Sau một hồi bàng hoàng rồi lặng thầm ngơ ngác, Trần Hiểu My cuối cùng cũng chấp nhận tình huống bi đát của chính mình. Ừ thì xuyên không thôi mà. Đó chẳng phải là mơ ước của mình đó hay sao? Nhưng cớ sao lại không xuyên đến thời đại cổ trang để làm tiểu thư, vương phi hay sâu gạo? Vấn đề của cô là tạo hình của bản thân hiện tại thật quá kinh người. Ta phải định nghĩa sao đây nếu một sáng mai thức dậy, thấy trên người mình không phải là bộ áo ngủ bằng vải voan cực kì khêu gợi mà thay vào đó là miếng da thú dày cộp quấn khu vực nhạy cảm từ rốn xuống đùi. Cộng thêm vòng 1 thả rông, phải chăng ta đã đến thời kỳ ăn lông ở lỗ?
Phi, phi
Trần Hiểu My tự phỉ nhổ chính bản thân mình. “Ta là người lịch sự, mà người lịch sự thì phải nên tao nhã. Vì thế, không thể nói đến cụm từ ăn lông ở lỗ”, ít ra phải nhận định đây là một xã hội nguyên thủy, một nơi hoang dã đủ khiến cho ta luôn phải hòa mình với thiên nhiên”. Cô thầm thì.
Hiểu My lần mò đến bờ suối và soi mình xuống dòng nước trong xanh. Sau khi nhận định là nước suối trăm phần trăm trong sạch, cô vốc một nắm đưa vào miệng. Ngọt thật. Không giống với xã hội hiện đại mà cô sinh sống, nước ở đây không bị ô nhiễm nên vẫn mang theo vị ngọt tự nhiên, uống một chút mà mát cả lòng. Cô ngồi xổm xuống rửa mặt. Để dòng nước mát rượi nhẹ nhàng tẩy rửa từng lỗ chân lông, cô lim dim mắt tận hưởng cảm giác thoải mái từ trên da mang lại. Sau đó, Trần Hiểu My mở mắt ra, chầm chậm nhìn xuống suối, chờ dòng nước chầm chậm lặng yên, chờ hình ảnh gương mặt của mình chầm chậm hiện ra, và sau đó…
- Oa, lão thiên… Ta hận ông. Tại sao Thượng đế đã ưu ái cho ta xuyên không mà lão thiên người không cho ta thành tuyệt sắc mỹ nỹ. Ta muốn là mỹ nữ, mỹ nữ a…
Hiểu My ngửa mặt nhìn trời đầy câm phẫn. Gương mặt này chính là gương mặt của cô. Một khuôn mặt với ngủ quan khiêm tốn, chỉ duy đôi mắt là tròn to, lấp lánh sáng ngời.
Ở hiện đại làm một nữ nhân khiêm tốn, ai dè đến cổ đại cũng là một khiêm tốn nữ nhân. Vốn đâu để quyến rũ một siêu cấp mỹ nam làm ấm giường đây… Cô không muốn bản thân phải một mình lặng lẽ, đau khổ chờ chết rồi bản thân trở thành một đống phân bón hữu cơ tẩm bổ cho mảnh đất này. Mà không, sao lại chết, dù gì bản thân cũng là một IT được đào tạo hẳn hoi. Ít nhất phải giãy dụa để mang ánh sáng văn minh đến nơi này mới không phụ lòng Thượng đế đã thương và lão thiên cũng quan tâm chiếu cố chứ. Dân IT, ít ra có một lợi thế mà ít người sánh kịp. Đó là gì? Là thời gian vi vu lướt web, là tốc độ truy cập và xử lý thông tin. Cô không tin rằng một phần tử tri thức như cô phải nhanh chống đầu hàng mà chưa một lần phấn đấu.
Cố nhớ lại, bốn yếu tố sinh tồn nơi hoang dã mà cô từng đọc qua là gì? Nước – Lửa – Thức ăn – Chỗ ở.
Bên cạnh là suối, vấn đề đầu tiên đã giải quyết. Vậy phải cấp bách tạo ra lửa. Nhìn lên mặt trời chói chang, bây giờ chắc là giữa trưa. Vậy đến tối sẽ nhanh thôi. Đó là thời gian của động vật, dã thú. Cũng là thời gian mà bọn côn trùng lững thững bay ra từ nơi cư trú để săn mồi. Chắc chắn không thiếu đám hút máu đáng khinh đó. Hiểu My cô phải nhanh chóng tạo ra lửa, vừa để sửi ấm, vừa bảo vệ bản thân. Hi vọng đêm nay trời không mưa. Nếu không, chắc chắn cô sẽ là đồng chí đầu tiên vừa xuyên không đã hi sinh anh dũng.
Hiểu My đi một vòng xung quanh gom lá khô, gỗ vụn. Nơi này, mọi thứ đều to hơn ở xã hội hiện đại. Cây thật to, lá cũng thật to. Những đám cỏ xanh rì quá đầu người với nhánh lá dài, bén ngót như lưỡi dao chỉ cần tưa qua người là thấy máu. Cô cố gắng tránh xa đám cỏ ấy và nhặt lượm mọi thứ cần thiết. Khi mồ hôi nhễ nhại và nhịp thở trở nên ồ ồ thì Hiểu My cũng vác được đám vật liệu dễ bắt lửa đến phần đất trống cạnh bờ suối. Nơi này sẽ là khách sạn lộ thiên của cô trong buối tối đầu tiên.
Dùng một chút suy tư để nhớ lại cách thức tạo ra lửa. Có một lần cô thấy người ta hướng dẫn dùng mũi khoan gỗ để tạo ra than hồng. Chắc hẳn cô cũng sẽ thành công.
Chọn một cành cây chắc khỏe, cô mài nhọn một đầu để làm mũi khoan. Lại tìm một cành cây khô khác làm đế. Cô hì hụi khoan.
Một khắc.
Hai khắc.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ…
Đến khi hai tay phồng rộp đau nhức, cuối cùng, Hiểu My cũng tạo ra than hồng. Nhìn đám khói bốc lên rồi ngọn lửa đỏ lập lòe xuất hiện, cô cười to khoái trá.
- Ha ha ha… cổ đại ơi, ta tới đây….
Phi, phi
Trần Hiểu My tự phỉ nhổ chính bản thân mình. “Ta là người lịch sự, mà người lịch sự thì phải nên tao nhã. Vì thế, không thể nói đến cụm từ ăn lông ở lỗ”, ít ra phải nhận định đây là một xã hội nguyên thủy, một nơi hoang dã đủ khiến cho ta luôn phải hòa mình với thiên nhiên”. Cô thầm thì.
Hiểu My lần mò đến bờ suối và soi mình xuống dòng nước trong xanh. Sau khi nhận định là nước suối trăm phần trăm trong sạch, cô vốc một nắm đưa vào miệng. Ngọt thật. Không giống với xã hội hiện đại mà cô sinh sống, nước ở đây không bị ô nhiễm nên vẫn mang theo vị ngọt tự nhiên, uống một chút mà mát cả lòng. Cô ngồi xổm xuống rửa mặt. Để dòng nước mát rượi nhẹ nhàng tẩy rửa từng lỗ chân lông, cô lim dim mắt tận hưởng cảm giác thoải mái từ trên da mang lại. Sau đó, Trần Hiểu My mở mắt ra, chầm chậm nhìn xuống suối, chờ dòng nước chầm chậm lặng yên, chờ hình ảnh gương mặt của mình chầm chậm hiện ra, và sau đó…
- Oa, lão thiên… Ta hận ông. Tại sao Thượng đế đã ưu ái cho ta xuyên không mà lão thiên người không cho ta thành tuyệt sắc mỹ nỹ. Ta muốn là mỹ nữ, mỹ nữ a…
Hiểu My ngửa mặt nhìn trời đầy câm phẫn. Gương mặt này chính là gương mặt của cô. Một khuôn mặt với ngủ quan khiêm tốn, chỉ duy đôi mắt là tròn to, lấp lánh sáng ngời.
Ở hiện đại làm một nữ nhân khiêm tốn, ai dè đến cổ đại cũng là một khiêm tốn nữ nhân. Vốn đâu để quyến rũ một siêu cấp mỹ nam làm ấm giường đây… Cô không muốn bản thân phải một mình lặng lẽ, đau khổ chờ chết rồi bản thân trở thành một đống phân bón hữu cơ tẩm bổ cho mảnh đất này. Mà không, sao lại chết, dù gì bản thân cũng là một IT được đào tạo hẳn hoi. Ít nhất phải giãy dụa để mang ánh sáng văn minh đến nơi này mới không phụ lòng Thượng đế đã thương và lão thiên cũng quan tâm chiếu cố chứ. Dân IT, ít ra có một lợi thế mà ít người sánh kịp. Đó là gì? Là thời gian vi vu lướt web, là tốc độ truy cập và xử lý thông tin. Cô không tin rằng một phần tử tri thức như cô phải nhanh chống đầu hàng mà chưa một lần phấn đấu.
Cố nhớ lại, bốn yếu tố sinh tồn nơi hoang dã mà cô từng đọc qua là gì? Nước – Lửa – Thức ăn – Chỗ ở.
Bên cạnh là suối, vấn đề đầu tiên đã giải quyết. Vậy phải cấp bách tạo ra lửa. Nhìn lên mặt trời chói chang, bây giờ chắc là giữa trưa. Vậy đến tối sẽ nhanh thôi. Đó là thời gian của động vật, dã thú. Cũng là thời gian mà bọn côn trùng lững thững bay ra từ nơi cư trú để săn mồi. Chắc chắn không thiếu đám hút máu đáng khinh đó. Hiểu My cô phải nhanh chóng tạo ra lửa, vừa để sửi ấm, vừa bảo vệ bản thân. Hi vọng đêm nay trời không mưa. Nếu không, chắc chắn cô sẽ là đồng chí đầu tiên vừa xuyên không đã hi sinh anh dũng.
Hiểu My đi một vòng xung quanh gom lá khô, gỗ vụn. Nơi này, mọi thứ đều to hơn ở xã hội hiện đại. Cây thật to, lá cũng thật to. Những đám cỏ xanh rì quá đầu người với nhánh lá dài, bén ngót như lưỡi dao chỉ cần tưa qua người là thấy máu. Cô cố gắng tránh xa đám cỏ ấy và nhặt lượm mọi thứ cần thiết. Khi mồ hôi nhễ nhại và nhịp thở trở nên ồ ồ thì Hiểu My cũng vác được đám vật liệu dễ bắt lửa đến phần đất trống cạnh bờ suối. Nơi này sẽ là khách sạn lộ thiên của cô trong buối tối đầu tiên.
Dùng một chút suy tư để nhớ lại cách thức tạo ra lửa. Có một lần cô thấy người ta hướng dẫn dùng mũi khoan gỗ để tạo ra than hồng. Chắc hẳn cô cũng sẽ thành công.
Chọn một cành cây chắc khỏe, cô mài nhọn một đầu để làm mũi khoan. Lại tìm một cành cây khô khác làm đế. Cô hì hụi khoan.
Một khắc.
Hai khắc.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ…
Đến khi hai tay phồng rộp đau nhức, cuối cùng, Hiểu My cũng tạo ra than hồng. Nhìn đám khói bốc lên rồi ngọn lửa đỏ lập lòe xuất hiện, cô cười to khoái trá.
- Ha ha ha… cổ đại ơi, ta tới đây….
Danh sách chương