Hôm nay tôi đi học, đi học, đi học đó trời ạ. Mùa hè của tôi, kì nghỉ của tôi. Nó ngắn ngủi đến vậy sao? Đau lòng! Đau lòng! =_=


Tôi thay đồ, chuẩn bị sách vở rồi lủi thủi bước ra bàn ăn, vừa ra đã thấy hắn ngồi ăn ngon lành. Chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi cả, mà thôi hằng ngày hắn vẫn thé, tôi cũng quá quen rồi!

Dì Lan_ đầu bếp vừa thấy tôi đã cười tươi rạng rỡ, đưa tay kéo ghế cho tôi.

- Cô chủ ngồi ăn sáng luôn ạ!

Tôi vừa ngồi xuống hắn đã đứng dậy. " đi học " vâng! Đấy là hai từ ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt ra từ bờ môi quyến rũ của hắn.

căm phẫn

Tôi thật sự căm phẫn.

- Cô chủ mới ra, cậu chủ cho cô chủ ăn một chút đi ạ!- dì Lan khuyên nhủ.

- Không! Là do cô ta chậm chạp, lề mề. Gần trễ rồi! Cô không đi học thì thôi!

Tức giận

Tôi thật sự muốn xé tan xác cái thằng chó chết này ra làm hai làm ba. Làm khó con người thì cũng vừa vừa thôi! Chỗ chị em với nhau mà cứ hết đầu võ mồm đến đấu hành động, chiêu trò. Chã là nhà xa trường bà đi ké mày nên mới nhường nhịn thôi con ạ. Giá như chiếc xe ấy là của bà thì bà đã sớm đá đít cho mày lếch dép đến trường rồi! Nay bà phận "đi nhờ" nên mới nhường nhịn, đợi đó sau này giàu thì mày biết tay bà. ( hêhê vỗ tay hoan hô)

Tôi méo mó xách cặp ra xe, dì Lan có vr lo lắng nên lúc gần đi đã vội vàng chạy ra nhét vào tay tôi trái ngô luộc.:)) miệng còn hí hững nói

- dì mua để ăn, nhưng cô chủ không ăn kịp nên dì cho cô chủ đấy! Cô chủ đừng chê nhé!

Cầm trái ngô trên tay mà tôi xúc động tràn trề. Giờ thì chỉ còn cái này mới cứu vãng được cái bụng đói của tôi thôi! Dì quả tốt bụng. Tôi yêu dì mất thôi!

Xe chạy, tôi cười với dì rối vẫy tay chào tạm biệt.

Hắn ngồi trên xe mà cứ hầm hầm. Tôi biết tỏng rằng hắn không phá được bửa ăn của tôi nên mới cáu đây mà. Chọc bà đâu có dễ, số bà ở hiền nên gặp làng thôi con ạ. Quả số con ác nên hại người trời đâu cho. trời có mắt quá mà. Hêhê.


Đến trường, hắn bỏ tôi mà đi trước. Cái tên khùng này rõ ràng biết tôi là new student mà cứ như vậy đấy. Căm phẫn quá.

Tôi lò cò theo hắn. Cuối cùng cũng đến lớp, là lớp 11A9_chuyên hóa. 0_0

ôi mẹ ơi! Vừa đọc cái tên mà tôi đã choáng váng. Trời ơi! Tôi là cái con phải nói cố hết sức thì bài kiểm tra 5 điểm là cao nhất. Mà cái chuyện gì xảy ra vậy? Ông nội chồng tôi chuyển tôi vào lớp chuyên hóa cơ đấy. Hêhê. Chắc giờ tôi phải nghĩ lại cách ăn ở của mình rồi.

khóc thầm, khóc Thầm...


Tùng... Tùng...Tùng...

Tiếng trống rộn rã vang lên, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Hết đi nổi rồi! Quả đau lòng.. T_T

- Này! Cậu là học sinh mới phải không? có tiếng gọi tôi quay lại, người vừa nói chuyện với tôi là một tên để tóc ngố ( như lấy tô ụp lên cắt í) mang cặp kính dày cộm. Rồi! Mọc sách là đây.

- ừ!... Sao...

- Sao tớ biết ấy hả? Tớ là lớp trưởng. Cô vừa mới đưa danh sách cho tớ. Cậu là Lâm Hạ Vy phải không?

- Ừ! Mình là Hạ Vy.

- Giờ Hạ Vy theo mình vào nhận lớp nhé! Đi thôi!

- ừ!

Tôi theo tên đó vào lớp.

Hiện giờ thì tôi đang đứng trước lớp. Và.... Nam Mô A Di Đà Chúa. Cái giống cẩu gì thế này. Tôi đã nghĩ mình nhìn lầm mà đứa táy véo má thật đau. Khi cảm thấy đau mới tín chắc là thật. Cái lớp... Chả lấy một đứa con gái.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện