Ma Lâm sơn mạch một đêm tĩnh lặng khác thường.

Tiểu Phong Tử thức canh chừng bên bếp lửa, nhìn Trường An lụi hụi với đống dược liệu xung quanh. Mái tóc bạch kim của hắn sáng bừng lên, hai bên thái dương còn rịn ra mấy giọt mồ hôi, thỉnh thoảng rơi xèo vào ngọn lửa đang nhảy múa, mang theo hút hư ảo, mơ hồ.

Chốc chốc, vài tiếng củi khô nổ lốp bốp vang lên.

- Trường An, Thái Thiếu Nam khi nào mới tỉnh lại? Nghe được câu hỏi của Thường Phong sư huynh, Trường An dừng lại động tác trên tay, nhíu mày trầm lặng.

- Theo lý, lẽ ra thời gian dài như thế, Thái sư huynh phải tỉnh lại. Mạch đập ổn định, hơi thở đều đều. Chỉ là không biết vấn đề xảy ra ở đâu.

- Đệ kiểm tra lại chưa? Có khi nào độc vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn?

- Đệ đã kiểm tra mọi thứ, thậm chí ngay cả quần áo lót của huynh ấy cũng không bỏ qua. Nhưng chưa phát hiện được nghi điểm nào cả.

Tiểu Phong Tử nhìn đống dược liệu của Trường An. Sắc mặt trầm xuống, trong đầu hiện lên muôn vàn suy đoán, nhưng một hồi lâu sau vẫn không nhìn ra manh mối,chỉ có thể đánh tiếng thở dài.

Cùng lúc này, trong lều trại của Đỗ Minh.

Lữ Tuấn rót một chén nước nóng đưa đến tay của đại sư huynh, môi nở nụ cười, ôn hoà lên tiếng:

- May mắn là Hiểu My có thể cứu được mọi người. Con ma chu này quả nhiên đáng sợ.

Nhận lấy chén nước, uống một ngụm, Đỗ Minh nhìn nhị sư đệ của mình dù đang lo lắng nhưng trên mặt vẫn không giấu được nhàn nhạt ý xuân, liền mở miệng trêu ghẹo.

- Hiểu My? Xưng hô thân thiết quá nhỉ? Xem ra, sư huynh phải chúc mừng đệ rồi.

Mặt Lữ Tuấn thoáng chốc đỏ bừng, lập tức đổi đề tài để đỡ phần xấu hổ.

- Đại sư huynh, truyền tin thạch của đệ không sử dụng được? Của huynh thế nào?

- Cũng vậy. Đỗ Minh lập tức bật dậy. – Lẽ nào trong chúng ta xuất hiện vấn đề? Truyền tin thạch của đệ, ngoài đệ ra, có ai từng chạm qua?

Lữ Tuấn khoanh một tay trước ngực, tay còn lại vuốt vuốt chiếc cằm đã lún phún mấy cọng râu xanh, lặng im suy nghĩ. Lát sau mới chầm chậm lên tiếng, giọng nói mang theo không ít hoài nghi:

- Sau khi nhận về, lúc đại sư huynh cùng Cửu Trưởng Lão thảo luận, Hiểu My, Tiểu Phong Tử, Cao Y Y, Quách Khải Du từng tò mò truyền tay nhau xem qua. Bên huynh thì sao?

- Đệ nói Cao Y Y cùng Khải Du cũng từng xem qua nó?

- Sư huynh, lẽ nào huynh nghi ngờ người đó? Lữ Tuấn cũng lờ mờ nhận ra.

Quả nhiên, từ lúc bắt đầu đã xuất hiện nghi điểm, nhưng tới hôm nay, mọi chuyện mới trở nên rõ ràng.



- Người đó giờ ở đâu?

- Đang nghỉ ngơi? Chắc không, ta nghĩ đệ nên kiểm tra lại. Gọi Hiểu My cùng đi đi.

Lữ Tuấn mang theo sắc mặt nặng nề, bước ra khỏi lều của Đỗ Minh. Vừa định đi tìm Hiểu My thì bị một bóng đen to lớn đứng chắn trước mặt.

- Thường Phong, đệ gác đêm à? Hiểu My đâu?

