Tô Cẩn Hiên sau khi khóa phòng bệnh của ba Tần nhanh chóng bước nhanh đến chỉ đạo cho nhóm người đi theo mình hỗ trợ cho nhóm của Tống Duật Phong truy bắt những tên đàn em của Lăng Ngạo vừa bỏ chạy, tình hình chiến sự đã được Tống Duật Phong trấn áp một cách vô cùng xuất sắc. Lúc này Tô Cẩn Hiên mới quét mắt tìm kiếm Tống Duật Phong, rất nhanh anh nhìn thấy tên hồ ly quý tộc kia đang đứng khoanh tay trước cửa một căn phòng bệnh đang chăm chú nhìn vào bên trong, Tô Cẩn Hiên lập tức nhận ra theo sơ đồ bố trí khu vực hành động thì căn phòng đó chính là phòng bệnh của Đường Tín, Tô Cẩn Hiên không biết có phát sinh tình huống nào bất thường hay không nên vội vàng tiến đến gần chỗ Tống Duật Phong đang đứng. Tô Cẩn Hiên bước đến gần Tống Duật Phong, chưa kịp mở miệng lên tiếng hỏi đã thấy Tống Duật Phong đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho anh đừng lên tiếng. Tô Cẩn Nhiên đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng, lúc này ngoài Đường Tín đang nằm trên giường bệnh ra còn có thêm hai người, một nam một nữ, người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế xếp, khuôn mặt nghiêm nghị im lặng đưa cánh tay trái bị rách một mảng da thịt khá sâu của mình ra để cho cô gái khoác chiếc áo bloose trắng cẩn thận dùng nhíp và chỉ khâu y tế khâu lại vết thương cùng vẻ mặt vô cùng hài lòng. Người thanh niên đó lại chính là Trình Hạo Thiên, còn cô gái tóc ngắn ngang cổ, khuôn mặt xinh xắn mặc chiếc áo sơmi màu xanh bạc hà, quần kaki thun màu đen khoác áo bloose kia không ai khác chính là cô em họ Nhan Ngọc của mình liền nheo mắt nhìn sang Tống Duật Phong như muốn hỏi anh: ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Tống Duật Phong hiểu ý vỗ vai Tô Cẩn Hiên ra hiệu cho anh đi theo mình, cả hai bước đi đến một góc hành lang rồi dừng lại, lúc này Tống Duật Phong mới chậm rãi lên tiếng:

“ Sau khi ra hiệu cho đội của mình bắt đầu hành động mình đã phát hiện trong phòng bệnh của Đường Tín có dấu hiệu bất thường, mình dùng thẻ mở khóa vào phòng liền nhìn thấy Đường Bảo Nhi đang dùng một chiếc gối đè lên mặt Đường Tín, muốn làm ông ta ngộp thở, mình lao đến ngăn cản rồi đánh ngất cô ta sau đó kéo cô ta vào phòng vệ sinh khóa cửa nhốt lại … đang lúc mình quan sát thế trận giữa hai bên để tìm đường chạy đến chỗ cậu đã sắp xếp đội bác sĩ cứu thương nhờ sự trợ giúp thì đã nhìn thấy Hạo Thiên nắm tay Nhan Ngọc kéo cô bé đi vào! … Cũng may Nhan Ngọc kịp thời tiến hành cấp cứu nên tình trạng của Đường Tín mới ổn định lại đó! “

“ … Con nhóc đó sao lại lởn vởn ở khu vực này được? “ – Tô Cẩn Hiên nhíu mày lẩm bẩm.

“ … Hình như đi lạc … bị Hạo Thiên phát hiện, cậu ấy nghi ngờ là tay chân của Lăng Ngạo trà trộn vào bệnh viện giả làm nhân viên nên mới túm áo kéo vào trong này! “ – Tống Duật Phong cười tủm tỉm trả lời.

“ … “

“ … Tình huống mà mình vừa nhìn thấy là như thế nào? “ – Tống Cẩn Hiên lắc đầu ngán ngẩm chuyển đề tài.

“ … Thì sau khi xem Hạo Thiên như trợ lý mà sai bảo, em họ nhà cậu lại nhìn thấy lớp băng vải trên tay cánh tay cậu ấy bị thấm máu nên nổi máu nghề nghiệp đè vết thương trên tay cậu ấy ra khâu lại … Công nhận Hạo Thiên chịu đau hay thật! … Bị khâu sống như vậy mà vẫn không hé răng kêu một tiếng! “

“ … “

“ Mình và cậu lập tức tập trung những người còn lại hộ tống ba Tần, mẹ Tuệ và Đường Tín đến một khu vực an toàn khác rồi tiến hành đợt hành động tiếp theo! “ – Tô Cẩn Hiên nhanh chóng triển khai hành động kế tiếp.

“ … Cậu đến giúp Hạo Thiên ra tay thu phục tiểu yêu tinh kia đi! … Mình sẽ vào phòng thông báo cho Đình Đình “ – Tống Duật Phong vội vàng phân chia công việc.

“ … Cậu nghĩ tên oắt con vắt mũi chưa sạch kia có đủ năng lực làm khó được cậu ấy hay sao? … “ – Tô Cẩn Hiên mím môi nheo mắt nhìn Tống Duật Phong lên tiếng. Tuy nói như vậy nhưng sau khi dứt lời anh xoay người rảo bước đi về phía phòng bệnh của Đường Tín với bộ dáng không khác gì một vị thượng thần chuẩn bị thu phục một tên tiểu yêu tép riu.

Tống Duật Phong đưa mắt nhìn theo Tô Cẩn Hiên, anh nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng đi đến phòng bệnh của ba Tần thông báo kế hoạch tiếp theo cho Trác Đình.

Tống Duật Phong vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Đình Đình nhà anh mặt mũi sưng húp, nước mắt tèm lem lập tức đi đến bên cạnh xoa đầu cô dỗ dành sau đó mới cất tiếng hỏi:

“ Đình Đình, đã xảy ra chuyện gì vậy? … Sao em và Đường Tâm nhìn không khác gì hai con mèo mướp như vậy? “

“ … Em và Đường Tâm vừa nhìn thấy ba mẹ có phản ứng đó! … Ba mẹ tụi em sẽ nhanh tỉnh lại thôi đúng không anh? “ – Trác Đình nắm tay Tống Duật Phong vui mừng nói, trong đáy mắt toàn là ánh sáng.

“ … Thật vậy à! … Ba mẹ có tín hiệu như vậy thật sự rất đáng mừng! … Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng chuyển ba mẹ đến khu vực an toàn, bọn anh đã bố trí người bảo vệ để đảm bảo an ninh tối đa cho ba mẹ và Trác Việt rồi! … Sau khi chúng ta xử lý lão sói già Lăng Ngạo xong sẽ tập trung toàn bộ sức lực giúp ba mẹ nhanh chóng tỉnh lại. “ – Tống Duật Phong vuốt tóc Trác Đình, anh mỉm cười nói.

“ Dạ! “ – Trác Đình ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trác Đình, Đường Tâm cùng Tống Duật Phong nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh rồi cùng nhóm của Tô Cẩn Hiên, Trình Hạo Thiên và một cô bác sĩ trẻ tuổi đẩy ba chiếc giường bệnh đến khu vực điều trị bằng thiết bị tối tân. Trong khu vực sảnh điều trị lúc này đã có một tổ các bác sĩ và y tá được Tô Cẩn Hiên đặc biệt tin tưởng giao nhiệm vụ, đứng tập trung chờ đợi.

Nhóm người Trác Đình vừa đẩy ba chiếc giường bệnh vào trong sảnh đã nhìn thấy nhóm Sở Trường Hy, Lâm Doanh, Đường Tư Thần và Diệp Hân tiến vào, trên tay Lâm Doanh cậu bé Trác Việt không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy đang ư e ngọ nguậy tự chơi đùa trong lòng của cô, điệu bộ rất thoải mái. Trác Đình vội vàng chạy đến bế Trác Việt giúp Lâm Doanh nhưng dường như cậu bé đã quen làm ổ trong lòng của Lâm Doanh rồi nên khi Trác Đình nhận cậu bé từ tay Lâm Doanh, cậu bé dang rộng hai cánh tay ngắn ngủn của mình về phía Lâm Doanh òa khóc.

Lâm Doanh nhìn thấy hành động siêu cấp đáng yêu này của Trác Việt, bản năng gà mẹ trỗi dậy mạnh mẽ, cô bước một chân lên, đưa hai tay ra hiệu cho Trác Đình giao cậu bé lại cho mình thì sau lưng áo lại bị một bàn tay kéo lại.

“ Tay em hết tê rồi à? “ – Sở Trường Hy nhìn Lâm Doanh bình thản hỏi.

“ … “ 

Tô Cẩn Hiên vừa nghe điện thoại xong, anh tiến về phía cả nhóm đang đứng, dứt khoát ôm cậu bé Trác Việt đang khóc oa oa trên vai Trác Đình đặt vào lòng cô bác sĩ trẻ đang đứng im lặng gần đó cất giọng phân phó:

“ Nhan Ngọc! Ở đây giao lại cho em! … Em biết phải làm gì rồi đúng không? “ 

“ … Em chỉ mới vào bệnh viện làm việc được ba ngày … trọng trách nặng nề này em không dám nhận! “ – Nhan Ngọc lí nhí nói.

“ Hửm? “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn cô hắng giọng.

“ Vâng thưa viện trưởng Tô, tôi sẽ cố gắng hết sức! “ – Nhan Ngọc lập tức đánh hơi được mùi nguy hiểm vội đứng thẳng người nghiêm túc nói to.

“ Uhm! “ – Tô Cẩn Hiên hài lòng gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang những người còn lại, vẻ mặt bình thản như một màn vừa rồi chưa hề xảy ra lên tiếng nói:

“ Chúng ta lập tức di chuyển đến khu vực cổng C, đội phụ trách canh gác khu vực trên vừa báo cáo đã nhìn thấy lão già kia cùng vài tên đàn em còn sót lại đang di chuyển về phía cổng chuẩn bị rút lui! “

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Tô Cẩn Hiên gật đầu đồng ý. Đường Tâm, Trác Đình, Lâm Doanh và Diệp Hân khẽ thở phào một hơi: Xem ra trận chiến lần này của bọn họ đã dần đi đến hồi kết rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện