8.

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh giấc và ngồi thẫn thờ trên giường, tôi mới nhận ra ngày hôm qua hoang đường đến nhường nào.

Tôi cảm thấy máu nóng trong người như đang xông thẳng lên đỉnh đầu, đang định thét lên một tiếng thì tiếng chuông của điện thoại di động chợt vang lên.

Tôi nghe máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Khương Duyệt Đình: “Lý Nhiễm, Lê Du bị đau dạ dày rồi!”

Khi nghe thấy cụm từ “đau dạ dày”, phản ứng đầu tiên của tôi là lo lắng và cuống lên theo thói quen, nhưng sau đó tôi mới nhớ ra chúng tôi đã chia tay rồi còn đâu.

Bàn tay đang siết chặt lấy mép chăn của tôi dần buông lỏng, tôi lạnh nhạt trả lời: “Liên quan gì đến tôi?”

Khương Duyệt Đình hơi khựng lại, sau đó nức nở nói rằng: “Chỗ cô còn thuốc dạ dày mà anh ấy hay uống không?”

Tôi im lặng.

Tôi vẫn còn.

Trước kia dạ dày của Lê Du không tốt, mà thuốc dạ dày của anh ta lại khó kiếm, chỉ có thể mua ở bệnh viện tư thôi. Lê Du thường xuyên quên mua thuốc nên dạ dày hay đau lắm.

Khi chúng tôi còn quen nhau, lúc nào tôi cũng mua dự phòng vài hộp cho anh ta.

Có lẽ sau khi tôi rời đi, chẳng còn ai quan tâm đến anh ta nhiều như vậy nữa.

Tôi bồn chồn: “Cô ở cạnh anh ta nhiều năm như vậy mà không có thuốc đó à?”

Khương Duyệt Đình im lặng vài giây, sau đó hơi lúng túng: “Tôi… Rốt cuộc cô có hay không?”

Tôi chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng không nỡ đóng vai kẻ ác nên đành khép mắt lại và đáp: “Có, cô tới lấy đi.”

Khương Duyệt Đình vội la lên: “Lê Du không thể ở một mình được, cô có thể tới đưa được không?”

Bên kia đầu dây vang lên tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Lê Du, bệnh dạ dày của anh ta rất nghiêm trọng, nhiều khi đau đến mức đàn ông trai tráng như anh ta cũng chẳng chịu đựng nổi.

Tôi không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa, nhưng dù là bạn học bình thường thì cũng đâu thể làm ngơ được? Tôi đành mắng bản thân một câu rồi vội vàng chuẩn bị đi đưa thuốc cho người kia.

Tôi vừa ngồi trên xe vừa âm thầm mắng Lê Du đúng là thằng ngốc. Chia tay rồi mà còn sai tôi đủ chuyện, chắc kiếp trước tôi mắc nợ anh ta nhiều lắm.

Chờ đến khi tới nhà Lê Du và nhập mật mã trên cửa theo thói quen, tôi lại sững sờ khi nhận ra tên này vẫn chưa đổi mật mã dù đã chia tay nhau rồi.

Tôi đẩy cửa bước vào phòng ngủ với tâm trạng rối bời.

Khương Duyệt Đình không có ở nhà, trong phòng ngủ chỉ có mỗi Lê Du đang cong người nằm trên giường, sắc mặt anh ta trắng bệch, trông vô cùng đau khổ, tấm đệm dưới lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Tôi thở dài, rót một ly nước ấm đến cạnh anh ta: “Ngồi dậy uống thuốc đi.”

Lê Du từ từ mở mắt ra, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó đột nhiên mắt anh ta phiếm hồng: “Nhiễm Nhiễm…”

Anh ta nắm lấy tay tôi, giọng nói run rẩy: “Em về rồi sao?”

Tôi nhắc nhở: “Chúng ta chia tay rồi, tôi chỉ tới đưa thuốc thôi, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”

Nói xong, tôi lấy thuốc trong túi xách ra rồi đặt lên tủ đầu giường.

Tay Lê Du cứng đờ, ngay sau đó anh ta giùng giằng, dụi đầu vào tay tôi.

