“Đúng! Cứ để y chết quách cho xong!”

Tại sao Thẩm Độc không chết? Nếu y không sống sót sau trận loạn lạc vừa rồi có phải y cũng sẽ không đau buồn như bây giờ? Hắn tình nguyện nhìn y chết, lòng đau như cắt cũng không muốn thấy trong lòng y có người khác. Vứt hắn xuống vực sâu không thấy ánh mặt trời.

Xót xa qua đi, còn lại là trào phúng nồng đậm.

Bùi Vô Tịch nhìn bóng lưng bất động của y, nở nụ cười thê lương: “Có lẽ ngay từ lúc ta vừa bước vào trong Các của ngươi thì ngươi đã nghĩ xem phải xử lý ta như thế nào rồi nhỉ?”

Thẩm Độc không đáp lời.

Bùi Vô Tịch cười nhưng trong đôi mắt đen đặc, thù hận khắc cốt ghi tâm đang lặng lẽ thò nanh vuốt từ nơi sâu thẳm. Khiến gương mặt hắn lộ ra vẻ bình tĩnh đến mức điên cuồng.

Hắn hỏi: “Người đó là ai?”

Chân mày Thẩm Độc chau lại, ngón tay buông thõng bên người lặng lẽ siết chặt, hai mắt nhắm chặt như đang nhẫn nại.

Bùi Vô Tịch biết đây là dấu hiệu y bắt đầu nổi giận.

Nhưng vào giờ phút này hắn không muốn chùn bước như nhìn thấy toàn bộ con người y, âm thanh cay độc cất cao: “Là hòa thượng của thiền viện Thiên Cơ à? Nhưng không phải ngươi yêu hắn sao? Sao giờ lại bỏ về một mình? Thẩm đạo chủ cao cao tại thượng, cũng có một ngày bị người ta vứt đi như giẻ rách ——”

“Ầm!”

Khí kình dưới lòng bàn tay đột nhiên nổ tung!

Trong lòng Thẩm Độc ngùn ngụt lửa giận, rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Dù biết Bùi Vô Tịch đang cố tình chọc giận y, tổn thương y nhưng y không thể nhịn nữa. Hai ba câu đã bị đâm chọt vào đúng nỗi đau đớn nhất cuộc đời này!

Ý nghĩ nảy sinh, một chưởng trực tiếp phóng về phía Bùi Vô Tịch!

Hành động này thoạt nhìn như đột ngột nhưng Bùi Vô Tịch hiểu rõ y, việc y tức giận cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Hắn vốn có thể tránh.

Nhưng cuối cùng vẫn không tránh. Mặc kệ một chưởng mãnh liệt đụng vào người, đánh cho hắn phun ra một búng máu, sắc mặt tức thì trắng bệch.

“Bị ta nói trúng rồi nhỉ?”

Hắn không chút để tâm, quệt vết máu chảy bên khóe miệng giống như tất cả những lần bị y răn dạy trước đây, thoải mái thong dong, ngay cả âm thanh cũng vẫn bình tĩnh như ban đầu.

“Thẩm Độc, ta yêu ngươi nên mới mặc kệ ngươi chà đạp ta. Ngươi coi ta là cái gì?”

Gương mặt Thẩm Độc lạnh lùng, lệ khí mới suy giảm đi một chút nay lại bắt đầu dày lên. Trong lồng ngực chứa thứ cảm xúc kích động nào đó, khiến y gần như nổ tung.

Có một thoáng chốc, y thật sự muốn đánh chết Bùi Vô Tịch. Từ nay về sau coi như xong chuyện.

Cũng chỉ là giết người mà thôi.

Trên đời này y đã giết không biết bao nhiêu người, thêm một Bùi Vô Tịch nữa thì sao?

Nhưng cố tình, Bùi Vô Tịch lại do một tay y dạy dỗ nuôi dưỡng.

Lúc hắn đến Gian Thiên Nhai, dù đã là một thiếu niên nhưng bất kể là tri thức võ nghệ hay tâm cơ mưu lược, phần lớn đều do y dạy dỗ.

Mà Bùi Vô Tịch cũng không sai.

Kình lực tuôn chảy giữa năm ngón tay dường như khẽ run lên, có thể tạo ra lực lượng khiến võ lâm thiên hạ sợ hãi, dễ dàng cướp đoạt tính mạng của thanh niên trước mặt.

Nhưng cuối cùng vẫn dần dần tản đi.

Thẩm Độc không nhìn hắn nữa, theo bản năng siết chặt chuỗi phật châu trong tay, đè nén lửa giận ngập đầu, lạnh lùng nói: “Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, cút ra ngoài.”

“À…”

Bùi Vô Tịch cười nhạo, cung kính cúi đầu hành lễ như lúc còn xa lạ nhất.

“Vâng, Đạo chủ, thuộc hạ xin cáo lui.”

Từ “Đạo chủ” đến “Thẩm Độc”, rồi từ “Thẩm Độc” về “Đạo chủ”, khi đến hắn mang theo trái tim nóng bỏng, khi đi chỉ còn sót lại tấm lòng lạnh lẽo và phủ đầy vết thương.

Thời điểm rời khỏi Đông Hôi các, bước chân hắn vẫn vững vàng.

Chẳng qua vừa rời khỏi không lâu sau, bước chân bắt đầu lảo đảo.

Phượng Tiêu thở phì phò trông coi ở bên ngoài cách đó không xa vừa khóc mắng hồi lâu, vành mắt hồng hồng. Trong lòng đang ngẫm nghĩ xem mình có nên vào Đông Hôi các xem thử không.

Không ngờ, vừa ngước mắt lên đã thấy Bùi Vô Tịch đi ra.

Thấy thế, nàng lập tức hô to một tiếng “Hay nhỉ”. Lời mắng chửi đã tràn ra khóe miệng nhưng bỗng chốc ngẩn cả người.

Ở Gian Thiên Nhai nhiều năm như thế, chưa bao giờ nàng gặp một Bùi Vô Tịch như vậy…

Vạt áo nhuốm đầy vết máu, bên môi vẫn còn vệt đỏ sậm. Sắc mặt tái nhợt, không hề có cảm xúc. Lúc bước từ trong ra, hình như bước chân hơi lảo đảo phải vịn tay lên cạnh cửa mới đứng vững.

Mắt hắn như không thấy người, không thèm liếc ai lấy một cái.

Trực tiếp bước qua mặt Phượng Tiêu, đi xuống núi.

Mọi ngày không phải không thấy Bùi Vô Tịch chật vật, lúc luyện công hoặc học binh pháp, bị Đạo chủ rèn cho không ra hình người. Nhưng khi ấy, mặc kệ bao nhiên khó khăn gian khổ hắn luôn cắn răng chịu đựng. Đạo chủ mắng hắn, có lúc hắn không phục, có lúc còn cười.

Nhưng chưa bao giờ như thế này…

Người bước ra, như một nắm tro tàn.

Phượng Tiêu không dám tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy người vừa nãy đi qua chính là Bùi Vô Tịch nhưng không hề giống Bùi Vô Tịch ngày xưa.

Người bên cạnh thấy thế cũng hoảng sợ.

Đứng bất động nửa ngày trời, Phượng Tiêu bỗng sợ xảy ra một số chuyện không may, vội vàng nhấc váy, nói: “Ta đi xem Đạo chủ.”

Nói xong vội vàng chạy vào Đông Hôi các.

Bùi Vô Tịch cảm thấy mình cứ như u hồn, không biết mình nên đi đâu, nên làm gì nữa.

Dường như mọi thứ đều mất đi ý nghĩa…

Ngay cả hai chữ “Báo thù” ngày xưa thường dùng để tự an ủi mình phải nhịn nhục. Thì hôm nay, vào lúc quỳ xuống khi thấy Thẩm Độc trở về, cũng đã biến mất không còn một mống.

Bỗng chốc trở về năm xưa.

Lẻ loi hiu quạnh, không còn gì cả.

Đường núi trước mắt thật dài, hình như hắn đi rất lâu mà hình như cũng chỉ trong chớp mắt đã đến. Thời điểm ngước mắt lên nhìn chỉ thấy thung lũng sâu thẳm, bốn phía trồng đủ loại hoa lá, cây cảnh và thảo dược. Một mái nhà tranh nằm trong thung lũng, bên ngoài phơi không ít dược liệu mới hái.

Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên đang cầm một nắm cây bán hạ(*) nhíu mày trầm tư.

(*) Cây bán hạ: Vị thuốc giảm ho, tiêu đờm, v…v..

Nàng mặc váy lụa màu tím, trên người không đeo trang sức. Gương mặt không chút phấn son thanh tú trắng nõn như đóa phù dung, tính tình gặp ai cũng oán giận lúc mới bị nhốt vào Tị Thiên Cốc cũng mất dần qua năm từng năm tháng, bây giờ ôn hòa hơn nhiều so với năm đó.

Khóe mắt liếc qua, nàng nhìn thấy Bùi Vô Tịch tới nhưng không chú ý vẻ mặt của hắn. Chỉ nghĩ hắn đến hỏi tình hình phối thuốc chữa bệnh cho Thẩm Độc như mọi ngày, nên vẻ mặt không hề dễ chịu, nói: “Ta đã nói ta còn đang suy nghĩ phương thuốc rồi, vẫn còn thiếu ba vị thuốc nữa, ngươi tới cũng vô dụng.”

Bùi Vô Tịch không đáp lại.

Hắn cứ như không nghe thấy gì, trực tiếp xông thẳng vào trong phòng.

Một dãy tủ thuốc cao cao kê sát tường, khắp phòng toàn mùi thuốc chan chát, trên chiếc tủ đặt cạnh cửa sổ phía đông nam chứa đủ các bình nho nhỏ, dán nhãn có mới có cũ.

Rốt cuộc Nghê Thiên Thiên cũng phát hiện ra biểu hiện của hắn quái lạ, từ bên ngoài theo vào.

Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi, đã thấy Bùi Vô Tịch đẩy đổ giá thuốc đặt vô số bình nhỏ dán nhãn!

“Loảng xoảng!”

Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng bình thuốc vỡ nát, chỉ trong chốc lát đã tan tành.

Nghê Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi nhìn thấy thuốc thang và thuốc viên lẫn lộn lăn đến bên chân mình. Mới đột nhiên gào lên, gần như nghĩ rằng Bùi Vô Tịch điên rồi!

“Họ Bùi, đầu óc ngươi bị hỏng à! Thuốc đấy lão nương đã phối xong xuôi cả rồi, ngươi muốn kinh mạch của Đạo chủ các ngươi lộn ngược chiều, nhập ma mà chết đúng không?!!”

“Đúng! Cứ để y chết quách cho xong!”

Âm thanh của Bùi Vô Tịch còn lớn hơn Nghê Thiên Thiên, đôi mắt giăng kín tơ máu. Giọng điệu nổi điên đan xen dữ tợn, không cho phép người khác phản bác.

Nghê Thiên Thiên ngây ngẩn cả người.

Nàng bị nhốt trong Tị Thiên cốc đã quá lâu rồi, chỉ vì ban đầu lúc xem bệnh cho Lục Phi Thiền ở Tà Phong sơn trang lắm mồm nói Thẩm Độc một câu. Thế là đắc tội với Bùi Vô Tịch, bị ép phải chữa bệnh cho Thẩm Độc.

Bùi Vô Tịch từng nói, không chữa khỏi cho y, ngươi cũng đừng hòng sống sót bước khỏi đây.

Nhưng bây giờ…

Bùi Vô Tịch vừa nói gì?

Hắn không chỉ hất đổ giá thuốc quan trọng, khiến nỗ lực nhiều năm qua của nàng trôi theo dòng nước, còn bảo Thẩm Độc chết quách đi?!

“Ngươi…”

Trong đầu loạn tùng phèo, Nghê Thiên Thiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Bùi Vô Tịch hoàn toàn không định giải thích, càng không muốn nhìn thấy Nghê Thiên Thiên xuất hiện ở Tị Thiên cốc nữa.

Nên giọng nói hắn lạnh lẽo, quyết tuyệt đến cực điểm.

“Cút ngay lập tức! Rời khỏi nơi này! Đây là cơ hội duy nhất của ngươi nếu ngươi không đi thì để mạng lại đây.”

Giọng điệu của hắn bây giờ, y hệt năm đó. Hắn đuổi theo ba mươi dặm, kề Vô Thương đao – sát danh lẫy lừng – lên cổ nàng, buộc nàng phải chữa bệnh cho Thẩm Độc, không hề có ý đùa giỡn.

Có lúc, Nghê Thiên Thiên muốn hỏi.

Muốn hỏi hắn tại sao bỗng nhiên đổi ý, muốn hỏi hắn nhỡ đâu lần này thuốc có tác dụng, nhỡ đâu Thẩm Độc không phải chết…

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hỏi gì.

Mấy năm nỗ lực không có kết quả, thân là Bạch cốt dược y nổi danh thiên hạ đương nhiên nàng rất tiếc nuối. Nhưng rất hiển nhiên, đại ma đầu Thẩm Độc lúc nào cũng cố tình làm bậy chưa bao giờ nghe lời dặn dò của đại phu, chưa bao giờ là một bệnh nhân đạt chuẩn, nàng chịu đủ lắm rồi.

Huống hồ Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, nàng thực sự không trị được.

Ở lại vô ích, sau khi xác nhận Bùi Vô Tịch không nói đùa, nàng không nói hai lời lập tức lấy hòm thuốc của mình, rời khỏi Tị Thiên cốc.

Bùi Vô Tịch đứng tại chỗ, nhìn mặt đất bừa bộn, rốt cuộc không còn sức lực nữa.

Nghê Thiên Thiên đi khoảng nửa khắc, Phượng Tiêu lúc trước nhận ra vẻ mặt hắn quái lạ mới vội vàng chạy tới. Vừa vào nhà đã thấy giá thuốc đổ vỡ cùng bình thuốc nát tan đầy đất, khiếp sợ hỏi hắn: “Chuyện gì thế này? Nghê tỷ tỷ đâu? Ngươi đã làm gì nàng ấy?!”

Bùi Vô Tịch ngồi dựa vào tường, nghe thấy âm thanh, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, chỉ mơ màng như ở trong mộng lầm rầm nói: “Đi…”

Phải đi từ lâu mới đúng.

Thẩm Độc muốn chết, thì cứ để y chết quách đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện