Tối hôm đó, Thẩm Độc lăn lộn trong rừng một vòng lớn, bằng bản lĩnh của y, dễ dàng bắt gọn một con hươu ngốc.
Chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.
Lúc trước xuất môn ở ngoài trời, cũng không phải chưa từng thấy thuộc hạ, đặc biệt là Bùi Vô Tịch, xử lý đồ ăn linh tinh.
Y cho rằng, việc này rất đơn giản.
Chỉ cần mổ bụng lột da, xuyên qua nhánh cây, đặt trên đống lửa nướng.
Đợi thịt chín thì có thể lấp bụng.
Chuyện nhỏ như con thỏ. Đến Lục Hợp Thần Quyết y còn luyện được, huống chi cái này? Nhưng sự thật thường khiến người ta đau khổ đứt từng khúc ruột.
Nhìn đống thịt đã cháy đen sì, Thẩm Độc cố nén kích động muốn đạp đi, lại gần cắn một miếng.
Chỉ một miếng rất nhỏ mà thôi.
“Ụa…”
Trong nháy mắt, trải nghiệm khủng bố nhất từ trước đến nay đổ ập xuống người y, khiến mọi cố gắng kiềm chế của y hóa hư không.
Nhanh chóng nôn sạch sành sanh.
Quả thực không thể tin được!
Bên ngoài đã nướng cháy khét, đen kìn kịt, nhưng cắn thịt bên trong vẫn còn sống nguyên.
Thẩm Độc suýt tí nữa phun cả cơm trưa ra!
“Người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy?”
Y nhớ rõ quy trình Bùi Vô Tịch nướng đồ chính là như thế này, chẳng qua còn vẩy thêm một đống gia vị, thơm ngon không kém đầu bếp trong tửu lâu.
Nhưng đến tay mình…
Không thể nào nuốt nổi.
Nhìn chằm chằm hươu ngốc chết thảm trên tay, Thẩm Độc rốt cuộc nhận thức rõ ràng về “trù nghệ” của mình, chậm rãi từ bỏ.
Đống lửa trước mắt cháy rất nhanh, chẳng qua bao lâu đã nhỏ dần.
Gió núi buổi đêm rất to, gào thét ầm ầm.
Đối diện là Bất Không sơn.
Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy đèn đuốc giăng từ sườn núi kéo tận lên đỉnh núi cao, mờ mờ ảo ảo toát ra nét huy hoàng.
Thẩm Độc ngồi trên tảng đá, đèn đuốc bên trong thiền viện Thiên Cơ chiếu rọi đáy mắt u ám của y.
Ánh sáng lập lòe.
Cuối cùng gục đầu thở dài một hơi: “Thất sách…”
Không nên, thật sự là không nên.
Y vốn dĩ là người dối trá không biết xấu hổ, sao mới trốn trong núi hai ngày nhàn hạ đã quên mất đạo lý sinh tồn trên thế gian này?
Lúc đó, quả thật không nên giết chết con kiến kia.
Không phải vì con kiến nọ không thù không oán với y, mà vì hậu quả sau khi giết chết con kiến không phải thứ Thẩm Độc muốn gánh chịu.
Biết rõ lừa trọc lòng dạ từ bi…
Sao y có thể để lộ bản chất trước mặt hắn chứ?
Thời điểm nên dối trá, nên giả vờ giả vịt thì phải dối trá, phải giả vờ giả vịt mới đúng.
Lông mày chậm rãi xoắn chặt, Thẩm Độc ngồi trong gió lạnh, suy tư nửa ngày trời, đồng thời tính thử xem chuyện trù nghệ của mình trong vòng 3 ngày cấp tốc tăng lên cấp bậc của Bùi Vô Tịch thì có khả thi hay không.
Cuối cùng, đành chấp nhận số phận.
“Đôi tay của ta đây, từ nhỏ đến giờ nào phải làm những chuyện như vậy…”
Lầm rầm trong miệng, xem như tự an ủi một câu, y đứng lên, trực tiếp dập tắt đống lửa đang nhỏ dần, giẫm đến khi không còn một đốm lửa, xong xuôi mới men theo đường cũ quay về.
Trời rất lạnh, lại còn đi ra ngoài hồi lâu.
Lúc Thẩm Độc trở lại căn nhà trúc, bát cơm tẻ nóng hổi lúc trước đã sớm nguội ngơ nguội ngắt. Y bưng lên sờ sờ vài cái, trong lòng buồn bực, tâm tình không tốt nổi, chỉ đành đặt lại dưới mái hiên.
Vì thế cả đêm hôm đó nằm trên giường La Hán, không thể chợp mắt.
Đương nhiên là do đói bụng.
May thay y là người tập võ, một hai ngày không ăn cũng không sao, một hai đêm không ngủ cũng chẳng hề gì.
Chẳng qua khó chịu một chút thôi.
Hơn nữa đến khi trời sáng, cơn đói bụng dần dần trôi qua, ngoại trừ cảm thấy hơi mệt một chút ra, cũng không có quá nhiều cảm giác.
Buổi trưa hòa thượng vẫn đến.
Khi đó, Thẩm Độc đang buồn chán ngồi trước bàn gỗ nơi hắn thường chép kinh văn, đề bút vẽ tranh trên tờ giấy tuyên thành.
Trên giấy vẽ hoa lan.
Từng khóm nho nhỏ.
Mọc trên con đường trải đá vụn, phiến lá bung mở mang theo nét thanh cao khí khái, quanh thân dính chút tuyết trắng. Đài hoa xanh biếc non mơn mởn, nhú ra từ ngọn cây.
Một đóa, một đóa, thêm một đóa.
Rõ ràng đây chính là khóm hoa dại y nhìn thấy vào cái ngày bám theo hòa thượng lên núi, bị trận pháp cản chân. Hoa là hoa lan, nhưng nở vào mùa đông, ngụ ý “Xuân tín”(*)
(*) Tín hiệu mùa xuân.
Chỉ có điều….
Trong bức họa kia, có chút chút gì đó khác thường.
Xung quanh muôn vàn hoa cỏ đều đã nở tung, chỉ có đóa hoa lan vẽ chính giữa vẫn e ấp nụ hồng.
Đài hoa xanh sẫm vươn mình, gắt gao nhắm chặt.
Nhìn như một cái đèn lồng nho nhỏ, hoặc cũng hệt như lao tù, vây chặt thứ bên trong lại, khóa kín không để nó ra.
Toàn cảnh bức tranh rất dễ nhìn.
Nhưng đóa hoa lan không nở thực sự quá chói mắt.
Nhìn kĩ còn cảm thấy khí chất cao ngạo sắc bén, pha lẫn thờ ơ với vạn vật xung quanh, tàn nhẫn, mãnh liệt và độc địa.
Quản gì xuân hạ thu đông, mình ta cô độc, mặc cho muôn hoa đua nở, ta vẫn thờ ơ.
Nhẹ nhàng vung bút điểm tô, họa thêm cành lá thon dài của lan. Thẩm Độc im lặng ngắm nhìn bức tranh, hay nói đúng hơn là ngắm đóa hoa lan không nở ở chính giữa bức tranh.
Hồi lâu sau mới đặt bút xuống.
Thực ra hòa thượng đã vào nhà được một lúc.
Chẳng qua Thẩm Độc đang vẽ tranh, hắn thấy vậy, theo phép lịch sự không quấy rối. Mà sau sự kiện ép chết con kiến ngày hôm qua, bây giờ hắn cũng không muốn quấy rối gì cả.
Hắn mang hộp cơm tới bên bàn.
Thẩm Độc suýt chút nữa theo bản năng hỏi hôm nay ăn gì, nhưng y còn chưa kịp nói thành lời, hòa thượng đã bưng đồ trong hộp ra….
Một bát cháo hoa, một đĩa dưa muối.
Chính là thức ăn vào hai cái ngày y mới tỉnh, ngay cả bát đựng cháo cũng không đổi!
Lừa trọc chết tiệt!
Có ý gì!
Đồng tử y trợn trừng, sát khí thâm trầm ngùn ngụt bốc lên, nhưng vừa nghĩ tới thảm trạng nấu nướng trên núi đêm qua của mình, đành phải cắn răng nhịn nhục.
Lý trí đè nén lửa giận.
Lập tức tiến vào trạng thái giả dối.
Mặc dù trong lòng Thẩm Độc đang hận không thể vung một chưởng vỗ chết con lừa trọc chết dẫm có mắt không tròng, nhưng trên mặt lại trưng ý cười nhàn nhạt, giọng điệu có hơi áy náy, nói rằng: “Bất ngôn đại sư, sự việc hôm qua, tại ta ma xui quỷ khiến, thật xin lỗi.”
“…”
Đây là lần thứ hai trong mười hai ngày qua hòa thượng nghe thấy y nói lời xin lỗi.
Động tác thu dọn hộp cơm khựng lại một lát. Một đôi con ngươi đen thẳm như mực, nhàn nhạt đưa mắt lướt qua vết thương trên lòng bàn tay mình, sau đó mới nhìn Thẩm Độc.
Áo lụa đen thui trên người, vài hôm trước hắn mới dùng kim chỉ vá lại vết rách, hoa văn màu bạc uốn lượn trên cổ áo và tay áo.
Tổng thể tinh tế.
Ở trong phòng nên Thẩm Độc không khoác áo choàng màu tím đậm, thân thể thon gầy bọc trong lớp vải đen mềm, thắt lưng thêu thùa hoa văn tinh xảo quấn quanh vòng eo xinh đẹp.
Y đứng nghiêng ngả, lộ ra chút tùy tính.
Nhìn chẳng ra Đạo chủ Yêu Ma đạo, giết người như ngóe, đại ma đầu lòng lang dạ sói trong truyền thuyết, chỉ như một vị công tử hòa hoa phong nhã.
Chẳng qua đôi mắt phượng xinh đẹp lại quá lãnh liệt âm trầm, không cho phép ai tới gần.
Trong miệng nói “xin lỗi”, trên mặt cũng hiện chút áy náy.
Nhưng nhìn sâu vào đôi mắt kia…
Hắn không thấy nửa điểm ăn năn hối lỗi, trái lại còn có tàn nhẫn ẩn sâu.
Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, thí thân cho cọp, chính vì một chữ “Độ” mà chẳng để ý hiểm nguy; nhưng người trước mặt đây, so với ưng còn ác hơn, so với hổ còn độc hơn.
Nếu như cắt thịt, xả thân mà có thể độ thì cũng được thôi.
Độ không thành, uổng công để chim ưng ăn thịt, để cọp cắn xé, tự chôn vùi một tấm lòng thành tâm hướng Phật.
Nếu vậy….
Chúng sinh, vạn vật đau khổ trên thế gian cầu mong sự giải thoát còn rất nhiều, cần gì phải độ y?
Lãng phí thời gian.
Chấp niệm trong lòng, buông xuống thành Phật.
Hòa thượng chăm chú nhìn Thẩm Độc hồi lâu, hai mắt sáng trong an tĩnh, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, giống như than thở vì gỗ mục không thể đẽo(*), sắt đá không thể ấm lên.
(*) Gỗ mục không thể đẽo: ý chỉ một người không thể uốn nắn được.
Chẳng bận tâm lời xin lỗi của y.
Nhấc hộp cơm, chân cất bước, ra đi giống hệt khi vào.
Danh sách chương