- Ta cũng muốn biết điều đó. Khi nãy bảo muội ấy đi nghỉ, nhưng khi đến lều của muội ấy thì lại không thấy người đâu? Còn tưởng bị huynh lôi đi tâm sự chứ?

Tiểu Phong tử mới đầu còn hài hước, nhưng nghe nhị sư huynh nói vậy, bất chợt trong dạ bồn chồn. Không lý nào Hiểu My sư muội tự dưng biến mất? Thậm chí, chính hắn cùng Trường An ở bên ngoài cũng chẳng nghe được âm thanh gì, kể cả tiếng gió thổi, cỏ lay.

Nhìn bộ mặt mũm mỉm của Thường Phong nhăn lại như cái giẻ, Lữ Tuấn chợt nhớ đến vấn đề quan trọng nhất.

- Đệ kiểm tra lều của Y Y và Khải Du huynh đệ chưa?

- Rồi. Y Y chắc đã ngủ, đệ chỉ thấy ánh đèn mờ mờ bên trong. Còn Khải Kỳ có lẽ vẫn đang chăm sóc cho đại ca mình, vừa nãy đệ ấy còn ra ngoài tìm Trường An xin chén thuốc.

- Đi, cùng ta đến gặp họ.

Lữ Tuấn nhanh chóng xác định phương hướng rồi kéo Thường Phong còn đang ngơ ngẩn, chẳng hiểu chuyện đang xảy ra.

Vị trí đầu tiên mà họ tìm tới là lều của huynh đệ Quách gia. Tuy nhiên, khi vén màn vào, chỉ thấy một căn lều trống, bát thuốc Khải Kỳ lấy ở chỗ Trường An đã lạnh lẽo, được đặt một bên.

Tiếp theo là lều của Cao Y Y. Lữ Tuấn đứng bên ngoài, gọi lớn vài lần vẫn không có tiếng đáp trả. Lúc đó, mới vén màn vào.

- Lại trống? Nhưng cả buổi đệ không thấy ai ra ngoài cả. Sao bỗng dưng lại biến mất một loạt bốn người?

Lần này, Thường Phong bị doạ thật rồi. 4 đệ tử Vô Cực Kiếm Phái đồng thời biến mất. Chuyện này quan trọng tới mức hắn không dám tưởng tượng những thứ có thể xảy ra.

Hai người vội vã tìm Đỗ Minh, gọi cả Trường An vào bàn chuyện. Chưa đầy một khắc, vài thân ảnh nhanh chóng lao ra khỏi khu hạ trại, toả ra các hướng xung quanh.

………………………………………………………………….

Cũng trong lúc này, trên một vách đá cheo leo cách đó hơn trăm trượng. Hai bóng người đang đứng đối diện nhau.

- Quả nhiên là ngươi. Hiểu My nhìn kẻ đối diện, mỉa mai lên tiếng.

- Trần sư muội. Ta cũng không ngờ lại bị muội phát hiện nhanh vậy. Giọng nam nhân lạnh lẽo trả lời.

Nam tử một thân trường bào màu đen, chìm trong bóng đêm sâu thẩm. Gió thổi bay mái tóc của hắn hoà vào đêm tối, lộ ra một nanh sói trắng sau mép tai.

- Ta nên gọi ngươi là Khải Du sư huynh, hay gọi là Hắc nha lang mới càng thêm thích hợp.

- Vậy ta gọi cô là Trần Sư Muội hay phải gọi cô là Hoan Hỉ thần?

Quách Khải Du nhếch mép trả lời.

Thế cuộc này, bọn chúng đã bày ra từ lâu. Nhưng đến khi tiến vào Ma Lâm sơn mạch thì mới thi triển toàn bộ bố cục.

Hai huynh đệ hắn, một người đi theo Đỗ Minh, một người đi theo Lữ Tuấn.

Đầu tiên là Phá hỏng truyền tinh thạch, sau là lợi dụng mọi cơ hội, bỏ độc đám yêu thú tại sơn mạch Ma Lâm. Ai cũng biết huynh đệ bọn hắn có kiến thức về yêu thú tương đối hơn người. Vì vậy, vài lần lấy lý do đi giải quyết vấn đề cá nhân hay đi khảo sát địa hình cũng không bị bất kỳ người nào đặt lên nghi vấn.

Chiến đấu với Hùng Sư hay đánh nhau với Bách Mục Ma Chu, đều là một mình hắn dẵn dắt. Ngay cả Thái Thiếu Nam trúng độc, đến giờ chưa tĩnh, nguyên nhân chính là do huynh đệ hắn ra tay. Ai kêu (TTN) phát hiện được phần da sau mép tai của hắn (QKD) rộp lên do sơ suất. Từ đó bắt đầu nghi ngờ đến vị đồng môn luôn nhiệt tình, niềm nở với mọi người.

- Quách Khải Du, vậy chính ngươi đã đẩy Thiếu Nam sư huynh vào tơ nhện? Nhưng ta không hiểu, Quách Khải Kỳ tiếp tục hạ độc huynh ấy như thế nào mà Trường An dùng mọi cách vẫn không phát hiện ra?

- Ha ha ha, Quách Khải Du cười lớn - Nếu độc do Yêu Thần tạo ra dễ giải như vậy thì tên á nhân đê tiện kia cũng có thể xưng thần rồi. Cả đời này, hắn chỉ có thể ngủ như vậy thôi. Hạnh phúc lắm đúng không?

- Ngươi mới đê tiện, huynh đệ ngươi mới đê tiện. Hiểu My vô cùng giận dữ.

Quách Khải Du lập tức thay đổi sắc mặt: À, ta sai rồi. Người đê tiện là cô mới đúng. Hoan Hỉ thần, Hoan Hỉ thần. Kiếp trước cô bại trong tay Yêu Thần, kiếp này cũng vậy thôi. Nên oán chính bản thân mình là được. Nếu không phải vì chúng ta muốn tìm cô thì cũng chẳng tốn bao công sức thế này.

- Câm miệng. Hiểu My hét lên. Ta chỉ là Trần Hiểu My, đệ tử Tứ Thần Sơn của Vô Cực Kiếm Phái. Ta vốn không phải Hoan Hỉ thần gì cả. Chớ đem ta ra là nguyên nhân cho tội ác của các ngươi.

- A, vậy à. Nhưng cô chối cũng vô ích. Toàn bộ những gì xảy ra ở Ma Lâm Sơn mạch này, Khải Kỳ đã kể hết với tôi. Chỉ có chuyển kiếp đầu thai của Hoan Hỉ thần mới có thể lấy được Huyết Liên Hoa và giải được kịch độc của Bách Mục Ma Chu. Bằng chứng sờ sờ ra đó, cô bảo chúng tôi tin thế nào?

- Không phải. Máu tỷ tỷ ta chỉ dùng làm thuốc dẫn, đó là do tỷ ta từng ăn rất nhiều Ngư Long và Kim Vỹ Kê. Hơn nữa, người lấy được Huyết Liên Hoa là nhị sư huynh. Tỷ ấy không am hiểu bất cứ gì về trận pháp cả.

Đúng lúc này, âm thanh của Trường An theo gió truyền đến. Tiếng nói vừa dứt thì thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh Hiểu My. Sát bên là Lữ Tuấn hết sức khẩn trương lẫn vui mừng vì thấy người trong lòng mình vẫn bình yên, vô sự.

- Cũng may ta đến kịp. Muội không sao chứ? Giọng Lữ Tuấn đầy quan tâm nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

- Không sao. Hiểu My gật đầu khẳng định. – Nhưng sao hai người tìm được muội.

Nghe cô hỏi vậy, Trường An đắc ý, nhoẻn miệng cười.

- Tỷ, tỷ quên trang phục hằng ngày của tỷ là do ai giặt sao? Vì muốn quần áo của tỷ luôn mềm mại nên đệ đã thêm vào nước giặt ít thứ, mùi thơm của nó cũng chỉ có đệ mới nhận ra được. Cũng may, vì vậy mới nhanh chóng tìm được tỷ trong đêm nay.

- Không phải chứ? Hiểu My sư muội lại để trang phục của mình cho nam nhân giặt. Ta thật nể cô nha.

Giọng nói bén ngót của Quách Khải Du vang lên, hắn nhìn ba người đối diện bằng bộ mặt vô sỉ, đê hèn.

- Thì đã sao? Tỷ ta là người có sức mạnh phi thường, mấy chuyện cần ít sức lực này vốn không hợp với tỷ ấy. Chúng ta tự nguyện. Ngươi ganh tỵ à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện