Lữ Ngọc Nhi vô cùng câm hận nhị thiếu gia. Sự câm hận ấy không chỉ xuất phát từ việc hắn bắt giữ, hành hạ gia gia cô mà còn bởi hắn là chủ mưu của liên tiếp các vụ ám sát đại công tử và sự biến mất của những tỷ muội thân thiết sau khi nhan sắc của họ lọt vào tầm mắt lang sói của tên quỷ đội lốt người này.
Nhìn ba mẹ con Lữ Kế Nghiệp bị trói tại sảnh đường, đa phần những người có mặt tại đây đều hả lòng hả dạ. Cảm xúc phức tạp nhất, không ai khác ngoài tân nương Bình Mẫn Quân – Bạch Nhật Thành đệ nhất mỹ nữ.
Vốn dĩ, Bình Mẫn Quân và thiếu chủ Đào gia Đào Nguyên Khải có tình cảm sâu đậm với nhau. Việc này, gia tộc hai bên đều biết đến, vui lòng tác hợp. Dự định, sau chuyến giao hàng đến Phi Tinh Thành thì sẽ tổ chức hôn lễ để người hữu tình kết thành giai ngẫu.
Nào ngờ, lần từ biệt đó cũng là lần sau cuối. Nguyên Khải bị người mưu hại, chết không nhắm mắt. Bình Mẫn Quân dưới áp lực của chữ Hiếu đè nặng trên đầu, mang theo theo dĩ vãng ngọt ngào của mối tình đầu, gả đến Lữ Gia, làm tròn bổn phận của một đại tiểu thư dòng chính gia tộc.
Nhưng ông trời thật quá trêu ngươi. Sau khi bái đường thì tân lang lại vướng vào sự việc như vậy. Bản thân cô, suy cho cùng cũng là một nạn nhân, một con tốt thí trong cuộc chiến của các nam tử hay các giao dịch của kẻ cầm quyền. Không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, đây chính là một bi kịch.
Trước khi cuộc phán xử xảy ra, Trần Hiểu My và Lữ Tuấn đã đến tìm cô. Họ giải thích rõ mọi việc và cũng muốn biết dự định của cô sắp tới. Ít ra, qua cách nói chuyện của họ, cô còn chút an ủi vì nhận ra được sự bất đắc dĩ lẫn chân thành. Lữ Tuấn cam kết, dù cô lựa chọn thế nào thì hai nhà Bình - Lữ vẫn giữ tốt môi quan hệ hiện tại.
Sau một hồi trầm ngâm, đắn đo suy nghĩ, Bình Mẫn Quân quyết định, xin một tờ hưu thư và trả lại sính lễ, chỉ mang theo của hồi môn phiêu bạt góc biển chân trời. Kiếp này không bàn chuyện lứa đôi, cầu bình an, mạnh khoẻ, ngắm núi non, sông hồ khắp Huyền Thiên đại lục.
Lữ Tuấn tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng không đồng ý nhận lại sính lễ. Tuy nhiên, Bình cô nương người ta cứ khăng khăng cố chấp, hắn đành thoã hiệp, gật đầu.
Hiểu My rất có thiện cảm với vị mỹ nhân này, liền trao cho cô một bức thư giới thiệu, ân cần căn dặn. Nếu một ngày nào đó mỏi gối chồn chân, có đi qua Ma Lâm Thành thì đến đại bản doanh của Binh đoàn Thần Võ, tìm Bào quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp cho cô một nơi dừng chân như nguyện.
……………………………………………………………………
Vuốt vuốt phong thư giới thiệu trong tay áo, Bình Mẫn Quân nhìn lên chiếc ghế gia chủ, thấy Lữ Tuấn gật đầu, cô tiến lên, nhận hưu thư, cất giọng nhẹ nhàng:
- Đa tạ gia chủ thành toàn. Hành lý đã chuẩn bị sẵn sàng, ta xin cáo biệt tại đây. Nếu hữu duyên, hẹn ngày gặp lại.
