Mưa vẫn rơi.

Mưa tiếp tục rơi.

Ta nhìn Phượng Nghi, hắn trừng ta.

Đây… Đây rõ ràng là ép buộc trúng thưởng còn gì! Ta lại không mệt, ta cũng không muốn dựa qua… Hự…

Nhưng nhìn tư thái kia của Phượng Nghi, rất có xu thế ta không dựa vào hắn sẽ không bỏ qua.

“Ừm, chúng ta đi ra ngoài tản tản bộ đi, ngươi xem, cảnh mưa bên ngoài, thật đẹp nha… Hì hì, hì hì.”

Ta quả thực là mở mắt nói mò, thôn hoang vắng này nào có cảnh đẹp gì, hơn nữa trời mưa lớn như vậy, nước mưa trắng xóa chặn tất cả mọi thứ, còn có cảnh mưa cái quỷ.

Phượng Nghi không động đậy, cố định tiếp tục trừng ta.

“A, chủ nhân!” Giọng lớn của Chu Anh Hùng bỗng nhiên vang lên, ta quả thực giống như nghe được lời vua ban trên chín tầng mây cảm động thiếu chút nữa cực mừng mà khóc. Chu Anh Hùng một tiếng gọi này của ngươi rất là đúng lúc! Không cần hỏi, về sau ta khẳng định bao bọc ngươi, dạy dỗ ngươi thành… Trư Anh Hùng xứng đáng với cái tên!

“Có chuyện gì?” Ta vội vàng đứng lên đi ra gian ngoài. Vóc dáng rất cao của Chu Anh Hùng lại cúi người xuống, cố sức xoa cổ họng nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, có người khác vào thôn.”

“Hả?”

Ta và Phượng Nghi vẫn sợ để lộ năng lực và thân phận của chúng ta, phạm vi dò xét nhận biết chỉ bao hàm phạm vi mười trượng, cũng chính là địa phương không xa bên ngoài phòng này sân này.

“Tiểu Tam nhi vừa mới nghe thấy, hắn trước kia thích độn thổ, lỗ tai cực thính. Chính là bên kia.”

Cách mưa bụi mặc dù nhìn không thấy cái gì, bất quá ta nghĩ Chu Anh Hùng không có tất yếu nói sai gạt ta. Hắn nói Tiểu Tam nhi hẳn chính là con tê tê kia đi? A? Người khác đâu? Ta xem xét từng nơi, chỉ nhìn thấy con nhím tinh kia làm tổ ở góc tường ngáy khò khò. nhím thích ngày nằm đêm ra. Cái này ta biết.

Bỗng nhiên bên cạnh con nhím tinh chui ra một đầu nhọn, không phải con tê tê lại là ai?

Được, nó cư nhiên đào một cái động dưới đất trong phòng! Thật sự là…

Ta bỗng nhiên nhớ tới câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Hôi Đại Mao cũng đã tu luyện ngần ấy năm, vẫn còn thích rất thích tồn lương thực, tích đồ đạc. Cái này phỏng chừng hắn đến chết cũng không đổi được.

Cho nên con tê tê này muốn đào động… Cứ để cho nó đào đi.

Có điều con tê tê lắc lắc đất trên đầu, ngơ ngác nói với ta: “Nữ chủ nhân, trong sân cây hòe gai bên trái kia, có mười một người đến đây, mang theo rất nhiều rương hành lí, bọn họ nói tránh mưa lại đi. Chúng ta có cần cướp hay không?”

Hự… Ta bị nghẹn sặc.

Con tê tê này thật sự là tính thổ phỉ kiên cường nha!

Người bất đồng gặp phải một sự kiện phản ứng đương nhiên bất đồng. Ta vừa rồi nghĩ đến đầu tiên là những người ấy có phải tới vì chúng ta hay không, có nguy hiểm hay không. Sau đó nghĩ đến những người này không biết có mấy là người thật lại có mấy là yêu tinh ma quái, có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta hay không… Ta nghĩ là những thứ này, mà phản ứng đầu tiên của con tê tê chính là có cần cướp bóc hay không…

Ta khe khẽ ho khan một tiếng, hắng hắng giọng, nói: “Tiểu Tam nhi à, việc này, nếu các ngươi về sau đi theo ta, ta phải nói cho rõ ràng, ta cũng không phải là lấy cướp bóc để sống, ngươi về sau cũng không nên hơi một tí đã nghĩ cướp này giết này…”

“Ta lại cảm thấy hắn nói rất đúng.” Phượng Nghi bỗng nhiên nói xen vào, hắn từ buồng trong đi ra, sắc mặt vẫn còn rất xấu, xem ra ta chọc hắn rất không thoải mái. Hắn nói: “Không cướp lại uổng không cướp, cướp đến xem thử là cái gì.”

“Hở?” Ta hoài nghi nhìn hắn, đây là Phượng Nghi ta quen sao?

Phượng Nghi khí vũ cao quý cực kỳ ngạo mạn. Sao có thể, sao có thể buông tư thái đi làm giặc cướp?

“Thế nhưng…”

“Dù sao trời mưa không có việc gì làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Hắn liếc mắt ta một cái: “Cho dù trước kia chưa từng cướp, nhưng mọi việc đều có lần đầu tiên.”

Đây là luận điệu ngụy biện hoang đường gì chứ!

Ta đang muốn phản bác, kết quả Chu Anh Hùng lại hai mắt tỏa sáng vẻ mặt kích động. Nhìn kỹ, trong mắt của hắn lại nước mắt lấp lánh, vẻ mặt sùng kính mà nhìn Phượng Nghi nói: “Nam chủ nhân thật là uy phong thật là chí khí! Vốn chính là vậy mà, thứ đưa tới cửa này không cướp cũng uổng không cướp, cướp cũng không cướp uổng…”

Con tê tê Tiểu Tam nhi cũng ngây ngô gào theo hai tiếng: “Đúng đúng, cướp hắn một chuyến! Ăn ngon uống cay!”

Ngay cả con nhím tinh vốn đang ngủ rất say chỗ góc tường, lại cũng vù một cái ngồi dậy, mắt cũng không mở liền kêu: “Cướp đi! Giết đi! Giao toàn bộ thứ đáng giá ra đây!” Kêu xong một tiếng này, lại nằm bùm xuống, tiếp tục ngáy khò khò.

Ta cảm thấy quáng mắt, vội vàng vịn tường.

Thế đạo này… vì sao chỉ chớp mắt, ta lại giống như vào hang cường đạo?

Không đợi ta lại ngăn trở, Chu Anh Hùng nâng đại chùy của hắn lên, con tê tê cũng nhấc một cây gậy gỗ nát — Hắn không có vũ khí thuận tay nào, cây gậy gỗ này là vốn có trong phòng, tám phần là chủ nhà ban đầu buổi tối dùng để chặn cửa.

Hai tên này xung phong chạy ra khỏi gian phòng, vọt vào trong mưa.

Phượng Nghi ngoắc tay một cái, một chiếc ô vẽ mưa bụi hoa đào hiện ra trong tay hắn.

Hơn nữa, hắn đưa tay về phía ta: “Cùng đi.”

Mặc dù bày chính là dáng mời, ngữ khí lại kiên định giống như mệnh lệnh.

Ta thở dài trong bụng, tay Phượng Nghi cứ như vậy dừng lại trước mặt ta.

Xem điệu bộ này, ta nếu không đáp ứng, tay vẫn cứ giơ ra như vậy…

Phượng Nghi sĩ diện như thế, hết lần này đến lần khác làm ra biểu thị chủ động, cũng thực làm khó hắn đi?

Ta cắn răng một cái nhất quyết, ôm tâm tình anh dũng hi sinh, dứt khoát vươn tay ra, nắm thật chặt cái tay kia của hắn!

Ta có loại cảm giác nhảy xuống hố lửa, bước lên lên thuyền giặc!

Cũng không phải vậy sao?

Bên cạnh Phượng Nghi… cũng không phải là nước sôi lửa bỏng sao? Mà chúng ta bây giờ, không phải sắp đi làm công việc của phỉ sơn tặc sao?

Đây đương nhiên là nhảy hố lửa, lên thuyền giặc!

Một ô mưa bụi, dắt tay song hành…

Hự, thật sự, chỉ cái ô này, mưa này, còn cả phong phạm này của Phượng Nghi… Chúng ta hẳn là trình diễn phim thần tượng vừa ra mới đúng.

Nhưng kỳ thật… đây là một bộ phim rất bạo lực… động tác đánh võ! Ừm, còn có chút sắc thái huyền ảo.

Chu Anh Hùng dẫn con tê tê đã vọt vào tiểu viện tử đằng trước kia, hô to: “Đánh cướp đây! Nam đứng bên trái nữ đứng bên phải đem thứ đáng giá… Chao ôi!”

“Bịch!”

“Bốp!”

“Á!”

“Ầm!”

“Soạt!”

Ta hắc tuyến giơ tay lên che mắt — Nghe động tĩnh này là biết hành động cướp đoạt lần này của Chu Anh Hùng lại chịu khổ Waterloo rồi!

Hắn và con tê tê bị người gọn gàng ném thẳng ra từ trong viện, nặng nề ngã trong nước bùn, chật vật này, dọa người này…

Ta thực sự không muốn thừa nhận hai tên này là người hầu ta nhận lấy… Đây cũng, đây cũng thật sự là quá mất mặt!

Trong viện có người hừ lạnh: “Nếu không phải là thấy các ngươi não heo một bộ ngu ngốc, liền chặt đầu các ngươi xuống làm bóng đá rồi! Chúng ta cũng không phải là đùa giỡn, mau cút ra xa đi!”

Chu Anh Hùng kêu to ai u từ trong nước bùn bò dậy, gào khóc hướng về phía ta và Phượng Nghi: “Chủ nhân à… Chủ nhân ơi, chúng ta nhưng bị đánh chết rồi! Ngươi mau mau ra tay dạy dỗ bọn họ. Để cho bọn họ biết lợi hại! Đoạt lấy tất cả đồ của bọn họ!”

Nghe lời hắn nói trung khí mười phần, gào khóc mà vang dội hơn bất cứ ai, hẳn là chỉ bị da thịt đau đớn, không bị thương nặng gì.

Người trong viện này hẳn là xuống tay không quá nặng.

Lại nói Chu Anh Hùng bọn họ hô đánh cướp vọt vào, người ta đây là phòng vệ chính đáng, hơn nữa xuống tay lại không tính quá nặng, ta cảm thấy đuối lý hẳn là chúng ta mới đúng.

Ôi, lại nói tiếp mặc dù làm yêu tinh nhiều năm như vậy, thế nhưng nếu nói giết người cướp của, gian dâm cướp giật… Khụ, việc này ta thật đúng là chưa trải qua chuyện nào.

Ta bây giờ cũng không có chủ ý gì.

Vậy, tình cảnh này nên làm cái gì bây giờ?

Ta nhìn nhìn Phượng Nghi, ngoài ý muốn trên mặt hắn tựa hồ cũng nhìn thấy một tia luống cuống.

Hợ… Xem ra Phượng Nghi cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Bất quá không chờ chúng ta phản ứng, người trong viện đã lao ra hai tên.

Để cho ta hình dung, chính là cao lớn thô kệch, tiếng như chuông lớn!

“Giỏi lắm? Còn có đồng lõa sao? Cùng lên đi, cho các ngươi bầy tiểu mao tặc mắt mù này xem thử sự lợi hại của Lôi lão ngũ ta!”

Phượng Nghi nhíu mày một cái, ta vội vàng lên tiếng: “Hiểu lầm, một hồi hiểu lầm. Đại gia không nên động thủ.”

“Hiểu lầm?”

Ta cũng không biết nên giải thích như thế nào. Dải băng ném ra, kéo Chu Anh Hùng và con tê tê từ trong nước bùn qua đây. Dải băng này đương nhiên không phải là Lưu Vân Tử Hằng tặng ta, chỉ là dải băng bình thường ta trước đây dùng tơ tằm hoang dệt.

Chu Anh Hùng vẫn còn đang gào khóc, con tê tê sờ chân không hé răng. Bất quá nhìn vẻ mặt của hắn hẳn là đau đớn hơn Chu Anh Hùng nhiều.

Ta hỏi bọn hắn: “Thế nào? Bị thương chỗ nào?”

Phượng Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, Chu Anh Hùng lập tức im bặt đứng yên, nói: “Cũng không bị thương chỗ nào… Chủ nhân, tiểu nhân vô dụng, chuyện này làm không thành, mất mặt của ngươi.”

Hắn còn biết mất mặt cơ à… Ta vừa yên lặng oán thầm vừa nói: “Được rồi, bất quá là đùa một chút, chúng ta vẫn là trở về đi.”

Hai gã đàn ông lao ra ngoài cửa kia, thấy chúng ta bên này không có ý muốn động thủ, cũng không có lại đây, chẳng qua là cũng không có đi vào, đứng ở cửa viện cảnh giác nhìn chằm chằm chúng ta.

Ta lại kéo tay áo Phượng Nghi một cái: “Trở về đi, gặp mưa chơi vui sao? Ngươi không phải ghét gặp mưa nhất?”

Phượng Nghi miễn cưỡng di chuyển cước bộ.

Chúng ta xoay người còn chưa đi được hai bước, nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.

Ta hơi quay đầu nhìn, một người trong hai người kia mặt lộ vẻ khinh thường, một cục đờm phun “phì” phía sau chúng ta.

Trong lòng ta cũng có chút lửa, bộ dáng heo bùn của Chu Anh Hùng, còn có biểu tình nhịn đau không lên tiếng của con tê tê. Con người của ta cũng xem như có tính tình bao che khuyết điểm, tất cả lớn nhỏ trong Bàn Ti động của ta, ta không thể để cho bọn họ bị người khác làm cho tủi thân chút xíu nào.

Mấy người này… Ta chẳng qua là không muốn gây chuyện, không có nghĩa là ta sợ bọn họ!

Tay ta không nâng vai bất động, dải băng lại bắn ra chạm vào chỗ hố nước bùn, bộp một tiếng, một khối bùn ướt bắn ra, chính xác dán lên trên mặt tên nhổ đờm kia.

Chu Anh Hùng hí hửng kêu một tiếng: “Tuyệt!” Sau đó lại vội vàng quay đầu nhìn sắc mặt của ta, giống như sợ ta tức giận.

Người kia nhất thời hoảng loạn tay chân, mấy cái mới lau hết mấy khối bùn ướt kia, mặt thành hoa đen, hắn nhìn hai bên, gào lên một tiếng, cầm binh khí muốn nhào về phía chúng ta, người bên cạnh hắn kia nhưng vội vàng ngăn hắn, nhỏ giọng khuyên bảo.

Cách mưa to, ta nghe được hắn nói gì mà “Chính sự quan trọng hơn”, còn nói “Đừng giận dữ không đâu” gì gì đó, chết sống lôi kéo người nọ không cho hắn lại đây.

Trong viện hẳn là còn có đồng bạn của bọn họ, con tê tê đã nói bọn họ có mười một người.

Thế nhưng bọn họ đều không đi ra, hơn nữa người kia cũng rất nhanh kéo người nhổ đờm kia vào trong, còn khép cái cánh cửa viện rách nát vào, rõ ràng là một bộ nhân nhượng cho khỏi phiền.

Chúng ta trở lại phòng, con nhím tinh vẫn còn đang ngủ say.

Ta thay Chu Anh Hùng và con tê tê làm khô quần áo trên người, lại nhìn vết thương trên đùi con tê tê, không bị thương xương cốt, thế nhưng cũng sưng lên rất to. Ta cho Chu Anh Hùng một lọ thuốc cao bảo hắn xoa lên cho con tê tê, lại quay đầu nhìn sắc mặt của Phượng Nghi.

May mắn, sắc mặt của hắn mặc dù vẫn là khó coi, nhưng dù sao cũng không phải bộ dáng sắp tức giận.

Tay bôi thuốc của Chu Anh Hùng sức lực hơi lớn, con tê tê run run, đột nhiên toát ra một câu như vậy: “Bọn họ mang theo rương lớn, rất nặng, nhất định quý giá.”

Trời ạ, hắn còn nhớ thương rương của người ta cơ đấy!

Thật sự là, hắn bị đả thương cũng không sao. Chính là bị thương, còn không quên tính toán đồ của người ta.

“Không biết bên trong chứa cái gì đây.” Chu Anh Hùng cũng nhắc mãi.

Phượng Nghi bỗng nhiên nói: “Muốn biết việc này còn không đơn giản sao?”

Hở?

Ta buồn bực quay đầu, Phượng Nghi bỗng nhiên rung lên tay áo, một đống đồ lớn ào ào từ trong tay áo của hắn đổ ra!

Ta lại quên càn khôn trong tay áo hắn!

Vừa rồi khi Chu Anh Hùng bọn họ bị đánh, Phượng Nghi cũng đã dùng thần thông thu lấy đồ trong viện người ta!

Đây… Đây…

Đây có tính là giương đông kích tây? Ám độ Trần Thương (1) hay không?

Chu Anh Hùng bọn họ đây và Phượng Nghi, rốt cuộc ai mới là xuất thân làm trộm chứ hả!

Có điều, có điều… chiêu thức này của Phượng Nghi chơi thật đẹp!

Hề hề, ta lại cảm thấy ta thực thưởng thức hắn!

Thật sự!

Chú thích

(1) ám độ Trần Thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện