Bởi vì tình hình thân thể Đường Diệp quá kém nên tuy nói Đường Khải sốt ruột nhưng cũng không dám gấp rút lên đường, dọc theo đường đi còn lien tục ngừng, lúc hai người tới Tây Xuyên đã là mười ngày sau.
Nắng chiều hạ xuống, tất cả Vương Cung Tây Xuyên cũng phiếm màu vàng nhàn nhạt, hiện lên đại mạc xa vô biên và hun hút, to lớn mà lại bao la hùng vĩ.
Gia Cát đã sớm nghe Phương Hử nói về chuyện của Đường Khải và Đường Diệp, vì vậy cũng không hỏi nhiều, cực kỳ sảng khoái đáp ứng xem bệnh cho Đường Diệp.
“Đã nói trước ta đến cùng ngươi du ngoan và xem đồ đệ cơ mà.” Đoàn Tinh bất mãn vỗ bàn: “Huống hồ ngươi vừa mới khỏi bệnh!”
“Chẳng lẽ ngươi để cho ta thấy chết mà không cứu?” Gia Cát buồn cười nhìn hắn: “Không nói đến hắn đang ở tại Thịnh kinh không kịp về, dù y ở đây cũng cứu không được.”
“Độc gì mà tà môn như vậy, cần ngươi tới?” Đoàn Tinh đau lòng lại bất đắc dĩ.
“Kỳ thật ta cũng không nắm chắc.” Gia Cát lau ngân châm nhỏ: “Cố gắng thôi.”
“Nếu không ta giúp ngươi?” Đoàn Tinh ôm y từ phía sau.
“Ừ, giúp ta hóa nội lực Đường Diệp.” Gia Cát nói.
“Phế đi võ công của y?” Đoàn Tinh cả kinh.
“Ừm.” Gia Cát gật đầu: “Không có cách khác, chỉ có như vậy, ta mới gom độc trên người y lại một chỗ, sau đó nghĩ cách bức ra.”
“Nắm chắc mấy phần?” Đoàn Tinh nhíu mày.
“Ba phần.” Gia Cát xoay người nhìn Đoàn Tinh: “Thân thể y thật sự quá kém.”
“Ba phần mà ngươi vẫn thử?” Đoàn Tinh trừng to mắt.
“Nếu ta không thử, một tháng nữa y chống đỡ không nổi.” Gia Cát sờ sờ mặt Đoàn Tinh: “Lần này có thể làm ngươi vất vả rồi.”
“Với ta mà còn nói cái này?” Đoàn Tinh chọt chọt đầu y: “Một lần cuối cùng, lần này xong rồi, ta liền dẫn ngươi vào rừng sâu núi thẳm, xem ai còn có thể tìm được.”
Gia Cát cười cười, đưa tay ôm lấy cổ của hắn muốn kéo tới gần, ai ngờ miệng còn chưa chạm vào thì cửa phòng lại bị người đẩy mạnh ra.
“Tiên... Tiên sinh” Đường Khải chạy không kịp thở, cũng không có tâm tư chú ý tình hình trong phòng: “Tiểu Diệp... thổ huyết, không dừng được.”
“Ta đi xem.” Gia Cát nhanh chân chạy ra ngoài.
Đoàn Tinh xoa xoa cái mũi, mang theo cái hòm thuốc của y rồi chạy theo.
Đến phòng khách thì thấy Đường Diệp nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, khăn tay màu trắng ném trên mặt đất, phía trên tràn đầy vết máu màu đỏ đến nhức mắt.
“Vốn đang uống thuốc, đột nhiên bắt đầu ho ra máu.” Đường Khải gấp đến độ hoang mang lo sợ: “Tiên sinh, ngươi mau cứu y.”
“Đỡ y ngồi dậy.” Gia Cát cho Đường Diệp uống thuốc tục mệnh: “Đoàn Đoàn, ngươi giúp ta loại bỏ nội lực của y.”
“Hóa công?” Đường Khải sửng sốt: “Nhưng hiện tại Tiểu Diệp toàn bộ dựa vào nội lực hộ tâm mạch của ta.”
“Loại bỏ nội lực, ta nắm chắc ba phần là cứu sống y, không loại bỏ, một phần ta cũng không nắm chắc.” Gia Cát nhìn Đường Khải: “Ngươi chọn đi.”
“... Ta tin tiên sinh.” Đường Khải tâm rối thành nùi, cũng chỉ có thể bắt buộc mình bình tĩnh trở lại.
Nếu mình loạn, sao cứu được Tiểu Diệp? Đưa tay cởi áo của y, Đường Khải ôm chặt thân thể y vào trong ngực.
“Ca.” Ánh mắt suy yếu của Đường Diệp ngay cả mở cũng không được.
“Ngoan, không sao hết, ca ở cùng đệ.” Giọng nói Đường Khải run nhè nhẹ: “Ngươi không sao hết, biết không?”
Đoàn Tinh nhìn thân thể gầy yếu của Đường Diệp, nâng chưởng chậm chạp không đành lòng hạ xuống.
Một chưởng này hạ xuống, đừng nói đến nội công mười mấy năm của y sẽ mất hết, riêng đau đớn, đoán chừng cũng có thể đau muốn chết.
“Không sao đâu Đoàn Phó bảo chủ.” Đường Khải nắm chặt tay Đường Diệp: “Tiểu Diệp nhất định sẽ sống, ta tin y.”
Đoàn Tinh thở dài, hữu chưởng nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Đường Diệp.
Ánh mắt Đường Khải ngay cả nhìn cũng không dám, sợ Đường Diệp chịu không được, đoán chừng sau một nén nhang, cũng không thấy vẻ mặt thống khổ gì của Đường Diệp, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, đưa tay bắt mạch cho Đường Diệp, cảm thấy cổ nội lực cường đại đang chậm rãi chảy trong thân thể y.
Đây không phải nội lực của Tiểu Diệp... Đường Khải sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đoàn Tinh.
Trên đầu Đoàn Tinh có tầng mồ hôi lấm tấm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
“Ngươi...” Gia Cát cũng thấy bất thường, gấp đến độ thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.
Kêu hắn loại bỏ nội lực của Đường Diệp, sao hắn lại truyền nội lực của mình vào thân thể Đường Diệp?
Hơn nửa canh giờ qua đi, Đoàn Tinh rốt cục thu nội công, nâng tay lau mồ hôi trên đầu.
“Đoàn Đoàn!” Gia Cát khẩn trương xông lên bắt mạch cho hắn.
“Ta không sao.” Đoàn Tinh nhéo mũi y: “Ta sợ y chịu không được đau khi tán công, liền dùng nội lực của ta phong tỏa nội lực của y, như vậy cũng giống nhau?”
“Giống cái... Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Gia Cát nghiến răng nghiến lợi, kéo Đoàn Tinh ra ngoài.
Hai người tới phòng ngủ, Đoàn Tinh ngáp dài muốn lên giường nghỉ ngơi, lại bị Gia Cát túm chặt.
“Làm sao vậy?” Đoàn Tinh híp mắt giả vờ buồn ngủ: “Ta lên giường ngủ.”
“Ai cho ngươi tự mình quyết định? Ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma? Không sợ độc trên người y truyền qua ngươi?!” Hốc mắt Gia Cát đỏ lên, thở hổn hển nhìn hắn.
“Ta chẳng phải không sao rồi hay sao?” Đoàn Tinh giả vờ buồn ngủ không thành, đành phải đưa tay ôm y vào trong ngực mà vuốt ve.
“Ngộ nhỡ có việc gì thì sao?” Gia Cát hung hăng nắm chặt quai hàm của hắn.
“... Bọn họ đã đủ đáng thương rồi, có thể ít chịu tội thì ít chừng nào hay chừng ấy, huống hồ ta hiểu võ công của mình nhất, không sao hết.” Đoàn Tinh cau mày: “Ngoan, buông tay, buông tay, mặt tướng công bị ngươi bóp méo rồi.”
“Đi ngủ đi.” Gia Cát ấn hắn lên giường: “Trở về sẽ tính sổ với ngươi!”
“Được, ta cởi hết chờ ngươi tới dạy dỗ ta.” Đoàn Tinh vô lại như vậy, đi tới gần hôn lên cằm y một cái.
Gia Cát mắt trợn trắng, xoay người ra ngoài.
Đoàn Tinh nhìn bóng lưng của y thì lắc đầu cười, mình ngồi trên giường điều tức nội lực.
Sau khi Gia Cát bắt mạch cho Đường Diệp, kinh ngạc mở to mắt.
Ưm... Đoàn Đoàn thật lợi hại! Lại có thể phong tỏa nội lực của Đường Diệp tốt như vậy.
“Tiên sinh, Tiểu Diệp như thế nào?” Đường Khải không yên hỏi.
“Ta gom độc của y lại một chỗ, ngươi bức nó ra đi.” Gia Cát đỡ Đường Diệp ngồi dậy.
Đường Khải gật gật đầu, cũng không dám qua loa chút nào.
Trước kia Gia Cát cũng chưa từng tiếp xúc loại độc này, bởi vậy tuần tự tiến hành hết sức cẩn thận, ba ngày sau mới bức sạch tàn độc trên người Đường Diệp ra.
“Độc của y hết rồi.” Gia Cát lấy khăn lau tay: “Nhưng phủ tạng của y bị độc tiêm nhiễm trong thời gian dài, tạm thời chưa thể khôi phục, dù nội lực của Đoàn Đoàn có thể bảo vệ một lúc nhưng cũng không bảo vệ được cả đời.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đường Khải sốt ruột.
“Dẫn y đến Dược Vương Cốc đi.” Gia Cát nghiêm túc nói.
“Dược Vương Cốc? Nhưng dược tiên không có ở đó.” Đường Khải nhíu mày.
Người người trên giang hồ đều biết, dược tiên mười mấy năm trước đã theo sát thủ đệ nhất Tuyết Lạc cung quy ẩn Liêu Bắc Tuyết Sơn, Dược Vương Cốc sớm là nơi vô chủ.
“Ai bắt ngươi đi kiếm người? Ý ta là các ngươi ở lại đó. Trong Dược Vương Cốc có rất nhiều cơ quan, người ngoài không xông vào được, yên tĩnh. Mà trước kia Vương Bất Hối trồng Thán Lạc ở bên trong, mùi hoa có thể trị bệnh.” Gia Cát nhìn Đường Diệp đang hôn mê: “Thân thể của y, sợ là hai ba năm mới có thể khôi phục, nếu có thể ở tại Dược Vương Cốc thì không còn gì tốt hơn.”
“Tiên sinh.” Lòng Đường Khải tràn đầy cảm kích: “Ta...”
“Cảm ơn ta thì không cần.” Gia Cát cắt ngang lời hắn: “Ta thấy ngươi một lòng chung tình, Tiểu Phong cũng nói ngươi là người tốt, đã là người tốt thì không có đạo lý gì mà mạng không dài, nếu ngươi thật lòng muốn cám ơn ta thì giữ Dược Vương Cốc thay Vương Bất Hối cho tốt đi, nói không chừng trong ba năm này, hắn sẽ đến xem, có người chăm sóc, chung quy vẫn dễ chịu hơn cỏ hoang mọc thành bụi.”
“Vâng.” Đường Khải ôm quyền.
“Ta trở về đây, lát ta sẽ đưa thuốc qua.” Gia Cát nhẹ nhàng khép cửa phòng lại cho hắn rồi nhìn thấy Đoàn Tinh đang đứng ngoài cửa.
“Nghe lén ta nói chuyện.” Gia Cát chỉ vào mũi hắn.
“Ta vừa tới.” Đoàn Tinh cảm thấy oan uổng.
“Tiểu nhân.” Gia Cát nhăn mày nhăn mũi: “Không có chuyện gì thì đứng ngoài cửa làm gì?”
“Dẫn bọn họ tới.” Đoàn Tinh chỉ chỉ hành lang gấp khúc, thấy hai người đang chạy qua đây.
“Tam ca!” Thiếu niên mặc cẩm y chạy ở phía trước như tiểu đạn pháo, cắm đầu chạy vào cửa.
“Hiên... Ngươi đợi ta với~” Đi theo phía sau y là người trẻ tuổi đang thở dồn dập.
“Đường Hiên?” Gia Cát suy đoán.
“Ừm.” Đoàn Tinh dẫn y từ từ đi về.
“Vậy người phía sau là Tô Ngọc?” Gia Cát trừng to mắt: “Vài năm trước lúc ta đến Thiểm Trung từng gặp qua hắn, mới đây thôi mà! Lúc đó là một tên mập, nào có đẹp trai như vậy?”
“Ngươi cảm thấy hắn đẹp trai?” Đoàn Tinh nheo mắt lại.
“Phong nhã.” Gia Cát ngốc nghếch gật đầu: “Nghe nói còn rất biết kiếm tiền.”
“So với ta?” Đoàn Phó bảo chủ cực kỳ khó chịu.
“... A.” Gia Cát chớp chớp mắt, rốt cục nhớ tới tướng công nhà mình hình như lợi hại hơn.
“A cái gì mà a!” Đoàn Tinh giận, kéo y đá văng cửa, ném lên giường mà bắt đầu cởi quần áo.
“Đây là ban ngày!” Gia Cát kháng nghị.
“Ban ngày thì làm sao?” Đoàn Tinh lột hết áo để bắp thịt của mình phơi ra dưới ánh sáng: “Thủ phủ Tây Nam thì có gì hay mà lên mặt, lão tử là thủ phủ thiên hạ! Vóc người đẹp hơn hắn.”
“Ngươi thật nhàm chán!” Gia Cát dở khóc dở cười, sao ngay cả cái này cũng lấy ra so đo?
“Ta nhàm chán cho nên chúng ta phải làm chút chuyện cho vui vẻ.” Đoàn Tinh vỗ vỗ mặt y: “Tới đây, hôn tướng công ta một cái trước.”
“Tự hôn mình đi!” Mắt Gia Cát trợn trắng: “Ta muốn đi ăn cơm!”
“Ban ngày ban mặt mà ăn cơm gì!” Đoàn Tinh nói lời lẽ chính nghĩa.
“...”
“Ngoan, tới hôn ta đi.”
“Không hôn.” Gia Cát cắn môi.
“Chỉ một chút, hôn xong ta để ngươi đi.” Đoàn Tinh cưỡng bức dụ dỗ.
“... Thật?” Gia Cát không tin.
” Đương nhiên là thật.” Người nào đó nghiêm túc gật đầu.
“... Chụt.” Người nào đó lại mắc mưu.
“Bảo bối ngoan, chúng ta làm một lần có được không? Ngươi xem, hôn xong rồi không khí tốt như vậy.” Đoàn Tinh đè y không chịu đứng dậy.
“Ta biết ngay mà!” Gia Cát giận.
“Biết mà ngươi vẫn hôn ta, bảo bối quả nhiên cũng muốn, vậy vi phu liền hy sinh một phen là được.” Đoàn Phó bảo chủ cười với vẻ mặt đáng đánh đòn, cúi đầu hung hăng ngăn chặn cái miệng của y.
Gia Cát khóc không ra nước mắt.
Lần sau không nên tin hắn nữa!
Nắng chiều hạ xuống, tất cả Vương Cung Tây Xuyên cũng phiếm màu vàng nhàn nhạt, hiện lên đại mạc xa vô biên và hun hút, to lớn mà lại bao la hùng vĩ.
Gia Cát đã sớm nghe Phương Hử nói về chuyện của Đường Khải và Đường Diệp, vì vậy cũng không hỏi nhiều, cực kỳ sảng khoái đáp ứng xem bệnh cho Đường Diệp.
“Đã nói trước ta đến cùng ngươi du ngoan và xem đồ đệ cơ mà.” Đoàn Tinh bất mãn vỗ bàn: “Huống hồ ngươi vừa mới khỏi bệnh!”
“Chẳng lẽ ngươi để cho ta thấy chết mà không cứu?” Gia Cát buồn cười nhìn hắn: “Không nói đến hắn đang ở tại Thịnh kinh không kịp về, dù y ở đây cũng cứu không được.”
“Độc gì mà tà môn như vậy, cần ngươi tới?” Đoàn Tinh đau lòng lại bất đắc dĩ.
“Kỳ thật ta cũng không nắm chắc.” Gia Cát lau ngân châm nhỏ: “Cố gắng thôi.”
“Nếu không ta giúp ngươi?” Đoàn Tinh ôm y từ phía sau.
“Ừ, giúp ta hóa nội lực Đường Diệp.” Gia Cát nói.
“Phế đi võ công của y?” Đoàn Tinh cả kinh.
“Ừm.” Gia Cát gật đầu: “Không có cách khác, chỉ có như vậy, ta mới gom độc trên người y lại một chỗ, sau đó nghĩ cách bức ra.”
“Nắm chắc mấy phần?” Đoàn Tinh nhíu mày.
“Ba phần.” Gia Cát xoay người nhìn Đoàn Tinh: “Thân thể y thật sự quá kém.”
“Ba phần mà ngươi vẫn thử?” Đoàn Tinh trừng to mắt.
“Nếu ta không thử, một tháng nữa y chống đỡ không nổi.” Gia Cát sờ sờ mặt Đoàn Tinh: “Lần này có thể làm ngươi vất vả rồi.”
“Với ta mà còn nói cái này?” Đoàn Tinh chọt chọt đầu y: “Một lần cuối cùng, lần này xong rồi, ta liền dẫn ngươi vào rừng sâu núi thẳm, xem ai còn có thể tìm được.”
Gia Cát cười cười, đưa tay ôm lấy cổ của hắn muốn kéo tới gần, ai ngờ miệng còn chưa chạm vào thì cửa phòng lại bị người đẩy mạnh ra.
“Tiên... Tiên sinh” Đường Khải chạy không kịp thở, cũng không có tâm tư chú ý tình hình trong phòng: “Tiểu Diệp... thổ huyết, không dừng được.”
“Ta đi xem.” Gia Cát nhanh chân chạy ra ngoài.
Đoàn Tinh xoa xoa cái mũi, mang theo cái hòm thuốc của y rồi chạy theo.
Đến phòng khách thì thấy Đường Diệp nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, khăn tay màu trắng ném trên mặt đất, phía trên tràn đầy vết máu màu đỏ đến nhức mắt.
“Vốn đang uống thuốc, đột nhiên bắt đầu ho ra máu.” Đường Khải gấp đến độ hoang mang lo sợ: “Tiên sinh, ngươi mau cứu y.”
“Đỡ y ngồi dậy.” Gia Cát cho Đường Diệp uống thuốc tục mệnh: “Đoàn Đoàn, ngươi giúp ta loại bỏ nội lực của y.”
“Hóa công?” Đường Khải sửng sốt: “Nhưng hiện tại Tiểu Diệp toàn bộ dựa vào nội lực hộ tâm mạch của ta.”
“Loại bỏ nội lực, ta nắm chắc ba phần là cứu sống y, không loại bỏ, một phần ta cũng không nắm chắc.” Gia Cát nhìn Đường Khải: “Ngươi chọn đi.”
“... Ta tin tiên sinh.” Đường Khải tâm rối thành nùi, cũng chỉ có thể bắt buộc mình bình tĩnh trở lại.
Nếu mình loạn, sao cứu được Tiểu Diệp? Đưa tay cởi áo của y, Đường Khải ôm chặt thân thể y vào trong ngực.
“Ca.” Ánh mắt suy yếu của Đường Diệp ngay cả mở cũng không được.
“Ngoan, không sao hết, ca ở cùng đệ.” Giọng nói Đường Khải run nhè nhẹ: “Ngươi không sao hết, biết không?”
Đoàn Tinh nhìn thân thể gầy yếu của Đường Diệp, nâng chưởng chậm chạp không đành lòng hạ xuống.
Một chưởng này hạ xuống, đừng nói đến nội công mười mấy năm của y sẽ mất hết, riêng đau đớn, đoán chừng cũng có thể đau muốn chết.
“Không sao đâu Đoàn Phó bảo chủ.” Đường Khải nắm chặt tay Đường Diệp: “Tiểu Diệp nhất định sẽ sống, ta tin y.”
Đoàn Tinh thở dài, hữu chưởng nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Đường Diệp.
Ánh mắt Đường Khải ngay cả nhìn cũng không dám, sợ Đường Diệp chịu không được, đoán chừng sau một nén nhang, cũng không thấy vẻ mặt thống khổ gì của Đường Diệp, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, đưa tay bắt mạch cho Đường Diệp, cảm thấy cổ nội lực cường đại đang chậm rãi chảy trong thân thể y.
Đây không phải nội lực của Tiểu Diệp... Đường Khải sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đoàn Tinh.
Trên đầu Đoàn Tinh có tầng mồ hôi lấm tấm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
“Ngươi...” Gia Cát cũng thấy bất thường, gấp đến độ thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.
Kêu hắn loại bỏ nội lực của Đường Diệp, sao hắn lại truyền nội lực của mình vào thân thể Đường Diệp?
Hơn nửa canh giờ qua đi, Đoàn Tinh rốt cục thu nội công, nâng tay lau mồ hôi trên đầu.
“Đoàn Đoàn!” Gia Cát khẩn trương xông lên bắt mạch cho hắn.
“Ta không sao.” Đoàn Tinh nhéo mũi y: “Ta sợ y chịu không được đau khi tán công, liền dùng nội lực của ta phong tỏa nội lực của y, như vậy cũng giống nhau?”
“Giống cái... Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Gia Cát nghiến răng nghiến lợi, kéo Đoàn Tinh ra ngoài.
Hai người tới phòng ngủ, Đoàn Tinh ngáp dài muốn lên giường nghỉ ngơi, lại bị Gia Cát túm chặt.
“Làm sao vậy?” Đoàn Tinh híp mắt giả vờ buồn ngủ: “Ta lên giường ngủ.”
“Ai cho ngươi tự mình quyết định? Ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma? Không sợ độc trên người y truyền qua ngươi?!” Hốc mắt Gia Cát đỏ lên, thở hổn hển nhìn hắn.
“Ta chẳng phải không sao rồi hay sao?” Đoàn Tinh giả vờ buồn ngủ không thành, đành phải đưa tay ôm y vào trong ngực mà vuốt ve.
“Ngộ nhỡ có việc gì thì sao?” Gia Cát hung hăng nắm chặt quai hàm của hắn.
“... Bọn họ đã đủ đáng thương rồi, có thể ít chịu tội thì ít chừng nào hay chừng ấy, huống hồ ta hiểu võ công của mình nhất, không sao hết.” Đoàn Tinh cau mày: “Ngoan, buông tay, buông tay, mặt tướng công bị ngươi bóp méo rồi.”
“Đi ngủ đi.” Gia Cát ấn hắn lên giường: “Trở về sẽ tính sổ với ngươi!”
“Được, ta cởi hết chờ ngươi tới dạy dỗ ta.” Đoàn Tinh vô lại như vậy, đi tới gần hôn lên cằm y một cái.
Gia Cát mắt trợn trắng, xoay người ra ngoài.
Đoàn Tinh nhìn bóng lưng của y thì lắc đầu cười, mình ngồi trên giường điều tức nội lực.
Sau khi Gia Cát bắt mạch cho Đường Diệp, kinh ngạc mở to mắt.
Ưm... Đoàn Đoàn thật lợi hại! Lại có thể phong tỏa nội lực của Đường Diệp tốt như vậy.
“Tiên sinh, Tiểu Diệp như thế nào?” Đường Khải không yên hỏi.
“Ta gom độc của y lại một chỗ, ngươi bức nó ra đi.” Gia Cát đỡ Đường Diệp ngồi dậy.
Đường Khải gật gật đầu, cũng không dám qua loa chút nào.
Trước kia Gia Cát cũng chưa từng tiếp xúc loại độc này, bởi vậy tuần tự tiến hành hết sức cẩn thận, ba ngày sau mới bức sạch tàn độc trên người Đường Diệp ra.
“Độc của y hết rồi.” Gia Cát lấy khăn lau tay: “Nhưng phủ tạng của y bị độc tiêm nhiễm trong thời gian dài, tạm thời chưa thể khôi phục, dù nội lực của Đoàn Đoàn có thể bảo vệ một lúc nhưng cũng không bảo vệ được cả đời.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đường Khải sốt ruột.
“Dẫn y đến Dược Vương Cốc đi.” Gia Cát nghiêm túc nói.
“Dược Vương Cốc? Nhưng dược tiên không có ở đó.” Đường Khải nhíu mày.
Người người trên giang hồ đều biết, dược tiên mười mấy năm trước đã theo sát thủ đệ nhất Tuyết Lạc cung quy ẩn Liêu Bắc Tuyết Sơn, Dược Vương Cốc sớm là nơi vô chủ.
“Ai bắt ngươi đi kiếm người? Ý ta là các ngươi ở lại đó. Trong Dược Vương Cốc có rất nhiều cơ quan, người ngoài không xông vào được, yên tĩnh. Mà trước kia Vương Bất Hối trồng Thán Lạc ở bên trong, mùi hoa có thể trị bệnh.” Gia Cát nhìn Đường Diệp đang hôn mê: “Thân thể của y, sợ là hai ba năm mới có thể khôi phục, nếu có thể ở tại Dược Vương Cốc thì không còn gì tốt hơn.”
“Tiên sinh.” Lòng Đường Khải tràn đầy cảm kích: “Ta...”
“Cảm ơn ta thì không cần.” Gia Cát cắt ngang lời hắn: “Ta thấy ngươi một lòng chung tình, Tiểu Phong cũng nói ngươi là người tốt, đã là người tốt thì không có đạo lý gì mà mạng không dài, nếu ngươi thật lòng muốn cám ơn ta thì giữ Dược Vương Cốc thay Vương Bất Hối cho tốt đi, nói không chừng trong ba năm này, hắn sẽ đến xem, có người chăm sóc, chung quy vẫn dễ chịu hơn cỏ hoang mọc thành bụi.”
“Vâng.” Đường Khải ôm quyền.
“Ta trở về đây, lát ta sẽ đưa thuốc qua.” Gia Cát nhẹ nhàng khép cửa phòng lại cho hắn rồi nhìn thấy Đoàn Tinh đang đứng ngoài cửa.
“Nghe lén ta nói chuyện.” Gia Cát chỉ vào mũi hắn.
“Ta vừa tới.” Đoàn Tinh cảm thấy oan uổng.
“Tiểu nhân.” Gia Cát nhăn mày nhăn mũi: “Không có chuyện gì thì đứng ngoài cửa làm gì?”
“Dẫn bọn họ tới.” Đoàn Tinh chỉ chỉ hành lang gấp khúc, thấy hai người đang chạy qua đây.
“Tam ca!” Thiếu niên mặc cẩm y chạy ở phía trước như tiểu đạn pháo, cắm đầu chạy vào cửa.
“Hiên... Ngươi đợi ta với~” Đi theo phía sau y là người trẻ tuổi đang thở dồn dập.
“Đường Hiên?” Gia Cát suy đoán.
“Ừm.” Đoàn Tinh dẫn y từ từ đi về.
“Vậy người phía sau là Tô Ngọc?” Gia Cát trừng to mắt: “Vài năm trước lúc ta đến Thiểm Trung từng gặp qua hắn, mới đây thôi mà! Lúc đó là một tên mập, nào có đẹp trai như vậy?”
“Ngươi cảm thấy hắn đẹp trai?” Đoàn Tinh nheo mắt lại.
“Phong nhã.” Gia Cát ngốc nghếch gật đầu: “Nghe nói còn rất biết kiếm tiền.”
“So với ta?” Đoàn Phó bảo chủ cực kỳ khó chịu.
“... A.” Gia Cát chớp chớp mắt, rốt cục nhớ tới tướng công nhà mình hình như lợi hại hơn.
“A cái gì mà a!” Đoàn Tinh giận, kéo y đá văng cửa, ném lên giường mà bắt đầu cởi quần áo.
“Đây là ban ngày!” Gia Cát kháng nghị.
“Ban ngày thì làm sao?” Đoàn Tinh lột hết áo để bắp thịt của mình phơi ra dưới ánh sáng: “Thủ phủ Tây Nam thì có gì hay mà lên mặt, lão tử là thủ phủ thiên hạ! Vóc người đẹp hơn hắn.”
“Ngươi thật nhàm chán!” Gia Cát dở khóc dở cười, sao ngay cả cái này cũng lấy ra so đo?
“Ta nhàm chán cho nên chúng ta phải làm chút chuyện cho vui vẻ.” Đoàn Tinh vỗ vỗ mặt y: “Tới đây, hôn tướng công ta một cái trước.”
“Tự hôn mình đi!” Mắt Gia Cát trợn trắng: “Ta muốn đi ăn cơm!”
“Ban ngày ban mặt mà ăn cơm gì!” Đoàn Tinh nói lời lẽ chính nghĩa.
“...”
“Ngoan, tới hôn ta đi.”
“Không hôn.” Gia Cát cắn môi.
“Chỉ một chút, hôn xong ta để ngươi đi.” Đoàn Tinh cưỡng bức dụ dỗ.
“... Thật?” Gia Cát không tin.
” Đương nhiên là thật.” Người nào đó nghiêm túc gật đầu.
“... Chụt.” Người nào đó lại mắc mưu.
“Bảo bối ngoan, chúng ta làm một lần có được không? Ngươi xem, hôn xong rồi không khí tốt như vậy.” Đoàn Tinh đè y không chịu đứng dậy.
“Ta biết ngay mà!” Gia Cát giận.
“Biết mà ngươi vẫn hôn ta, bảo bối quả nhiên cũng muốn, vậy vi phu liền hy sinh một phen là được.” Đoàn Phó bảo chủ cười với vẻ mặt đáng đánh đòn, cúi đầu hung hăng ngăn chặn cái miệng của y.
Gia Cát khóc không ra nước mắt.
Lần sau không nên tin hắn nữa!
Danh sách chương