thực hiện kế hoạch hay không? “ – Trác Đình nghiêm túc nhìn Tống Duật Phong lên tiếng hỏi.

“ Uhm! “ – Tống Duật Phong gật đầu đồng ý.

“ Cám ơn anh, hôm nay nể tình anh là người thấu tình đạt lý mà giúp đỡ tôi nên tôi quyết định xem anh không phải là người xấu! “ – Trác Đình vui vẻ nói.

Không đợi Tống Duật Phong đáp lời Trác Đình vội vàng lao người vào phòng ăn ôm ra một bình hoa rồi đặt trên chiếc bàn pha lê mà mình ngồi học sau đó cô lại xoay người chạy đến ôm thêm một bình hoa ở trên cây đàn piano quý giá đặt tiếp lên bàn. Trước cặp mắt đang chăm chú quan sát của Tống Duật Phong cô ngồi xuống sau đó không chần chừ do dự thẳng tay hủy hoại hai bình hoa xinh đẹp.

“ Tiểu thư, mấy bình hoa sáng nay cô cắm đẹp như vậy, lão gia và phu nhân rất thích sao bây giờ tiểu thư lại làm thành ra như vậy a? “ – Lý quản gia đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa, nhìn thấy tiểu thư nhà mình như cơn lốc lao xuống ôm lấy bình hoa thì nhăn mặt khó hiểu, bà đi theo cô lên phòng khách, nhìn cô hủy hoại hai bình hoa xinh đẹp mà đau lòng lên tiếng.

“ Dì Lý, dì mang bình hoa này đặt vào phòng ăn giúp con! … Ba mẹ thích ngày mai con sẽ cắm lại sau. "

Trác Đình vừa nói vừa giao bình hoa cho Lý quản gia xong lại tiếp tục công việc phá hoại hoa lá. Sau khi đặt bình hoa mới vào vị trí cũ, Trác Đình như nhớ ra điều gì đó cô vội co giò phóng đến phòng sách gõ cửa.

“ Cộc…cộc…cộc! “

Khi vừa nhìn thấy người mở cửa là Đường Tâm, Trác Đình lập tức kề vào tai cô nói nhỏ, Đường Tâm nghe xong gật đầu rồi chạy đến bình hoa để trong phòng sách ra tay cắm lại bình hoa theo phong cách mất thẩm mỹ nhất có thể.

Đường Tâm làm xong cũng xoay người chạy đi giúp Trác Đình thực hiện kế hoạch.

Tô Cẩn Hiên lấy áo vest của mình rồi bước ra phòng khách ngồi cùng Tống Duật Phong xem hai con cún nhỏ chạy tới chạy lui vừa làm việc vừa ra sức phá hoại ví dụ như Trác Đình giúp dì lý cắt tỉa rau củ thành những hình thù quái dị, Đường Tâm thì sắp xếp bàn ăn một cách lộn xộn, thậm chí cô còn mang những chiếc bánh sáng nay vừa làm chạy lên phòng của mình cất giấu…

Tống Duật Phong nhìn ra phía ngoài cổng thấy một chiếc xe hơi sang trọng đang đỗ trước cổng liền lên tiếng gọi: 

“ Đình Đình, khách đến rồi! “

Trác Đình cùng Đường Tâm từ trong nhà bếp phóng ra, Trác Đình vội ngồi vào vị trí của mình, Đường Tâm lao vào phòng sách gom tập vở chạy ra rồi bày lung tung trên bàn học, cô thở mạnh một hơi sau đó ngồi xuống lật tập và bắt đầu nhập vai học sinh IQ thấp bằng cách vừa cắn bút vừa vò đầu bứt tóc.

Trác Đình nhìn Tống Duật Phong tha thiết nói:

“ Anh giúp tôi với! Anh hãy tạo tư thế của một nam thần tượng đi, tôi sẽ làm fan girl của anh! “

Tống Duật Phong mỉm cười cầm lấy cuốn sách rồi bày ra vẻ mặt cùng tư thế giáo sư trong truyền thuyết của mình. Nhìn anh bây giờ Trác Đình không cần diễn cũng rất nhập vai làm một sắc nữ chính hiệu.

Đường Tâm vì nhịn cười làm khuôn mặt của cô hơi ửng hồng trông vô cùng đáng yêu. Tô Cẩn Hiên nhìn vẻ mặt của cô xong lại lắc đầu mỉm cười rồi nhìn xuống cái Macbook trên tay bắt đầu làm việc. Đường Tâm đang cắn bút vô tình ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hiên, nhìn xong cô bất tri bất giác lại noi gương Trác Đình nhà cô nhập vai sắc nữ.

Khi ba Tần và mẹ Tuệ từ phòng của mình đi xuống phòng khách để đón khách cùng lúc đó ba vị khách sang trọng từ ngoài cửa bước vào, đập vào mắt mọi người là hai vị thiếu niên tổng giám đốc danh tiếng lẫy lừng đang ngồi làm việc còn hai vị tiểu thư háo sắc lẳng lơ tai tiếng ngập đầu lại không lo học hành chỉ lo ngắm nhìn mỹ nam.

Kỷ phu nhân nhìn thấy Trác Đình và Đường Tâm trong bộ dạng này thì nhíu này tỏ ý không vừa lòng cùng chán ghét, Kỷ lão gia cùng Kỷ Đằng thì cười khẩy rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt hòa nhã vốn có. Gia đình nào đó không hề biết rằng những cử chỉ và biểu hiện vừa rồi của họ không qua khỏi ánh mắt tinh tường của ba Tần, Tô Cẩn Hiên cùng Tống Duật Phong.

Ba Tần lên tiếng mời ba vị khách mới đến vào thư phòng nói chuyện, mẹ Tuệ cũng theo mọi người vào phòng sách, lúc này Trác Đình và Đường Tâm mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. Trác Đình nhìn Tống Duật Phong vội vàng hỏi:

“ Phản ứng của ba người kia như thế nào? “

“ Phản ứng hóa học diễn ra rất tốt! “

“ Uhm, coi như bước thứ nhất đã xong! Ấn tượng đầu tiên là ấn tượng khó phai! “ – Trác Đình hài lòng nói.

“ Chút nữa ăn cơm cậu tính làm gì? Lại diễn vai sắc nữ ngắm Kỷ Đằng sao? “ – Đường Tâm nhìn Trác Đình nghiêm túc hỏi.

“ Cậu tưởng diễn vai sắc nữ dễ lắm sao? Mỹ nam cũng phải hợp khẩu vị mới thưởng thức được! “ – Trác Đình lên giọng đáp.

“ Vậy xem ra tôi rất hợp khẩu vị của em!? “ – Tống Duật Phong nheo mắt nhìn Trác Đình.

“ … “  

Tống Duật Phong vừa nói xong, Tô Cẩn Hiên ngẩng đầu nheo mắt nhìn Đường Tâm. Đường Tâm lập tức làm lơ anh mà quay sang nhìn Trác Đình.

“ Hai anh có ở đây dùng cơm chung với nhà tôi không? “ – Trác Đình quyết định đánh trống lảng, cô nhìn Tô Cẩn Hiên rụt rè hỏi.

“ Chúng tôi sẽ đi về trước! “ – Hai giọng nam cùng lên tiếng. Nói xong hai anh bước đến phòng sách gõ cửa rồi vào trò chuyện với mọi người trong phòng một lúc lâu sau mới ra về. Trước khi về, Tống Duật Phong cúi đầu nói khẽ vào tai Trác Đình:

“ Em yên tâm đi! Em không có hôn ước gì với Kỷ gia đâu! “ – Nói xong anh mỉm cười nháy mắt với Trác Đình rồi vui vẻ cất bước ra về. 

Tống Duật Phong chỉ nói với Trác Đình câu đầu mà không nói với Trác Đình câu sau: 

“ ….. Vì vị hôn phu của em bây giờ là tôi! “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện