Trong mộng, ta thấy được sự tình trước kia.
Ta kiếp trước, chỉ là một người không xuất sắc lắm. Đầu óc bình thường, diện mạo bình thường, thần kinh vận động cũng không phát triển, tóm lại, từ nhỏ đến lớn cũng vô duyên với cái loại chuyện làm náo động như vậy.
Thậm chí ngay cả kiểu chết cũng rất bình thường, tai nạn xe cộ mà thôi… Trong một thành thị ngày nào mà không xảy ra mấy vụ tai nạn xe cộ chứ? Báo chí nhắc tới, có lẽ chỉ biết nói một câu, khu nào đó đường nào đó một cô gái gặp phải tai nạn xe cộ bỏ mình ngay tại chỗ, chỉ một câu nói như vậy đã xong.
Ta chỉ may mắn, bản thân trên không có cha mẹ phải phụng dưỡng, dưới không có đứa trẻ gào khóc đòi ăn nào mà nóng ruột nóng gan.
Biến thành con nhện, tâm lý chênh lệch lớn, thế nhưng được đến đâu, hay đến đó thôi. Cho dù không vui, chẳng lẽ sau khi tự sát còn có thể lại đổi một cái túi da khác sao? Vậy nếu như lại đổi thành con rệp con muỗi con ruồi thì làm sao? Vậy còn không bằng con nhện đâu…
Cuộc sống từng ngày trôi qua, tất cả bên cạnh cũng sẽ không phải bất biến… Hội ngộ người mới, chuyện mới, học được bản lĩnh mới, có được kinh nghiệm đời người mới, ờ, được rồi, là kinh nghiệm đời nhện.
Ta nhìn thấy Lý Kha, hắn đứng trên đỉnh núi Thục sơn, xuất chúng hơn người, ôn hòa cười với ta.
Ta cảm thấy hắn ở ngay trước người ta, thế nhưng đưa tay ra lại chạm không được đến hắn.
Đến khi thật vất vả đuổi đến gần, vươn tay có thể chạm đến, nhưng thân ảnh của hắn giống như băng tuyết tan nhanh như gió dưới ánh nắng chói chang, trong nháy mắt, hóa thành bọt nước.
Ta thất vọng đứng tại chỗ.
Sau đó, ta liền cảm thấy, có người đứng phía sau ta. Khí tức của người kia làm cho người ta rất thả lỏng, rất yên tâm.
Ta từ từ quay đầu lại.
Vốn ta tưởng rằng đứng sau lưng hẳn là Tử Hằng. Thế nhưng… không phải vậy. Ta đã đoán sai.
Đứng sau lưng ta chính là Phượng Nghi.
Hắn trang phục nhẹ nhàng, diện mạo tuấn mỹ, tư thái giống như tiên nhân.
Ta cứ ngẩn ra như vậy nhìn hắn. Có lẽ người trong mộng lúc nào cũng thực ngốc. Trong lòng ta đối với hắn vẫn có kính sợ rất sâu. Rất muốn vắt chân mà chạy. Thế nhưng chân giống như đóng đinh trên mặt đất, di thế nào cũng không nhúc nhích.
Ừm. Có điều hắn trong mộng, thoạt nhìn dễ thân hơn một chút.
Dù sao trong mộng mà thôi, ta đánh bạo hỏi hắn: “Ngươi thực sự thích ta sao? Chúng ta nhưng một chút không xứng, nếu như tương lai ngươi đột nhiên phát hiện ta cái gì cũng tệ, lại một cước đá ta đi, vậy làm sao bây giờ?”
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, ta không nghe rõ, bên tai tựa hồ có tiếng gió, thổi tản mát thanh âm của hắn.
Ta muốn đến gần một chút, nghe rõ ràng hắn nói cái gì.
Hắn lại nói một lần, nhưng ta vẫn nghe không rõ. Trong lòng càng gấp, càng muốn nghe được.
Ta lại cất bước về phía trước, kết quả thật sự một tay nắm lấy hắn!
Ta nắm rất chặt… Ừm. Xúc cảm rất chân thật…
Hở? Chân thật? Ta trong giây lát bừng tỉnh, mắt trợn to.
Phượng Phượng Phượng Phượng Phượng… Phượng Nghi khi nào, nằm bên cạnh ta rồi?
Hơn nữa tay ta, đang nắm rất chặt cổ áo hắn!
Ánh mắt Phượng Nghi bình tĩnh vững vàng nhìn ta, ta thoáng sửng sốt, lại không nghĩ buông tay ra trước, mà là chất vấn hắn trước: “Ngươi không phải đang nhập định sao? Vì sao ngươi… ngươi ngươi lại nằm lại đây?”
Hắn chỉ nói: “Ta nằm trên giường bên này, là ngươi đột nhiên nhào tới nắm ta không buông.”
Ợ, hắn nói cũng không sai…
Thế nhưng, thế nhưng nói như thế nào cũng là ta mơ, cũng không phải ta có ý tưởng bổ nhào tới, ừm, phi lễ hắn?
Được, chuyện này lại nói tiếp, nhưng là ta cũng có chỗ không đúng, thế nhưng, xét đến cùng vẫn là hắn không đúng nhiều hơn chứ? Hắn, hắn rõ ràng là đang nhập định, lại đột nhiên chạy tới nơi này nằm xuống. Đây, đây… Chúng ta lại không có quan hệ gì, hắn sao lại nằm cùng với ta?
Nếu như Chu Anh Hùng bọn họ nhìn thấy, vậy…
Hỏng bét, ta vẫn là mau ngồi dậy thì tốt hơn, nếu để cho Chu Anh Hùng bọn họ nhìn thấy, càng thêm chứng thực ta với hắn là… quan hệ nam chủ nhân và nữ chủ nhân!
Ta bên này vừa mới buông Phượng Nghi ra bò dậy, thế nhưng… chuyện trên đời thường thường là như vậy, ngươi càng sợ cái gì, càng là tới cái đó!
Ta vừa mới bò dậy được một nửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp
Vừa nhấc đầu, rõ ràng đối mặt một đôi mắt heo vừa tròn vừa lớn của Chu Anh Hùng!
Ai nói mắt trâu to như chuông đồng? Mắt heo trừng cũng chả nhỏ tẹo nào!
Hắn phản ứng còn nhanh hơn ta, tay chân cùng đưa lên, bốn chân cùng nhau nhảy lên thật xa, vẫn luôn miệng nói: “Ta không thấy cái gì hết! Thật sự, ta không thấy cái gì hết!”
Hắn XXX! Ta cũng muốn mắng câu thô tục! Đây gọi là chuyện hỏng bét gì.
Phượng Nghi ung dung ngồi dậy, nói: “Ta vừa rồi thử một bộ phương pháp hành công mới, là cần nằm xuống tu luyện. Ta nghĩ nếu ngươi đang ngủ, vậy ta không đánh thức ngươi thì tốt hơn. Ai biết ngươi lại đột nhiên nhào qua nắm ta — Ngươi nằm mơ sao? Mơ thấy gì?”
Ta khó chịu nói: “Ai nói ta nằm mơ? Hừ!”
Ta tức giận bò dậy.
Phượng Nghi khẳng định cố ý! Đừng nhìn hắn nói đường hoàng như thế, thế nhưng từ khi tại Mai sơn hắn gài trâm phượng trên đầu ta, hắn vẫn cho người khác cái loại ấn tượng — Chính là ta đã là vật sở hữu của hắn, bị hắn dán nhãn rồi! Bây giờ, bây giờ dám chắc cũng là như thế!
Sáng sớm ta đã khó chịu rồi, lúc ăn lương khô nhai bánh bột ngô răng rắc răng rắc, tiếng động vô cùng vang dội. Phượng Nghi bằng chân như vại, thế nhưng Chu Anh Hùng lại run rẩy không ngừng — Có lẽ hắn cho là ta đang ghi hận hắn?
Hừ, hắn nặng bao nhiêu cân mà ta phải ghi hận hắn? Hắn lại đánh không lại ta, ta nếu như tức hắn, kéo thẳng hắn qua đánh hắn một trận là được, còn phải tốn hơi thừa lời nghiến răng, nghẹn đến tự ta khó chịu như vậy?
Cơm nước xong tiếp tục lên đường, ta vẫn còn tức giận, cũng không ngồi phía trước Phượng Nghi là bắt đầu đỏ mặt giống như hôm qua. Dù sao ta và hắn đều có pháp thuật, ta làm một bức tường ngăn cản vô hình ngăn cách giữa ta và hắn, coi như trên ngựa này chỉ mình mình cưỡi, Phượng Nghi cũng không có vạch trần trò này của ta, bình yên vô sự tiếp tục tiến về phía trước.
Có điều đi tiếp, Chu Anh Hùng lại nhiều lần muốn nói lại thôi, ta tức giận hỏi hắn: “Ngươi muốn nói cái gì? Muốn nói thì nói đi, đừng ngó dáo dác.”
Chẳng qua… tay ta trong tay áo đã nắm thành quyền, nếu như Chu Anh Hùng dám lôi chuyện buổi sáng ra nói, ta khẳng định cho hắn cả khuôn mặt nở hoa!
“Chủ nhân. Lại đi tiếp, chính là địa bàn của yêu quái ma đầu tám mặt ăn người… Lần này, chúng ta có phải nên đi đường vòng hay không?”
“Yêu quái tám mặt?” Tên này là lạ.
“Ừm. Vị này… Vị này chính là uy chấn nhất phương, tại nơi này của chúng ta có thể xếp hàng đầu. Ừm… Chủ nhân không phải nói sao. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta đi vòng đi.”
Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.
Chúng ta một hàng lấy hắn cầm đầu, hắn nếu nói vòng thì chính là đi thêm mười vạn tám nghìn dặm cũng phải vòng. Hắn nếu nói không vòng, vậy phía trước chính là hố đao biển lửa cũng phải nhảy xuống.
Hơn nữa lấy hiểu biết của ta đối với Phượng Nghi, hắn kiêu ngạo như thế…
Quả nhiên, Phượng Nghi nói: “Không cần vòng, đi thẳng đi.”
Kiêu ngạo của người kia thực sự là hết thuốc chữa!
Một đường đi ta một đường oán thầm hắn, đang nói xấu hăng say, ta nhăn mày…
Người nào mai phục đây? Rõ là không chuyên nghiệp, một mùi thối thật xa là có thể ngửi thấy… Đây còn mai phục cái quỷ ấy!
Ngựa tựa hồ cũng có cảm giác, trù trừ không chịu đi về phía trước. Ta nhìn nhìn hai bên. Bỗng nhiên một cái túi lưới lớn úp xuống chúng ta!
Ta nhịn không được buồn cười.
Giỏi thật, tên đầu đất lập cạm bẫy này, không biết ta là tổ tiên dệt võng sao? Cư nhiên dùng võng tới bắt chúng ta.
Ta đang muốn văng võng ra, Phượng Nghi lại đè tay ta xuống.
Ta sửng sốt. Mặc dù không biết dụng ý của hắn là sao, nhưng hắn khẳng định là có tính toán khác.
Vừa chần chừ như vậy, cái lưới kia đã trùm lên chúng ta.
“Chủ nhân! A a!” Đây là Chu Anh Hùng.
“Đại ca!” Đây là con tê tê.
“Cứu mạng —” Có sáng ý nhất vẫn là con nhím, hắn là muốn trông chờ ai tới cứu mạng đây?
Chu Anh Hùng, con tê tê, con nhím, ta còn cả Phượng Nghi, bị một cái lưới lớn trói chặt lại.
Ừm, trên cái lưới này có tẩm thuốc…
Chu Anh Hùng bọn họ đã ngủ khò khò, ngay cả sợ hãi cũng không kịp.
Ta và Phượng Nghi liếc mắt nhìn nhau, được, cũng giả bộ ngủ theo đi.
Chúng ta ngã ra, đương nhiên, Chu Anh Hùng bọn họ là ngã thật, chúng ta là ngã giả.
Xung quanh vọt ra mấy tên, ngũ quan trông… Ừm, rất có loại phong cách yêu quái trong Tây du, thối hoắc. Ta không lộ dấu vết thi cho mình một cái bế hơi thở, ta cũng muốn ngửi phải loại mùi thối này…
Không phải thối bình thường, là… thối của xác.
Nghĩ đến đây, ta nhất thời cảm thấy buồn nôn!
Chúng ta bị bọn hắn kéo vào chỗ sâu trong bụi cây, ta híp mắt, dọc theo đường đi cỏ hoang mọc thành bụi, nghe con ó xoay quanh phía trên bụi cây rít chói tai. Một tên thối trong đó lẩm bẩm mắng mấy tiếng, lượm tảng đá ném lên trên, làm mấy con ó kia hoảng sợ bay xa một chút, thế nhưng chưa đầy một lát lại bay xuống.
Bả vai ta đụng phải thứ gì đó, ta tưởng tảng đá, thế nhưng vừa liếc mắt, nhìn thấy lại là một cái đầu lâu khô.
Trắng bệch trắng bệch, hai cái lỗ mắt đen ngòm…
Ta chưa kịp cảm giác kinh sợ, tên vừa mới nhặt tảng đá một cước đá văng cái đầu lâu khô ấy ra…
Một đường va va chạm chạm bị bắt vào trong một cái động.
Trong động đốt đuốc, xa xa, dường như còn nghe được thanh âm kỳ quái làm cho người ta sởn tóc gáy, không biết từ đâu vọng lại. Giống như có người đang dùng chày đá lớn giã gạo nhồi mì…
“Ô! Tới cái mới! Mấy cái…” Thanh âm ồm ồm, nói chuyện không lưu loát, ngữ điệu cũng lạ: “Ha ha, có thể thỏa thích ăn một bữa rồi! Ta muốn ăn con bé kia! Thịt nhất định rất mềm!”
“Cút cút cút! Cái này để cho đại vương chọn trước! Đám này có một con heo tinh, đại vương không thích loại da dày nhiều mỡ này nhất, quay lại tám phần là thưởng chúng ta.”
Thì ra, chúng ta là bị người bắt đến ăn.
Loại đối thoại này làm cho ta cảm thấy… mình dường như là đang ôn lại Tây Du ký, trên đường đi về phía tây của Đường Tăng cảnh tượng thế này cũng không hiếm thấy, có điều, trước mắt tựa hồ, chúng ta đang sắm vai Đường Tăng Trư Bát Giới. Ợ, nhân vật Tôn Ngộ Không kia, khẳng định hoàn toàn xứng đáng thuộc về Phượng Nghi!
Đơn giản tưởng tượng một chút, dung mạo phong phạm như Phượng Nghi, nếu vọt lên nhảy xuống vò đầu bứt tai giống như khỉ, đấy là bộ dáng gì nhỉ…
Ợ, đáng sợ! Ta rùng mình, không cho mạch suy nghĩ của bản thân lại trượt theo hướng quỷ dị.
Phượng Nghi vì sao cố ý chúng ta để bị bắt?
Chẳng lẽ hắn muốn tới động ma yêu ăn người một lần ngắm cảnh chơi một ngày sao? Ặc… Thưởng thức của Phượng Nghi mới không thấp như thế.
Động dần dần rộng hơn, sau đó chúng ta bị ném thành một đống, một tiểu yêu đi vào bẩm báo, chỉ một lúc sau lại đi ra nói: Mang hai tên là người phía trên vào trong để đại vương chọn lựa, ba tên không phải người kia lôi đến phía sau đi giết lột da buổi trưa nướng ăn.”
Ta kiếp trước, chỉ là một người không xuất sắc lắm. Đầu óc bình thường, diện mạo bình thường, thần kinh vận động cũng không phát triển, tóm lại, từ nhỏ đến lớn cũng vô duyên với cái loại chuyện làm náo động như vậy.
Thậm chí ngay cả kiểu chết cũng rất bình thường, tai nạn xe cộ mà thôi… Trong một thành thị ngày nào mà không xảy ra mấy vụ tai nạn xe cộ chứ? Báo chí nhắc tới, có lẽ chỉ biết nói một câu, khu nào đó đường nào đó một cô gái gặp phải tai nạn xe cộ bỏ mình ngay tại chỗ, chỉ một câu nói như vậy đã xong.
Ta chỉ may mắn, bản thân trên không có cha mẹ phải phụng dưỡng, dưới không có đứa trẻ gào khóc đòi ăn nào mà nóng ruột nóng gan.
Biến thành con nhện, tâm lý chênh lệch lớn, thế nhưng được đến đâu, hay đến đó thôi. Cho dù không vui, chẳng lẽ sau khi tự sát còn có thể lại đổi một cái túi da khác sao? Vậy nếu như lại đổi thành con rệp con muỗi con ruồi thì làm sao? Vậy còn không bằng con nhện đâu…
Cuộc sống từng ngày trôi qua, tất cả bên cạnh cũng sẽ không phải bất biến… Hội ngộ người mới, chuyện mới, học được bản lĩnh mới, có được kinh nghiệm đời người mới, ờ, được rồi, là kinh nghiệm đời nhện.
Ta nhìn thấy Lý Kha, hắn đứng trên đỉnh núi Thục sơn, xuất chúng hơn người, ôn hòa cười với ta.
Ta cảm thấy hắn ở ngay trước người ta, thế nhưng đưa tay ra lại chạm không được đến hắn.
Đến khi thật vất vả đuổi đến gần, vươn tay có thể chạm đến, nhưng thân ảnh của hắn giống như băng tuyết tan nhanh như gió dưới ánh nắng chói chang, trong nháy mắt, hóa thành bọt nước.
Ta thất vọng đứng tại chỗ.
Sau đó, ta liền cảm thấy, có người đứng phía sau ta. Khí tức của người kia làm cho người ta rất thả lỏng, rất yên tâm.
Ta từ từ quay đầu lại.
Vốn ta tưởng rằng đứng sau lưng hẳn là Tử Hằng. Thế nhưng… không phải vậy. Ta đã đoán sai.
Đứng sau lưng ta chính là Phượng Nghi.
Hắn trang phục nhẹ nhàng, diện mạo tuấn mỹ, tư thái giống như tiên nhân.
Ta cứ ngẩn ra như vậy nhìn hắn. Có lẽ người trong mộng lúc nào cũng thực ngốc. Trong lòng ta đối với hắn vẫn có kính sợ rất sâu. Rất muốn vắt chân mà chạy. Thế nhưng chân giống như đóng đinh trên mặt đất, di thế nào cũng không nhúc nhích.
Ừm. Có điều hắn trong mộng, thoạt nhìn dễ thân hơn một chút.
Dù sao trong mộng mà thôi, ta đánh bạo hỏi hắn: “Ngươi thực sự thích ta sao? Chúng ta nhưng một chút không xứng, nếu như tương lai ngươi đột nhiên phát hiện ta cái gì cũng tệ, lại một cước đá ta đi, vậy làm sao bây giờ?”
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, ta không nghe rõ, bên tai tựa hồ có tiếng gió, thổi tản mát thanh âm của hắn.
Ta muốn đến gần một chút, nghe rõ ràng hắn nói cái gì.
Hắn lại nói một lần, nhưng ta vẫn nghe không rõ. Trong lòng càng gấp, càng muốn nghe được.
Ta lại cất bước về phía trước, kết quả thật sự một tay nắm lấy hắn!
Ta nắm rất chặt… Ừm. Xúc cảm rất chân thật…
Hở? Chân thật? Ta trong giây lát bừng tỉnh, mắt trợn to.
Phượng Phượng Phượng Phượng Phượng… Phượng Nghi khi nào, nằm bên cạnh ta rồi?
Hơn nữa tay ta, đang nắm rất chặt cổ áo hắn!
Ánh mắt Phượng Nghi bình tĩnh vững vàng nhìn ta, ta thoáng sửng sốt, lại không nghĩ buông tay ra trước, mà là chất vấn hắn trước: “Ngươi không phải đang nhập định sao? Vì sao ngươi… ngươi ngươi lại nằm lại đây?”
Hắn chỉ nói: “Ta nằm trên giường bên này, là ngươi đột nhiên nhào tới nắm ta không buông.”
Ợ, hắn nói cũng không sai…
Thế nhưng, thế nhưng nói như thế nào cũng là ta mơ, cũng không phải ta có ý tưởng bổ nhào tới, ừm, phi lễ hắn?
Được, chuyện này lại nói tiếp, nhưng là ta cũng có chỗ không đúng, thế nhưng, xét đến cùng vẫn là hắn không đúng nhiều hơn chứ? Hắn, hắn rõ ràng là đang nhập định, lại đột nhiên chạy tới nơi này nằm xuống. Đây, đây… Chúng ta lại không có quan hệ gì, hắn sao lại nằm cùng với ta?
Nếu như Chu Anh Hùng bọn họ nhìn thấy, vậy…
Hỏng bét, ta vẫn là mau ngồi dậy thì tốt hơn, nếu để cho Chu Anh Hùng bọn họ nhìn thấy, càng thêm chứng thực ta với hắn là… quan hệ nam chủ nhân và nữ chủ nhân!
Ta bên này vừa mới buông Phượng Nghi ra bò dậy, thế nhưng… chuyện trên đời thường thường là như vậy, ngươi càng sợ cái gì, càng là tới cái đó!
Ta vừa mới bò dậy được một nửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp
Vừa nhấc đầu, rõ ràng đối mặt một đôi mắt heo vừa tròn vừa lớn của Chu Anh Hùng!
Ai nói mắt trâu to như chuông đồng? Mắt heo trừng cũng chả nhỏ tẹo nào!
Hắn phản ứng còn nhanh hơn ta, tay chân cùng đưa lên, bốn chân cùng nhau nhảy lên thật xa, vẫn luôn miệng nói: “Ta không thấy cái gì hết! Thật sự, ta không thấy cái gì hết!”
Hắn XXX! Ta cũng muốn mắng câu thô tục! Đây gọi là chuyện hỏng bét gì.
Phượng Nghi ung dung ngồi dậy, nói: “Ta vừa rồi thử một bộ phương pháp hành công mới, là cần nằm xuống tu luyện. Ta nghĩ nếu ngươi đang ngủ, vậy ta không đánh thức ngươi thì tốt hơn. Ai biết ngươi lại đột nhiên nhào qua nắm ta — Ngươi nằm mơ sao? Mơ thấy gì?”
Ta khó chịu nói: “Ai nói ta nằm mơ? Hừ!”
Ta tức giận bò dậy.
Phượng Nghi khẳng định cố ý! Đừng nhìn hắn nói đường hoàng như thế, thế nhưng từ khi tại Mai sơn hắn gài trâm phượng trên đầu ta, hắn vẫn cho người khác cái loại ấn tượng — Chính là ta đã là vật sở hữu của hắn, bị hắn dán nhãn rồi! Bây giờ, bây giờ dám chắc cũng là như thế!
Sáng sớm ta đã khó chịu rồi, lúc ăn lương khô nhai bánh bột ngô răng rắc răng rắc, tiếng động vô cùng vang dội. Phượng Nghi bằng chân như vại, thế nhưng Chu Anh Hùng lại run rẩy không ngừng — Có lẽ hắn cho là ta đang ghi hận hắn?
Hừ, hắn nặng bao nhiêu cân mà ta phải ghi hận hắn? Hắn lại đánh không lại ta, ta nếu như tức hắn, kéo thẳng hắn qua đánh hắn một trận là được, còn phải tốn hơi thừa lời nghiến răng, nghẹn đến tự ta khó chịu như vậy?
Cơm nước xong tiếp tục lên đường, ta vẫn còn tức giận, cũng không ngồi phía trước Phượng Nghi là bắt đầu đỏ mặt giống như hôm qua. Dù sao ta và hắn đều có pháp thuật, ta làm một bức tường ngăn cản vô hình ngăn cách giữa ta và hắn, coi như trên ngựa này chỉ mình mình cưỡi, Phượng Nghi cũng không có vạch trần trò này của ta, bình yên vô sự tiếp tục tiến về phía trước.
Có điều đi tiếp, Chu Anh Hùng lại nhiều lần muốn nói lại thôi, ta tức giận hỏi hắn: “Ngươi muốn nói cái gì? Muốn nói thì nói đi, đừng ngó dáo dác.”
Chẳng qua… tay ta trong tay áo đã nắm thành quyền, nếu như Chu Anh Hùng dám lôi chuyện buổi sáng ra nói, ta khẳng định cho hắn cả khuôn mặt nở hoa!
“Chủ nhân. Lại đi tiếp, chính là địa bàn của yêu quái ma đầu tám mặt ăn người… Lần này, chúng ta có phải nên đi đường vòng hay không?”
“Yêu quái tám mặt?” Tên này là lạ.
“Ừm. Vị này… Vị này chính là uy chấn nhất phương, tại nơi này của chúng ta có thể xếp hàng đầu. Ừm… Chủ nhân không phải nói sao. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta đi vòng đi.”
Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.
Chúng ta một hàng lấy hắn cầm đầu, hắn nếu nói vòng thì chính là đi thêm mười vạn tám nghìn dặm cũng phải vòng. Hắn nếu nói không vòng, vậy phía trước chính là hố đao biển lửa cũng phải nhảy xuống.
Hơn nữa lấy hiểu biết của ta đối với Phượng Nghi, hắn kiêu ngạo như thế…
Quả nhiên, Phượng Nghi nói: “Không cần vòng, đi thẳng đi.”
Kiêu ngạo của người kia thực sự là hết thuốc chữa!
Một đường đi ta một đường oán thầm hắn, đang nói xấu hăng say, ta nhăn mày…
Người nào mai phục đây? Rõ là không chuyên nghiệp, một mùi thối thật xa là có thể ngửi thấy… Đây còn mai phục cái quỷ ấy!
Ngựa tựa hồ cũng có cảm giác, trù trừ không chịu đi về phía trước. Ta nhìn nhìn hai bên. Bỗng nhiên một cái túi lưới lớn úp xuống chúng ta!
Ta nhịn không được buồn cười.
Giỏi thật, tên đầu đất lập cạm bẫy này, không biết ta là tổ tiên dệt võng sao? Cư nhiên dùng võng tới bắt chúng ta.
Ta đang muốn văng võng ra, Phượng Nghi lại đè tay ta xuống.
Ta sửng sốt. Mặc dù không biết dụng ý của hắn là sao, nhưng hắn khẳng định là có tính toán khác.
Vừa chần chừ như vậy, cái lưới kia đã trùm lên chúng ta.
“Chủ nhân! A a!” Đây là Chu Anh Hùng.
“Đại ca!” Đây là con tê tê.
“Cứu mạng —” Có sáng ý nhất vẫn là con nhím, hắn là muốn trông chờ ai tới cứu mạng đây?
Chu Anh Hùng, con tê tê, con nhím, ta còn cả Phượng Nghi, bị một cái lưới lớn trói chặt lại.
Ừm, trên cái lưới này có tẩm thuốc…
Chu Anh Hùng bọn họ đã ngủ khò khò, ngay cả sợ hãi cũng không kịp.
Ta và Phượng Nghi liếc mắt nhìn nhau, được, cũng giả bộ ngủ theo đi.
Chúng ta ngã ra, đương nhiên, Chu Anh Hùng bọn họ là ngã thật, chúng ta là ngã giả.
Xung quanh vọt ra mấy tên, ngũ quan trông… Ừm, rất có loại phong cách yêu quái trong Tây du, thối hoắc. Ta không lộ dấu vết thi cho mình một cái bế hơi thở, ta cũng muốn ngửi phải loại mùi thối này…
Không phải thối bình thường, là… thối của xác.
Nghĩ đến đây, ta nhất thời cảm thấy buồn nôn!
Chúng ta bị bọn hắn kéo vào chỗ sâu trong bụi cây, ta híp mắt, dọc theo đường đi cỏ hoang mọc thành bụi, nghe con ó xoay quanh phía trên bụi cây rít chói tai. Một tên thối trong đó lẩm bẩm mắng mấy tiếng, lượm tảng đá ném lên trên, làm mấy con ó kia hoảng sợ bay xa một chút, thế nhưng chưa đầy một lát lại bay xuống.
Bả vai ta đụng phải thứ gì đó, ta tưởng tảng đá, thế nhưng vừa liếc mắt, nhìn thấy lại là một cái đầu lâu khô.
Trắng bệch trắng bệch, hai cái lỗ mắt đen ngòm…
Ta chưa kịp cảm giác kinh sợ, tên vừa mới nhặt tảng đá một cước đá văng cái đầu lâu khô ấy ra…
Một đường va va chạm chạm bị bắt vào trong một cái động.
Trong động đốt đuốc, xa xa, dường như còn nghe được thanh âm kỳ quái làm cho người ta sởn tóc gáy, không biết từ đâu vọng lại. Giống như có người đang dùng chày đá lớn giã gạo nhồi mì…
“Ô! Tới cái mới! Mấy cái…” Thanh âm ồm ồm, nói chuyện không lưu loát, ngữ điệu cũng lạ: “Ha ha, có thể thỏa thích ăn một bữa rồi! Ta muốn ăn con bé kia! Thịt nhất định rất mềm!”
“Cút cút cút! Cái này để cho đại vương chọn trước! Đám này có một con heo tinh, đại vương không thích loại da dày nhiều mỡ này nhất, quay lại tám phần là thưởng chúng ta.”
Thì ra, chúng ta là bị người bắt đến ăn.
Loại đối thoại này làm cho ta cảm thấy… mình dường như là đang ôn lại Tây Du ký, trên đường đi về phía tây của Đường Tăng cảnh tượng thế này cũng không hiếm thấy, có điều, trước mắt tựa hồ, chúng ta đang sắm vai Đường Tăng Trư Bát Giới. Ợ, nhân vật Tôn Ngộ Không kia, khẳng định hoàn toàn xứng đáng thuộc về Phượng Nghi!
Đơn giản tưởng tượng một chút, dung mạo phong phạm như Phượng Nghi, nếu vọt lên nhảy xuống vò đầu bứt tai giống như khỉ, đấy là bộ dáng gì nhỉ…
Ợ, đáng sợ! Ta rùng mình, không cho mạch suy nghĩ của bản thân lại trượt theo hướng quỷ dị.
Phượng Nghi vì sao cố ý chúng ta để bị bắt?
Chẳng lẽ hắn muốn tới động ma yêu ăn người một lần ngắm cảnh chơi một ngày sao? Ặc… Thưởng thức của Phượng Nghi mới không thấp như thế.
Động dần dần rộng hơn, sau đó chúng ta bị ném thành một đống, một tiểu yêu đi vào bẩm báo, chỉ một lúc sau lại đi ra nói: Mang hai tên là người phía trên vào trong để đại vương chọn lựa, ba tên không phải người kia lôi đến phía sau đi giết lột da buổi trưa nướng ăn.”
Danh sách chương