Tô Cẩn Hiên bước đến bên cạnh lão sói già Lăng Ngạo đưa hai ngón tay lên cổ lão ta kiểm tra mạch tượng, xác định lão ta đã chết mới vẫy tay ra hiệu cho đội bảo vệ khu vực cổng nhanh chóng tiến đến dọn dẹp hiện trường. Tô Cẩn Hiên bước đến bên cạnh Tống Duật Phong, Trình Hạo Thiên và Đường Tư Thần thảo luận và phân công nhiệm vụ cuối cùng trước khi chính thức khép lại kế hoạch.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong chỉ kịp trao cho Đường Tâm và Trác Đình một ánh mắt cùng một cái gật đầu ra hiệu rồi cất bước chạy nhanh vào khu vực trung tâm bệnh viện. Trình Hạo Thiên trước khi rời khỏi đã kịp thời nắm cổ áo của tên Kỷ Đằng suýt chết vì mê gái kia lôi hắn ta đi theo.
Lúc này, Đường Bảo Nhi như vừa mới định thần lại được, hai bàn tay nắm chặt khẩu súng dần nới lỏng, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, cả người cô ta cứng đờ vô lực ngã ngồi xuống nền xi măng lạnh ngắt sau đó ôm mặt bật khóc.
Những ngọn đèn đường gần đó tỏa ánh sáng vàng nhạt làm cho bóng hình phản chiếu Đường Bảo Nhi như bị kéo dài ra, bao trùm lấy cô ta lúc này là một sự cô độc.
Trác Đình đứng im lặng nhìn về phía Đường Bảo Nhi, bồi hồi suy nghĩ: Ngay từ khi biết mình lọt vào thế giới hư cấu của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà nữ chính không ai khác là cô gái lúc này đang ôm mặt ngồi khóc nức nở ở đằng kia, cô đã tự hỏi mình và Đường Tâm đã làm những chuyện thất nhân ác đức gì để phải chịu sự trừng phạt như vậy? … Cô trăm tính ngàn tính, tìm mọi cách để được sống thật lâu, để được cảm nhận cuộc sống hạnh phúc khi có ba có mẹ thật nhiều, … rồi cô cũng biết yêu, lại thêm một lần nữa cô quyết định dùng hết tất cả những gì mình có mà đương đầu với thử thách chỉ với một mục đích duy nhất là có thể cùng những người cô yêu thương sống một cuộc sống hạnh phúc … chính cô cũng không hề nhận ra vận mệnh của cuộc đời mình đang từ từ thay đổi từ những quyết định ấy! … Cô loay hoay né tránh phiền phức để được sống rồi lại mở lòng mình ra để tin tưởng, kiên định bước về phía hạnh phúc! … Chung quy cũng bởi vì hai từ “ hạnh phúc “ mà ra … Cô gái trước mặt cô lúc này cũng không khác gì cô, cô ta chỉ khác cô ở một điểm mấu chốt là cô ta đã lựa chọn sai mục đích để phải nhận lấy trái đắng cho bản thân.
Trác Đình đang miên man suy nghĩ lại nghe bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng có phần hơi khàn khàn vì kiềm nén cảm xúc của Đường Tâm:
“ Đình Đình! … Nếu người đang ngồi khóc ở đằng kia là mình thì mọi chuyện sẽ như thế nào? … Có phải mình đã quá may mắn rồi đúng không? … “
Trác Đình ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Tâm lắc đầu đáp lời:
“ Mình tin nếu cậu có xui xẻo sắm vai của cô ta cậu cũng sẽ không có những lựa chọn sai lầm giống như cô ta! … Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục! … Cô ta không phải không có được tất cả mọi thứ cô ta khao khát … nhưng cô ta lại chấp nhất một ý niệm trả thù để rồi cô ta bị nó che mắt dắt đi! … Cậu nhìn Đường Tư Thần mà xem, anh ấy cũng có khác gì Đường Bảo Nhi đâu, cũng là một con rối sống trong sự xảo trá lọc lừa của lão già kia từ khi còn nhỏ, cũng từng làm không ít chuyện xấu nhưng tại sao anh ấy lại không bị những sai lầm đó nhấn chìm? … Mấu chốt chính là ở đây … “ – Trác Đình đưa bàn tay của mình nhẹ nhàng đặt lên trái tim của Đường Tâm, ánh mắt hấp háy ánh sáng của những ngọn đèn đường rồi trở nên lung linh đến mức kỳ lạ.
“ Đường Tâm, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung nữa! … Cho dù cậu trở thành ai hay làm bao nhiêu chuyện sai trái đi nữa mình cũng sẽ không để cậu giống như cô ta cô độc ngồi ở nơi đó mà khóc như vậy đâu! “ – Trác Đình nắm chặt bàn tay của Đường Tâm nghiêm túc nói.
Đường Tâm đưa tay gạt dòng nước mắt, khịt khịt mũi kiềm nén xúc động rồi bày ra bộ mặt thất vọng lên tiếng:
“ … Vừa rồi mình còn tính khen cậu lúc này thường xuyên ở bên cạnh Duật Phong ăn nói càng lúc càng sâu sắc … nhưng sau khi nghe cậu nói câu sau mình nghiêm túc rút lại lời khen kia … cậu vẫn là con gà mái mẹ bao che khuyết điểm của mình mà thôi! … Không lột xác thành phượng hoàng được! “
“ … Gà mái mẹ hay phượng hoàng không phải đều có tên gọi chung là gia cầm hay sao??? … “ – Trác Đình hất mặt tỉnh rụi đáp trả.
“ Ồ, Trác tiểu thư thật am hiểu môn sinh vật! “ – Đường Tâm gật gù khen ngợi.
Trác Đình không lên tiếng đáp trả chỉ mỉm cười khoác vai Đường Tâm, nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía Đường Bảo Nhi rồi cùng cô đứng im lặng quan sát hành động tiếp theo của Đường Tư Thần.
Đường Tư Thần đứng suy nghĩ một lúc thật lâu mới kiên định nhấc chân tiến về phía Đường Bảo Nhi đang ngồi khóc. Anh nửa ngồi nửa quỳ nắm lấy một bàn tay của cô ta đặt vào đó một chiếc khăn tay rồi chân thành lên tiếng:
“ … Trên thế gian này không có bất cứ con đường nào mang tên là đường cùng! … Quan trọng cô có muốn từ bỏ con đường mình đang đi để rẽ sang một con đường khác hay không mà thôi! … Cô có thể đánh mất tất cả mọi thứ … nhưng có một thứ cô tuyệt đối không thể đánh mất: đó chính là bản thân cô! “
Đường Tư Thần nói xong liền trở người đứng dậy, một tay đút vào túi quần, hít một hơi thật sâu rồi xoay người bước về phía khu vực trung tâm của bệnh viện để hỗ trợ đồng đội thu dọn hiện trường mà không để ý phía sau anh có tận năm cặp mắt đang chăm chú dõi theo bóng lưng của anh … nhìn anh tiến về nơi bình minh vừa ló dạng.
Trác Đình nháy mắt tinh nghịch với Đường Tâm, cả hai trao cho nhau nụ cười rạng rỡ rồi khoác vai nhau bước theo hướng Đường Tư Thần vừa đi.
“ … Cậu còn muốn đứng đây đến khi nào nữa? … “ – Lâm Doanh nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Diệp Hân gian tà lên tiếng hỏi.
“ … Cậu nói xem mình nên bắt đầu kế hoạch làm cho người đàn ông kia trở thành người đàn ông của mình từ đâu? … “ – Diệp Hân nghiêm túc nhìn Lâm Doanh hỏi ngược lại.
Lâm Doanh hí hửng khoác vai Diệp Hân vừa đi vừa nói nhỏ:
“ … Muốn biến anh ta thành con rể của ba cậu mới khó chứ biến anh ta thành người đàn ông của cậu thì đơn giản hơn nhiều … “
Mọi người kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi khu vực vừa diễn ra một màn đấu súng kịch liệt và cũng chính tại nơi đây một bi kịch tồn tại hai mươi mấy năm trời cuối cùng đã kết thúc.
Đường Bảo Nhi vẫn ngồi im lìm bất động, trong đầu cô lúc này, thước phim của chính cuộc đời cô chầm chậm được chiếu lại …
***
Sau khi Tô Cẩn Hiên bố trí lại bệnh viện, Tống Duật Phong và Sở Trường Hy kiểm tra quân số và tính toán tổng thiệt hại xong cả nhóm mới chính thức được giải tán. Trác Đình và Đường Tâm vẫn ở lại bệnh viện, sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời này hai cô vẫn chưa thể thực hiện được…
Trác Đình ngồi bên cạnh giường cầm tay ba Tần thủ thỉ kể cho ba Tần nghe những chuyện vừa liên tiếp xảy ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây. Đường Tâm lại ngồi vuốt ve bàn tay mềm mại của mẹ Tuệ thỉnh thoảng lên tiếng trêu đùa Trác Đình để khuấy động không khí. Cậu bé Trác Việt trải qua sự kiện lần này đã được các bác sĩ khoa nhi cẩn thận kiểm tra và nhất trí đồng ý cho cậu thoát cảnh phải nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt, đang ư e trong chiếc nôi đặt kế bên giường mẹ Tuệ như muốn góp phần vào câu chuyện.
Trác Đình gần như cả một tuần liền không hề chợp mắt, kể xong câu chuyện dài, cô mệt mỏi gục đầu xuống giường của ba Tần đang nằm chuẩn bị thiếp đi … bỗng nhiên Trác Đình cảm thấy trên đầu mình có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên rồi khẽ khàng vỗ về.
Trác Đình nghĩ mình đang nằm mơ, cô vẫn nhắm chặt mắt nhưng nước mắt đã lả chã tuôn rơi rồi kéo theo sau là tiếng nấc ngẹn ngào.
Đường Tâm vừa xoay người đứng lên đắp lại chiếc mền nhỏ lên người Trác Việt, làm xong cô lại ngồi xuống nắm tay mẹ Tuệ chuẩn bị ngồi ôm tay mẹ ngủ như mọi khi vẫn thường làm, nhìn thấy Trác Đình úp mặt xuống giường khóc thút thít cô vội buông bàn tay của mẹ Tuệ ra, tính bước đến vỗ về Trác Đình thì bất ngờ bàn tay cô vừa buông ra lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô. Đường Tâm không dám cử động, cô chỉ cố gắng nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay đó của mẹ, bả vai run run, bật khóc.
Trác Đình và Đường Tâm cứ mê luyến cảm giác được ba mẹ thương yêu vỗ về như ngày nào mà không chịu ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt của ba Tần và mẹ Tuệ nên không phát hiện được rằng trên hai khuôn mặt hiền từ đó không biết từ lúc nào đã được ánh nắng của buổi sáng sưởi ấm làm cho nước da của họ ửng hồng, hai cặp mắt lúc này cũng long lanh chứa đầy ánh sáng.
Lực vỗ về trên đầu Trác Đình mỗi lúc một rõ ràng làm cô bừng tỉnh. Trác Đình ngồi bật dậy, lập tức đứng lên, đưa cặp mắt vẫn còn ngấn nước nhìn thẳng vào khuôn mặt của ba Tần … ba Tần khẽ chớp mắt nhìn Trác Đình, bàn tay vừa vỗ về cô lại run run cử động.
“ Ba ơi! … Ba ơi …! “ – Trác Đình nhào vào lòng ba Tần òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ tìm thấy.
Đường Tâm nghe tiếng Trác Đình gọi ba thảm thiết, cô quyết định lấy hết can đảm đứng dậy, bàn tay của cô vẫn không rời bàn tay mẹ Tuệ, Đường Tâm nghiêng người nhìn vào khuôn mặt mẹ Tuệ … khi nhìn thấy đôi mắt của mẹ linh động phản chiếu những tia sáng, Đường Tâm bất giác ngừng thở rồi sau đó vỡ òa trong vui sướng.
“ Mẹ ơi! … Mẹ đã tỉnh lại thật rồi! … Thật sự đã tỉnh lại rồi!!! “
Đáp lại lời cô là cái siết tay nhẹ nhàng của mẹ Tuệ.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong chỉ kịp trao cho Đường Tâm và Trác Đình một ánh mắt cùng một cái gật đầu ra hiệu rồi cất bước chạy nhanh vào khu vực trung tâm bệnh viện. Trình Hạo Thiên trước khi rời khỏi đã kịp thời nắm cổ áo của tên Kỷ Đằng suýt chết vì mê gái kia lôi hắn ta đi theo.
Lúc này, Đường Bảo Nhi như vừa mới định thần lại được, hai bàn tay nắm chặt khẩu súng dần nới lỏng, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, cả người cô ta cứng đờ vô lực ngã ngồi xuống nền xi măng lạnh ngắt sau đó ôm mặt bật khóc.
Những ngọn đèn đường gần đó tỏa ánh sáng vàng nhạt làm cho bóng hình phản chiếu Đường Bảo Nhi như bị kéo dài ra, bao trùm lấy cô ta lúc này là một sự cô độc.
Trác Đình đứng im lặng nhìn về phía Đường Bảo Nhi, bồi hồi suy nghĩ: Ngay từ khi biết mình lọt vào thế giới hư cấu của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà nữ chính không ai khác là cô gái lúc này đang ôm mặt ngồi khóc nức nở ở đằng kia, cô đã tự hỏi mình và Đường Tâm đã làm những chuyện thất nhân ác đức gì để phải chịu sự trừng phạt như vậy? … Cô trăm tính ngàn tính, tìm mọi cách để được sống thật lâu, để được cảm nhận cuộc sống hạnh phúc khi có ba có mẹ thật nhiều, … rồi cô cũng biết yêu, lại thêm một lần nữa cô quyết định dùng hết tất cả những gì mình có mà đương đầu với thử thách chỉ với một mục đích duy nhất là có thể cùng những người cô yêu thương sống một cuộc sống hạnh phúc … chính cô cũng không hề nhận ra vận mệnh của cuộc đời mình đang từ từ thay đổi từ những quyết định ấy! … Cô loay hoay né tránh phiền phức để được sống rồi lại mở lòng mình ra để tin tưởng, kiên định bước về phía hạnh phúc! … Chung quy cũng bởi vì hai từ “ hạnh phúc “ mà ra … Cô gái trước mặt cô lúc này cũng không khác gì cô, cô ta chỉ khác cô ở một điểm mấu chốt là cô ta đã lựa chọn sai mục đích để phải nhận lấy trái đắng cho bản thân.
Trác Đình đang miên man suy nghĩ lại nghe bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng có phần hơi khàn khàn vì kiềm nén cảm xúc của Đường Tâm:
“ Đình Đình! … Nếu người đang ngồi khóc ở đằng kia là mình thì mọi chuyện sẽ như thế nào? … Có phải mình đã quá may mắn rồi đúng không? … “
Trác Đình ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Tâm lắc đầu đáp lời:
“ Mình tin nếu cậu có xui xẻo sắm vai của cô ta cậu cũng sẽ không có những lựa chọn sai lầm giống như cô ta! … Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục! … Cô ta không phải không có được tất cả mọi thứ cô ta khao khát … nhưng cô ta lại chấp nhất một ý niệm trả thù để rồi cô ta bị nó che mắt dắt đi! … Cậu nhìn Đường Tư Thần mà xem, anh ấy cũng có khác gì Đường Bảo Nhi đâu, cũng là một con rối sống trong sự xảo trá lọc lừa của lão già kia từ khi còn nhỏ, cũng từng làm không ít chuyện xấu nhưng tại sao anh ấy lại không bị những sai lầm đó nhấn chìm? … Mấu chốt chính là ở đây … “ – Trác Đình đưa bàn tay của mình nhẹ nhàng đặt lên trái tim của Đường Tâm, ánh mắt hấp háy ánh sáng của những ngọn đèn đường rồi trở nên lung linh đến mức kỳ lạ.
“ Đường Tâm, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung nữa! … Cho dù cậu trở thành ai hay làm bao nhiêu chuyện sai trái đi nữa mình cũng sẽ không để cậu giống như cô ta cô độc ngồi ở nơi đó mà khóc như vậy đâu! “ – Trác Đình nắm chặt bàn tay của Đường Tâm nghiêm túc nói.
Đường Tâm đưa tay gạt dòng nước mắt, khịt khịt mũi kiềm nén xúc động rồi bày ra bộ mặt thất vọng lên tiếng:
“ … Vừa rồi mình còn tính khen cậu lúc này thường xuyên ở bên cạnh Duật Phong ăn nói càng lúc càng sâu sắc … nhưng sau khi nghe cậu nói câu sau mình nghiêm túc rút lại lời khen kia … cậu vẫn là con gà mái mẹ bao che khuyết điểm của mình mà thôi! … Không lột xác thành phượng hoàng được! “
“ … Gà mái mẹ hay phượng hoàng không phải đều có tên gọi chung là gia cầm hay sao??? … “ – Trác Đình hất mặt tỉnh rụi đáp trả.
“ Ồ, Trác tiểu thư thật am hiểu môn sinh vật! “ – Đường Tâm gật gù khen ngợi.
Trác Đình không lên tiếng đáp trả chỉ mỉm cười khoác vai Đường Tâm, nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía Đường Bảo Nhi rồi cùng cô đứng im lặng quan sát hành động tiếp theo của Đường Tư Thần.
Đường Tư Thần đứng suy nghĩ một lúc thật lâu mới kiên định nhấc chân tiến về phía Đường Bảo Nhi đang ngồi khóc. Anh nửa ngồi nửa quỳ nắm lấy một bàn tay của cô ta đặt vào đó một chiếc khăn tay rồi chân thành lên tiếng:
“ … Trên thế gian này không có bất cứ con đường nào mang tên là đường cùng! … Quan trọng cô có muốn từ bỏ con đường mình đang đi để rẽ sang một con đường khác hay không mà thôi! … Cô có thể đánh mất tất cả mọi thứ … nhưng có một thứ cô tuyệt đối không thể đánh mất: đó chính là bản thân cô! “
Đường Tư Thần nói xong liền trở người đứng dậy, một tay đút vào túi quần, hít một hơi thật sâu rồi xoay người bước về phía khu vực trung tâm của bệnh viện để hỗ trợ đồng đội thu dọn hiện trường mà không để ý phía sau anh có tận năm cặp mắt đang chăm chú dõi theo bóng lưng của anh … nhìn anh tiến về nơi bình minh vừa ló dạng.
Trác Đình nháy mắt tinh nghịch với Đường Tâm, cả hai trao cho nhau nụ cười rạng rỡ rồi khoác vai nhau bước theo hướng Đường Tư Thần vừa đi.
“ … Cậu còn muốn đứng đây đến khi nào nữa? … “ – Lâm Doanh nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Diệp Hân gian tà lên tiếng hỏi.
“ … Cậu nói xem mình nên bắt đầu kế hoạch làm cho người đàn ông kia trở thành người đàn ông của mình từ đâu? … “ – Diệp Hân nghiêm túc nhìn Lâm Doanh hỏi ngược lại.
Lâm Doanh hí hửng khoác vai Diệp Hân vừa đi vừa nói nhỏ:
“ … Muốn biến anh ta thành con rể của ba cậu mới khó chứ biến anh ta thành người đàn ông của cậu thì đơn giản hơn nhiều … “
Mọi người kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi khu vực vừa diễn ra một màn đấu súng kịch liệt và cũng chính tại nơi đây một bi kịch tồn tại hai mươi mấy năm trời cuối cùng đã kết thúc.
Đường Bảo Nhi vẫn ngồi im lìm bất động, trong đầu cô lúc này, thước phim của chính cuộc đời cô chầm chậm được chiếu lại …
***
Sau khi Tô Cẩn Hiên bố trí lại bệnh viện, Tống Duật Phong và Sở Trường Hy kiểm tra quân số và tính toán tổng thiệt hại xong cả nhóm mới chính thức được giải tán. Trác Đình và Đường Tâm vẫn ở lại bệnh viện, sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời này hai cô vẫn chưa thể thực hiện được…
Trác Đình ngồi bên cạnh giường cầm tay ba Tần thủ thỉ kể cho ba Tần nghe những chuyện vừa liên tiếp xảy ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây. Đường Tâm lại ngồi vuốt ve bàn tay mềm mại của mẹ Tuệ thỉnh thoảng lên tiếng trêu đùa Trác Đình để khuấy động không khí. Cậu bé Trác Việt trải qua sự kiện lần này đã được các bác sĩ khoa nhi cẩn thận kiểm tra và nhất trí đồng ý cho cậu thoát cảnh phải nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt, đang ư e trong chiếc nôi đặt kế bên giường mẹ Tuệ như muốn góp phần vào câu chuyện.
Trác Đình gần như cả một tuần liền không hề chợp mắt, kể xong câu chuyện dài, cô mệt mỏi gục đầu xuống giường của ba Tần đang nằm chuẩn bị thiếp đi … bỗng nhiên Trác Đình cảm thấy trên đầu mình có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên rồi khẽ khàng vỗ về.
Trác Đình nghĩ mình đang nằm mơ, cô vẫn nhắm chặt mắt nhưng nước mắt đã lả chã tuôn rơi rồi kéo theo sau là tiếng nấc ngẹn ngào.
Đường Tâm vừa xoay người đứng lên đắp lại chiếc mền nhỏ lên người Trác Việt, làm xong cô lại ngồi xuống nắm tay mẹ Tuệ chuẩn bị ngồi ôm tay mẹ ngủ như mọi khi vẫn thường làm, nhìn thấy Trác Đình úp mặt xuống giường khóc thút thít cô vội buông bàn tay của mẹ Tuệ ra, tính bước đến vỗ về Trác Đình thì bất ngờ bàn tay cô vừa buông ra lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô. Đường Tâm không dám cử động, cô chỉ cố gắng nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay đó của mẹ, bả vai run run, bật khóc.
Trác Đình và Đường Tâm cứ mê luyến cảm giác được ba mẹ thương yêu vỗ về như ngày nào mà không chịu ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt của ba Tần và mẹ Tuệ nên không phát hiện được rằng trên hai khuôn mặt hiền từ đó không biết từ lúc nào đã được ánh nắng của buổi sáng sưởi ấm làm cho nước da của họ ửng hồng, hai cặp mắt lúc này cũng long lanh chứa đầy ánh sáng.
Lực vỗ về trên đầu Trác Đình mỗi lúc một rõ ràng làm cô bừng tỉnh. Trác Đình ngồi bật dậy, lập tức đứng lên, đưa cặp mắt vẫn còn ngấn nước nhìn thẳng vào khuôn mặt của ba Tần … ba Tần khẽ chớp mắt nhìn Trác Đình, bàn tay vừa vỗ về cô lại run run cử động.
“ Ba ơi! … Ba ơi …! “ – Trác Đình nhào vào lòng ba Tần òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ tìm thấy.
Đường Tâm nghe tiếng Trác Đình gọi ba thảm thiết, cô quyết định lấy hết can đảm đứng dậy, bàn tay của cô vẫn không rời bàn tay mẹ Tuệ, Đường Tâm nghiêng người nhìn vào khuôn mặt mẹ Tuệ … khi nhìn thấy đôi mắt của mẹ linh động phản chiếu những tia sáng, Đường Tâm bất giác ngừng thở rồi sau đó vỡ òa trong vui sướng.
“ Mẹ ơi! … Mẹ đã tỉnh lại thật rồi! … Thật sự đã tỉnh lại rồi!!! “
Đáp lại lời cô là cái siết tay nhẹ nhàng của mẹ Tuệ.
Danh sách chương