Dáng Tùy Hân nhỏ nhỏ xinh xinh, thường ngày mang giày cao gót mới có thể đạt được chiều cao bình thường của nữ giới, nhìn cũng không đến nỗi nào. Nhưng cô hai Cận thị suốt ngày chỉ ngồi 1 chỗ, ít khi chơi thể thao, động tác như vậy làm tốn rất nhiều sức lực và khó khăn. 

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng đặt được Tùy Hân vào chỗ ngồi. Cận Ngữ Ca thẳng lưng nhìn ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định, kết quả người muốn gặp thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy toàn những người lén la lén lúc. Biết rõ đó là những kẻ chật chờ ở Cận thị để tung tin lá cải, Cận Ngữ Ca cũng chỉ nhìn lướt qua liền mặc kệ, Tùy Hân chọn nơi này cũng có mục đích, hiện tại cô cũng đã khẳng định được tài năng của mình trong giới truyền thông, đang muốn thăng tiến lên làm chủ quản 1 chuyên mục của tạp chí《 đoạt kim 》. 

Đối với vấn đề này, Ngữ Ca hoàn toàn không quan tâm, hôm nay, cô ra ngoài với Tùy Hân chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra hôm đó, còn những vấn đề khác không đáng để mắt. Để Tùy Hân tùy ý chọn món, còn bản thân thì chỉ cần một ly cà phê. 

Tùy Hân nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn được thưởng thức đồ ăn ngon, Cận Ngữ Ca nhẫn nại chờ đợi, điều cần hỏi đã hỏi, không cần thiết phải lặp lại. Tùy Hân thấy Ngữ Ca ở với mình thái độ cũng không vui vẻ lắm, ăn vài miếng, liền ngẩng đầu lên. 

"Thật sự hôm đó, tôi cũng không thấy được toàn bộ sự việc." 

"Vậy nói những gì cô thấy đi." 

"Hôm đó, tôi từ phòng bên cạnh đi lên cầu thang, khi đi đến ngã rẻ chỗ cửa sổ ở lầu hai, Kiều cảnh quan sắp lên lầu ba, Khương Quỳ bắt đầu can thiệp." 

Cận Ngữ Ca nhìn Tùy Hân nói, từ chối cho ý kiến. 

"Tôi không dám đi lên tiếp, liền đứng ở nơi đó lắng nghe. Kiều cảnh quan có thể là muốn cứu ông Cận, tôi nghe thấy cô ấy nói với Khương Quỳ: nếu anh giết tôi..." Tùy Hân nói tới đây dừng lại, quan sát thái độ Cận Ngữ Ca, mới tiếp tục nói, 

"Sẽ làm Cận Ngữ Ca đau khổ cả đời." 

Ngữ Ca đang rất bình tĩnh, nghe đến câu đó, hai mắt đột nhiên mở to, dường như là khó có thể tin nhìn thẳng Tùy Hân, không một chút lịch sử liền hỏi, 

"Cái gì?!" 

"Kiều cảnh quan nói —— " 

"Được rồi cô không cần phải nói, " Cận Ngữ Ca phản ứng mâu thuẫn lập tức ngắt lời cô, sắc mặt nháy mắt trở nên rất kém, hô hấp dồn dập, ánh mắt hỗn loạn, môi và cằm đều bắt đầu run run, cực kỳ hiếm thấy thái độ luống cuống như vậy. 

Cô biết, Kiều Hiểu Kiều là vì bảo vệ Cận Ân Thái. Nhưng dù nguyên nhân gì, những lời này từ chính miệng Kiều Hiểu Kiều nói ra, đối với cô lực sát thương quá lớn. Cô hao tâm tốn sức bảo vệ cô ấy, bảo toàn chuyện tình này, kết quả sơ sẩy 1 chút là Kiều Hiểu Kiều dễ dàng nói ra câu đau khổ cả đời. 

Miễn cưỡng cười cười, giọng Cận Ngữ Ca phát run, 

"Um, cô ấy... Chính là như vậy, cô không thể nào nghĩ đến...Khi nào thì gây rắc rối với cô, lúc mới bắt đầu, tôi dường như cũng bị cô ấy làm cho giận đến phát điên.." 

Lời nói ra, như giải thích với Tùy Hân, nhưng lại có vẻ là 1 người phụ nữ hạnh phúc đang phàn nàn với người ngoài về người yêu của mình, nhưng trạng thái bây giờ của Cận Ngữ Ca nhìn không ra dáng đang vui vẻ hạnh phúc. 

Tùy Hân bình tĩnh, nhìn Cận Ngữ Ca, giọng điệu hơi khinh thường, 

"Cô cảnh sát đó, có cái gì tốt?" 

Ngữ Ca không mở mắt, bưng ly cà phê trước mặt uống một ngụm, tranh thủ điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh lại một chút. Tươi cười, giọng cười rõ ràng trên mức bình tĩnh 1 chút, 

"Có thể nói ra được điều tốt thì cũng chỉ là những biểu hiện bên ngoài. Mặc kệ cô ấy tốt hay xấu, tôi không lựa chọn ai khác." 

"Ngữ Ca, tôi cảm thấy được..." 

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Cận Ngữ Ca lại một lần nữa ngắt lời cô, "Có chuyện, hôm khác chúng ta lại nói. Thật ngại, tôi sẽ cho tài xế đưa cô về. Tôi đi trước." 

Liên tục nói, Cận Ngữ Ca như muốn thoát khỏi ngay lập tức, cầm túi xách lên và nhanh chóng rời khỏi nơi này. 

Ánh mắt Tùy Hân vẫn nhìn theo Cận Ngữ Ca, cho đến khi cô băng qua đường cái đi vào tòa nhà Cận thị, nhếch môi không cười, lắc đầu, tiếp tục nhấm nháp thức ăn ngon của mình. 

Trở lại văn phòng, Cận Ngữ Ca đóng sầm cửa, ném túi xách, hai tay chống trên bàn làm việc, cắn chặt răng, hít thật sâu, cố gắng bình phục cảm xúc, nhưng tức giận và oán hận không thể kiềm nén được. Nhìn trên mặt bàn được sắp xếp ngăn ngắn ngăn nắp, cơn giận nổi lên, vung tay gạt mạnh, tất cả giấy tờ, hồ sơ và máy tính trên bàn, toàn bộ đền bị hất xuống đất. 

Ở bên ngoài,, thư ký nghe thấy tiếng động trong phòng, tuy rằng khiếp sợ, nhưng lo lắng Cận Ngữ Ca có chuyện gì, đẩy cửa đi vào. Không đợi cô mở miệng, Cận Ngữ Ca quát lớn, 

"Đi ra ngoài!!" 

"Cận tổng..." Tiểu thư ký hoảng sợ, Cận Ngữ Ca bình thường tuy lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với cấp dưới, chứ đừng nói chi đến đập bể đồ, trạng thái này là lần đầu xuất hiện. 

"Cút đi!!" Ngữ Ca hoàn toàn tức giận, đưa lưng về phía cô, quát lớn. 

Thư ký không dám nhiều lời, nhanh chóng chạy ra ngoài. Còn lại một mình Cận Ngữ Ca trong phòng, rầu rĩ cúi đầu, không nói lời nào. 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm sau trên tạp chí xuất hiện tin lá cải Cận Ngữ Ca cùng Tùy Hân không màn đau chân, cùng nhau ra ngoài uống cà phê. 

Tại phòng làm việc tổ trọng án 3, Hoắc Bân xem xong nổi giận đùng đùng, cầm ngang tạp chí trong tay xé 2,3 mảnh rồi dùng sức ném vào sọt rác, 

"Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái trái, fxck!!" 

Vệ Kiến Đông nằm trên ghế salon nghiêng mặt nhìn hắn, 

"Aizzz! Tôi còn chưa xem! Tạp chí mới mua ahhh!" 

"Xem xem! Xem cái đầu anh!!" 

"Đội trưởng không phải đã lâu rồi không gặp, xem cái gì a?" 

Lưu Trung Bảo ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Bân, "Hôm qua, không phải cậu đi tìm tiểu Kiều sao? Thế nào?" 

"Không gặp." Hoắc Bân vuốt râu trên cằm, 

"Di động vẫn không mở, gõ cửa không ai nghe. Tôi không dám đi đến chỗ ba mẹ cô ấy hỏi thăm, lỡ cô ấy không đem chuyện bị phạt nói với gia đình, tôi đi không phải bại lộ ra sao?" 

"Đội trưởng lần này làm sao vậy? Có ý kiến gì thì gửi báo cáo, sao lại trốn tránh như vậy?" 

Vệ Kiến Đông than thở, "Dù sao Vương mập mạp cũng không phải cố tình xử phạt cô ấy, chỉ là 1 cách ngăn chặn miệng người ngoài thôi." 

"Aizz!" Lưu Trung Bảo thở dài, "Tiểu Kiều chưa trải qua thiệt thòi dạng này, lần trước tạm thời cách chức, cô ấy đã cảm thấy đủ xấu hổ, lại thêm lần này thì chịu làm sao nổi." 

"Người bây giờ ah, đều là chó điên cắn trả, Nếu Đội trưởng mặc kệ cô phóng viên kia sống chết ra sao, cam đoan hôm nay không có chuyện này." 

Võ Khoan lật tờ báo, cũng không ngẩng đầu lên. 

"Chính là, té gảy chân cùng nướng lên trời, cái nào nghiêm trọng hơn hả? Cậu nghĩ coi hôm đó trên mặt Đội trưởng nguyên cái băng gạt, nếu không vì cứu cô ấy, đã sớm thoát được." 

"Kết quả còn bị trách cứ. Kêu ai có thể bình tĩnh a? Quân lệnh không thể không nghe theo, cứu cô ấy còn trách Đội trưởng của chúng ta." 

Đại Vĩ vừa lên mạng xem đồ dùng trẻ con vừa than thở. Lần này toàn bộ nhân viên trong tổ trọng án số 3 đều đang nằm ở tổ chờ lệnh. 

"Bây giờ không phải tất cả chúng ta đều vô sự sao, Đội trưởng trước kia cũng không như vậy." 

"Quên đi, tiểu Kiều tâm tình không tốt, chúng ta thông cảm chút đi. Đợi vài ngày nữa xem sao." 

Lưu Trung Bảo lên tiếng giảng hòa, tạm thời trấn an F4. Trong lòng lẩm bẩm, lần này Kiều Hiểu Kiều về bằng đường nào đây? 

Hoan Nhan bắt Âu Dương đi tranh phong diệp quốc gia, xử lý vết sẹo khó coi trên mặt cô. Hiệu quả tuy chưa thực vừa lòng, ít nhất cũng không khó coi như trước. Mong nhớ gia đình, liền vội vàng trở về. Vậy mà trở về phát hiện Cận Ngữ Ca và Kiều Hiểu Kiều không những không tiến triển thêm gì mà còn gay gắt hơn, cô ba nhíu mày chậc lưỡi cân nhắc một hồi, phái Âu Dương đi tìm hiểu tin tức. 

Cận Ngữ Ca vì Kiều Hiểu Kiều ăn không ngon ngủ không yên, Hoan Nhan sợ cô sinh bệnh liền đem cô ra ngoài thay đổi tâm tình. Vậy mà mới vừa ngồi một lúc, Cận Ngữ Ca còn chưa nói được mấy câu, Tùy Hân như oan hồn xuất hiện. 

Chân của cô ấy đã đi cà nhắc cà nhắc được, tâm tình mới nhìn cũng sáng lạn như ánh mặt trời, cười chào hỏi Cận Ngữ Ca. Bây giờ Cận Ngữ Ca đối với cô ấy hoàn toàn vô cảm, tuy chưa tới mức thấy phiền hoặc là đáng ghét, trở lại gương mặt giả tạo trước đây, đáp khách sáo. 

Bên ngoài thời tiết rất nóng, Cận Ngữ Ca mang đôi giày cao chính phân màu be, làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn, nhỏ nhắn xinh xắn, ngồi trên ghế salon đoan đoan chính chính. Ánh mắt Tùy Hân lơ đãng đảo qua, đối với Cận Ngữ Ca hoàn toàn không quan tâm, còn vui vẻ nhiệt tình chào hỏi Hoan Nhan. Cận Hoan Nhan vốn muốn thân thiết với chị mình, thấy có người đến, buông chân ngồi thẳng, vừa trò chuyện với Tùy Hân, vừa quan sát phản ứng của chị mình. 

Cận Ngữ Ca không giống với lần trước bức thiết Tùy Hân để biết chuyện gì xảy ra, biểu hiện vô cùng lạnh nhạt, dường như cũng không nhìn cô. Tùy Hân hàn huyên vài câu, Hoan Nhan đều ha ha đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không thể nào nâng lên. Tùy Hân cầm ly nước đá lên uống một ngụm, 

"Ngữ Ca, tôi tới tìm cô là muốn nói rõ ràng chuyện lần trước." 

Cận Ngữ Ca nhìn về phía bên kia, "Không cần, chuyện của chúng tôi chính tôi sẽ giải quyết." 

"Cô không thấy rằng, cô nên dời tầm mắt từ chỗ hạn hẹp phóng ra nơi rộng lớn hơn sao?" 

Ngữ Ca nhìn về phía cô, im lặng không nói, cô ba cong cong khóe miệng cười mà như không cười, vẻ mặt vui vẻ xem kịch. 

"Trên thế giới không phải chỉ có một Kiều Hiểu Kiều, cảm tình cũng không phải một màu, không cần phải... Lãng phí toàn bộ cho một người không xứng đáng. Có lẽ, cô bước lên một bước sẽ phát hiện, thật ra, cô ấy không tốt như trong lòng cô nghĩ." 

Cách Tùy Hân nói chuyện mang phong cách tạp chí trữ tình, đặc biệt phù hợp với bản thân cô. Cận Ngữ Ca vẫn duy trì phong thái như cũ, không hề có ý đáp lại. Hoan Nhan nở nụ cười, chớp chớp mắt, đã thấy Âu Dương không biết từ khi nào thì đã đến đây, đứng ở phía sau lưng Tùy Hân, cúi đầu nhìn chằm chằm cô ấy. 

Vẻ mặt Âu Dương Thông rất ít khi nghiêm túc, hiển nhiên cô đã nghe hết tất cả những gì Tùy Hân nói. Đôi mắt nổi lên 1 ánh nhìn tàn nhẫn, cả Hoan Nhan nhìn thấy cũng sửng sốt. 

"Tùy phóng viên, cô thương thiên hại lí, không sợ bị sét đánh sao?"

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện