Tôi giật mình tỉnh giấc, khẽ liếc qua đồng hồ đã nửa đêm. Hôm nay tôi có một giấc mơ lạ. Tôi mơ thấy tôi và Hạ Vy. Cô ấy rơi xuống vực và tôi thì cố gào thét tên cô ấy. Ruột gan vằn vặt, cháy bỏng. Giấc mơ sống động đến nổi tôi giật tỉnh thì mồ hôi đã nhễ nhại. Tại sao tôi lại mơ giấc mơ như thế nhỉ? Trong mơ còn có một cô gái. Cô ấy cũng hoảng loạng lắm! Ánh mắt như muốn kéo tôi ra. Có cả những người lạ mặt đứng đấy. Hình hài bọn tôi cứ như những đứa trẻ vị thành niên. A! Đau. Sao đột nhiên đầu tôi đau thế này. Cố rướn mình dậy, đi thẳng ra bếp rót một ly nước uống. Chưa kịp nhấp vào môi thì đầu tôi đã truyền đến một hình ảnh, đó là Hạ Vy nắm tay tôi đi trên một con đường. Con đường này quen lắm! Là đường tôi và cô ấy tông phải nhau...
○○○
Sáng ra, mới bước vào công ty Hạ Vy đã chạm mặt Minh Kiệt. Minh Kiệt vừa thấy cô đã kéo tay kề sát tai cô nói nhỏ.
- Vy nè! Bạn biết gì chưa? Hạ Vy thỏ thẻ, cô sớm biết điều Minh Kiệt sắp nói nhưng cố giả vờ.
- Chuyện gì nhỉ?
- Tớ được thế chổ quản lí bên khoa thiết kế trang sức.
- Ơ. Thật sao? Vậy cùng chổ tớ.
- Bạn là phó quản lí đúng không? Vậy từ nay chúng ta phải họp tác rồi nhỉ? Cùng nhau tiến lên nào.
Minh Kiệt đưa tay lên ra dấu hiện tập tay, cô ưng ý làm theo. Mọi chuyện là do cô sắp đặt. Lời anh nói cô nghĩ là bậc cười. Cô bây giờ là chủ tịch hội đồng quản trị, anh bảo cố leo, thế thì cô leo đi đâu nữa, leo lên tàu về quê à? Nói thì nói thế, nhưng một cảm xúc gì đó len lỏi trong cô, một tia nắng mang tên hạnh phúc. Liệu cô đang không giữ đúng lời hứa với chồng mình sao? Cô sai rồi ư?
Bước đi bên anh, cô suy nghĩ mông lung. Chợt nhìn thấy Trang Ly trước mặt, mếu máo nhìn qua bên Minh Kiệt rồi nhìn sang cô bạn chờ xem phản ứng của Trang Ly.
Vừa trông thấy Minh Kiệt, Trang Ly đã ngạc nhiên đến độ không bước đi được nữa. Đứng chết sững, đưa hai tay che miệng. Tỏ vẻ như đôi mắt không còn là của mình.
Anh cũng trông thấy người con gái trước mặt, sớm đã kinh hoàng. Người này chẳng phải là cô gái trong giấc mơ sao? Mặc dù trong giấc mơ trông cô còn bé, nét mặt chưa được hoàn thiện. Nhưng đó không làm anh không thể nhận ra cô. Cả cái biểu cảm này nữa, hoảng loạng với hoảng hốt sao? Trước đây anh đã từng gặp cô rồi ư? Cớ sao lại mơ thấy cô? Không thì chả nhẽ anh có giác quan thứ sáu???
Anh cùng cô bước đến trước mặt Trang Ly.
Hạ Vy nhanh chóng lên tiếng.
- Ly, đây là Minh Kiệt.
Trang Ly chậm rãi đặc tay xuống, mắt vẫn chữ a, mồm vẫn chữ o. Độ cô nói còn lấp.
- A...An...Anh....
- Tớ tên Kiệt, bạn tên Trang Ly nhỉ? Nhân viên ở khoa này luôn à?
Lời vừa dứt, anh đã nhận ngay cái nhìn vô cùng ngạc nhiên của hai cô gái.
Anh nhíu mày khó hiểu.
- Tớ nói gì sai sao.
- Kiệt. Ban nãy rõ ràng tớ gọi cậu ấy bằng một chữ Ly, không hề gọi chữ lót là Trang. Sao cậu biết được tên cậu ấy là Trang ly.
- Có thế sao?
Hạ Vy gật đầu.
- A! Sao tớ chóng mặt quá!_ Minh Kiệt chợt ôm đầu, đầu anh giờ đây đau như búa bổ.
- Kiệt. Cậu sao vậy. Kiệt.
- Tớ nhiên tớ cảm thấy đau đầu lắm! * “Ly. Cậu mau hết bệnh nhé!”*
○○○
“Bác sĩ cậu ấy có sao không ạ?”
Vừa thấy bác sĩ ra Trang Ly vội chạy đến bên hỏi. Chẳng là ban nãy Minh Kiệt có ôm đầu bảo đau xong rồi ngất luôn. Hại cô với Trang Ly phải gượn sức mà vác cậu ta ra gọi taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ tháo kính ra. Ôn nhu nói.
- Đó là triệu chứng của việc một vài phần trong kí ức bị lãng quên bổng ùa về.
Trang Ly nhìn bác sĩ khó hiểu rồi nhìn vào Hạ Vy đang loay hoay bên giường bệnh. Vội hỏi lại.
- Vậy nghĩa là sao hả bác sĩ?
- Nghĩa là trước đây cậu ấy có thể bị tai nạn mà mất đi trí nhớ, và hiện tại có vài thứ khơi gợi lại trí nhớ của cậu ấy, tôi không dám đảm bảo cậu ấy sẽ nhớ lại hoàn toàn hay không. Nhưng có thể là cậu ấy sẽ nhớ lại một vài việc, trong thời gian này cậu ấy sẽ đau đầu nhiều lắm, mong người nhà chú ý.
Bác sĩ nói xong rời đi. Cô còn đứng ngẩn ra, chuyện quái gì thế này? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
○○○
Còn vài giờ nữa thôi là kết thúc một năm rồi nhỉ? Hihi. Một năm qua bạn làm được những gì? Gián thì Gián chẳng làm được gì cho nên hồn cả, nói chung bê bê tha luôn. Hè. Thôi thì để qua năm mới cải thiện hỉ. Bạn nào năm nay thành công thì năm sau càng cố gắn thành công hơn nữa nha.
Chúc các bạn một năm 2017 tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Đặt biệt là luôn thành công trong công việc cũng như trong cuộc sống. #Happy_new_year_2017.
○○○
Sáng ra, mới bước vào công ty Hạ Vy đã chạm mặt Minh Kiệt. Minh Kiệt vừa thấy cô đã kéo tay kề sát tai cô nói nhỏ.
- Vy nè! Bạn biết gì chưa? Hạ Vy thỏ thẻ, cô sớm biết điều Minh Kiệt sắp nói nhưng cố giả vờ.
- Chuyện gì nhỉ?
- Tớ được thế chổ quản lí bên khoa thiết kế trang sức.
- Ơ. Thật sao? Vậy cùng chổ tớ.
- Bạn là phó quản lí đúng không? Vậy từ nay chúng ta phải họp tác rồi nhỉ? Cùng nhau tiến lên nào.
Minh Kiệt đưa tay lên ra dấu hiện tập tay, cô ưng ý làm theo. Mọi chuyện là do cô sắp đặt. Lời anh nói cô nghĩ là bậc cười. Cô bây giờ là chủ tịch hội đồng quản trị, anh bảo cố leo, thế thì cô leo đi đâu nữa, leo lên tàu về quê à? Nói thì nói thế, nhưng một cảm xúc gì đó len lỏi trong cô, một tia nắng mang tên hạnh phúc. Liệu cô đang không giữ đúng lời hứa với chồng mình sao? Cô sai rồi ư?
Bước đi bên anh, cô suy nghĩ mông lung. Chợt nhìn thấy Trang Ly trước mặt, mếu máo nhìn qua bên Minh Kiệt rồi nhìn sang cô bạn chờ xem phản ứng của Trang Ly.
Vừa trông thấy Minh Kiệt, Trang Ly đã ngạc nhiên đến độ không bước đi được nữa. Đứng chết sững, đưa hai tay che miệng. Tỏ vẻ như đôi mắt không còn là của mình.
Anh cũng trông thấy người con gái trước mặt, sớm đã kinh hoàng. Người này chẳng phải là cô gái trong giấc mơ sao? Mặc dù trong giấc mơ trông cô còn bé, nét mặt chưa được hoàn thiện. Nhưng đó không làm anh không thể nhận ra cô. Cả cái biểu cảm này nữa, hoảng loạng với hoảng hốt sao? Trước đây anh đã từng gặp cô rồi ư? Cớ sao lại mơ thấy cô? Không thì chả nhẽ anh có giác quan thứ sáu???
Anh cùng cô bước đến trước mặt Trang Ly.
Hạ Vy nhanh chóng lên tiếng.
- Ly, đây là Minh Kiệt.
Trang Ly chậm rãi đặc tay xuống, mắt vẫn chữ a, mồm vẫn chữ o. Độ cô nói còn lấp.
- A...An...Anh....
- Tớ tên Kiệt, bạn tên Trang Ly nhỉ? Nhân viên ở khoa này luôn à?
Lời vừa dứt, anh đã nhận ngay cái nhìn vô cùng ngạc nhiên của hai cô gái.
Anh nhíu mày khó hiểu.
- Tớ nói gì sai sao.
- Kiệt. Ban nãy rõ ràng tớ gọi cậu ấy bằng một chữ Ly, không hề gọi chữ lót là Trang. Sao cậu biết được tên cậu ấy là Trang ly.
- Có thế sao?
Hạ Vy gật đầu.
- A! Sao tớ chóng mặt quá!_ Minh Kiệt chợt ôm đầu, đầu anh giờ đây đau như búa bổ.
- Kiệt. Cậu sao vậy. Kiệt.
- Tớ nhiên tớ cảm thấy đau đầu lắm! * “Ly. Cậu mau hết bệnh nhé!”*
○○○
“Bác sĩ cậu ấy có sao không ạ?”
Vừa thấy bác sĩ ra Trang Ly vội chạy đến bên hỏi. Chẳng là ban nãy Minh Kiệt có ôm đầu bảo đau xong rồi ngất luôn. Hại cô với Trang Ly phải gượn sức mà vác cậu ta ra gọi taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ tháo kính ra. Ôn nhu nói.
- Đó là triệu chứng của việc một vài phần trong kí ức bị lãng quên bổng ùa về.
Trang Ly nhìn bác sĩ khó hiểu rồi nhìn vào Hạ Vy đang loay hoay bên giường bệnh. Vội hỏi lại.
- Vậy nghĩa là sao hả bác sĩ?
- Nghĩa là trước đây cậu ấy có thể bị tai nạn mà mất đi trí nhớ, và hiện tại có vài thứ khơi gợi lại trí nhớ của cậu ấy, tôi không dám đảm bảo cậu ấy sẽ nhớ lại hoàn toàn hay không. Nhưng có thể là cậu ấy sẽ nhớ lại một vài việc, trong thời gian này cậu ấy sẽ đau đầu nhiều lắm, mong người nhà chú ý.
Bác sĩ nói xong rời đi. Cô còn đứng ngẩn ra, chuyện quái gì thế này? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
○○○
Còn vài giờ nữa thôi là kết thúc một năm rồi nhỉ? Hihi. Một năm qua bạn làm được những gì? Gián thì Gián chẳng làm được gì cho nên hồn cả, nói chung bê bê tha luôn. Hè. Thôi thì để qua năm mới cải thiện hỉ. Bạn nào năm nay thành công thì năm sau càng cố gắn thành công hơn nữa nha.
Chúc các bạn một năm 2017 tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Đặt biệt là luôn thành công trong công việc cũng như trong cuộc sống. #Happy_new_year_2017.
Danh sách chương