14
Hoàng đế thực sự đã đích thân phong sắc Lan Cảnh Tuyết làm nữ quốc sư đầu tiên trong thời kỳ khai quốc.
Cũng xây dựng phòng luyện đan mới trong cung điện.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, dược liệu quý thu thập từ khắp nơi đã chất đống như núi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực sự không thể tin được rằng đường đường là hoàng đế của một nước lại bị mê hoặc bởi loại cầu tiên hỏi đạo này.
Ta nhìn cái lò luyện kim trong cung cao bằng hai người bằng ánh mắt khó tin.
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của ta, Lan Cảnh Tuyết cười lớn.
"Tiêu Lãnh Ngọc, hôm nay ta mời ngươi vào cung là để ngươi nghi ngờ năng lực của ta sao?"
Nàng ta mặc trang phục quốc sư, khuôn mặt trông còn tươi sáng hơn trước.
“Người đâu, trói ả ta vào ghế,bổn quốc sư sẽ đích thân lấy máu, luyện chế đan dược cho bệ hạ.”
Chẳng bao lâu sau, ta bị mấy tên dược đồng đè lên ghế.
Lan Cảnh Tuyết cầm con dao nhọn trong tay tiến lên, cố ý chậm lại, vẽ một vết máu trên cổ tay ta.
Ta nhắm mắt lại vì đau đớn nhưng phải chịu đựng.
Bởi vì dưới sự mê hoặc của nàng ta, hoàng đế thực sự tin rằng trên thế gian này có thuật trường sinh bất lão, ban cho nàng ta rất nhiều đặc quyền.
Nàng ta nói rằng trong bát tự của ta có mang mệnh kim và máu trinh nữ rất tốt cho việc luyện đan nên hoàng đế đã ra lệnh cho ta vào cung để nàng ta lấy máu.
Điều khiến ta tuyệt vọng hơn nữa là nàng ta còn đe dọa ta rằng người tiếp theo vào cung sẽ là đệ đệ của ta.
Lòng hận thù dâng trào trong lòng ta, ta ước gì mình có thể giật lấy con dao từ tay nàng ta và g.i.ế.t nàng ta.
Nhưng ta biết nếu bây giờ ta g.i.ế.t nàng ta, hoàng đế nhất định sẽ nổi giận, liên lụy đến cả nhà ta.
Trong bảy ngày liên tiếp, cổ tay ta đầy sẹo, mặt ta tái nhợt như tờ giấy do mất máu quá nhiều.
Chính phụ thân ta đã quỳ gối cầu xin trước cung, hoàng đế mới để ta rời cung trở về phủ.
Phụ thân ta thu xếp xe ngựa qua đêm để đưa ta và đệ đệ ra khỏi thành, hy vọng ta rời Kinh tránh nạn.
Nhưng Lan Cảnh Tuyết đã định rằng ta c.h.ế.t, nàng đã sắp xếp người chặn ta ở cổng thành.
Ta và đệ đệ được đưa vào cung cùng nhau.
Lan Cảnh Tuyết cũng sai người truyền tin đến phụ thân ta trước mặt ta, dặn phụ thân ta đừng cưới di nương nhân lúc dao báu không tuổi lại sinh một nhất nhi bán nữ.
(nhất nhi bán nữ: tư tưởng trọng nam khinh nữ,cho rằng con gái cũng kh hoàn toàn thuộc về mình,sớm muộn cũng lập gia đình,cho nên chỉ tính là một nửa hoặc có nghĩa là sinh nhiều con)
Ta và đệ đệ đã định hiến thân thể cho thuật trường sinh của thánh thượng, đây là vinh quang của Tiêu gia ta, nếu phụ thân ta lại đến trước mặt thánh thượng để cầu xin, phụ thân sẽ không để long thể của thánh thượng có ý đồ xấu.
Lan Cảnh Tuyết độc ác đến mức buộc phụ thân ta phải đoạn tuyệt với hoàng đế.
Đúng lúc ta cảm thấy tuyệt vọng thì Liễu Ôn Thư vào cung.
15
Khi huynh ấy xuất hiện trước mặt ta cùng với hai đạo sĩ, ta gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
Lúc đó ta và đệ đệ đang bị treo cao trên lò lửa.
Lan Cảnh Tuyết và hoàng đế sẽ không g.i.ế.t chúng ta, mà để chúng ta hấp thu tinh hoa dược liệu bằng cách này.
Chỉ bằng cách này máu lấy ra mới tinh khiết.
Hoàng đế vốn đã bị tẩu hỏa nhập ma bởi thuật trường sinh nên không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Liễu Ôn Thư nói rằng mình đã tìm ra thuật trường sinh bất lão, hoàng đế cho phép họ vào cung.
Sau đó, Liễu Ôn Thư ra hiệu cho hai đạo sĩ bày trận pháp trong cung.
Ta lắng nghe những lời lẩm bẩm của họ, nhìn thấy ánh sáng vàng nhấp nháy xung quanh trận pháp, hai đạo sĩ ở trung tâm trận pháp thực sự đã trao đổi tuổi.
Vị đạo sĩ đã hơn bảy mươi tuổi lập tức rạng rỡ như được tái sinh.
Về phần người kia, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú đã đầy nếp nhăn và làn da xám xịt, sắc mặt trông có vẻ u ám, thậm chí đôi mắt cũng trở nên u ám.
Mọi người có mặt đều bị sốc.
Đạo sĩ trở về tuổi trẻ giải thích rằng đây là một bí kỹ độc nhất do tổ tiên để lại.
Chỉ cần tìm được người cùng chí hướng làm là có thể trao đổi tuổi tác cho nhau.
Hai người là sư đồ, đồ đệ cam tâm tình nguyện vì sư phụ mà đổi mạng, đó chính là lý do thành công.
Nếu ai đó không sẵn lòng làm như vậy trong lúc đổi mạng, điều đó không những không thể thực hiện được mà rất có thể sẽ bị phản phệ.
Hoàng đế lúc đầu giật mình, sau đó vẻ mặt trở nên vui vẻ.
"Kỳ lạ, trên đời thật sự có loại thuật thần kỳ như vậy, sao hôm nay trẫm mới nhìn thấy?"
Liễu Ôn Thư cúi đầu về phía trước nói với hoàng đế rằng huynh ấy cam tâm tình nguyện trở thành người đầu tiên để hoàng đế đổi mạng.
Liễu Ôn Thư đề nghị dùng thuật trường sinh này để đổi lấy ta và đệ đệ, để thể hiện sự chân thành của mình, huynh ấy cũng nhắc đến việc hôn sự giữa ta và huynh ấy.
Lan Cảnh Tuyết, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
"Bệ hạ, Liễu Ôn Thư căn bản là đang nói dối, trên đời không có thuật đổi mạng, hắn đang lừa gạt người."
Liễu Ôn Thư bất đắc dĩ đáp lại.
"Nếu như thuật đổi mạng này là giả thì đan dược được quốc sư luyện chế có mấy phần thật?"
“Không nghi ngờ gì nữa, ngươi dùng máu người để luyện đan, nhưng việc một cao nhân đổi mạng lấy mạng của mình thì không thể coi là đúng, làm sao ngươi có thể loại trừ những bất đồng chính kiến như thế này, chẳng lẽ ngươi và bệ hạ sẽ đợi đến khi ngươi đã nắm vững được thuốc tiên và thử nó nhưng không có kết quả trước khi có thể thử các phương pháp khác?"
"Ngươi có biết rằng thứ khó có được nhất của thuật đổi mạng là lòng người."
Liễu Ôn Thư quỳ trước hoàng đế.
"Bệ hạ, hiện tại thần rất yêu Tiêu Lãnh Ngọc, sẵn sàng hy sinh bản thân vì bệ hạ để cứu nàng, nếu sau một thời gian thần thay lòng đổi dạ, bệ hạ sẽ không còn cách nào khác ngoài tìm người khác làm việc đó."
"Là thần vô lễ, lòng người khó đoán, ai biết những lời họ nói có đúng với lòng mình hay không? nếu có người tỏ ra đồng ý nhưng thực chất lại che giấu, chẳng phải bệ hạ sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm sao?"
Những gì Liễu Ôn Thư nói là có lý, hoàng đế đã do dự sau khi nghe điều này.
Hoàng đế bất đắc dĩ phải từ bỏ một cơ hội tốt như vậy để đổi mạng, nhưng người cũng nghĩ rằng đan dược của Lan Cảnh Tuyết sẽ có ích.
Lan Cảnh Tuyết nắm lấy cơ hội để chứng minh với hoàng đế rằng Liễu Ôn Thư và hai đạo sĩ đang lừa dối.
Nàng ta tin chắc vào thuật cải trang mà hai đạo sĩ sử dụng nên hoàng đế ra lệnh cho nàng ta đích thân đi kiểm tra.
Nhưng nàng ta lại do dự.
"Không bằng mời hai vị đạo sĩ lại gần."
Lan Cảnh Tuyết từ chối tiến vào trận pháp, hai đạo sĩ không chút do dự bước ra ngoài.
Lan Cảnh Tuyết rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi nàng ta đưa tay về phía mặt của một trong những đạo sĩ, đạo sĩ đó đột nhiên hành động.
Hai người ở hai bên trái phải, sợi chỉ vàng trong tay nhanh chóng quấn lấy Lan Cảnh Tuyết như một chiếc bánh chưng.
Biến cố xảy ra quá nhanh, khi hoàng đế ra lệnh cho người ngăn cản, Lan Cảnh Tuyết đã hét lên một tiếng.
Tiếp theo, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Sắc mặt của Lan Cảnh Tuyết xấu đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Mái tóc đen tuyền của nàng ta biến thành mái tóc bạc mịn ngay lập tức.
Nhìn hai đạo sĩ, không hề có dấu hiệu già đi chút nào.
Một người trẻ tuổi nhồi nhét một người trẻ tuổi khác.
Hoàng đế thực sự đã đích thân phong sắc Lan Cảnh Tuyết làm nữ quốc sư đầu tiên trong thời kỳ khai quốc.
Cũng xây dựng phòng luyện đan mới trong cung điện.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, dược liệu quý thu thập từ khắp nơi đã chất đống như núi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực sự không thể tin được rằng đường đường là hoàng đế của một nước lại bị mê hoặc bởi loại cầu tiên hỏi đạo này.
Ta nhìn cái lò luyện kim trong cung cao bằng hai người bằng ánh mắt khó tin.
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của ta, Lan Cảnh Tuyết cười lớn.
"Tiêu Lãnh Ngọc, hôm nay ta mời ngươi vào cung là để ngươi nghi ngờ năng lực của ta sao?"
Nàng ta mặc trang phục quốc sư, khuôn mặt trông còn tươi sáng hơn trước.
“Người đâu, trói ả ta vào ghế,bổn quốc sư sẽ đích thân lấy máu, luyện chế đan dược cho bệ hạ.”
Chẳng bao lâu sau, ta bị mấy tên dược đồng đè lên ghế.
Lan Cảnh Tuyết cầm con dao nhọn trong tay tiến lên, cố ý chậm lại, vẽ một vết máu trên cổ tay ta.
Ta nhắm mắt lại vì đau đớn nhưng phải chịu đựng.
Bởi vì dưới sự mê hoặc của nàng ta, hoàng đế thực sự tin rằng trên thế gian này có thuật trường sinh bất lão, ban cho nàng ta rất nhiều đặc quyền.
Nàng ta nói rằng trong bát tự của ta có mang mệnh kim và máu trinh nữ rất tốt cho việc luyện đan nên hoàng đế đã ra lệnh cho ta vào cung để nàng ta lấy máu.
Điều khiến ta tuyệt vọng hơn nữa là nàng ta còn đe dọa ta rằng người tiếp theo vào cung sẽ là đệ đệ của ta.
Lòng hận thù dâng trào trong lòng ta, ta ước gì mình có thể giật lấy con dao từ tay nàng ta và g.i.ế.t nàng ta.
Nhưng ta biết nếu bây giờ ta g.i.ế.t nàng ta, hoàng đế nhất định sẽ nổi giận, liên lụy đến cả nhà ta.
Trong bảy ngày liên tiếp, cổ tay ta đầy sẹo, mặt ta tái nhợt như tờ giấy do mất máu quá nhiều.
Chính phụ thân ta đã quỳ gối cầu xin trước cung, hoàng đế mới để ta rời cung trở về phủ.
Phụ thân ta thu xếp xe ngựa qua đêm để đưa ta và đệ đệ ra khỏi thành, hy vọng ta rời Kinh tránh nạn.
Nhưng Lan Cảnh Tuyết đã định rằng ta c.h.ế.t, nàng đã sắp xếp người chặn ta ở cổng thành.
Ta và đệ đệ được đưa vào cung cùng nhau.
Lan Cảnh Tuyết cũng sai người truyền tin đến phụ thân ta trước mặt ta, dặn phụ thân ta đừng cưới di nương nhân lúc dao báu không tuổi lại sinh một nhất nhi bán nữ.
(nhất nhi bán nữ: tư tưởng trọng nam khinh nữ,cho rằng con gái cũng kh hoàn toàn thuộc về mình,sớm muộn cũng lập gia đình,cho nên chỉ tính là một nửa hoặc có nghĩa là sinh nhiều con)
Ta và đệ đệ đã định hiến thân thể cho thuật trường sinh của thánh thượng, đây là vinh quang của Tiêu gia ta, nếu phụ thân ta lại đến trước mặt thánh thượng để cầu xin, phụ thân sẽ không để long thể của thánh thượng có ý đồ xấu.
Lan Cảnh Tuyết độc ác đến mức buộc phụ thân ta phải đoạn tuyệt với hoàng đế.
Đúng lúc ta cảm thấy tuyệt vọng thì Liễu Ôn Thư vào cung.
15
Khi huynh ấy xuất hiện trước mặt ta cùng với hai đạo sĩ, ta gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
Lúc đó ta và đệ đệ đang bị treo cao trên lò lửa.
Lan Cảnh Tuyết và hoàng đế sẽ không g.i.ế.t chúng ta, mà để chúng ta hấp thu tinh hoa dược liệu bằng cách này.
Chỉ bằng cách này máu lấy ra mới tinh khiết.
Hoàng đế vốn đã bị tẩu hỏa nhập ma bởi thuật trường sinh nên không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Liễu Ôn Thư nói rằng mình đã tìm ra thuật trường sinh bất lão, hoàng đế cho phép họ vào cung.
Sau đó, Liễu Ôn Thư ra hiệu cho hai đạo sĩ bày trận pháp trong cung.
Ta lắng nghe những lời lẩm bẩm của họ, nhìn thấy ánh sáng vàng nhấp nháy xung quanh trận pháp, hai đạo sĩ ở trung tâm trận pháp thực sự đã trao đổi tuổi.
Vị đạo sĩ đã hơn bảy mươi tuổi lập tức rạng rỡ như được tái sinh.
Về phần người kia, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú đã đầy nếp nhăn và làn da xám xịt, sắc mặt trông có vẻ u ám, thậm chí đôi mắt cũng trở nên u ám.
Mọi người có mặt đều bị sốc.
Đạo sĩ trở về tuổi trẻ giải thích rằng đây là một bí kỹ độc nhất do tổ tiên để lại.
Chỉ cần tìm được người cùng chí hướng làm là có thể trao đổi tuổi tác cho nhau.
Hai người là sư đồ, đồ đệ cam tâm tình nguyện vì sư phụ mà đổi mạng, đó chính là lý do thành công.
Nếu ai đó không sẵn lòng làm như vậy trong lúc đổi mạng, điều đó không những không thể thực hiện được mà rất có thể sẽ bị phản phệ.
Hoàng đế lúc đầu giật mình, sau đó vẻ mặt trở nên vui vẻ.
"Kỳ lạ, trên đời thật sự có loại thuật thần kỳ như vậy, sao hôm nay trẫm mới nhìn thấy?"
Liễu Ôn Thư cúi đầu về phía trước nói với hoàng đế rằng huynh ấy cam tâm tình nguyện trở thành người đầu tiên để hoàng đế đổi mạng.
Liễu Ôn Thư đề nghị dùng thuật trường sinh này để đổi lấy ta và đệ đệ, để thể hiện sự chân thành của mình, huynh ấy cũng nhắc đến việc hôn sự giữa ta và huynh ấy.
Lan Cảnh Tuyết, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
"Bệ hạ, Liễu Ôn Thư căn bản là đang nói dối, trên đời không có thuật đổi mạng, hắn đang lừa gạt người."
Liễu Ôn Thư bất đắc dĩ đáp lại.
"Nếu như thuật đổi mạng này là giả thì đan dược được quốc sư luyện chế có mấy phần thật?"
“Không nghi ngờ gì nữa, ngươi dùng máu người để luyện đan, nhưng việc một cao nhân đổi mạng lấy mạng của mình thì không thể coi là đúng, làm sao ngươi có thể loại trừ những bất đồng chính kiến như thế này, chẳng lẽ ngươi và bệ hạ sẽ đợi đến khi ngươi đã nắm vững được thuốc tiên và thử nó nhưng không có kết quả trước khi có thể thử các phương pháp khác?"
"Ngươi có biết rằng thứ khó có được nhất của thuật đổi mạng là lòng người."
Liễu Ôn Thư quỳ trước hoàng đế.
"Bệ hạ, hiện tại thần rất yêu Tiêu Lãnh Ngọc, sẵn sàng hy sinh bản thân vì bệ hạ để cứu nàng, nếu sau một thời gian thần thay lòng đổi dạ, bệ hạ sẽ không còn cách nào khác ngoài tìm người khác làm việc đó."
"Là thần vô lễ, lòng người khó đoán, ai biết những lời họ nói có đúng với lòng mình hay không? nếu có người tỏ ra đồng ý nhưng thực chất lại che giấu, chẳng phải bệ hạ sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm sao?"
Những gì Liễu Ôn Thư nói là có lý, hoàng đế đã do dự sau khi nghe điều này.
Hoàng đế bất đắc dĩ phải từ bỏ một cơ hội tốt như vậy để đổi mạng, nhưng người cũng nghĩ rằng đan dược của Lan Cảnh Tuyết sẽ có ích.
Lan Cảnh Tuyết nắm lấy cơ hội để chứng minh với hoàng đế rằng Liễu Ôn Thư và hai đạo sĩ đang lừa dối.
Nàng ta tin chắc vào thuật cải trang mà hai đạo sĩ sử dụng nên hoàng đế ra lệnh cho nàng ta đích thân đi kiểm tra.
Nhưng nàng ta lại do dự.
"Không bằng mời hai vị đạo sĩ lại gần."
Lan Cảnh Tuyết từ chối tiến vào trận pháp, hai đạo sĩ không chút do dự bước ra ngoài.
Lan Cảnh Tuyết rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi nàng ta đưa tay về phía mặt của một trong những đạo sĩ, đạo sĩ đó đột nhiên hành động.
Hai người ở hai bên trái phải, sợi chỉ vàng trong tay nhanh chóng quấn lấy Lan Cảnh Tuyết như một chiếc bánh chưng.
Biến cố xảy ra quá nhanh, khi hoàng đế ra lệnh cho người ngăn cản, Lan Cảnh Tuyết đã hét lên một tiếng.
Tiếp theo, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Sắc mặt của Lan Cảnh Tuyết xấu đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Mái tóc đen tuyền của nàng ta biến thành mái tóc bạc mịn ngay lập tức.
Nhìn hai đạo sĩ, không hề có dấu hiệu già đi chút nào.
Một người trẻ tuổi nhồi nhét một người trẻ tuổi khác.
Danh sách chương