Một đạo sĩ!
Trong lòng ta nhất thời còi báo động kêu dài!
Sư tỷ vừa mới nói qua nơi đây vây khốn lũ đạo sĩ, trùng hợp như thế khiến cho ta đụng phải.
Ta vừa lui về phía sau, vèo một tiếng chui xuống phía dưới lá cỏ, đang vạn phần căng thẳng nhìn ra phía ngoài.
“Bùm” một tiếng, đạo sĩ kia ngay tức khắc liền ngã xuống đất.
“A?” Ta còn chưa làm cái gì, một không đánh hắn hai không giết hắn, hắn làm sao đã gục? Căn cứ nguyên tắc các hành vi quan trọng làm yêu quái — yêu quý sinh mệnh, rời xa đạo sĩ, ta hẳn là nên mau mau tam thập lục kế tẩu vi thượng.
Nhưng là…
Ợ, ta chỉ là liếc mắt nhìn thôi.
Thật sự.
Chỉ là liếc mắt một cái.
Này… Đạo sĩ này niên kỷ không lớn lắm nha, cũng không phải là loại lão yêu đạo các sư tỷ vừa nhắc tới liền nghiến răng nghiến lợi.
Ta nằm trên lá cỏ, lá cỏ bị gió thổi khe khẽ lay động.
Sương mù hồng nhạt bồng bềnh dày đặc, thiếu niên đạo sĩ kia lẳng lặng nằm ở chỗ đó.
Tóc hắn rối tung, tóc lại rất đẹp, vừa đen vừa bóng… Ờ, cái này không phải trọng điểm.
Ngón tay hắn vô lực khẽ cong, móng tay dài không xấu, cắt đều đặn sạch sẽ, còn hơi có màu hồng phấn óng ánh.
Được rồi, đây cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, đạo sĩ thiếu niên này thoạt nhìn, ta sao lại cảm thấy, có chút… quen mặt chứ.
A, ta nhớ ra rồi. Ta đã từng gặp một tiểu đạo sĩ lạc đường, rất xấu hổ lại còn rất bướng bỉnh, thích đỏ mặt, ta còn nghĩ cho hắn một cái biệt danh gọi là tiểu hồng kiểm đây.
Hắn đã từng nói tên của hắn, gọi là gì nhỉ? Lý gì đó?
Nghĩ không ra, vậy cứ gọi là tiểu hồng kiểm đi.
Mặt mày hắn vẫn loáng thoáng bộ dáng trước đây, nhưng là, hắn đã trưởng thành.
Với lại, nam đại thập bát biến (2), càng biến càng dễ coi.
Cổ áo trắng bên trong đạo bào của hắn được cột chặt chẽ cẩn thận, nửa nhánh hoa đào nặng trĩu rớt xuống, có mấy cánh hoa rơi xuống tóc và phía trên y phục hắn. Cách một tầng sương mù phấn nhạt, đường nét hắn lộ vẻ dị thường nhu hòa, làn da cũng phấn nộn xinh đẹp, lông mi tú lệ tựa như được vẽ lên, thật sự là…
Không giống bộ dáng tiểu hài tử xấu xa lúc trước chút gì.
Ôi…
Ta có chút hối hận.
Thật không nên liếc mắt nhìn một cái.
Nhìn thì sao chứ, ta chẳng lẽ có thể mang hắn về giữ lại nuôi sao? Ta phỏng đoán quan chủ sẽ dễ dàng tha thứ sư tỷ sư huynh bọn họ nuôi sói nuôi hổ nuôi báo, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép ta nuôi một đạo sĩ ==!
Thế nhưng buông tay mặc kệ, kết cục của tiểu hồng kiểm chỉ có một.
Ta thật sự là ở thế khó xử, làm như không nhìn thấy bỏ đi? Vậy ta sau này dám chắc không ngủ được một giấc yên ổn.
Nhưng là nếu cứu…
Đạo sĩ là thiên địch của yêu tinh~!
Huống hồ ta chỉ biết ngốc ăn, sao biết cứu người chứ?
“Tam Bát? Tam Bát?”
Ta bị dọa sợ hết hồn, vội vàng quay đầu.
Ngao Tử Hằng không biết từ lúc nào đứng ở chỗ không xa ta, ánh mắt hắn có chút nghi hoặc, thế nhưng bên môi mang theo nụ cười yếu ớt: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Ta hỏi lại hắn.
“Ban nãy Tiểu Tâm nói nhìn thấy ngươi, năm năm không gặp, công lực của ngươi thế nào?”
Khụ… Ta cảm thấy rất 囧.
Ta chỉ cảm giác mới qua vài ngày, thế nhưng trên thực tế chúng ta đích thực là đã năm năm không gặp…
“A? Đây là?”
Hắn nhìn đạo sĩ dưới đất.
“A… Ta đang do dự. Ta cảm thấy tiểu đạo sĩ này rất đáng thương, để hắn chết ở chỗ này tựa hồ không được tốt, nhưng là ta lại không biết nên làm cái gì bây giờ… Ngươi biết, trong quan chúng ta đối với đạo sĩ thực không khách khí. Thế nhưng ta cảm thấy đạo sĩ này niên kỷ lại không lớn, hẳn là cũng chưa làm chuyện gì xấu với yêu quái chúng ta.”
Ngao Tử Hằng gật đầu, thư thái nói: “Ta thấy ngươi ở chỗ này vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi ngẩn ra, hóa ra là vì khó xử cái này.”
Hắn tiến lên một bước, tỉ mỉ xem xét tình hình tiểu hồng kiểm một cái: “Là trúng độc chướng hoa đào, nếu không cứu, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn. Bất quá ngươi không có nhìn lầm, trên người hắn đích xác không có hung sát khí, nếu như chết ở chỗ này, đúng là đáng tiếc.”
Có cơ hội xoay chuyển!
Đôi mắt ta trông mong nhìn Ngao Tử Hằng, hắn gật đầu nói: “Ngươi không tiện làm, không bằng giao cho ta đi, ta trước mang hắn về đầm Bích Thủy, thay hắn giải độc hoa đào, chờ hắn khỏe lên, sẽ đưa hắn đi.”
“Thật tốt!”
Thật tốt quá.
Ta xúc động nước mắt lưng tròng: “Tử Hằng ngươi thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!”
“Ừm, không bằng ngươi ngày mai tới tìm ta đi, tiện thể mang một ít đất dưới cây hoa đào tới, giải độc sẽ dùng đến, nhân tiện ta xem xem tu hành của ngươi rốt cuộc như thế nào.”
Ta gật đầu đáp ứng, sau đó đột nhiên phát hiện, Ngao Tử Hằng hắn lại trưởng thành!
Đương nhiên, lần này thấy hắn lớn lên ta cũng không đặc biệt kinh ngạc, dù sao cũng đã qua năm năm. Bất quá hắn bây giờ nhìn so với đạo sĩ tiểu hồng kiểm nằm dưới đất còn lớn hơn một hai tuổi, mặt mày tuấn tú tao nhã, áo xanh khiêm tốn, phong thái thong dong…
Hắn vung tay áo, thân thể tiểu đạo sĩ nổi lên, giống như có bàn tay vô hình đang nâng, ta không có thời gian hỏi han hắn, vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Tử Hằng, này… Lâu như vậy không gặp, ngươi càng anh tuấn đấy.”
Hắn sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ bật ra câu như vậy, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bóc nhuộm sương hoa đào nhàn nhạt tựa như phấn, khe khẽ ho khan một tiếng: “Ngươi mau trở về đi thôi, ta mang hắn đi trước.”
“Được được, vậy ngày mai gặp.”
Tu vi của Tử Hằng chắc chắn rất cao…
Lần trước hắn còn mang ta bay mà.
Sau khi ta nói xong hắn hướng ta khẽ gật đầu, ống tay áo giương lên, thân hình hắn cùng tiểu hồng kiểm đều không thấy nữa.
Thật sự là thần hồ kỳ kỹ (3) a…
Ta lúc nào mới có thể lợi hại như thế?
Đúng rồi, ta hình như chưa từng hỏi, Ngao Tử Hằng rốt cuộc có bao nhiêu năm đạo hạnh, hắn còn học được những bản lĩnh gì nữa.
Ta bò nửa ngày mới trở về quan, thế nhưng tuy rằng bò lâu như vậy, cũng không cảm thấy mệt muốn chết, sau khi vào cửa đỉnh đầu đụng phải Tam Lục.
“A a, Tam Lục Tam Lục!” Ta bật nhảy nhào tới, nàng mặt không đổi sắc với tay đánh một cái, “bịch” một tiếng đánh ta bay ngang ra ngoài, đến lúc đụng vào cây cột mới ngừng lại được.
Ta nước mắt lưng tròng: “Không có ai lại như ngươi vậy… Năm năm không gặp ngươi, vừa gặp ngươi liền đánh ta!”
“Ngươi muốn nhập định tu luyện cũng không nói một tiếng, Tam Lục đương nhiên lo lắng cho ngươi rồi.” Tam Thất mỉm cười qua đây, nàng không có mặc nghê thường (4) bảy màu, bất quá bộ áo lụa vàng nhạt bây giờ thoạt nhìn thực sự là thanh nhã giản dị, so với y phục bảy màu cảm giác trầm tĩnh hơn.
“Đúng rồi, ngươi lần này năm năm không đi ra, có cái gì tâm đắc không?” Tam Thất hỏi ta.
Ta mờ mịt lắc đầu.
Tâm đắc thì không có, chính là cảm thấy sức lực trên người rất dồi dào, rất muốn oa oa kêu to một phen hoặc là chạy dài ba ngàn mét phát tiết phát tiết tinh lực.
“Đúng rồi, Tam Bát à, ngươi bây giờ cũng không phải là nhỏ nhất, quan chủ tháng trước vừa thu hai mươi đệ tử, ngươi cũng có sư đệ sư muội rồi, có cao hứng hay không?”
Ta giật nhẹ khóe miệng, nhưng là ta vì sao lại muốn cao hứng chứ? Cho dù có sư đệ sư muội, ta vẫn là cái Tam Bát… Cũng sẽ không trở thành Nhị Bát Thập Bát.
Tam Lục bĩu môi, đưa cái hộp trong tay qua: “Chỉ có chút đạo hạnh nhỏ bé như nàng, sư đệ sư muội so với nàng đều mạnh hơn, có cái gì mà cao hứng? Ta nói ngươi đừng có nhàn rỗi không có việc gì lại lười biếng, đi, thay ta đưa cái này cho quan chủ đi.”
“Đây là cái gì?”
“Nước mật hoa đào, ngươi không được uống trộm.”
Ta khí thế ngất trời cam đoan: “Ta tuyệt đối sẽ không uống trộm!”
Lại nói tiếp, khi lần đầu tiên gặp nhau, nợ Tam Lục cái đại nhân tình ấy, ta còn chưa có đáp lại. Sau đấy nàng còn thay ta giảng giải đám công pháp giúp ta tu luyện kia, đây cũng là một cái nhân tình. Có thể giúp nàng chạy lặt vặt, ta trái lại rất vui.
Tam Thất lại làm cái pháp thuật phóng đại cho ta, nàng nói pháp thuật của nàng bây giờ đương nhiên mạnh hơn so với năm năm trước, ít nhất pháp thuật này chắc chắn đến khi ta đưa cái hộp đến chỗ quan chủ mới có thể mất đi hiệu lực. Hai chân ta giơ cái hộp, sáu chân hướng phía trước sột soạt bò nhanh.
Chỗ quan chủ ở gọi là Nhạc Nhiên hiên, trước mặt ta nhìn thấy Đào Bính sư tỷ, chính là tiểu hoa đào tinh phụ trách thu lễ vật lúc chúng ta nhập môn kia.
“Sư tỷ, quan chủ có ở đây không?”
“Có ở, Tam Bát ngươi có việc?”
“Ta thay Tam Lục tỷ mang đồ tới.”
“Vậy ngươi vào đi.”
Ta vui tươi hớn hở đáp lại một tiếng liền bò qua ngưỡng cửa.
Kết quả vừa lên bậc thềm, trong lòng ta liền kêu khổ một tiếng!
Hôm nay xuất môn không có xem hoàng lịch (5)! Bằng không nhất định là không nên xuất hành a đại không nên!
Quan chủ ngồi ở phía sau rèm vải, mà ngồi ở một bên đang cùng nàng đánh cờ, không phải Phượng Nghi lại là người nào?
Lui về thì không còn kịp nữa, buộc lòng phải bất chấp khó khăn đi vào.
“Quan chủ, đây là Tam Lục sư tỷ nhờ ta đưa tới, là nước mật hoa đào nàng ủ.”
Quan chủ đang nhấc một quân cờ, đầu cũng không nâng: “Được, pha hai chén nước mật bưng lên, vừa lúc đang khát nước, nếm thử một cái.”
May mà chú phóng đại còn chưa có mất đi hiệu lực, bằng không ta lấy cái gì đi bưng trà đây.
Ta rất muốn pha xong trà mật nhanh chút trốn đi, không biết vì sao, chỉ cần đứng bên cạnh Phượng Nghi, ta luôn luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Tiếc là, chuyện trên đời sao có thể được như người nguyện chứ.
Ta một lòng muốn tránh đi, nhưng là lúc bưng trà qua, Phượng Nghi lại là xoay đầu nhìn ta.
Thật không hổ là Phượng lão đại, một đôi mắt phượng long lanh nước không thể bảo là không đẹp, thế nhưng hắn thoáng nhìn như vậy, ta lập tức hết hồn, khay trà trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Tiểu Tam Bát à? Cũng đã mấy năm không gặp ngươi, đều làm cái gì?”
Chậc, cả đời không gặp ngươi mới tốt.
Ta ôm lấy đầu nhỏ giọng nói: “Ừm, bế quan…”
“Lớn tiếng chút.”
“Bế quan…”
“Nghe không rõ.”
Ta hạ quyết tâm trừng mắt nhấc đầu: “Ngươi nghe cho rõ, ta! Bế! Quan!!”
Quan chủ không vui nói: “Ngươi kêu gào cái gì? Thật không có quy củ!”
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của ta chưa kịp bốc lên được năm giây, đã bị những lời này đánh tan tành mây khói cúi đầu, đem hai chén trà mật đặt trước người bọn họ.
Ta vẫn là chạy nhanh lấy người… Không, lấy nhện đi, lại chờ thêm nữa ta dự cảm chỉ biết càng thêm không may.
Phượng Nghi hạ xuống một quân trên bàn cờ, thản nhiên nói: “Đứng lại đã, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
…
…
Lão thiên gia ngươi mau đánh sét bổ vào con chim bảnh chọe này đi!
Chú thích
(1) ngạo kiều: chỉ người bề ngoài lạnh, nội tâm nóng, lời nói thường mang theo châm chọc ↑
(2) đại thập bát biến: chỉ sự thay đổi nhanh chóng của một người trong giai đoạn trưởng thành ↑
(3) thần hồ kỳ kỹ: chỉ tài nghệ hoặc thủ pháp vô cùng cao minh ↑
(4) nghê thường: xiêm y có nhiều màu sắc như sắc cầu vồng ↑
(5) hoàng lịch: sách nói về thời tiết ngày tháng ↑
Trong lòng ta nhất thời còi báo động kêu dài!
Sư tỷ vừa mới nói qua nơi đây vây khốn lũ đạo sĩ, trùng hợp như thế khiến cho ta đụng phải.
Ta vừa lui về phía sau, vèo một tiếng chui xuống phía dưới lá cỏ, đang vạn phần căng thẳng nhìn ra phía ngoài.
“Bùm” một tiếng, đạo sĩ kia ngay tức khắc liền ngã xuống đất.
“A?” Ta còn chưa làm cái gì, một không đánh hắn hai không giết hắn, hắn làm sao đã gục? Căn cứ nguyên tắc các hành vi quan trọng làm yêu quái — yêu quý sinh mệnh, rời xa đạo sĩ, ta hẳn là nên mau mau tam thập lục kế tẩu vi thượng.
Nhưng là…
Ợ, ta chỉ là liếc mắt nhìn thôi.
Thật sự.
Chỉ là liếc mắt một cái.
Này… Đạo sĩ này niên kỷ không lớn lắm nha, cũng không phải là loại lão yêu đạo các sư tỷ vừa nhắc tới liền nghiến răng nghiến lợi.
Ta nằm trên lá cỏ, lá cỏ bị gió thổi khe khẽ lay động.
Sương mù hồng nhạt bồng bềnh dày đặc, thiếu niên đạo sĩ kia lẳng lặng nằm ở chỗ đó.
Tóc hắn rối tung, tóc lại rất đẹp, vừa đen vừa bóng… Ờ, cái này không phải trọng điểm.
Ngón tay hắn vô lực khẽ cong, móng tay dài không xấu, cắt đều đặn sạch sẽ, còn hơi có màu hồng phấn óng ánh.
Được rồi, đây cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, đạo sĩ thiếu niên này thoạt nhìn, ta sao lại cảm thấy, có chút… quen mặt chứ.
A, ta nhớ ra rồi. Ta đã từng gặp một tiểu đạo sĩ lạc đường, rất xấu hổ lại còn rất bướng bỉnh, thích đỏ mặt, ta còn nghĩ cho hắn một cái biệt danh gọi là tiểu hồng kiểm đây.
Hắn đã từng nói tên của hắn, gọi là gì nhỉ? Lý gì đó?
Nghĩ không ra, vậy cứ gọi là tiểu hồng kiểm đi.
Mặt mày hắn vẫn loáng thoáng bộ dáng trước đây, nhưng là, hắn đã trưởng thành.
Với lại, nam đại thập bát biến (2), càng biến càng dễ coi.
Cổ áo trắng bên trong đạo bào của hắn được cột chặt chẽ cẩn thận, nửa nhánh hoa đào nặng trĩu rớt xuống, có mấy cánh hoa rơi xuống tóc và phía trên y phục hắn. Cách một tầng sương mù phấn nhạt, đường nét hắn lộ vẻ dị thường nhu hòa, làn da cũng phấn nộn xinh đẹp, lông mi tú lệ tựa như được vẽ lên, thật sự là…
Không giống bộ dáng tiểu hài tử xấu xa lúc trước chút gì.
Ôi…
Ta có chút hối hận.
Thật không nên liếc mắt nhìn một cái.
Nhìn thì sao chứ, ta chẳng lẽ có thể mang hắn về giữ lại nuôi sao? Ta phỏng đoán quan chủ sẽ dễ dàng tha thứ sư tỷ sư huynh bọn họ nuôi sói nuôi hổ nuôi báo, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép ta nuôi một đạo sĩ ==!
Thế nhưng buông tay mặc kệ, kết cục của tiểu hồng kiểm chỉ có một.
Ta thật sự là ở thế khó xử, làm như không nhìn thấy bỏ đi? Vậy ta sau này dám chắc không ngủ được một giấc yên ổn.
Nhưng là nếu cứu…
Đạo sĩ là thiên địch của yêu tinh~!
Huống hồ ta chỉ biết ngốc ăn, sao biết cứu người chứ?
“Tam Bát? Tam Bát?”
Ta bị dọa sợ hết hồn, vội vàng quay đầu.
Ngao Tử Hằng không biết từ lúc nào đứng ở chỗ không xa ta, ánh mắt hắn có chút nghi hoặc, thế nhưng bên môi mang theo nụ cười yếu ớt: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Ta hỏi lại hắn.
“Ban nãy Tiểu Tâm nói nhìn thấy ngươi, năm năm không gặp, công lực của ngươi thế nào?”
Khụ… Ta cảm thấy rất 囧.
Ta chỉ cảm giác mới qua vài ngày, thế nhưng trên thực tế chúng ta đích thực là đã năm năm không gặp…
“A? Đây là?”
Hắn nhìn đạo sĩ dưới đất.
“A… Ta đang do dự. Ta cảm thấy tiểu đạo sĩ này rất đáng thương, để hắn chết ở chỗ này tựa hồ không được tốt, nhưng là ta lại không biết nên làm cái gì bây giờ… Ngươi biết, trong quan chúng ta đối với đạo sĩ thực không khách khí. Thế nhưng ta cảm thấy đạo sĩ này niên kỷ lại không lớn, hẳn là cũng chưa làm chuyện gì xấu với yêu quái chúng ta.”
Ngao Tử Hằng gật đầu, thư thái nói: “Ta thấy ngươi ở chỗ này vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi ngẩn ra, hóa ra là vì khó xử cái này.”
Hắn tiến lên một bước, tỉ mỉ xem xét tình hình tiểu hồng kiểm một cái: “Là trúng độc chướng hoa đào, nếu không cứu, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn. Bất quá ngươi không có nhìn lầm, trên người hắn đích xác không có hung sát khí, nếu như chết ở chỗ này, đúng là đáng tiếc.”
Có cơ hội xoay chuyển!
Đôi mắt ta trông mong nhìn Ngao Tử Hằng, hắn gật đầu nói: “Ngươi không tiện làm, không bằng giao cho ta đi, ta trước mang hắn về đầm Bích Thủy, thay hắn giải độc hoa đào, chờ hắn khỏe lên, sẽ đưa hắn đi.”
“Thật tốt!”
Thật tốt quá.
Ta xúc động nước mắt lưng tròng: “Tử Hằng ngươi thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!”
“Ừm, không bằng ngươi ngày mai tới tìm ta đi, tiện thể mang một ít đất dưới cây hoa đào tới, giải độc sẽ dùng đến, nhân tiện ta xem xem tu hành của ngươi rốt cuộc như thế nào.”
Ta gật đầu đáp ứng, sau đó đột nhiên phát hiện, Ngao Tử Hằng hắn lại trưởng thành!
Đương nhiên, lần này thấy hắn lớn lên ta cũng không đặc biệt kinh ngạc, dù sao cũng đã qua năm năm. Bất quá hắn bây giờ nhìn so với đạo sĩ tiểu hồng kiểm nằm dưới đất còn lớn hơn một hai tuổi, mặt mày tuấn tú tao nhã, áo xanh khiêm tốn, phong thái thong dong…
Hắn vung tay áo, thân thể tiểu đạo sĩ nổi lên, giống như có bàn tay vô hình đang nâng, ta không có thời gian hỏi han hắn, vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Tử Hằng, này… Lâu như vậy không gặp, ngươi càng anh tuấn đấy.”
Hắn sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ bật ra câu như vậy, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bóc nhuộm sương hoa đào nhàn nhạt tựa như phấn, khe khẽ ho khan một tiếng: “Ngươi mau trở về đi thôi, ta mang hắn đi trước.”
“Được được, vậy ngày mai gặp.”
Tu vi của Tử Hằng chắc chắn rất cao…
Lần trước hắn còn mang ta bay mà.
Sau khi ta nói xong hắn hướng ta khẽ gật đầu, ống tay áo giương lên, thân hình hắn cùng tiểu hồng kiểm đều không thấy nữa.
Thật sự là thần hồ kỳ kỹ (3) a…
Ta lúc nào mới có thể lợi hại như thế?
Đúng rồi, ta hình như chưa từng hỏi, Ngao Tử Hằng rốt cuộc có bao nhiêu năm đạo hạnh, hắn còn học được những bản lĩnh gì nữa.
Ta bò nửa ngày mới trở về quan, thế nhưng tuy rằng bò lâu như vậy, cũng không cảm thấy mệt muốn chết, sau khi vào cửa đỉnh đầu đụng phải Tam Lục.
“A a, Tam Lục Tam Lục!” Ta bật nhảy nhào tới, nàng mặt không đổi sắc với tay đánh một cái, “bịch” một tiếng đánh ta bay ngang ra ngoài, đến lúc đụng vào cây cột mới ngừng lại được.
Ta nước mắt lưng tròng: “Không có ai lại như ngươi vậy… Năm năm không gặp ngươi, vừa gặp ngươi liền đánh ta!”
“Ngươi muốn nhập định tu luyện cũng không nói một tiếng, Tam Lục đương nhiên lo lắng cho ngươi rồi.” Tam Thất mỉm cười qua đây, nàng không có mặc nghê thường (4) bảy màu, bất quá bộ áo lụa vàng nhạt bây giờ thoạt nhìn thực sự là thanh nhã giản dị, so với y phục bảy màu cảm giác trầm tĩnh hơn.
“Đúng rồi, ngươi lần này năm năm không đi ra, có cái gì tâm đắc không?” Tam Thất hỏi ta.
Ta mờ mịt lắc đầu.
Tâm đắc thì không có, chính là cảm thấy sức lực trên người rất dồi dào, rất muốn oa oa kêu to một phen hoặc là chạy dài ba ngàn mét phát tiết phát tiết tinh lực.
“Đúng rồi, Tam Bát à, ngươi bây giờ cũng không phải là nhỏ nhất, quan chủ tháng trước vừa thu hai mươi đệ tử, ngươi cũng có sư đệ sư muội rồi, có cao hứng hay không?”
Ta giật nhẹ khóe miệng, nhưng là ta vì sao lại muốn cao hứng chứ? Cho dù có sư đệ sư muội, ta vẫn là cái Tam Bát… Cũng sẽ không trở thành Nhị Bát Thập Bát.
Tam Lục bĩu môi, đưa cái hộp trong tay qua: “Chỉ có chút đạo hạnh nhỏ bé như nàng, sư đệ sư muội so với nàng đều mạnh hơn, có cái gì mà cao hứng? Ta nói ngươi đừng có nhàn rỗi không có việc gì lại lười biếng, đi, thay ta đưa cái này cho quan chủ đi.”
“Đây là cái gì?”
“Nước mật hoa đào, ngươi không được uống trộm.”
Ta khí thế ngất trời cam đoan: “Ta tuyệt đối sẽ không uống trộm!”
Lại nói tiếp, khi lần đầu tiên gặp nhau, nợ Tam Lục cái đại nhân tình ấy, ta còn chưa có đáp lại. Sau đấy nàng còn thay ta giảng giải đám công pháp giúp ta tu luyện kia, đây cũng là một cái nhân tình. Có thể giúp nàng chạy lặt vặt, ta trái lại rất vui.
Tam Thất lại làm cái pháp thuật phóng đại cho ta, nàng nói pháp thuật của nàng bây giờ đương nhiên mạnh hơn so với năm năm trước, ít nhất pháp thuật này chắc chắn đến khi ta đưa cái hộp đến chỗ quan chủ mới có thể mất đi hiệu lực. Hai chân ta giơ cái hộp, sáu chân hướng phía trước sột soạt bò nhanh.
Chỗ quan chủ ở gọi là Nhạc Nhiên hiên, trước mặt ta nhìn thấy Đào Bính sư tỷ, chính là tiểu hoa đào tinh phụ trách thu lễ vật lúc chúng ta nhập môn kia.
“Sư tỷ, quan chủ có ở đây không?”
“Có ở, Tam Bát ngươi có việc?”
“Ta thay Tam Lục tỷ mang đồ tới.”
“Vậy ngươi vào đi.”
Ta vui tươi hớn hở đáp lại một tiếng liền bò qua ngưỡng cửa.
Kết quả vừa lên bậc thềm, trong lòng ta liền kêu khổ một tiếng!
Hôm nay xuất môn không có xem hoàng lịch (5)! Bằng không nhất định là không nên xuất hành a đại không nên!
Quan chủ ngồi ở phía sau rèm vải, mà ngồi ở một bên đang cùng nàng đánh cờ, không phải Phượng Nghi lại là người nào?
Lui về thì không còn kịp nữa, buộc lòng phải bất chấp khó khăn đi vào.
“Quan chủ, đây là Tam Lục sư tỷ nhờ ta đưa tới, là nước mật hoa đào nàng ủ.”
Quan chủ đang nhấc một quân cờ, đầu cũng không nâng: “Được, pha hai chén nước mật bưng lên, vừa lúc đang khát nước, nếm thử một cái.”
May mà chú phóng đại còn chưa có mất đi hiệu lực, bằng không ta lấy cái gì đi bưng trà đây.
Ta rất muốn pha xong trà mật nhanh chút trốn đi, không biết vì sao, chỉ cần đứng bên cạnh Phượng Nghi, ta luôn luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Tiếc là, chuyện trên đời sao có thể được như người nguyện chứ.
Ta một lòng muốn tránh đi, nhưng là lúc bưng trà qua, Phượng Nghi lại là xoay đầu nhìn ta.
Thật không hổ là Phượng lão đại, một đôi mắt phượng long lanh nước không thể bảo là không đẹp, thế nhưng hắn thoáng nhìn như vậy, ta lập tức hết hồn, khay trà trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Tiểu Tam Bát à? Cũng đã mấy năm không gặp ngươi, đều làm cái gì?”
Chậc, cả đời không gặp ngươi mới tốt.
Ta ôm lấy đầu nhỏ giọng nói: “Ừm, bế quan…”
“Lớn tiếng chút.”
“Bế quan…”
“Nghe không rõ.”
Ta hạ quyết tâm trừng mắt nhấc đầu: “Ngươi nghe cho rõ, ta! Bế! Quan!!”
Quan chủ không vui nói: “Ngươi kêu gào cái gì? Thật không có quy củ!”
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của ta chưa kịp bốc lên được năm giây, đã bị những lời này đánh tan tành mây khói cúi đầu, đem hai chén trà mật đặt trước người bọn họ.
Ta vẫn là chạy nhanh lấy người… Không, lấy nhện đi, lại chờ thêm nữa ta dự cảm chỉ biết càng thêm không may.
Phượng Nghi hạ xuống một quân trên bàn cờ, thản nhiên nói: “Đứng lại đã, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
…
…
Lão thiên gia ngươi mau đánh sét bổ vào con chim bảnh chọe này đi!
Chú thích
(1) ngạo kiều: chỉ người bề ngoài lạnh, nội tâm nóng, lời nói thường mang theo châm chọc ↑
(2) đại thập bát biến: chỉ sự thay đổi nhanh chóng của một người trong giai đoạn trưởng thành ↑
(3) thần hồ kỳ kỹ: chỉ tài nghệ hoặc thủ pháp vô cùng cao minh ↑
(4) nghê thường: xiêm y có nhiều màu sắc như sắc cầu vồng ↑
(5) hoàng lịch: sách nói về thời tiết ngày tháng ↑
Danh sách chương