Đừng nhìn nơi này là khách điếm địa động, làm ăn còn rất không tồi, chúng ta muốn hai gian phòng cạnh nhau, theo như con chuột điếm tiểu nhị kể, đây là hai gian phòng cạnh nhau cuối cùng, ngoài ra chỉ còn lại hai ba gian trên mái lẻ tẻ.

Cùng chờ hắn, ta nâng tay khởi động thiên chu võng, nhỏ giọng nói với Phượng Nghi: “Chúng ta còn ở lại làm gì?”

Chúng ta hẳn là phải vội vàng tìm đường về Mai sơn hoặc là quay về Bàn Ti động chứ, Phượng Nghi cư nhiên không nhanh không vội, hắn cho là chúng ta tới ma giới chơi ba ngày sao? “Ngươi có biết đi đâu tìm phương pháp trở về không?”

“Ta thì không biết, nhưng ngươi hẳn là biết nha. “

Thiên chu võng có thể ngăn cách chúng ta,, đứng ở ngoài võng, cho dù dí sát tai vào cũng không nghe được thanh âm của chúng ta.

Chê cười, thiên chu địa võng của ta nếu như ngay cả chút thanh âm cũng không ngăn được, thật sự phí công bao nhiêu năm suy nghĩ của ta.

“Ta biết, bất quá nếu đến đây, không tìm hiểu một chút hẵng trở về sao?”

Phượng Nghi cười cười, nụ cười của hắn bây giờ không tuyệt lệ như trước đây, nhưng cũng rất tuấn tú, thậm chí… có chút cảm giác chất phác.

Ảo giác, đây nhất định là ảo giác, cái từ chất phác này qua một ngàn tám trăm năm nữa cũng không có khả năng kéo được quan hệ với Phượng Nghi a.

Dịch dung giả dạng này của hắn thật ra rất… Khụ, rất đủ sáng tạo.

“Trước không nói, ngươi đã đói bụng chưa?”

“Không ăn cũng không có việc gì mà.”

“Phải làm bộ một chút, bằng không làm cho người ta nghi ngờ.”

A, điều này cũng đúng.

Chúng ta đến đại sảnh. Được rồi, đại sảnh cũng là một cái đại sảnh dưới đất, hơi rộng, bày bảy tám cái bàn. Ta cũng có chút tò mò với đồ ăn của ma vực, bất quá bưng lên cũng là cơm canh, rau dưa bình thường. Hương vị hơi đắng, dưới ra hiệu của Phượng Nghi, ta không nuốt đồ ăn xuống mà lặng lẽ ói ra. Một mâm nói là thịt thỏ bưng lên sau đó ta cũng không dám động, ngược lại rượu thì Phượng Nghi ra hiệu ta uống một chút cũng không sao.

Vị rượu rất chán. Ta ngửi ngửi, lại liếm liếm, liền nhíu mày không đụng vào nữa.

Nghe trong đại sảnh có ngườinói chuyện phiếm lúc ăn cơm, nơi này hẳn là một trấn nhỏ không lớn. Người nơi này nói cũng đơn giản là một vài hiểu biết bình thường, bất quá với ta mà nói lại là không bình thường. Tỷ như mưa nơi này là có hại, bị giội nhiều có thể sẽ sinh bệnh nặng.

Người một bàn khác tựa hồ là đang mua bán hàng, đang thảo luận giá tiền vải dệt vưu lan và vải hồ ti, ta nghe rất cẩn thận. Miệng của cái giọng kia trông thật to a… Ta thấy há mồm quả thực có thể nhét vào cả một quả bóng! Người còn lại thì mắt lồi, hơn nữa con mắt ấy tựa hồ có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ…

Thật sự là không xem không biết vừa thấy giật mình.

“Ma vực và tưởng tượng ban đầu của ta, không giống lắm…”

“Ngươi vốn nghĩ như thế nào?”

Chúng ta đóng cửa lại, khởi động võng nhện nói chuyện.

“Ừm, mịt mù tăm tối…” Điểm này cơ bản phù hợp, mặt trời nơi này cực nhỏ, trời toàn mờ mịt.

“Yêu ma quỷ quái khắp nơi này…” Việc này… Ờ, mặc dù những người đó trông rất ma quái, nhưng thật ra không có lực sát thương chút nào.

“Máu chảy thành biển này…” Ta biết ta là có chút nghĩ lung tung. Trong Tây Du ký mấy cái trại yêu động yêu ấy cũng không có biến thành ao máu núi thây.

Dù sao, chính là rất yêu rất ma.

Bây giờ nhìn lại cư nhiên… cũng rất thái bình, không thể không khiến ta kinh ngạc.

Từ một số tin tức chúng ta vừa nghe mà phán đoán, nơi này là chủ nghĩa vô chính phủ, các nơi có thế lực bất đồng cắt cứ. Đại vương nào đó chiếm một mảnh địa bàn, linh yêu nào đó lại chiếm một mảnh địa bàn khác. Người trong thôn thôn trại trại trấn phía dưới đây, đều xem như… ờ, tá điền của yêu vương này?

Ta biết ví dụ này không hay, bất quá, ta trước mắt có thể nghĩ đến thích hợp nhất mà chính là vậy.

Những tiểu yêu tiểu quái kiếm sống này, cũng có nửa là người hoặc người không ra người… Mọi người, phải cung phụng yêu vương trên đỉnh đầu, cũng tỷ như lão bản chuột vừa rồi kia. Hắn đang tính sổ sách. Hắn cư nhiên còn có thể dùng bàn tính! Vừa tính vừa lẩm bẩm cung phụng tháng này vậy là đủ rồi.

Đây, thật sự rất giống quan hệ của tài chủ và tá điền a.

Yêu vương lớn nhất vùng này tựa hồ là Cự Lực đại vương gì đó. Nghe danh hiệu liền biết chắc là có được khí lực rất lớn rất khủng bố. Một tin tức khác chính là chủ một cái động lê cách nơi này không xa sắp thành thân, vì thế đám lâu la của động lê vơ vét hạ lễ khắp nơi, người miệng rộng kia ấy đang thương lượng với người mắt lồi có cần mua chút hàng bán lại cho động lê hay không.

Ta nâng má, ta nhưng không ngờ ma vực… thật ra không khủng bố như trong tưởng tượng.

Tay Phượng Nghi xoa hai cái lên tường, ánh nến trên bàn rọi trên vách tường, tường trong nháy mắt hiện ra cảnh tượng phụ cận mà Phượng Nghi muốn nhìn.

A, thật giống xem phim.

Ta lấy ra một cái gối dựa, tựa vào đầu giường xem. Kết quả Phượng Nghi đàng hoàng không khách khí cũng ngồi xuống bên cạnh ta, chìa tay đòi ta: “Lấy ra.”

“Cái gì?”

“Ngươi khẳng định không chỉ mang theo một cái đệm.”

Hắn cư nhiên lại cảm thấy hứng thú với cái đệm của ta?

Ta vừa kỳ quái, vừa lấy ra một cái gối nữa đưa cho hắn, hắn cũng học bộ dáng của ta kê phía sau, an vị bên cạnh ta, cùng xem vách tường với ta.

Trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, tình cảnh trên đường có thể thấy rất rõ ràng, thực sự rất giống xem phim — Có điều là không tiếng động.

Hì, nếu như lại có Cola trà sữa và bỏng ngô, vậy càng giống ngồi trong rạp chiếu phim.

“Xem ra rất giống thành trấn nhân gian nha.”

Mặc dù không có Cola và trà sữa, bất quá trong hồ lô của ta còn có chút rượu hầu nhi, lấy ra thêm một bình cho Phượng Nghi, một bình chính mình uống. Còn có mứt hoa quả gì gì đó.

“Ban ngày thì xem cũng không được gì.”

“A, cũng đúng.”

Quần ma loạn vũ đương nhiên phải thừa dịp đêm tối.

Cũng may trời rất nhanh tối xuống. Thuật nhìn trộm này của Phượng Nghi còn có thể di chuyển góc độ, vừa lúc ở một đầu phố hình chữ thập, phạm vi nhìn không nhỏ, lại vô cùng rõ ràng. Người trên phố đi lại vội vã, hình như đều đang gấp gáp về tổ về nhà, rất nhanh trên đường liền biến trống trải quạnh quẽ.

“A, kia là cái gì?”

Bỗng nhiên có vài đạo huỳnh quang xẹt qua không trung, thế đi cực nhanh giống như sao băng, ta cũng không thấy rõ đó là thứ gì. Điểm sáng ấy liền biến mất không thấy.

“Đó cũng là một loại thảo bạt, bất quá nó buổi tối là sẽ sáng lên.”

“A, vậy không phải giống như đom đóm?”

“Không sai biệt lắm đi.”

Có hai nữ tử đốt đèn lồng thướt tha đi qua. Một người mặc mặc quần đỏ, lộ bả vai tuyết trắng và nửa bờ ngực sữa. Người kia mặc tử sam, thế nhưng váy xẻ sang hai bên, trong khi đi chân dài trắng như tuyết như ẩn như hiện, bọn họ đều cực lả lơi, mặc dù tướng mạo coi như không thế nào…

Ta lườm về phía Phượng Nghi, hắn xem rất nghiêm túc.

Hắn rốt cuộc là vì tìm hiểu thêm tình hình ma giới, hay là đang nhìn nước da hai nữ nhân kia lộ ra chứ hả…

Hự, ta suy nghĩ nhiều, Phượng Nghi thì có thiên tư quốc sắc nào mà chưa từng thấy, làm sao để ý… tiểu yêu nữ lòe loẹt như vậy chứ.

“Ừm, các nàng là..” Ta cảm thấy cổ họng hơi chát, nhạt nhẽo hỏi. Thật ra không phải ta muốn hỏi cái câu hỏi cực kỳ vớ vẩn này, mà là, trong phòng rất tĩnh, ta và Phượng Nghi, cách lại có chút quá gần…

Dù sao, bầu không khí trong phòng tựa hồ có chút biến hóa vi diệu.

Trước kia khi ta ở cạnh Phượng Nghi, cũng luôn trầm mặc lúng túng. Bây giờ thi, ừm, mặc dù cũng vẫn là trầm mặc, thế nhưng không giống với cái loại căng thẳng lúng túng lúc trước ấy…

Dù gì ta không biết hình dung. Tuy rằng bây giờ cũng cảm thấy lúng túng căng thẳng, nhưng khác với trước kia.

Ừm. So với trước kia thì… ám muội hơn…

Đúng, chính là ám muội.

Từ sau khi Phượng Nghi cầu thân, dù sao giữa ta và hắn liền có chút không giống. Ít nhiều, luôn cảm thấy ngượng ngùng. Cho dù ra sức nói cho chính mình đừng có nghĩ nhiều theo phương diện ấy, thế nhưng mạch suy nghĩ cũng không phải là ngựa choàng vào dây cương, mặc ngươi chỉ huy muốn đi thì đi muốn dừng thì dừng.

Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta một cái, trong ánh mắt rõ ràng viết “Ngươi rất ngu ngốc”, thật ra ta đương nhiên cũng biết, nữ tử trời tối đi ra, cầm đèn lồng màu đỏ, lại mặc thành thế kia, còn có thể là gì chứ? Thuần túy là tìm lời để nói nên hỏi thôi.

“Ừm, ha hả, uống rượu.” Ta cười gượng, giơ bình rượu của mình cụng một cái với hắn: “Mùi rượu hầu nhi chính là hương thuần.”

Phượng Nghi thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng gật đầu đồng ý ta: “Là không tồi.”

Hai nữ tử kia đi qua không lâu, lại có một đội nhân mã qua đây, thoạt nhìn ít nhất hai mươi người, bọn họ đi cũng không nhanh lắm, nhưng là một loại uy thế ngưng trọng.

Ta mở to mắt nhìn kỹ, người toàn bộ là quần áo hắc y, mặt che mặt nạ tựa như mai đen. Bọn họ không ai lộn xộn, thẳng tắp mà cưỡi trên lưng ngựa, từ đầu phố đi qua, không những động tác của bọn họ cứng ngắc chỉnh tề, ngay cả tần suất động tác móng ngựa giơ lên hạ xuống cũng hoàn toàn nhất trí, nếu như thuật nhìn trộm này còn có thể nghe được thanh âm, chừng hai mươi con ngựa này, khẳng định phát ra tiếng chân của một con ngựa ròng rã mà đơn điệu.

Chờ bọn hắn đi xa, ta biết rõ không có khả năng sẽ bị nghe thấy, vẫn là khẽ xả một hơi, than thở một tiếng: “Đội nhân mã vừa đi qua kia nghiêm chỉnh thật nhỉ.”

“Ừ.”

Ta nghe được có động tĩnh khác, vừa quay đầu, có một con thiêu thân không biết từ đâu bay tới, nhào về phía ánh nến trên bàn, lập tức đã bị thiêu, sau đó rơi trên bàn.

Nhìn thấy thiêu thân khiến ta đột nhiên nhớ tới… Tam Thất.

Nàng, còn có thất tâm nga.

Ta đi qua nhặt lên, con thiêu thân trên bàn kia đã chết, nó cũng không phải một con thất tâm nga.

Tam Thất vì sao lại dính dáng tới thất tâm nga chứ? Nàng hiện giờ lại ở chỗ nào?

“Không sớm, ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Hử?”

Phượng Nghi mặc dù nói lời này, thế nhưng cũng không có ý tứ rời khỏi phòng ta.

Chúng ta rõ ràng đặt hai gian phòng mà, chẳng lẽ hắn không… không định về phòng sát vách của mình đấy chứ?

Phượng Nghi đứng dậy, để giường cho ta, chính mình lại khoanh chân ngồi trong ghế dựa, hai tay bắt quyết, nhắm mắt lại.

Hắn cứ như vậy thản nhiên bắt đầu nhập định!

Ta ngồi bên giường, phải nói… Phượng Nghi khẳng định sẽ không phi lễ ta, điều này ta có thể tin tưởng. Bất quá, cô nhện quả chim cùng hắn một phòng, lại là buổi tối…

Điều… Điều này bảo ta làm thế nào thản nhiên nằm xuống ngủ trước mặt hắn chứ hả?

Quên đi, ta cũng nhập định đi, dù sao nhập định cũng rất tốt…

Ta vừa mới khoanh đầu gối, vô tình lại nhìn thoáng qua bức tường đối diện.

Thuật xem trộm Phượng Nghi thi đang dần dần biến mất, cảnh phố biến nhàn nhạt chỉ còn một chút bóng dáng.

Ngay lúc này, trước mắt ta hoảng hốt một cái. Không, không phải ta hoảng hốt, là trên tường kia chợt lóe lên một cái, tựa hồ đột nhiên hiện lên thứ gì đen nhánh.

Thông khí trong phòng không thoải mái, có vẻ ngột ngạt tĩnh mịch, trong lòng ta rất bất an, mặc dù chân đã khoanh, thế nhưng tâm lại chưa yên.

Liếc mắt nhìn Phượng Nghi ở đối diện, khuôn mặt hắn trầm tĩnh, hô hấp đều đặn, cả người vững như núi cao bàn thạch. Nhìn hắn vài lần, bất an trong lòng ta tựa hồ cũng ít đi một chút, nhắm mắt lại, bắt đầu vận công.

Song ta vừa mới nhắm mắt lại, bên tai liền truyền đến tiếng động lạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện