“Ngủ cái đếch gì mà ngủ.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiện Tai hôn đáp lại y.
Không quá dữ dội, mọi động tác đều toát ra cảm giác ấm áp lạ lùng, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, dần dần trở nên mập mờ ướt át, dường như có một mồi lửa đang tích tụ, muốn thiêu đốt hai người đang dính lấy nhau đến không còn mẩu vụn.
Nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Thứ nhất do Thiện Tai bình tĩnh kiềm chế, ngoại trừ hôn đáp lại y ra thì không có hành động gì vượt quá giới hạn;
Thứ hai là…
Sau khi hôn xong thở hổn hển, Thẩm Độc được nếm thử “Hình phạt cho sự bốc đồng”, ngay lúc bám vai hòa thượng định lùi lại bỗng nhíu mày nhe răng trợn mắt “Áu” một tiếng.
Thiện Tai phát hiện ra đúng lúc vươn tay đỡ y, tránh cho y quỵ gối ngã vật xuống.
Chỉ là nụ cười bên môi không khống chế được vểnh lên.
Mang theo chút trêu ghẹo hỏi: “Sao thế?”
Sao sao cái con mẹ ngươi!
Thẩm Độc nhận ra lời hắn nói trộn lẫn với ý cười, nhớ tới mình vừa nãy hôn hôn hít hít quá dữ dội, cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, vì thế đành nhắm mắt làm ngơ điều chỉnh tư thế của mình, đỡ thắt lưng nằm úp sấp trên đùi hòa thượng đang ngồi xếp bằng.
Bực bội mở miệng: “Đau thắt lưng…”
Đông Phương Kích ra tay muốn lấy mạng y, lưỡi câu bạc bén nhọn cắm thẳng vào thịt, khi đấy y rơi vào trạng thái hôn mê, chắc lúc rút ra phải đau đớn lắm.
Thuốc dù tốt đến đâu cũng phải từ từ, giờ vẫn còn đau lắm.
Vừa nãy y đột nhiên động tình nhào lên, vết thương chưa lành đã quên đau, nhưng lăn qua lộn lại vày vò tới lui, không ngã vật ra là may rồi còn đâu lòng dạ gây sóng gió gì? Thiện Tai rũ mắt, cất đóa hoa lan hé nở đã héo, đứng dậy đưa tay áp lên miệng vết thương trên lưng y, nội lực dịu dàng ấm áp bắt đầu trào ra.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Độc đã thấy thoải mái vô cùng.
Nhưng sau khi tạm thời hết đau, y vẫn nằm bất động trên đùi hòa thượng, không nói lời nào, mí mắt rũ xuống, làn mi cong dài ngả bóng, sao mà buồn rầu phiền muộn.
Gió thổi mây trôi.
Ánh mặt trời bao phủ những áng mây đang trôi, đổ bóng xuống núi rừng tạo thành vùng sáng tối chập chờn, thỉnh thoảng có vài con chim bay qua, như một chấm mực điểm trên bầu trời.
Thẩm Độc tự dưng cảm thấy sao mà tang thương quá.
Y chớp mắt mỉm cười, rồi “Này” một tiếng, không ngẩng đầu hỏi: “Có phải ta sắp chết không?”
Ngón tay hòa thượng cứng đờ nhưng không trả lời.
Thẩm Độc vươn tay vuốt ve tảng đá dưới người họ, thay đổi câu hỏi trực tiếp hơn: “Độc dược đặc chế Bách Thiệt ấy, nếu không chắc chắn thì Đông Phương Kích sẽ không lôi ra để đối phó ta đâu. Ngươi nói xem ta còn sống được bao lâu nhở?”
“….”
Thiện Tai không nhìn thấy vẻ mặt y, chỉ cảm thấy giọng nói Thẩm Độc nhẹ quá, nhẹ như không thèm để ý, nhẹ như ẩn giấu nỗi đau khoan vào lòng hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của mình: “Ngươi muốn sống bao lâu?”
“Ngươi muốn sống bao lâu” là sao?
Nói cứ như y muốn sống bao lâu thì có thể sống bấy lâu ấy.
Thẩm Độc thầm trợn trắng mắt, chẳng biết vì sao không nhảy dựng lên, im lặng chốc lát mới nói: “Hồi xưa ta sợ chết lắm, nhưng cứ cảm thấy sống quá khổ sở. Bây giờ trải qua nhiều chuyện, sống sống chết chết, ngược lại thấy chả có gì. Ngày xưa chỉ là tồn tại, hiện giờ mới được tính là sống. Hòa thượng, giờ ta chỉ muốn, trong lúc còn sống được ở bên ngươi.”
Trên sườn núi nho nhỏ.
Một căn nhà gỗ đơn sơ.
Một tảng đá to đùng.
Hòa thượng ngồi trên tảng đá ấy, y thì nằm nhoài lên đùi hòa thượng, trên người khoác tạm tăng bào trắng tuyết, rõ ràng là hai người mang thân phận khác xa, lúc này ấy thế mà tựa vào nhau đầy thân mật, giống như sinh ra đã vậy, chẳng chút mất tự nhiên.
Thẩm Độc bỗng dưng nghĩ tới Võ thánh và Lục Phi Tiên.
Còn nhớ ngày xưa khi y và Cố Chiêu cùng đến thành Ích Dương gặp người được gọi là hậu nhân Võ thánh, hai người nói đến chuyện nhiều năm về trước của Lâu Đông Vọng và Lục Phi Tiên, y đột nhiên hỏi Cố Chiêu: Năm đó Lục Phi Tiên chỉ còn lại thời gian trên dưới một năm, nhưng lại gặp được Võ thánh, lúc ấy nàng đã nghĩ gì?
Cố Chiêu căn cứ vào câu này đoán y sắp chết, không trả lời câu hỏi ấy.
Tới tận bây giờ y vẫn không biết năm đó Lục Phi Tiên gặp Võ thánh đã nghĩ gì, nhưng đối với người đã trải qua biết bao mưa gió trên giang hồ, chứng kiến biết bao cảnh sinh ly tử biệt trên thế gian như y mà nói, lúc này chỉ có sự bình tĩnh vô cùng.
Người mình yêu cũng yêu mình.
Trần đời còn chuyện gì sung sướng hơn chuyện ấy đây?
Thực ra chết không phải chuyện khiến người ta sợ hãi, chuyện khiến người ta sợ hãi là đến khi chết vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có trái tim trống rỗng, sống chẳng khác gì chết.
“Hòa thượng, có thể đồng ý với ta một chuyện không?”
Trên cỏ có con kiến bò tới gần, vừa lúc men theo tảng đá bò lên đầu ngón tay Thẩm Độc, y vì thế mà khựng lại, nhìn con kiến rồi đột nhiên hỏi hắn.
Hòa thượng đảo mắt qua, cũng nhìn thấy con kiến.
Hắn nhìn thấy đầu ngón tay Thẩm Độc không hề động đậy, hỏi ngược lại y: “Chuyện gì?”
Con kiến nhỏ bò qua móng tay ngón áp út của Thẩm Độc, lượn quanh tay y một vòng mới tìm được đường cũ, bò khỏi tay y.
Ánh mặt trời phủ lên mu bàn tay y, thấy rõ mạch máu màu tím quái dị uốn lượn.
Thẩm Độc chăm chú nhìn mạch máu tim tím trong chốc lát mới đáp: “Đừng quay về thiền viện, đừng đi lấy xá lợi. Trước khi ta chết, ngươi không được đi đâu hết, phải ở bên ta, được chứ?”
Cứu được nhất thời, không cứu được cả đời.
Độc dược đặc chế Bách Thiệt như một thanh đao kè kè trên cổ, chỉ tạm thời dịch đao ra, Lục Hợp Thần Quyết cũng là một thanh kiếm dí sát cổ, chẳng bao lâu nữa sẽ chém xuống.
Y vốn là kẻ đáng chết, phải chết.
Con người sắp chết, cả đời ích kỷ, ích kỷ thêm chút nữa thì có sao?
Đến y biết trong tháp Nghiệp có một viên xá lợi Phật giải được bách độc, thì sao Thiện Tai không biết? Nhưng y không muốn hắn đi.
Y chỉ muốn hòa thượng ở bên cạnh y, mãi cho đến lúc y chết.
Nhưng sau khi y nói xong, thật lâu vẫn chẳng thấy Thiện Tai đáp lời, Thẩm Độc không nhìn thấy vẻ mặt hắn, đoán có khi hắn tức giận, nhưng không khuyên nhủ, ỷ vào việc hắn thích mình, bướng bỉnh hỏi: “Hỏi ngươi đấy, được không?”
“…”
Vẫn im lặng như cũ.
Lâu đến mức Thẩm Độc nghĩ hắn nổi giận chẳng thèm để ý đến y nữa rồi mới nghe thấy tiếng đáp trầm thấp khàn khàn: “Được.”
Thế là Thẩm Độc thấy phấn chấn lắm.
Nhiều năm nay y luôn thiếu ngủ, gợi sang chuyện khác, giống như học trò trên lớp, như sa di trong thiền viện, đem bài “Niệm Phật cô gia tụng” lần trước nghe ông lão đốn củi đọc ra thỉnh giáo hắn, bảo hắn giảng từng câu một cho y nghe.
Nhưng mới nghe vài câu đã ngủ mất.
Có hòa thượng ở bên, y ngủ rất ngon, không còn tàn sát giết chóc trên giang hồ, cởi bỏ hung thần lệ khí luyện ra giữa mưa máu gió tanh, chỉ còn nét bình thản tĩnh lặng như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
Mấy ngày sau đó họ không chỉ ở lì trong nhà gỗ.
Ngũ Phong Khẩu là nơi giao thoa giữa bốn phương, nằm ở vùng đất Trung Nguyên, hướng Tây hướng Bắc là núi, phía Đông phía Nam là bình nguyên và vùng sông nước.
Thẩm Độc nóng lòng muốn ra ngoài chơi lắm rồi.
Y ở Yêu Ma đạo ngột ngạt mười năm nay, hàng ngày toàn xử lý mấy chuyện máu me chết chóc, nhìn thì kích thích, thật ra rất buồn tẻ. Hiện giờ mắt thấy không sống được bao lâu nữa, tất nhiên lười quan tâm mọi chuyện, chả cố ý đi tìm hiểu tin tức trên giang hồ làm gì, y nghĩ mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, không có y Yêu Ma đạo cũng chẳng chết, võ lâm cũng chẳng loạn được.
Cho nên cứ chơi đùa thỏa thích.
Đi qua lễ hội đèn lồng ở Dĩnh Đô, đến chơi bích cung ở hồ Thái Hư, ngắm mặt trời mọc ở Vân Sơn, thậm chí còn hứng lên dắt Thiện Tai đến Bát Trận Đồ một chuyến.
Khỏi cần phải nói, Huyền Hạc Sinh suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Trên giang hồ mấy ngày qua đã nổ tung rồi, bởi vì Tuệ Tăng Thiện Tai của thiền viện Thiên Cơ bỗng nhiên xuất hiện cứu đại ma đầu Thẩm Độc khỏi tay Trang chủ Tà Phong sơn trang Lục Phàm, sau đó Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu chạy tới, xé rách mặt nạ trên mặt Trì Ẩm sắp rụng đầu, vạch trần sự thật Thiếu minh chủ bị đệ tử quan môn của Yêu Ma đạo, cũng chính là sư huynh Đông Phương Kích của Thẩm Độc giả dạng thành.
Còn Thẩm Độc và Thiện Tai cứ thế mai danh ẩn tích.
Ai ngờ họ bỗng nhiên xuất hiện ở Bát Trận Đồ?
Huyền Hạc Sinh đam mê trận pháp, cực kỳ tò mò về Thẩm Độc, nên đem Tuyết Lộc kiếm ra cược với Thẩm Độc, bày trận cho y, cuối cùng thua dưới tay Thẩm Độc, bị y phá trận rồi cầm Tuyết Lộc kiếm đi.
Bỗng nhiên thấy y xuất hiện, còn dắt theo một hòa thượng, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Chẳng qua Thẩm Độc lười để tâm đến hắn, chẳng chút khách sáo bảo hắn bày trận, nói để bạn mình thử xem có thể phá trận trong vòng nửa canh giờ hay không.
Huyền Hạc Sinh là loại người kiêu ngạo cỡ nào?
Trận pháp hắn dốc lòng bố trí ai mà có thể phá trong vòng nửa canh giờ chứ? Biết rõ là phép khích tướng nhưng hắn vẫn trúng kế.
Điều đả kích lòng người hơn cả chính là hòa thượng Thẩm Độc dắt theo ấy thế mà thật sự phá vỡ tất cả trận pháp của hắn trong vòng nửa canh giờ…
Một mẩu vụn cũng không chừa.
Vào lúc ấy, Huyền Hạc Sinh được mệnh danh là kì tài quỷ thần khó lường rất muốn thắt bún tự tử, và hơn cả là muốn lập tức tung tin đại ma đầu Thẩm Độc đến Bát Trận Đồ cho cả thế giới biết, để đám ngụy quân tử chính đạo phi đến đây chém chết y!
Chẳng qua hắn còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, tiện nhân Thẩm Độc đã dắt hòa thượng của y tiêu sái chào tạm biệt.
Huyền Hạc Sinh tức xì khói.
Con mẹ nó ngươi tới đây một chuyến chỉ để dẫn người đến làm nhục ông mày thôi hả?!
“Ha ha ha, ta cười chết mất…”
Bến đò bên bờ sông, Thẩm Độc đã khỏe mạnh bước lên thuyền, không ngừng được cười, nếu không vịn bả vai hòa thượng thì có khi đã úp mặt vào nước rồi.
“Ngươi có thấy vẻ mặt của hắn vừa rồi không? Hắn cứ phải cố giả bộ trước mặt ông đây…”
Lần trước đến Bát Trận Đồ, Thẩm Độc phải suy nghĩ nát óc mới phá được trận.
Lúc đi ra Huyền Hạc Sinh còn nhíu mày nói sẽ thay đổi trận pháp cho lợi hại hơn nữa, đảm bảo lần sau y tới có tốn mười ngày nửa tháng cũng không ra được.
Đâu ngờ bị vả mặt nhanh thế?
Thẩm Độc chỉ đơn giản là nhàn rỗi rảnh háng, vừa hay đi ngang qua Bát Trận Đồ, nghĩ rằng trước khi chết mình phải sướng một phen mới được, dù thế nào cũng phải gây thêm chút khó chịu cho kẻ khác nên mới chạy tới chọc tức Huyền Hạc Sinh.
Thiện Tai hiểu rõ y.
Tuy rằng cảm thấy làm thế có vẻ không tốt lắm nhưng chắc chả sao đâu thôi thì kệ y đi.
Lúc này đang hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, chỉ còn ánh sáng đỏ cam rải trên mặt nước xanh biếc, từng gợn sóng lăn tăn đánh tan ánh nắng, hầu hết thuyền bè đã cập bến, chỉ còn vài chiếc thuyền đánh cá về muộn đang trên đường trở về.
Hai người đứng trên chiếc thuyền nhỏ có mái che, xuôi theo dòng nước.
Ngắm cảnh sông đến nửa đêm, Thẩm Độc bắt đầu mệt mỏi rã rời, thấy thế Thiện Tai dừng thuyền ở bãi lau gần bờ sông, nằm cạnh y trong chiếc thuyền chật hẹp, nghe tiếng dòng nước chảy trôi đi vào giấc ngủ.
Hắn là đệ tử phật môn, mặc dù đã rời khỏi thiền viện nhưng không phải không còn thờ Phật, chưa kể thói quen khắt khe hình thành từ tấm bé.
Tư thế khi nằm xuống cũng nhìn rất đẹp.
Nhưng hắn càng như thế Thẩm Độc càng khó ngủ.
Tiếng gió thổi qua cỏ lau cực kỳ rõ ràng, xen lẫn trong tiếng nước sông chảy trôi, nhưng bất kể thế nào cũng không giấu được tiếng tim y đập giờ phút này.
Ngủ với hòa thượng quả thực là cực hình.
Mấy ngày qua Thẩm Độc đã nhìn thấu bản chất của mình, từ hôm đầu tiên hòa thượng ngủ bên cạnh y, trong đầu y đã không ngừng tuôn ra đủ loại suy nghĩ xấu xa.
Trời mới biết y khó ngủ cỡ nào!
Chỉ cần chân tay vô tình cọ vào nhau cũng làm y khô miệng khô lưỡi, dục vọng trỗi dậy không tài nào kiềm được.
Sự thật là mấy ngày qua buổi tối Thẩm Độc không ngủ được.
Y muốn động chân động tay với hòa thượng lắm, nhưng chỉ nhúc nhích tí thôi đã bị hòa thượng đè chặt, chỉ nhìn mà không ăn được, cơ mà hòa thượng làm thế vì tốt cho y, y đâu còn gì để nói nữa, đành phải nhịn thôi.
Mấy ngày qua y chẳng làm gì miệt mài quá độ cả nhưng bây giờ hai mắt thâm quầng, nhìn cứ như cả ngày phải làm việc nặng nhọc lắm.
Thẩm Độc ức chế lắm rồi.
Đêm nay cũng thế, khép khép nép nép nằm bên cạnh hòa thượng, sau đó trừng mắt nhìn nóc thuyền thấp tịt, nghe tiếng hít thở đều đặn của hòa thượng mà cơn tức trỗi dậy.
Dựa vào đâu hắn được ngủ còn ông mày không được ngủ?!
Càng nghĩ càng thấy tức.
Muốn trả thù ghê luôn.
Thẩm Độc nghiến răng, thầm nghĩ không thể nhịn nổi nữa: Hôm nay ông đây không ngủ được, con mẹ nó đừng ai hòng ngủ!
Suy nghĩ trong đầu bốc lên ngùn ngụt không sao dập nổi.
Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn hòa thượng bên cạnh, ánh trăng rọi xuống mặt sông phản chiếu đường nét gương mặt tuấn tú của hòa thượng, quả thực như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất.
Thế là y dùng cả tay cả chân bay qua như một con bạch tuộc, cởi quần của mình, hai chân trần quấn quanh eo hắn. Sau đó giật quần áo hắn, ngón tay thon dài đè lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, từ trên cao nhìn xuống hòa thượng bị y đánh thức vừa mở mắt ra: “Đừng ngủ nữa, dậy đê, ông đây muốn chịch ngươi.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiện Tai hôn đáp lại y.
Không quá dữ dội, mọi động tác đều toát ra cảm giác ấm áp lạ lùng, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, dần dần trở nên mập mờ ướt át, dường như có một mồi lửa đang tích tụ, muốn thiêu đốt hai người đang dính lấy nhau đến không còn mẩu vụn.
Nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Thứ nhất do Thiện Tai bình tĩnh kiềm chế, ngoại trừ hôn đáp lại y ra thì không có hành động gì vượt quá giới hạn;
Thứ hai là…
Sau khi hôn xong thở hổn hển, Thẩm Độc được nếm thử “Hình phạt cho sự bốc đồng”, ngay lúc bám vai hòa thượng định lùi lại bỗng nhíu mày nhe răng trợn mắt “Áu” một tiếng.
Thiện Tai phát hiện ra đúng lúc vươn tay đỡ y, tránh cho y quỵ gối ngã vật xuống.
Chỉ là nụ cười bên môi không khống chế được vểnh lên.
Mang theo chút trêu ghẹo hỏi: “Sao thế?”
Sao sao cái con mẹ ngươi!
Thẩm Độc nhận ra lời hắn nói trộn lẫn với ý cười, nhớ tới mình vừa nãy hôn hôn hít hít quá dữ dội, cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, vì thế đành nhắm mắt làm ngơ điều chỉnh tư thế của mình, đỡ thắt lưng nằm úp sấp trên đùi hòa thượng đang ngồi xếp bằng.
Bực bội mở miệng: “Đau thắt lưng…”
Đông Phương Kích ra tay muốn lấy mạng y, lưỡi câu bạc bén nhọn cắm thẳng vào thịt, khi đấy y rơi vào trạng thái hôn mê, chắc lúc rút ra phải đau đớn lắm.
Thuốc dù tốt đến đâu cũng phải từ từ, giờ vẫn còn đau lắm.
Vừa nãy y đột nhiên động tình nhào lên, vết thương chưa lành đã quên đau, nhưng lăn qua lộn lại vày vò tới lui, không ngã vật ra là may rồi còn đâu lòng dạ gây sóng gió gì? Thiện Tai rũ mắt, cất đóa hoa lan hé nở đã héo, đứng dậy đưa tay áp lên miệng vết thương trên lưng y, nội lực dịu dàng ấm áp bắt đầu trào ra.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Độc đã thấy thoải mái vô cùng.
Nhưng sau khi tạm thời hết đau, y vẫn nằm bất động trên đùi hòa thượng, không nói lời nào, mí mắt rũ xuống, làn mi cong dài ngả bóng, sao mà buồn rầu phiền muộn.
Gió thổi mây trôi.
Ánh mặt trời bao phủ những áng mây đang trôi, đổ bóng xuống núi rừng tạo thành vùng sáng tối chập chờn, thỉnh thoảng có vài con chim bay qua, như một chấm mực điểm trên bầu trời.
Thẩm Độc tự dưng cảm thấy sao mà tang thương quá.
Y chớp mắt mỉm cười, rồi “Này” một tiếng, không ngẩng đầu hỏi: “Có phải ta sắp chết không?”
Ngón tay hòa thượng cứng đờ nhưng không trả lời.
Thẩm Độc vươn tay vuốt ve tảng đá dưới người họ, thay đổi câu hỏi trực tiếp hơn: “Độc dược đặc chế Bách Thiệt ấy, nếu không chắc chắn thì Đông Phương Kích sẽ không lôi ra để đối phó ta đâu. Ngươi nói xem ta còn sống được bao lâu nhở?”
“….”
Thiện Tai không nhìn thấy vẻ mặt y, chỉ cảm thấy giọng nói Thẩm Độc nhẹ quá, nhẹ như không thèm để ý, nhẹ như ẩn giấu nỗi đau khoan vào lòng hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của mình: “Ngươi muốn sống bao lâu?”
“Ngươi muốn sống bao lâu” là sao?
Nói cứ như y muốn sống bao lâu thì có thể sống bấy lâu ấy.
Thẩm Độc thầm trợn trắng mắt, chẳng biết vì sao không nhảy dựng lên, im lặng chốc lát mới nói: “Hồi xưa ta sợ chết lắm, nhưng cứ cảm thấy sống quá khổ sở. Bây giờ trải qua nhiều chuyện, sống sống chết chết, ngược lại thấy chả có gì. Ngày xưa chỉ là tồn tại, hiện giờ mới được tính là sống. Hòa thượng, giờ ta chỉ muốn, trong lúc còn sống được ở bên ngươi.”
Trên sườn núi nho nhỏ.
Một căn nhà gỗ đơn sơ.
Một tảng đá to đùng.
Hòa thượng ngồi trên tảng đá ấy, y thì nằm nhoài lên đùi hòa thượng, trên người khoác tạm tăng bào trắng tuyết, rõ ràng là hai người mang thân phận khác xa, lúc này ấy thế mà tựa vào nhau đầy thân mật, giống như sinh ra đã vậy, chẳng chút mất tự nhiên.
Thẩm Độc bỗng dưng nghĩ tới Võ thánh và Lục Phi Tiên.
Còn nhớ ngày xưa khi y và Cố Chiêu cùng đến thành Ích Dương gặp người được gọi là hậu nhân Võ thánh, hai người nói đến chuyện nhiều năm về trước của Lâu Đông Vọng và Lục Phi Tiên, y đột nhiên hỏi Cố Chiêu: Năm đó Lục Phi Tiên chỉ còn lại thời gian trên dưới một năm, nhưng lại gặp được Võ thánh, lúc ấy nàng đã nghĩ gì?
Cố Chiêu căn cứ vào câu này đoán y sắp chết, không trả lời câu hỏi ấy.
Tới tận bây giờ y vẫn không biết năm đó Lục Phi Tiên gặp Võ thánh đã nghĩ gì, nhưng đối với người đã trải qua biết bao mưa gió trên giang hồ, chứng kiến biết bao cảnh sinh ly tử biệt trên thế gian như y mà nói, lúc này chỉ có sự bình tĩnh vô cùng.
Người mình yêu cũng yêu mình.
Trần đời còn chuyện gì sung sướng hơn chuyện ấy đây?
Thực ra chết không phải chuyện khiến người ta sợ hãi, chuyện khiến người ta sợ hãi là đến khi chết vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có trái tim trống rỗng, sống chẳng khác gì chết.
“Hòa thượng, có thể đồng ý với ta một chuyện không?”
Trên cỏ có con kiến bò tới gần, vừa lúc men theo tảng đá bò lên đầu ngón tay Thẩm Độc, y vì thế mà khựng lại, nhìn con kiến rồi đột nhiên hỏi hắn.
Hòa thượng đảo mắt qua, cũng nhìn thấy con kiến.
Hắn nhìn thấy đầu ngón tay Thẩm Độc không hề động đậy, hỏi ngược lại y: “Chuyện gì?”
Con kiến nhỏ bò qua móng tay ngón áp út của Thẩm Độc, lượn quanh tay y một vòng mới tìm được đường cũ, bò khỏi tay y.
Ánh mặt trời phủ lên mu bàn tay y, thấy rõ mạch máu màu tím quái dị uốn lượn.
Thẩm Độc chăm chú nhìn mạch máu tim tím trong chốc lát mới đáp: “Đừng quay về thiền viện, đừng đi lấy xá lợi. Trước khi ta chết, ngươi không được đi đâu hết, phải ở bên ta, được chứ?”
Cứu được nhất thời, không cứu được cả đời.
Độc dược đặc chế Bách Thiệt như một thanh đao kè kè trên cổ, chỉ tạm thời dịch đao ra, Lục Hợp Thần Quyết cũng là một thanh kiếm dí sát cổ, chẳng bao lâu nữa sẽ chém xuống.
Y vốn là kẻ đáng chết, phải chết.
Con người sắp chết, cả đời ích kỷ, ích kỷ thêm chút nữa thì có sao?
Đến y biết trong tháp Nghiệp có một viên xá lợi Phật giải được bách độc, thì sao Thiện Tai không biết? Nhưng y không muốn hắn đi.
Y chỉ muốn hòa thượng ở bên cạnh y, mãi cho đến lúc y chết.
Nhưng sau khi y nói xong, thật lâu vẫn chẳng thấy Thiện Tai đáp lời, Thẩm Độc không nhìn thấy vẻ mặt hắn, đoán có khi hắn tức giận, nhưng không khuyên nhủ, ỷ vào việc hắn thích mình, bướng bỉnh hỏi: “Hỏi ngươi đấy, được không?”
“…”
Vẫn im lặng như cũ.
Lâu đến mức Thẩm Độc nghĩ hắn nổi giận chẳng thèm để ý đến y nữa rồi mới nghe thấy tiếng đáp trầm thấp khàn khàn: “Được.”
Thế là Thẩm Độc thấy phấn chấn lắm.
Nhiều năm nay y luôn thiếu ngủ, gợi sang chuyện khác, giống như học trò trên lớp, như sa di trong thiền viện, đem bài “Niệm Phật cô gia tụng” lần trước nghe ông lão đốn củi đọc ra thỉnh giáo hắn, bảo hắn giảng từng câu một cho y nghe.
Nhưng mới nghe vài câu đã ngủ mất.
Có hòa thượng ở bên, y ngủ rất ngon, không còn tàn sát giết chóc trên giang hồ, cởi bỏ hung thần lệ khí luyện ra giữa mưa máu gió tanh, chỉ còn nét bình thản tĩnh lặng như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
Mấy ngày sau đó họ không chỉ ở lì trong nhà gỗ.
Ngũ Phong Khẩu là nơi giao thoa giữa bốn phương, nằm ở vùng đất Trung Nguyên, hướng Tây hướng Bắc là núi, phía Đông phía Nam là bình nguyên và vùng sông nước.
Thẩm Độc nóng lòng muốn ra ngoài chơi lắm rồi.
Y ở Yêu Ma đạo ngột ngạt mười năm nay, hàng ngày toàn xử lý mấy chuyện máu me chết chóc, nhìn thì kích thích, thật ra rất buồn tẻ. Hiện giờ mắt thấy không sống được bao lâu nữa, tất nhiên lười quan tâm mọi chuyện, chả cố ý đi tìm hiểu tin tức trên giang hồ làm gì, y nghĩ mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, không có y Yêu Ma đạo cũng chẳng chết, võ lâm cũng chẳng loạn được.
Cho nên cứ chơi đùa thỏa thích.
Đi qua lễ hội đèn lồng ở Dĩnh Đô, đến chơi bích cung ở hồ Thái Hư, ngắm mặt trời mọc ở Vân Sơn, thậm chí còn hứng lên dắt Thiện Tai đến Bát Trận Đồ một chuyến.
Khỏi cần phải nói, Huyền Hạc Sinh suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Trên giang hồ mấy ngày qua đã nổ tung rồi, bởi vì Tuệ Tăng Thiện Tai của thiền viện Thiên Cơ bỗng nhiên xuất hiện cứu đại ma đầu Thẩm Độc khỏi tay Trang chủ Tà Phong sơn trang Lục Phàm, sau đó Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu chạy tới, xé rách mặt nạ trên mặt Trì Ẩm sắp rụng đầu, vạch trần sự thật Thiếu minh chủ bị đệ tử quan môn của Yêu Ma đạo, cũng chính là sư huynh Đông Phương Kích của Thẩm Độc giả dạng thành.
Còn Thẩm Độc và Thiện Tai cứ thế mai danh ẩn tích.
Ai ngờ họ bỗng nhiên xuất hiện ở Bát Trận Đồ?
Huyền Hạc Sinh đam mê trận pháp, cực kỳ tò mò về Thẩm Độc, nên đem Tuyết Lộc kiếm ra cược với Thẩm Độc, bày trận cho y, cuối cùng thua dưới tay Thẩm Độc, bị y phá trận rồi cầm Tuyết Lộc kiếm đi.
Bỗng nhiên thấy y xuất hiện, còn dắt theo một hòa thượng, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Chẳng qua Thẩm Độc lười để tâm đến hắn, chẳng chút khách sáo bảo hắn bày trận, nói để bạn mình thử xem có thể phá trận trong vòng nửa canh giờ hay không.
Huyền Hạc Sinh là loại người kiêu ngạo cỡ nào?
Trận pháp hắn dốc lòng bố trí ai mà có thể phá trong vòng nửa canh giờ chứ? Biết rõ là phép khích tướng nhưng hắn vẫn trúng kế.
Điều đả kích lòng người hơn cả chính là hòa thượng Thẩm Độc dắt theo ấy thế mà thật sự phá vỡ tất cả trận pháp của hắn trong vòng nửa canh giờ…
Một mẩu vụn cũng không chừa.
Vào lúc ấy, Huyền Hạc Sinh được mệnh danh là kì tài quỷ thần khó lường rất muốn thắt bún tự tử, và hơn cả là muốn lập tức tung tin đại ma đầu Thẩm Độc đến Bát Trận Đồ cho cả thế giới biết, để đám ngụy quân tử chính đạo phi đến đây chém chết y!
Chẳng qua hắn còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, tiện nhân Thẩm Độc đã dắt hòa thượng của y tiêu sái chào tạm biệt.
Huyền Hạc Sinh tức xì khói.
Con mẹ nó ngươi tới đây một chuyến chỉ để dẫn người đến làm nhục ông mày thôi hả?!
“Ha ha ha, ta cười chết mất…”
Bến đò bên bờ sông, Thẩm Độc đã khỏe mạnh bước lên thuyền, không ngừng được cười, nếu không vịn bả vai hòa thượng thì có khi đã úp mặt vào nước rồi.
“Ngươi có thấy vẻ mặt của hắn vừa rồi không? Hắn cứ phải cố giả bộ trước mặt ông đây…”
Lần trước đến Bát Trận Đồ, Thẩm Độc phải suy nghĩ nát óc mới phá được trận.
Lúc đi ra Huyền Hạc Sinh còn nhíu mày nói sẽ thay đổi trận pháp cho lợi hại hơn nữa, đảm bảo lần sau y tới có tốn mười ngày nửa tháng cũng không ra được.
Đâu ngờ bị vả mặt nhanh thế?
Thẩm Độc chỉ đơn giản là nhàn rỗi rảnh háng, vừa hay đi ngang qua Bát Trận Đồ, nghĩ rằng trước khi chết mình phải sướng một phen mới được, dù thế nào cũng phải gây thêm chút khó chịu cho kẻ khác nên mới chạy tới chọc tức Huyền Hạc Sinh.
Thiện Tai hiểu rõ y.
Tuy rằng cảm thấy làm thế có vẻ không tốt lắm nhưng chắc chả sao đâu thôi thì kệ y đi.
Lúc này đang hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, chỉ còn ánh sáng đỏ cam rải trên mặt nước xanh biếc, từng gợn sóng lăn tăn đánh tan ánh nắng, hầu hết thuyền bè đã cập bến, chỉ còn vài chiếc thuyền đánh cá về muộn đang trên đường trở về.
Hai người đứng trên chiếc thuyền nhỏ có mái che, xuôi theo dòng nước.
Ngắm cảnh sông đến nửa đêm, Thẩm Độc bắt đầu mệt mỏi rã rời, thấy thế Thiện Tai dừng thuyền ở bãi lau gần bờ sông, nằm cạnh y trong chiếc thuyền chật hẹp, nghe tiếng dòng nước chảy trôi đi vào giấc ngủ.
Hắn là đệ tử phật môn, mặc dù đã rời khỏi thiền viện nhưng không phải không còn thờ Phật, chưa kể thói quen khắt khe hình thành từ tấm bé.
Tư thế khi nằm xuống cũng nhìn rất đẹp.
Nhưng hắn càng như thế Thẩm Độc càng khó ngủ.
Tiếng gió thổi qua cỏ lau cực kỳ rõ ràng, xen lẫn trong tiếng nước sông chảy trôi, nhưng bất kể thế nào cũng không giấu được tiếng tim y đập giờ phút này.
Ngủ với hòa thượng quả thực là cực hình.
Mấy ngày qua Thẩm Độc đã nhìn thấu bản chất của mình, từ hôm đầu tiên hòa thượng ngủ bên cạnh y, trong đầu y đã không ngừng tuôn ra đủ loại suy nghĩ xấu xa.
Trời mới biết y khó ngủ cỡ nào!
Chỉ cần chân tay vô tình cọ vào nhau cũng làm y khô miệng khô lưỡi, dục vọng trỗi dậy không tài nào kiềm được.
Sự thật là mấy ngày qua buổi tối Thẩm Độc không ngủ được.
Y muốn động chân động tay với hòa thượng lắm, nhưng chỉ nhúc nhích tí thôi đã bị hòa thượng đè chặt, chỉ nhìn mà không ăn được, cơ mà hòa thượng làm thế vì tốt cho y, y đâu còn gì để nói nữa, đành phải nhịn thôi.
Mấy ngày qua y chẳng làm gì miệt mài quá độ cả nhưng bây giờ hai mắt thâm quầng, nhìn cứ như cả ngày phải làm việc nặng nhọc lắm.
Thẩm Độc ức chế lắm rồi.
Đêm nay cũng thế, khép khép nép nép nằm bên cạnh hòa thượng, sau đó trừng mắt nhìn nóc thuyền thấp tịt, nghe tiếng hít thở đều đặn của hòa thượng mà cơn tức trỗi dậy.
Dựa vào đâu hắn được ngủ còn ông mày không được ngủ?!
Càng nghĩ càng thấy tức.
Muốn trả thù ghê luôn.
Thẩm Độc nghiến răng, thầm nghĩ không thể nhịn nổi nữa: Hôm nay ông đây không ngủ được, con mẹ nó đừng ai hòng ngủ!
Suy nghĩ trong đầu bốc lên ngùn ngụt không sao dập nổi.
Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn hòa thượng bên cạnh, ánh trăng rọi xuống mặt sông phản chiếu đường nét gương mặt tuấn tú của hòa thượng, quả thực như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất.
Thế là y dùng cả tay cả chân bay qua như một con bạch tuộc, cởi quần của mình, hai chân trần quấn quanh eo hắn. Sau đó giật quần áo hắn, ngón tay thon dài đè lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, từ trên cao nhìn xuống hòa thượng bị y đánh thức vừa mở mắt ra: “Đừng ngủ nữa, dậy đê, ông đây muốn chịch ngươi.”
Danh sách chương