Nói rồi, vị tuyệt sắc giai nhân kiên quyết quay lưng, tiến thẳng ra đại môn, leo lên xe ngựa mà Lữ gia chuẩn bị giúp cô. Người đánh xe nhanh chóng vung roi, chiếc xe chầm chậm tiến lên rồi khuất bóng giữa dòng người tấp nập.
Hiểu My uể oải, thở dài. Hồng Nhan bạc phận a. Ở xã hội hiện đại, với nhan sắc của Mẫn Quân, cả đời đảm bảo cơm nước vô lo, phong quang tột bậc. Nhưng tại dị thế này, thân phận người phụ nữ lại tựa như chiếc lá, mỏng manh, yếu đuối đến đáng thương.
Lữ Tuấn nhìn người trong lòng rối rắm, cảm thương thì nhíu nhíu mày suy nghĩ. Gần mười năm gần gũi, cạnh bên, nhưng đối với chuyện hôn nhân, Hiểu My vẫn luôn có một sự trốn tránh khó hiểu. Anh đưa tay lên miệng, vờ tằng hắng, ho khan.
Bầu không khí đại sảnh lúc này không vì sự ra đi của Bình Mẫn Quân mà vơi đi chút căng thẳng, ngược lại, ánh mắt của đám người Giang Thị càng ác độc, đục ngầu.
- Lữ Tuấn. Ai cho phép ngươi xua đuổi con dâu của ta. Đó là nàng dâu mà nhi tử của ta dùng kiệu tám người khiên và vô số sính lễ trân quý, long trọng đón về. Mau trả tất cả lại cho ta đi.
Lữ Tuấn nhìn vị mẫu thân đang lồng lộn bên dưới, mệt mỏi vô cùng:
- Mẫu thân đại nhân. Là Bình cô nương kiên quyết hoà li. Hơn nữa, cô ấy chỉ mang theo của hồi môn nhà mẹ đẻ chuẩn bị. Phần sính lễ của Lữ Gia, người ta còn chả để trong lòng, đều đặt cả trong phòng. Người kêu gào chi cho thêm loạn.
Lữ Kế Nghiệp nghe thấy, ngữa mặt cười to.
- Ha ha ha. Đại ca hay thật. Huynh huỷ hoại tiền đồ của ta, huỷ hoại cuộc đời ta chưa đủ, giờ còn phá hỏng cả cuộc hôn nhân của ta, đuổi đi người con gái mà ta vất vả lắm mới đoạt được đến tay. Ngươi nói đi, ngươi có còn là con người sao? Cả đại sảnh nhìn nhau, công khai lắc đầu. Cái vị nhị thiếu này, hết thuốc chữa thật rồi. Làm người ai không tránh khỏi những sai lầm. Nhưng quan trọng nhất, sau sai lầm thì phải biết ăn năn, hối lỗi và cố gắng bù đắp, đổi thay. Còn cứ cố chấp, u mê thì khác nào tự đào hố, chôn chính bản thân mình. Thật đáng tiếc a.
- Lữ Kế Nghiệp, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn cho rằng người sai trái là ta? - Giọng Lữ Tuấn tức giật vút lên: - Có một số việc, lẽ ra bản thân ngươi phải hiểu rõ. Cái gì là của ngươi thì sớm muộn cũng là của ngươi. Nhưng nếu đã là không phải, ngươi hà tất phải cưỡng cầu, phí công vô ích.
- Lữ Tuấn. Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta đã bại trong tay ngươi, ngươi không cần nói nhiều. Muốn thì cứ giết chết ta đi. Chết có gì đáng sợ.
- Không, không. Nhị ca, muội không muốn chết, muội không muốn chết. - Lữ Phi Yến sợ hãi hét lên. Sau, ả quỳ xuống trước mặt Lữ Tuấn, khóc lóc van xin:
- Đại ca, muội cầu xin huynh, huynh hãy nể tình chúng ta cùng chung huyết thống mà tha cho mẹ con muội. Muội hối hận lắm rồi. Muội sẽ sửa đổi. Đại ca, muội hứa sẽ sửa đổi thật mà.
Nhìn tiểu muội bộ dáng thảm thương, dập đầu đỏ trán. Lữ Tuấn cảm thấy ngột ngạt, đau lòng. Trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh Lữ Phi Yến những ngày còn nhỏ, vừa thông minh, xinh đẹp lại nhu thuận, hiền lành. Chỉ là từ sau khi phụ thân qua đời, tiểu muội bị mẫu thân và nhị đệ quá nuông chiều, lôi kéo vào vòng thị phi làm tâm tính thay đổi, suy nghĩ và việc làm có chút lệch lạc.
Tuy nhiên, nếu vì thương tiếc quá khứ mà tha cho mẹ con họ thì rất khó bàn giao với các vị trưởng lão và những người trung thành với Lữ Gia, khó mà đối diện với những nạn nhân bị mẹ con ba người hãm hại.
Lữ Nho tiến lên, lấy từ tay áo một tờ giấy làm bằng da thú. Đọc to tội trạng của bọn Lữ Kế Nghiệp, tam trưởng lão cùng Giang thị phu nhân. Sau đó, ông đại diện cao tầng Lữ Gia, thông qua quyết định của hội trưởng lão cùng tân nhiệm gia chủ.
- Giang phu nhân cùng đại tiểu thư, ngày mai sẽ chuyển về biệt viện của thôn trang cùng phần sính lễ mà Bình cô nương trả lại. Chuyên tâm thanh đăng cổ phật, sữa chữa sai lầm. Đợi khi bản tính khôi phục sự thiện lương, Lữ gia sẽ tìm cho một mối nhân duyên tốt đẹp, để tiểu thư vinh quang gả ra ngoài.
- Tam trưởng lão Lữ Phú. Vì ích lợi che mắt mà hãm hại huynh đệ, cầm cố, hạ độc những trưởng lão và gia chủ, quan khách trong hôn lễ... Bị tước đoạt vị trí, thay đổi họ tên, trục xuất khỏi Lữ Gia, chiêu cáo toàn thiên hạ. Vĩnh viễn không được trở về.
- Nhị công tử Lữ Kế Nghiệp, vì tranh đoạt vị trí gia chủ mà bất chấp máu mủ, ruột rà, nhiều lần ám sát đại ca, chủ mưu hãm hại các vị trưởng lão, qua lại với sát thủ, ức hiếp kẻ yếu, chiếm đoạt nữ nhân…. Nay bị phế toàn bộ võ công, đuổi khỏi Lữ Gia, chiêu cáo toàn thiên hạ. Trọn đời, trọn kiếp không được đặt chân vào lãnh địa Lữ Gia, dù chỉ nửa bước.
…………………………………………………………………………..
Nghe được kết quả của mình, Lữ Kế Nghiệp hoàn toàn sụp đỗ, phế bỏ võ công và đuổi khỏi gia tộc còn tàn nhẫn gấp ngàn lần hơn so với một kiếm giết chết hắn. Hắn không cam tâm. Rất không cam tâm.
Lữ Tuấn vãy tay, Lữ Nho cho người áp giải bốn người họ lui xuống. Hiểu My nháy mắt với Trường An. Vị thần y tóc bạch kim đứng dậy đi theo.
Trong quá trình phế bỏ võ công, cô dặn đệ đệ cho vị nhị thiếu gia kia một ít dược liệu để hắn trở nên bớt thông minh, tỉnh táo. Nếu không, với bản chất độc ác, ích kỷ của hắn, cô sợ giữ lại sinh mạng của hắn cũng giống như thả hổ về rừng, diệt cỏ không diệt tận gốc, mưa xuống lại bừng lên.
Nửa canh giờ sau, Lữ Nho cùng Trường An trở lại, báo cáo mọi chuyện đã thu xếp xong. Tiếp theo là chọn một trong những nhân vật nòng cốt khác của Lữ Gia, kế thừa vị trí tam trưởng lão.
Bốn vị trưởng lão đồng thời tiến cử một người tên gọi Lữ Hoằng. Lữ Tuấn lưu tâm, chờ triệu người diện kiến rồi mới quyết định.
Hiểu My cảm thấy đây là những chuyện cô không nên xen vào. Thế là kiếm cớ, lôi kéo đệ đệ rời đi. Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại cũng học theo. Dứt khoát ra ngoài, tìm rượu ngon nhâm nhi giải toả.
……………………………………………………………………………….
Chuyện nhà của Lữ Tuấn vậy là giải quyết xong. Hiểu My có cảm giác thả lỏng trong lòng. Mừng thay cho nhị sư huynh, từ nay không còn mang vẻ thất lạc mỗi khi nhắc tới gia đình như trước nữa.
Dẫn theo Trường An, hai tỷ đệ cô ung dung, dạo bước trên đường. Mua sắm vốn là sở thích chung của đa số chị em phụ nữ. Kiếp trước, cô thích nhất là vơ vét các mặt hàng khuyến mãi trong trung tâm, siêu thị. Kiếp này thì hăng hái la cà, tìm kiếm thiên tài địa bảo hoặc những thứ xinh đẹp ở các thành trấn dừng chân.
- Tiểu Bạch, ngươi nói xem, Kim Phượng đi lâu như vậy, sao vẫn chưa về nhỉ? Có khi nào nhìn thấy vị siêu cấp soái ca nào đó nên mê mẩn, quên mất chúng ta rồi không?
Mỗ nữ nhân vừa gặm kẹo hồ lô, vừa thầm thì, thủ thỉ với chiếc vòng bạch ngọc trên tay. Vì không muốn bại lộ thân phận nên Xà vương chỉ có thể lén lút hành động, không dám bại lộ trước ánh mắt thế nhân ở chỗ đông người.
- Làm như ai cũng giống cô. Thấy nam tử đẹp trai là hai mắt lập loè phát sáng. Kim Phượng không tầm thường như vậy đâu.
Ngân Nguyệt Xà giương cặp mắt xanh biển, bé xíu nhìn cô, giọng nó nghe chút mỉa mai, châm chọc. Trường An cạnh bên nghe thấy, che miệng cười.
Nhìn ba mẹ con Lữ Kế Nghiệp bị trói tại sảnh đường, đa phần những người có mặt tại đây đều hả lòng hả dạ. Cảm xúc phức tạp nhất, không ai khác ngoài tân nương Bình Mẫn Quân – Bạch Nhật Thành đệ nhất mỹ nữ.
Vốn dĩ, Bình Mẫn Quân và thiếu chủ Đào gia Đào Nguyên Khải có tình cảm sâu đậm với nhau. Việc này, gia tộc hai bên đều biết đến, vui lòng tác hợp. Dự định, sau chuyến giao hàng đến Phi Tinh Thành thì sẽ tổ chức hôn lễ để người hữu tình kết thành giai ngẫu.
Nào ngờ, lần từ biệt đó cũng là lần sau cuối. Nguyên Khải bị người mưu hại, chết không nhắm mắt. Bình Mẫn Quân dưới áp lực của chữ Hiếu đè nặng trên đầu, mang theo theo dĩ vãng ngọt ngào của mối tình đầu, gả đến Lữ Gia, làm tròn bổn phận của một đại tiểu thư dòng chính gia tộc.
Nhưng ông trời thật quá trêu ngươi. Sau khi bái đường thì tân lang lại vướng vào sự việc như vậy. Bản thân cô, suy cho cùng cũng là một nạn nhân, một con tốt thí trong cuộc chiến của các nam tử hay các giao dịch của kẻ cầm quyền. Không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, đây chính là một bi kịch.
Trước khi cuộc phán xử xảy ra, Trần Hiểu My và Lữ Tuấn đã đến tìm cô. Họ giải thích rõ mọi việc và cũng muốn biết dự định của cô sắp tới. Ít ra, qua cách nói chuyện của họ, cô còn chút an ủi vì nhận ra được sự bất đắc dĩ lẫn chân thành. Lữ Tuấn cam kết, dù cô lựa chọn thế nào thì hai nhà Bình - Lữ vẫn giữ tốt môi quan hệ hiện tại.
Sau một hồi trầm ngâm, đắn đo suy nghĩ, Bình Mẫn Quân quyết định, xin một tờ hưu thư và trả lại sính lễ, chỉ mang theo của hồi môn phiêu bạt góc biển chân trời. Kiếp này không bàn chuyện lứa đôi, cầu bình an, mạnh khoẻ, ngắm núi non, sông hồ khắp Huyền Thiên đại lục.
Lữ Tuấn tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng không đồng ý nhận lại sính lễ. Tuy nhiên, Bình cô nương người ta cứ khăng khăng cố chấp, hắn đành thoã hiệp, gật đầu.
Hiểu My rất có thiện cảm với vị mỹ nhân này, liền trao cho cô một bức thư giới thiệu, ân cần căn dặn. Nếu một ngày nào đó mỏi gối chồn chân, có đi qua Ma Lâm Thành thì đến đại bản doanh của Binh đoàn Thần Võ, tìm Bào quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp cho cô một nơi dừng chân như nguyện.
……………………………………………………………………
Vuốt vuốt phong thư giới thiệu trong tay áo, Bình Mẫn Quân nhìn lên chiếc ghế gia chủ, thấy Lữ Tuấn gật đầu, cô tiến lên, nhận hưu thư, cất giọng nhẹ nhàng:
- Đa tạ gia chủ thành toàn. Hành lý đã chuẩn bị sẵn sàng, ta xin cáo biệt tại đây. Nếu hữu duyên, hẹn ngày gặp lại.
Nói rồi, vị tuyệt sắc giai nhân kiên quyết quay lưng, tiến thẳng ra đại môn, leo lên xe ngựa mà Lữ gia chuẩn bị giúp cô. Người đánh xe nhanh chóng vung roi, chiếc xe chầm chậm tiến lên rồi khuất bóng giữa dòng người tấp nập.
Hiểu My uể oải, thở dài. Hồng Nhan bạc phận a. Ở xã hội hiện đại, với nhan sắc của Mẫn Quân, cả đời đảm bảo cơm nước vô lo, phong quang tột bậc. Nhưng tại dị thế này, thân phận người phụ nữ lại tựa như chiếc lá, mỏng manh, yếu đuối đến đáng thương.
Lữ Tuấn nhìn người trong lòng rối rắm, cảm thương thì nhíu nhíu mày suy nghĩ. Gần mười năm gần gũi, cạnh bên, nhưng đối với chuyện hôn nhân, Hiểu My vẫn luôn có một sự trốn tránh khó hiểu. Anh đưa tay lên miệng, vờ tằng hắng, ho khan.
Bầu không khí đại sảnh lúc này không vì sự ra đi của Bình Mẫn Quân mà vơi đi chút căng thẳng, ngược lại, ánh mắt của đám người Giang Thị càng ác độc, đục ngầu.
- Lữ Tuấn. Ai cho phép ngươi xua đuổi con dâu của ta. Đó là nàng dâu mà nhi tử của ta dùng kiệu tám người khiên và vô số sính lễ trân quý, long trọng đón về. Mau trả tất cả lại cho ta đi.
Lữ Tuấn nhìn vị mẫu thân đang lồng lộn bên dưới, mệt mỏi vô cùng:
- Mẫu thân đại nhân. Là Bình cô nương kiên quyết hoà li. Hơn nữa, cô ấy chỉ mang theo của hồi môn nhà mẹ đẻ chuẩn bị. Phần sính lễ của Lữ Gia, người ta còn chả để trong lòng, đều đặt cả trong phòng. Người kêu gào chi cho thêm loạn.
Lữ Kế Nghiệp nghe thấy, ngữa mặt cười to.
- Ha ha ha. Đại ca hay thật. Huynh huỷ hoại tiền đồ của ta, huỷ hoại cuộc đời ta chưa đủ, giờ còn phá hỏng cả cuộc hôn nhân của ta, đuổi đi người con gái mà ta vất vả lắm mới đoạt được đến tay. Ngươi nói đi, ngươi có còn là con người sao? Cả đại sảnh nhìn nhau, công khai lắc đầu. Cái vị nhị thiếu này, hết thuốc chữa thật rồi. Làm người ai không tránh khỏi những sai lầm. Nhưng quan trọng nhất, sau sai lầm thì phải biết ăn năn, hối lỗi và cố gắng bù đắp, đổi thay. Còn cứ cố chấp, u mê thì khác nào tự đào hố, chôn chính bản thân mình. Thật đáng tiếc a.
- Lữ Kế Nghiệp, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn cho rằng người sai trái là ta? - Giọng Lữ Tuấn tức giật vút lên: - Có một số việc, lẽ ra bản thân ngươi phải hiểu rõ. Cái gì là của ngươi thì sớm muộn cũng là của ngươi. Nhưng nếu đã là không phải, ngươi hà tất phải cưỡng cầu, phí công vô ích.
- Lữ Tuấn. Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta đã bại trong tay ngươi, ngươi không cần nói nhiều. Muốn thì cứ giết chết ta đi. Chết có gì đáng sợ.
- Không, không. Nhị ca, muội không muốn chết, muội không muốn chết. - Lữ Phi Yến sợ hãi hét lên. Sau, ả quỳ xuống trước mặt Lữ Tuấn, khóc lóc van xin:
- Đại ca, muội cầu xin huynh, huynh hãy nể tình chúng ta cùng chung huyết thống mà tha cho mẹ con muội. Muội hối hận lắm rồi. Muội sẽ sửa đổi. Đại ca, muội hứa sẽ sửa đổi thật mà.
Nhìn tiểu muội bộ dáng thảm thương, dập đầu đỏ trán. Lữ Tuấn cảm thấy ngột ngạt, đau lòng. Trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh Lữ Phi Yến những ngày còn nhỏ, vừa thông minh, xinh đẹp lại nhu thuận, hiền lành. Chỉ là từ sau khi phụ thân qua đời, tiểu muội bị mẫu thân và nhị đệ quá nuông chiều, lôi kéo vào vòng thị phi làm tâm tính thay đổi, suy nghĩ và việc làm có chút lệch lạc.
Tuy nhiên, nếu vì thương tiếc quá khứ mà tha cho mẹ con họ thì rất khó bàn giao với các vị trưởng lão và những người trung thành với Lữ Gia, khó mà đối diện với những nạn nhân bị mẹ con ba người hãm hại.
Lữ Nho tiến lên, lấy từ tay áo một tờ giấy làm bằng da thú. Đọc to tội trạng của bọn Lữ Kế Nghiệp, tam trưởng lão cùng Giang thị phu nhân. Sau đó, ông đại diện cao tầng Lữ Gia, thông qua quyết định của hội trưởng lão cùng tân nhiệm gia chủ.
- Giang phu nhân cùng đại tiểu thư, ngày mai sẽ chuyển về biệt viện của thôn trang cùng phần sính lễ mà Bình cô nương trả lại. Chuyên tâm thanh đăng cổ phật, sữa chữa sai lầm. Đợi khi bản tính khôi phục sự thiện lương, Lữ gia sẽ tìm cho một mối nhân duyên tốt đẹp, để tiểu thư vinh quang gả ra ngoài.
- Tam trưởng lão Lữ Phú. Vì ích lợi che mắt mà hãm hại huynh đệ, cầm cố, hạ độc những trưởng lão và gia chủ, quan khách trong hôn lễ... Bị tước đoạt vị trí, thay đổi họ tên, trục xuất khỏi Lữ Gia, chiêu cáo toàn thiên hạ. Vĩnh viễn không được trở về.
- Nhị công tử Lữ Kế Nghiệp, vì tranh đoạt vị trí gia chủ mà bất chấp máu mủ, ruột rà, nhiều lần ám sát đại ca, chủ mưu hãm hại các vị trưởng lão, qua lại với sát thủ, ức hiếp kẻ yếu, chiếm đoạt nữ nhân…. Nay bị phế toàn bộ võ công, đuổi khỏi Lữ Gia, chiêu cáo toàn thiên hạ. Trọn đời, trọn kiếp không được đặt chân vào lãnh địa Lữ Gia, dù chỉ nửa bước.
…………………………………………………………………………..
Nghe được kết quả của mình, Lữ Kế Nghiệp hoàn toàn sụp đỗ, phế bỏ võ công và đuổi khỏi gia tộc còn tàn nhẫn gấp ngàn lần hơn so với một kiếm giết chết hắn. Hắn không cam tâm. Rất không cam tâm.
Lữ Tuấn vãy tay, Lữ Nho cho người áp giải bốn người họ lui xuống. Hiểu My nháy mắt với Trường An. Vị thần y tóc bạch kim đứng dậy đi theo.
Trong quá trình phế bỏ võ công, cô dặn đệ đệ cho vị nhị thiếu gia kia một ít dược liệu để hắn trở nên bớt thông minh, tỉnh táo. Nếu không, với bản chất độc ác, ích kỷ của hắn, cô sợ giữ lại sinh mạng của hắn cũng giống như thả hổ về rừng, diệt cỏ không diệt tận gốc, mưa xuống lại bừng lên.
Nửa canh giờ sau, Lữ Nho cùng Trường An trở lại, báo cáo mọi chuyện đã thu xếp xong. Tiếp theo là chọn một trong những nhân vật nòng cốt khác của Lữ Gia, kế thừa vị trí tam trưởng lão.
Bốn vị trưởng lão đồng thời tiến cử một người tên gọi Lữ Hoằng. Lữ Tuấn lưu tâm, chờ triệu người diện kiến rồi mới quyết định.
Hiểu My cảm thấy đây là những chuyện cô không nên xen vào. Thế là kiếm cớ, lôi kéo đệ đệ rời đi. Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại cũng học theo. Dứt khoát ra ngoài, tìm rượu ngon nhâm nhi giải toả.
……………………………………………………………………………….
Chuyện nhà của Lữ Tuấn vậy là giải quyết xong. Hiểu My có cảm giác thả lỏng trong lòng. Mừng thay cho nhị sư huynh, từ nay không còn mang vẻ thất lạc mỗi khi nhắc tới gia đình như trước nữa.
Dẫn theo Trường An, hai tỷ đệ cô ung dung, dạo bước trên đường. Mua sắm vốn là sở thích chung của đa số chị em phụ nữ. Kiếp trước, cô thích nhất là vơ vét các mặt hàng khuyến mãi trong trung tâm, siêu thị. Kiếp này thì hăng hái la cà, tìm kiếm thiên tài địa bảo hoặc những thứ xinh đẹp ở các thành trấn dừng chân.
- Tiểu Bạch, ngươi nói xem, Kim Phượng đi lâu như vậy, sao vẫn chưa về nhỉ? Có khi nào nhìn thấy vị siêu cấp soái ca nào đó nên mê mẩn, quên mất chúng ta rồi không?
Mỗ nữ nhân vừa gặm kẹo hồ lô, vừa thầm thì, thủ thỉ với chiếc vòng bạch ngọc trên tay. Vì không muốn bại lộ thân phận nên Xà vương chỉ có thể lén lút hành động, không dám bại lộ trước ánh mắt thế nhân ở chỗ đông người.
- Làm như ai cũng giống cô. Thấy nam tử đẹp trai là hai mắt lập loè phát sáng. Kim Phượng không tầm thường như vậy đâu.
Ngân Nguyệt Xà giương cặp mắt xanh biển, bé xíu nhìn cô, giọng nó nghe chút mỉa mai, châm chọc. Trường An cạnh bên nghe thấy, che miệng cười.
Danh sách chương