Có lẽ đang bệnh nên người anh ta khá yếu, giọng điệu còn mang theo vẻ tủi thân.

“Anh biết sai rồi, anh xin lỗi em được không? Anh sẽ giữ khoảng cách với Khương Duyệt Đình mà. Nhiễm Nhiễm, em tha thứ cho anh đi.”

Tôi kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là sờ lên trán Lê Du xem thử có phải anh ta sốt đến cháy cả đầu rồi hay không.

Trước kia, mỗi lần nhắc tới Khương Duyệt Đình là Lê Du luôn dùng thái độ kiểu: nếu không chấp nhận thì cút đi cho ông. Lúc nào anh ta cũng thể hiện rất rõ rằng mình sẽ không bỏ mặc Khương Duyệt Đình vì tôi đâu.

Vậy mà sao bây giờ sinh bệnh rồi đổi tính thế này? Tôi chau mày: “Anh bệnh đến điên rồi hả? Không phải các người đã thích nhau từ lâu à? Bây giờ trở ngại duy nhất giữa hai người đã không còn, anh diễn cho ai xem nữa hả? Chẳng lẽ hai người đang giận nhau sao?”

Lê Du run rẩy ngước lên nhìn tôi, bởi vì đau đớn mà gương mặt tái mét.

Anh ta cười tự giễu.

“Đúng vậy, là do anh quá hồ đồ, lúc nào cũng chậm chạp không nhận ra.”

“Anh…” Lê Du nhìn tôi rồi lại cúi gằm mặt, giống như đang dồn hết quyết tâm, “Lý Nhiễm, đúng là anh từng thích Khương Duyệt Đình, khi đó cũng vì giận dỗi với cậu ấy mà anh mới đồng ý làm bạn trai của em. Nhưng sau khi chia tay, anh mới nhận ra anh đã yêu em từ lâu rồi.”

“Duyệt Đình à…” Anh ta nhìn vào khoảng không. “Có lẽ là tuổi trẻ bồng bột, không cam tâm nên anh luôn nhớ đến Duyệt Đình, chẳng muốn buông tay cậu ấy. Nhưng khi bọn anh thật sự ở bên nhau, anh mới cảm thấy mọi thứ chẳng đúng như mình nghĩ, cuối cùng anh nghĩ đến em, anh cảm thấy người ở cạnh anh phải là em.”

Tôi quan sát vẻ mặt của Lê Du, không biết nên thể hiện cảm xúc nào nữa.

Nếu trước kia tôi nghe được những lời này thì sẽ mừng lắm đấy.

Khi đó, tôi đã từng hy vọng mình có thể thay thế được Khương Duyệt Đình, sau khi cãi nhau với Lê Du, lúc nào tôi cũng ảo tưởng rằng sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ yêu tôi, quỵ lụy trước mặt tôi khóc lóc hối lỗi.

Nhưng bây giờ việc đó đã bày ra trước mắt nhưng tôi chẳng vui mừng chút nào, ngược lại trong lòng càng thêm chua xót.

Có lẽ… trải qua một thời gian dài bị Lê Du giày vò hành hạ, trái tim tràn ngập tình yêu của tôi đã chết rồi, nó sẽ không bao giờ… biết xúc động nữa.

Tôi rút tay ra, nhìn gương mặt đầy bi thương của người kia và nói: “Lê Du, rốt cuộc là anh yêu tôi, hay là cảm thấy khó chịu vì không có được hả?”

“Có phải trong mắt anh, những thứ không bao giờ có được mới là thứ tốt nhất hay không?”

“Cạch!”

Hai chúng tôi đồng thời quay đầu lại.

Khương Duyệt Đình đang đứng ở cửa, đồ đạc trong tay rơi đầy đất.

Tôi không muốn dây vào mối quan hệ loạn cào cào này nữa nên dùng sức rút tay ra, sau đó đi lướt qua Khương Duyệt Đình, ra ngoài rồi đóng cửa lại.



Tôi chẳng biết cuối cùng Lê Du và Khương Duyệt Đình giải quyết như thế nào, nhưng Khương Duyệt Đình không những không xa lánh Lê Du mà còn theo sát anh ta hơn cả khi trước.

Ngược lại, Lê Du không còn cưng chìu cô ta như trước nữa, lúc nào cũng tỏ ra mất kiên nhẫn.

Chúng tôi cứ như hoán đổi vị trí cho nhau vậy.

Hôm sinh nhật tôi, Lê Du hẹn tôi đi ăn cơm.

Anh ta gọi cho tôi: “Anh đứng dưới lầu chờ em!”

Tôi chẳng thèm quan tâm mà xoay người đi ngủ.

Những cơn mưa vào cuối thu thường kéo tới rất đột ngột, chờ cho đến khi một tia sét xẹt ngang ngoài cửa sổ, tôi mới phát hiện bên ngoài trời đã mưa to từ bao giờ.

Tôi hơi lo lắng, nhưng lại tự an ủi bản thân là sẽ không đâu, sao Lê Du có thể chờ tôi lâu như vậy chứ?

Từ trước đến nay chỉ có tôi chờ anh ta chứ anh ta chưa bao giờ chờ tôi cả.

Có điều cảm giác không yên lòng cứ sôi sục trong lòng, thế nên tôi bèn đi chân trần đến ban công nhìn xuống thử.

Gió đêm ùa vào, lạnh đến mức làm tôi phải rùng mình.

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, bóng cây dưới ngọn đèn đường nghiêng ngả đón từng đợt gió, lá cây rơi rụng đầy đất.

Dưới tán cây ấy có một bóng người đang lẳng lặng đứng im trong màn mưa, giữa bóng đêm như trải dài vô tận.

Bóng dáng ấy quá đỗi quen thuộc.

Là Lê Du.

Tim tôi run lên, tôi chẳng biết nên gọi tên cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào nữa, chỉ biết cắn răng cầm một chiếc ô vội vọt xuống lầu.

Quả nhiên trong làn mưa to, Lê Du đang đứng ngay ven đường. Anh ta cứ đứng im ở đó như một pho tượng bị phong ấn.

Tôi chạy tới, đứng trước mặt anh ta và mắng: “Cmn anh bị bệnh à? Dạ dày vừa khỏi được mấy ngày, bây giờ anh lại muốn nhừ tử thêm một trận à?”

Lê Du cúi xuống, một nửa gương mặt bị bóng tối bao phủ nên tôi chẳng thấy rõ, nước mưa không ngừng trượt xuống cằm anh ta, thoạt nhìn cứ như anh ta đang khóc vậy.

Ấy thế mà Lê Du lại cười thật sung sướng.

“Nhiễm Nhiễm, em đang quan tâm đến anh có phải không?”

Tôi chẳng nhịn nổi nữa nên vươn tay tới tát lên mặt anh ta. “Anh đừng làm vậy nữa được không?!”

Lê Dụ bị tôi đánh đến ngây người, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta mới ôm bên mặt bị đánh rồi lẩm bẩm: “Đánh đáng lắm, Nhiễm Nhiễm, em có hả giận không? Nếu chưa thì đánh anh nữa đi.”

Tôi bị dáng vẻ điên cuồng này làm sợ hết hồn, cuối cùng cũng chẳng đánh nổi nữa, chỉ hung hăng nắm lấy cổ áo của tên kia và nói: “Lê Du, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Chúng ta đã chia tay, kết thúc rồi đấy!”

Lê Du trợn to mắt, từng giọt mưa đọng lại nơi hàng mi, giống như cánh bướm ướt đẫm chẳng thể bay được nữa, chỉ đành ngắc ngoải kéo dài hơi tàn.

Anh ta nhìn tôi một cách nghiêm túc, giọng điệu đầy đau đớn: “Nhiễm Nhiễm, có phải trước kia mỗi khi chờ anh, em cũng chịu đựng cảm giác này đúng không?”

Tôi sửng sốt, những kí ức tưởng chừng đã bị chôn vùi đột nhiên trỗi dậy đâm thẳng vào tim.

Đúng thế, tôi đã quá đỗi quen thuộc với cảm giác phải chờ đợi Lê Du.

Bởi vì khi ở bên cạnh anh ta, dường như lúc nào tôi cũng phải đợi.

Có lúc tôi nghĩ mình giống như một ẩn số quý giá trong thế giới kỹ thuật số, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cứ phải chờ đợi người định mệnh tìm ra mình.

Tôi chờ ngày Lê Du thật sự muốn ở cạnh tôi, chờ anh ta nhớ tới tôi… Chờ anh ta yêu tôi.

Nhưng thời gian chờ đợi lâu tới mức khiến tôi quá đỗi mệt mỏi, mệt đến không muốn đợi nữa.

Đột nhiên Lê Du ôm chầm lấy tôi.

Trong màn đêm chỉ có tiếng mưa rơi không ngớt, ánh đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt đầy buồn bã.

Lê Du ôm tôi thật chặt, giống như sợ tôi trốn mất vậy, giọng anh ta run rẩy: “Anh nhận ra tình cảm của mình muộn quá, Nhiễm Nhiễm, sau này đến lượt anh chờ em, có được không?”

Đây là lần đầu tiên anh ta hèn mọn như vậy trước mặt tôi, địa vị của chúng tôi như đổi cho nhau vậy, giọng điệu nghẹn ngào của Lê Du như có như không trong màn mưa: “Sau này để anh chờ em, anh theo đuổi em, anh yêu em…”

“Nhiễm Nhiễm, xin em đấy, đừng bỏ mặc anh mà.”

Giọng điệu đáng thương cứ như một chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ giữa đêm mưa lạnh giá, và chú chó ấy đang ra sức cầu xin chủ nhân đừng rời bỏ mình.

Tôi hơi mềm lòng.

Nhưng chẳng biết vì sao những giọt nước mắt và những cơn đau khi trước đột nhiên ùa vào tâm trí tôi.

Những lần đau đớn khổ sở không thốt nên lời, những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng, và những đêm chờ đợi dài đằng đẵng.

Tôi chợt nhớ ra, mình cũng từng phải đứng trong cơn mưa tầm tã như thế này rồi.

Đêm đó Lê Du bị đau dạ dày nhưng thuốc trong nhà chẳng còn, vậy nên tôi đành đội mưa đến bệnh viện mua thuốc cho anh ta gấp.

Chờ đến khi tôi trở lại thì phát hiện người kia đang gọi video cùng Khương Duyệt Đình.

Lê Du nói rằng kí túc xá của Khương Duyệt Đình bị cúp điện, cô ta sợ tối nên muốn anh ta dỗ cô ta ngủ.

Lúc ấy tôi rất muốn nói: Vậy tôi thì sao?

Tôi một thân một mình đội mưa đi trong con hẻm nhỏ tối như mực, bắt xe đi hết nửa thành phố để mua thuốc cho anh ta.

Chẳng lẽ tôi không sợ tối sao?

Sau đó tôi mới ngẫm ra, không phải là Lê Du không biết những chuyện tôi phải chịu đựng.

Chẳng qua người anh ta thiên vị mãi mã không phải là tôi mà thôi.

Tôi từ từ đẩy Lê Du đang run rẩy ra xa.

Mắt anh ra đỏ hoe, vừa khóc vừa cầu xin tôi: “Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, em không thể độc ác với anh như vậy!”

Tôi lắc đầu, nhét chiếc ô vào tay anh ta và nói: “Lê Du, tình yêu thiêng liêng lắm. Mà những thứ thiêng liêng thì chẳng bao giờ ‘sống lại’ được đâu.”

Nói xong, tôi chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng vào màn mưa.

Lê Du ở đằng sau tuyệt vọng quỳ xuống đất. Anh ta như bị một viên đạn đã bay một quãng đường xa đến hạ gục, một tháng sau khi chia tay, rốt cuộc anh ta mới biết đau là thế nào.

Anh ta khóc lóc cầu xin: “Nhiễm Nhiễm, đừng bỏ anh mà, anh xin em!”

Tôi không nói gì nữa, chỉ lau đi nước mưa nơi khóe mi rồi đi vào kí túc xá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện