Lữ Tuấn và Hiểu My mang theo hắc y nhân, bí mật về quán trọ. Trường An nhận được tin tức qua truyền tinh thạch, lập tức tiến lên. Tiếp ứng nhị sư huynh, đặt bệnh nhân hôn mê lên giường, cầm tay bắt mạch. Một loạt thao tác diễn ra nhanh chóng, điêu luyện.

Lữ Tuấn giơ tay kéo miếng vải bịt mặt của hắc y xuống, gương mặt nữ nhân lọt vào tầm mắt khiến hắn sững sờ.

- Nhị sư huynh, sao vậy? người quen của huynh à? Nghe tiếng Hiểu My, Lữ Tuấn hồi thần, sắc mặt nặng nề, gật đầu xác nhận.

- Phải. Đây là Lữ Ngọc Nhi - cháu gái của ngũ trưởng lão. Trước đây ông cháu muội ấy đối xử với ta rất tốt. Giờ ra nông nỗi này, e là gia gia của nàng đã gặp chuyện không may.

Hiểu My nghe vậy, lòng cũng trĩu xuống.

- Trường An, tình hình thế nào?

- Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là căng thẳng và mệt mỏi quá độ. Tâm trạng tích tụ trong thời gian dài, không thể giải toả dẫn đến huyết khí không thông, cơ thể suy nhược.

Đã cho người uống hồi sinh đan, bổ huyết đan. Giờ đệ đi làm chút dược thiện. Lát nữa phiền tỷ thay trang phục cho nàng ta. Chưa tới một canh giờ ắt hẳn tỉnh lại.

Trường An nói xong, đứng dậy ra ngoài. Lữ Tuấn cũng không tiện ở lại, đành đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn sang Hiểu My. Thấy cô khẽ gật, mới yên tâm ra cửa.

Hiểu My tiến tới bên cạnh giường, quan sát nữ nhân được gọi Ngọc Nhi. Nhìn vệt nước mắt còn hoen trên má, cô tiếc nuối thở dài:

- Thanh mai trúc mã, còn là một mỹ nhân a. Phần phước của nhị sư huynh không tệ. Để tôi thay đồ cho cô, xem như cô có lời rồi.

Một chút dấm chua dâng lên, Hiểu My hất tay đánh bay nó sang chỗ khác rồi chuẩn bị khăn lau và trang phục thay đổi cho bệnh nhân. Sau đó khép cửa, đi tìm đệ đệ.

Nửa canh giờ trôi qua, người trên giường rên lên vài tiếng, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Bố trí xung quanh giống phòng trọ trong khách điếm, đơn giản và cũng rất ít gia cụ, vật phẩm trưng bày.

Lữ Ngọc Nhi lồm cồm ngồi dậy, hoảng hốt nhận ra, cô không còn mặc bộ trang phục dạ hành mà đã được thay một bộ váy áo trắng tinh, chất lụa mềm mại phủ lên người, chỗ cánh tay bị thương cũng được băng bó cẩn thận. Lòng tràn ngập hoài nghi, nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Lúc này, cửa phòng chợt mở, ánh mặt trời từ ngoài truyền vào khiến cô phải giơ tay lên, che lại luồng sáng đột ngột.

- Muội đã tỉnh?

Giọng nói nam tử có chút quen thuộc vang lên. Cô nàng ngẩn ngơ tựa người trong mộng. Một lúc sau mới cất tiếng, vừa mừng rỡ, lại nghẹn ngào.

- Đại thiếu gia. Thì ra là người đã cứu Ngọc Nhi. Cuối cùng Ngọc Nhi cũng chờ được người trở về rồi.

Dung nhan thiếu nữ phút chốc nhạt nhoà. Đôi mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy thân ảnh áo xanh trước mặt mà không chú ý đến hai người xa lạ phía sau.

Hiểu My giơ tay lên miệng, hắng giọng nói:

- Tiểu mỹ nhân, cứu cô không chỉ có mình huynh ấy đâu. Tốt nhất là cô nên bình ổn cảm xúc, nếu không, lại ngất đi thì chúng ta phải phí sức thêm lần nữa.

Nghe được âm thanh như châu ngọc của nữ nhân, cô gái nhỏ trên giường mới nhận ra sự có mặt của tỷ đệ Trường An. Vội vàng lau nước mắt, cuối đầu cảm tạ:

- Đa tạ ơn cứu mạng của mọi người. Là Ngọc Nhi vui mừng quá nên có hành động thất thố, bêu xấu trước mặt đại thiếu gia cùng nhị vị.



Hiểu My cười hì hì nhìn cô. Nháy mắt với Lữ Tuấn vài cái rồi quay lưng ra ngoài. Trường An đặt khay dược thiện lên bàn, liền nối gót theo tỷ tỷ, để lại không gian riêng cho Lữ Tuấn và bệnh nhân.

Lữ Tuấn bước tới, mở toang cửa sổ rồi ngồi xuống cạnh bàn, giữ khoảng cách với nữ nhân duy nhất trong phòng. Giọng nói ấm áp nhưng cũng hàm ý trách móc ẩn ẩn.

- Cũng may, lần này ta kịp thời trở về mới cứu được muội. Lần sau, đừng hành động nông nỗi như vậy. Muội không phải là đối thủ của bọn họ.

Ngọc Nhi cắn môi, uất ức nhìn đại thiếu gia.

- Lần này là muội lỗ mãng. Nhưng muội cũng không còn cách nào khác. Lữ đại ca, cầu xin huynh cứu gia gia của muội. Muội cầu xin huynh.

- Ngũ trưởng lão đã xảy ra chuyện gì? Muội từ từ kể. Đừng vội.

- Gia gia muội mất tích rồi. Muội nghi ngờ là nhị thiếu gia ra tay. Cách đây gần một tháng, gia muội nói là đi gặp Lữ Kế Nghiệp, nhưng đến nay vẫn chưa về, muội đã tìm kiếm, dò hỏi khắp nơi nhưng hoàn toàn vô vọng.

Lữ Ngọc Nhi mang tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây kể lại cho Lữ Tuấn. Giọng nói của cô lúc nhẹ nhàng, khi lại hối hả, khẩn trương. Nhị sư huynh của Vô Cực Kiếm Phái càng nghe, cặp mày càng nhíu lại. Trầm ngâm suy nghĩ, đánh giá tình hình.

- Lữ đại ca, tiếp theo huynh có dự định gì chưa?

- Đêm nay muội cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Việc tìm kiếm và giải cứu ngũ trưởng lão, cứ giao cho ta. Đảm bảo sẽ mang người về cho muội.

Lữ Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, mềm giọng lên tiếng.

- Lữ đại ca, hai người khi nãy có quan hệ thế nào với huynh?

- Tỷ đệ Hiểu My là sư muội, sư đệ đồng môn với ta. Muội hoàn toàn có thể tin tưởng. Trường An là một dược sư rất giỏi. Muội trước hết hãy uống thuốc và dùng phần dược thiện mà đệ ấy chuẩn bị. Ta có việc, ra ngoài trước.

Nói rồi, Lữ Tuấn đứng dậy cáo từ. Lữ Ngọc Nhi nhìn theo bóng lưng nam tử vẫn không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô, cuối đầu cười khổ.

- Chắc không phải chỉ là sư muội bình thường. Ngay cả Ngọc bội gia truyền cũng giao cho người ta… Haiz…

Mười năm mòn mỏi đợi chờ

Tình si một kiếp phai mờ từ đâu

Hồng trần chìm nổi bể dâu

Ấp ôm hình bóng, canh thâu lệ tràn

………………………………………………………………………

Trong lúc Lữ Ngọc Nhi thở ngắn than dài, tiếc thương cho mối tình đơn phương cô lẻ, Lữ Tuấn đang trên đường đến tìm Hiểu My.

Vừa mới giơ tay, chuẩn bị gõ cửa phòng thì giọng nói quen thuộc từ phía sau đã vang lên:

- Chuyện bên đó đã xong rồi à?

Lữ Tuấn quay lại nhìn người trong lòng, môi mắt cong cong, dịu dàng lên tiếng:

- Ừ, xong rồi. Có vài chuyện ta muốn bàn bạc với muội.

- Vào trong thôi.

Hai người đẩy cửa vào trong. Hiểu My rót chén trà nóng, đẩy đến trước mặt nam tử. Lữ Tuấn bưng lên, thổi thổi, nhấp một ngụm. Sau đó mới chầm chậm kể lại mọi việc.

- Huynh định ngày mai sẽ trở về Lữ Gia, âm thầm điều tra mọi việc.

- Ừ. Muội cũng đi cùng huynh. Còn Lữ Ngọc Nhi thì huynh định thế nào.

- Sáng mai, cho muội ấy trở về thôi. Trên đường, để các huynh đệ Trần Đại Uy lặng lẽ theo sau hộ tống. Sẽ không có nguy hiểm. Ngày mốt là lễ thành hôn của Lữ Kế Nghiệp, cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta cứu người.

……………………………………………………………………….

Sáng sớm hôm sau.

Lữ Ngọc Nhi được Trường An dùng khinh công, lén đưa ra khỏi khách điếm. Hai người Hiểu My cũng khởi hành theo hướng Bắc đến Lữ gia.

Dọc trên đường, Hiểu My tháo ngọc bội bên hông, đặt vào tay nhị sư huynh bên cạnh.

- Cho huynh mượn đấy. - Cô nàng lí lắc cười.

- Muội không cần phải làm vậy. Sợ người ta biết chuyện gì sao?

- Xí, có lòng tốt mà huynh không nhận thì thôi.

Mỗ nữ bĩu môi, cầm đồ vật gia truyền của người ta, đeo lại vào hông bên phải.

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã xuất hiện trước đại môn của thế gia trận pháp. Lữ Tuấn tiến lên, dùng cách thức riêng gõ cửa.

Người bên trong nghe thấy ám hiệu quen thuộc, vội vã mở rộng cổng lớn, một lão nhân vóc dáng khoẻ mạnh bướt vọt ra, kích động nhìn gương mặt thanh niên trước mặt.

- Là Đại Thiếu gia, đại thiếu gia đã trở về.

- Châu bá, đã lâu không gặp.

- Phải, đã lâu rồi, lâu đến nỗi lão nô tưởng là không còn gặp lại người nữa. Đại thiếu gia, trở về là tốt, trở về là tốt rồi.

Châu bá vui vẻ, rộng miệng cười. Sống đến từng tuổi như lão, sao lại không hiểu lý do mà đại công tử biền biệt cả chục năm nay. Nhưng thân phận lão chỉ là người hầu kẻ hạ trong nhà, đâu thể xen vào cuộc chiến của mấy người tranh giành vị trí gia chủ kế nhiệm. Việc lão có thể làm được là mỗi ngày đều cầu nguyện cho vị thiếu gia nhân hậu, hiền từ này có thể hoá nguy thành an, khoẻ mạnh trôi qua những ngày vui vẻ ở Vô Cực Kiếm Phái.

Nhìn thấy Đại thiếu gia trở về lần này, còn dẫn theo một vị cô nương vô cùng xinh đẹp. Váy thiên thanh, đẹp như màu trời làm nỗi bật bộ dáng thướt tha, ngũ quan đoan chính, tinh tế và nụ cười rạng ngời như ánh nắng mùa thu. Trong bụng lão nhân hào hứng như muốn nổi trống, phất cờ.

- Đại thiếu gia, vị cô nương này là?

- Sư muội của ta. Lần này cùng trở về, mừng hôn lễ nhị đệ.

Lữ Tuấn ngoài miệng thì đơn giản giới thiệu như vậy, nhưng sau đó lại nắm tay Hiểu My bước thẳng vào trong. Để lại Châu bá nhìn theo bóng lưng đôi tiên đồng ngọc nữ, cười không khép được miệng.

- Lão gia chủ trên trời có linh thiên, phù hộ cho đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân tương lai bách niên hảo hợp a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện