“Cái này thì…” Con chim bảnh chọe cười khiến ta vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề, quả nhiên hắn nói tiếp: “Mặc dù ta đã nhiều năm không ăn nhện, thế nhưng trong sườn núi Phượng Hoàng chim chóc thích ăn côn trùng vẫn là không ít. Bởi vậy, bị rất nhiều đám chim chóc muốn nuốt tươi ngươi cùng nhau nhìn như hổ rình mồi, nhờ đó mà tu vi nhanh chóng tăng lên, hóa thành hình người thành công, cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.”
Hả? Bởi vì sợ bị ăn, cho nên khả năng tiềm tàng bộc phát thoát khỏi hình dạng con nhện?
Đúng nha, ta hiểu rồi.
Vì sao ta vừa nhìn thấy Phượng Nghi đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Bởi vì hắn đứng đầu chuỗi thức ăn, mà ta đứng ngay dưới hắn.
Hèn chi… Chuột thấy mèo dám chắc cũng là toàn thân không được tự nhiên, đây là bản năng, thiên tính…
Cách suy nghĩ của ta ngay từ đầu đã không phải là của con nhện, cho nên ta vẫn không nghĩ tới nguyên nhân này. Nếu như ta hoàn toàn là một con nhện, lần đầu tiên trông thấy con chim bảnh chọe này có lẽ sẽ hiểu ngay.
“Vậy ta tại sao lại ngất đi?”
Con chim bảnh chọe dùng một loại ánh mắt như thương hại một đứa ngốc nhìn ta: “Ngươi biến hình quá nhanh, thân thể không chịu nổi. Vừa rồi rót cho ngươi chút nước thuốc điều chế từ nước linh tuyền. Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Ờ, tàm tạm…”
Ta kéo nhẹ y phục rất khó coi trên người mình. Ta từng nghe các sư tỷ nói, sau khi biến hình y phục trên người là dựa theo yêu thích cùng năng lực của chính mình mà biến thành, nhưng bộ của ta hiện giờ…
Ợ, là nên nói thưởng thức của ta quá kém hay là năng lực siêu thấp?
Ta bị chuyện đã xảy ra ngày hôm nay đánh vào đầu choáng choáng váng váng, cũng không biết mình là như thế nào rời khỏi sườn núi Phượng Hoàng quay về Đào Hoa quan.
Vào trong rừng ta mới nhớ tới, con chim bảnh chọe ngay từ đầu bảo ta đi cùng hắn là để làm gì? Ta đối với hắn có thể có ích lợi gì? Chẳng lẽ hắn là muốn nếm thử chân nhện rán có cái vị gì nên mới bảo ta đi sao?
Thế nhưng bây giờ cũng đã quay về, cũng không có biện pháp biết nguyên nhân.
Ta đi chân nam đá chân chiêu.
Không có biện pháp, làm con nhện quá lâu, cư nhiên… cư nhiên không đi được!
Thật sự là quá mất mặt!
Yếu ớt muốn nằm sấp xuống lấy tay chống…
==!
Quán tính đúng là đáng sợ, thực sự.
Cuối cùng đã quay về chỗ ở, ta vịn vào cửa viện thở gấp giống một cái bễ thổi hơi, hổn hà hổn hển.
“Này, ngươi…”
Ta quay đầu, mấy vị sư tỷ đứng ở chỗ không xa nhìn ta. Vẫn là Nhị Lục sư tỷ kịp phản ứng trước: “Ngươi là… Tam Bát a?”
Ta hữu khí vô lực gật gật đầu: “Chào sư tỷ…”
“Ngươi biến hình? Úi chà chà, đây thật sự là một đại hỉ sự. Đến đến đến, mau nói nói ngươi là lúc nào thành công a?”
“Chính là vừa mới.”
Tam Lục nhíu mày nhìn ta: “Ngươi sao lại hữu khí vô lực? Thật vô dụng, biến cái hình liền thở không ra hơi?”
Nhị Lục sư tỷ cũng gật đầu: “Nói phải, ngươi… ờ, nếu như quá mệt, thì mau về phòng nhập định vận công đi.”
Ta ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, té ngã đến cửa phòng mình.
Cái cửa động nho nhỏ bằng cơ thể con nhện kia, ở trước mắt ta từ từ mở rộng, biến thành cửa phòng có thể cho người tiến vào.
Ta tức khắc đâm vào cái giường đã biến lớn, không nghĩ cái gì liền ngủ mê mệt trong đó.
Không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm, dường như cũng không cảm giác… không cảm giác rất cao hứng.
Làm con nhện, cuộc sống vô cùng đơn giản. Mặc dù từ đầu không thích ứng, nhưng là rất nhanh liền cảm thấy, làm con nhện cũng không tệ, không có gánh nặng tâm lý gì. Người khác lục đục với nhau là chuyện của bọn hắn, tiểu yêu cũng không cần lo lắng quá nhiều, ăn ăn ngủ ngủ, ngày qua ngày.
Nhưng là sau khi biến thành người…
Cuộc sống có lẽ sẽ không thể đơn giản như vậy đi?
Ta không mơ, thời gian ngủ kỳ thực cũng không dài, lúc tỉnh lại trời vừa mới tối, trong đình viện có một vị đom đóm yêu tinh sư tỷ dùng pháp lực của nàng biến ra mấy ngọn đèn đom đóm giắt ở giữa lá cây chiếu sáng, ánh đom đóm màu lục nhạt, ta nhoài người ở trước cửa sổ hướng về phía chấm chấm ánh đom đóm ngẩn người.
Sau khi kinh ngạc cư nhiên cảm thấy không cao hứng… Thật là kỳ quái, có thể biến thành người không phải ta vẫn luôn hi vọng sao?
Hay là bởi vì mình không biến thành mỹ nữ trong kỳ vọng, cho nên mới có loại cảm xúc thất vọng và phiền muộn này?
Ôi, không biết.
Người thật phức tạp, rất nhiều người cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là nghĩ cái gì, không biết nói thế nào cho người khác nghe, những thứ mình thực sự muốn.
Vì thế ta cảm thấy làm con nhện còn càng đơn giản vui vẻ hơn.
Trong lòng ta rối bời, rất muốn tìm một người nói chuyện.
Ừ, đi tìm Ngao Tử Hằng đi, sớm như vậy hắn hẳn là còn chưa ngủ.
Ta vịn vào tường chậm rãi đi ra sân, loại cảm giác bước đi này cuối cùng đã tìm lại được — đương nhiên, ta phải tự bảo mình quên đi quán tính thỉnh thoảng laij muốn hai tay chạm đất mà bò hướng phía trước.
“Ngươi…” Ngao Tử Hằng sau khi giật mình chính là vẻ mặt tươi cười, người nhìn thấy trong lòng liền ấm áp: “Thực sự phải chúc mừng ngươi.”
“A, cùng vui cùng vui.” Ta cũng không biết trong đầu mình đang nói loạn cái gì: “Ta chính mình cũng không biết làm sao lại biến đổi, bảnh…” Ta kịp thời sửa miệng: “Phượng hoàng nói ta là bởi vì bị chim ăn nhện nhìn chằm chằm, quá mức sợ hãi mới lập tức biến đổi.”
Ngao Tử Hằng gật đầu nói: “Loại sự tình này trước kia cũng đã từng có, sợ hãi cũng có thể bức người tăng công lực.”
Ta gật gật đầu: “Đúng rồi, ta mang theo đất ngươi muốn tới.”
“Là đất ở gốc cây hoa đào sao?”
“Ừ. Ta có tới chậm hay không?”
“Không, vừa lúc cần dùng đến.”
Ta nhìn thấy tiểu ngư tinh Tiểu Tâm bưng ra một chén thuốc đen sì sì, không biết là sắc từ cái gì. Kỳ thật chướng hoa đào cũng không khó giải, chỉ là rất nhiều người sau khi trúng chướng khí, làm sao còn có nhiều thời gian đi tìm thuốc tới giải độc cho mình như vậy chứ? Mà chỗ lợi hại của Đào Hoa chướng này cũng không phải là muốn đem người độc chết, mà là muốn đem người hôn mê, vây khốn…
Kỳ thực ta thấy rằng chướng hoa đào sở dĩ khiến người ta nói liền biến sắc, chủ yếu là bởi vì phạm vi của nó rộng, xung quanh hơn mười dặm thậm chí mười mấy dặm đều trải rộng mê chướng, tục ngữ nói ngươi hít một hơi không sợ, hít mười hơi cũng vẫn còn chịu được, nhưng là khi ngươi bị nhốt trong một tảng mê chướng hoa đào lớn làm sao có thể chỉ hít vào có mười hơi? Cho dù pháp lực của các đạo sĩ này có cao nội tức có mạnh vậy cũng khả năng không lớn.
Ngao Tử Hằng đổ ít đất ta mang tới kia vào trong chén thuốc, sau đó tiểu ngư tinh cho cái đạo sĩ nằm trên trường kỷ bằng đá kia uống chén thuốc vào.
“Đúng rồi Tử Hằng, ta cũng không ngờ được ta làm sao có thể bế quan một chút liền bế đến năm năm.” Thoáng cái từ con nhện nho nhỏ biến thành thân thể giống như con vật khổng lồ, ta thật sự là tay chân cũng chưa tìm được chỗ để thả, rất không được tự nhiên: “Hơn nữa vì sao ta vừa ra liền nghe nói bọn đạo sĩ năm gần đây phi thường ngang ngược bá đạo a?”
“Ừm, ngươi có biết, người tu đạo trong thiên hạ, chính đạo lấy Thục sơn làm đầu.”
“Cái này ta biết.”
“Thục sơn thay đổi chưởng môn.”
“Hả?”
“Tân chưởng môn trẻ tuổi khí thịnh, ngày xưa lại từng bị một hồ yêu làm hại cửa nát nhà tan… Cho nên…”
“Ta hiểu.” Thì ra là tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (1) ha >_
“Cho nên gần đây tất cả mọi người đều phải cẩn thận. Tiểu đạo sĩ này…”
Ta có chút há hốc mồm, không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta cứu người không nên cứu?
“Hắn không phải là cái chưởng môn kia chứ?”
Ngao Tử Hằng ha hả cười ra tiếng: “Làm sao có thể. Đã ít niên kỷ như vậy, ít đạo hạnh như thế, nếu như cũng có thể làm chưởng môn Thục sơn, vậy tu đạo trong thiên hạ này đều chết hết mới có khả năng.”
Ợ, ta cũng ngượng ngùng.
Tiểu đạo sĩ chút đạo hạnh như vậy đương nhiên không thể nào là lãnh tụ chính chưởng, chưởng môn Thục sơn.
Nếu như hắn ít bản lĩnh như vậy cũng đứng đầu bạch đạo, vậy ta đây cũng có thể khiêu chiến vị trí tổ quân ma đạo đi.
Sau khi uống hết thuốc, tiểu đạo sĩ thoạt nhìn tốt hơn nhiều, tầng hồng phấn che phủ giữa mày kia nhạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vẻ ngoài mà nói, ta và tiểu đạo sĩ thoạt nhìn tuổi tác tương đương, đều là bộ dáng chừng mười tuổi. Bất quá bề ngoài tiểu đạo sĩ so với ta đẹp mắt hơn, làn da trong trắng lộ hồng, mặt mày cũng rất tuấn tú.
Ôi, người so với người thì chết, hàng so với hàng thì vứt.
Ta an ủi chính mình, tốt xấu ta đây rất thiện lương, mặc dù là yêu thế nhưng ta chưa từng làm chuyện xấu… Ừm, vẻ đẹp bên trong vẫn có một chút.
“Chờ hắn khỏe rồi, ta sẽ tự phái người đưa hắn ra ngoài.” Ngao Tử Hằng nói: “Tam Bát, ngươi đi theo ta.”
Ta đáp lại một tiếng, cùng hắn vào phòng đá bên trái, hắn từ cái giá trên vách tường lấy ra một cái hộp gấm nho nhỏ cho ta: “Cầm lấy.”
“Đây là cái gì?”
“Là định thần đan.” Hắn nói: “Ngươi vừa mới biến hình, thể lực chân khí bất ổn, pháp lực cũng kém, cái này, mỗi ngày ăn một, dùng nước hàn tuyền uống cùng, là thích hợp nhất.”
Ta ôm cái hộp nhỏ, mở ra xem, bên trong có hai cái bình trắng nho nhỏ, mở cái nắp bình ra, có thể ngửi được một loại hương khí đăng đắng. Cái bình không phải là sứ, cũng không phải là ngọc, ta nhìn không ra.
“Chiếc bình thật đẹp.”
Ngao Tử Hằng dở khóc dở cười: “Người ta nói lấy gùi bỏ ngọc (2), chính là chỉ như ngươi vậy. Cái bình này là từ ngọc trai mài thành, thế nhưng trân quý của định thần đan đương nhiên là vượt xa cái bình.”
“Hả? Thuốc này rất trân quý? Vậy ta không cần.” Ta dứt khoát đóng cái hộp lại, trả lại cho hắn.
“Cái này cũng không xem là cái gì, là trước kia có người tặng ta, nhưng ta lại không cần, trong đầm Bích Thủy tạm thời cũng không có đồng tộc nào khác có thể biến hình, cứ để đấy sợ rằng dược lực có tổn hại, ngươi hợp để dùng, cứ lấy đi.”
Được rồi, dù sao ta chiếm tiện nghi của hắn cũng rất nhiều, cái này cũng không tệ.
“Còn nữa,” Hắn lại cầm một cái hộp.
>o< người="" này="" có="" thật="" nhiều="">
“Trong này là mấy thứ nữ hài tử thường hay dùng, ngươi cũng cầm luôn đi.”
Ờ, cũng phải. Trâm vòng thoa xuyến kiếp này Ngao Tử Hằng cũng là không dùng, đều rất đẹp. Đám trang sức so với ta thì tương đối hoa lệ, nhưng ta còn có thể phân biệt nặng nhẹ. Nếu nói quý giá, vậy khẳng định là định thần đan càng quý giá hơn.
“Công tử, tiểu đạo sĩ kia đã tỉnh.” Tiểu ngư tinh ở gian ngoài nói một tiếng.
Chú thích
(1) tân quan thượng nhâm tam bả hỏa: quan mới trong công việc như ba bó đuốc, ý nói quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiện hai, ba việc có ích cho dân chúng, cũng giống như ba cây đuốc sáng, mới được sự chú ý của nhiều người; hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã ↑
(2) lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng ↑
Hả? Bởi vì sợ bị ăn, cho nên khả năng tiềm tàng bộc phát thoát khỏi hình dạng con nhện?
Đúng nha, ta hiểu rồi.
Vì sao ta vừa nhìn thấy Phượng Nghi đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Bởi vì hắn đứng đầu chuỗi thức ăn, mà ta đứng ngay dưới hắn.
Hèn chi… Chuột thấy mèo dám chắc cũng là toàn thân không được tự nhiên, đây là bản năng, thiên tính…
Cách suy nghĩ của ta ngay từ đầu đã không phải là của con nhện, cho nên ta vẫn không nghĩ tới nguyên nhân này. Nếu như ta hoàn toàn là một con nhện, lần đầu tiên trông thấy con chim bảnh chọe này có lẽ sẽ hiểu ngay.
“Vậy ta tại sao lại ngất đi?”
Con chim bảnh chọe dùng một loại ánh mắt như thương hại một đứa ngốc nhìn ta: “Ngươi biến hình quá nhanh, thân thể không chịu nổi. Vừa rồi rót cho ngươi chút nước thuốc điều chế từ nước linh tuyền. Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Ờ, tàm tạm…”
Ta kéo nhẹ y phục rất khó coi trên người mình. Ta từng nghe các sư tỷ nói, sau khi biến hình y phục trên người là dựa theo yêu thích cùng năng lực của chính mình mà biến thành, nhưng bộ của ta hiện giờ…
Ợ, là nên nói thưởng thức của ta quá kém hay là năng lực siêu thấp?
Ta bị chuyện đã xảy ra ngày hôm nay đánh vào đầu choáng choáng váng váng, cũng không biết mình là như thế nào rời khỏi sườn núi Phượng Hoàng quay về Đào Hoa quan.
Vào trong rừng ta mới nhớ tới, con chim bảnh chọe ngay từ đầu bảo ta đi cùng hắn là để làm gì? Ta đối với hắn có thể có ích lợi gì? Chẳng lẽ hắn là muốn nếm thử chân nhện rán có cái vị gì nên mới bảo ta đi sao?
Thế nhưng bây giờ cũng đã quay về, cũng không có biện pháp biết nguyên nhân.
Ta đi chân nam đá chân chiêu.
Không có biện pháp, làm con nhện quá lâu, cư nhiên… cư nhiên không đi được!
Thật sự là quá mất mặt!
Yếu ớt muốn nằm sấp xuống lấy tay chống…
==!
Quán tính đúng là đáng sợ, thực sự.
Cuối cùng đã quay về chỗ ở, ta vịn vào cửa viện thở gấp giống một cái bễ thổi hơi, hổn hà hổn hển.
“Này, ngươi…”
Ta quay đầu, mấy vị sư tỷ đứng ở chỗ không xa nhìn ta. Vẫn là Nhị Lục sư tỷ kịp phản ứng trước: “Ngươi là… Tam Bát a?”
Ta hữu khí vô lực gật gật đầu: “Chào sư tỷ…”
“Ngươi biến hình? Úi chà chà, đây thật sự là một đại hỉ sự. Đến đến đến, mau nói nói ngươi là lúc nào thành công a?”
“Chính là vừa mới.”
Tam Lục nhíu mày nhìn ta: “Ngươi sao lại hữu khí vô lực? Thật vô dụng, biến cái hình liền thở không ra hơi?”
Nhị Lục sư tỷ cũng gật đầu: “Nói phải, ngươi… ờ, nếu như quá mệt, thì mau về phòng nhập định vận công đi.”
Ta ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, té ngã đến cửa phòng mình.
Cái cửa động nho nhỏ bằng cơ thể con nhện kia, ở trước mắt ta từ từ mở rộng, biến thành cửa phòng có thể cho người tiến vào.
Ta tức khắc đâm vào cái giường đã biến lớn, không nghĩ cái gì liền ngủ mê mệt trong đó.
Không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm, dường như cũng không cảm giác… không cảm giác rất cao hứng.
Làm con nhện, cuộc sống vô cùng đơn giản. Mặc dù từ đầu không thích ứng, nhưng là rất nhanh liền cảm thấy, làm con nhện cũng không tệ, không có gánh nặng tâm lý gì. Người khác lục đục với nhau là chuyện của bọn hắn, tiểu yêu cũng không cần lo lắng quá nhiều, ăn ăn ngủ ngủ, ngày qua ngày.
Nhưng là sau khi biến thành người…
Cuộc sống có lẽ sẽ không thể đơn giản như vậy đi?
Ta không mơ, thời gian ngủ kỳ thực cũng không dài, lúc tỉnh lại trời vừa mới tối, trong đình viện có một vị đom đóm yêu tinh sư tỷ dùng pháp lực của nàng biến ra mấy ngọn đèn đom đóm giắt ở giữa lá cây chiếu sáng, ánh đom đóm màu lục nhạt, ta nhoài người ở trước cửa sổ hướng về phía chấm chấm ánh đom đóm ngẩn người.
Sau khi kinh ngạc cư nhiên cảm thấy không cao hứng… Thật là kỳ quái, có thể biến thành người không phải ta vẫn luôn hi vọng sao?
Hay là bởi vì mình không biến thành mỹ nữ trong kỳ vọng, cho nên mới có loại cảm xúc thất vọng và phiền muộn này?
Ôi, không biết.
Người thật phức tạp, rất nhiều người cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là nghĩ cái gì, không biết nói thế nào cho người khác nghe, những thứ mình thực sự muốn.
Vì thế ta cảm thấy làm con nhện còn càng đơn giản vui vẻ hơn.
Trong lòng ta rối bời, rất muốn tìm một người nói chuyện.
Ừ, đi tìm Ngao Tử Hằng đi, sớm như vậy hắn hẳn là còn chưa ngủ.
Ta vịn vào tường chậm rãi đi ra sân, loại cảm giác bước đi này cuối cùng đã tìm lại được — đương nhiên, ta phải tự bảo mình quên đi quán tính thỉnh thoảng laij muốn hai tay chạm đất mà bò hướng phía trước.
“Ngươi…” Ngao Tử Hằng sau khi giật mình chính là vẻ mặt tươi cười, người nhìn thấy trong lòng liền ấm áp: “Thực sự phải chúc mừng ngươi.”
“A, cùng vui cùng vui.” Ta cũng không biết trong đầu mình đang nói loạn cái gì: “Ta chính mình cũng không biết làm sao lại biến đổi, bảnh…” Ta kịp thời sửa miệng: “Phượng hoàng nói ta là bởi vì bị chim ăn nhện nhìn chằm chằm, quá mức sợ hãi mới lập tức biến đổi.”
Ngao Tử Hằng gật đầu nói: “Loại sự tình này trước kia cũng đã từng có, sợ hãi cũng có thể bức người tăng công lực.”
Ta gật gật đầu: “Đúng rồi, ta mang theo đất ngươi muốn tới.”
“Là đất ở gốc cây hoa đào sao?”
“Ừ. Ta có tới chậm hay không?”
“Không, vừa lúc cần dùng đến.”
Ta nhìn thấy tiểu ngư tinh Tiểu Tâm bưng ra một chén thuốc đen sì sì, không biết là sắc từ cái gì. Kỳ thật chướng hoa đào cũng không khó giải, chỉ là rất nhiều người sau khi trúng chướng khí, làm sao còn có nhiều thời gian đi tìm thuốc tới giải độc cho mình như vậy chứ? Mà chỗ lợi hại của Đào Hoa chướng này cũng không phải là muốn đem người độc chết, mà là muốn đem người hôn mê, vây khốn…
Kỳ thực ta thấy rằng chướng hoa đào sở dĩ khiến người ta nói liền biến sắc, chủ yếu là bởi vì phạm vi của nó rộng, xung quanh hơn mười dặm thậm chí mười mấy dặm đều trải rộng mê chướng, tục ngữ nói ngươi hít một hơi không sợ, hít mười hơi cũng vẫn còn chịu được, nhưng là khi ngươi bị nhốt trong một tảng mê chướng hoa đào lớn làm sao có thể chỉ hít vào có mười hơi? Cho dù pháp lực của các đạo sĩ này có cao nội tức có mạnh vậy cũng khả năng không lớn.
Ngao Tử Hằng đổ ít đất ta mang tới kia vào trong chén thuốc, sau đó tiểu ngư tinh cho cái đạo sĩ nằm trên trường kỷ bằng đá kia uống chén thuốc vào.
“Đúng rồi Tử Hằng, ta cũng không ngờ được ta làm sao có thể bế quan một chút liền bế đến năm năm.” Thoáng cái từ con nhện nho nhỏ biến thành thân thể giống như con vật khổng lồ, ta thật sự là tay chân cũng chưa tìm được chỗ để thả, rất không được tự nhiên: “Hơn nữa vì sao ta vừa ra liền nghe nói bọn đạo sĩ năm gần đây phi thường ngang ngược bá đạo a?”
“Ừm, ngươi có biết, người tu đạo trong thiên hạ, chính đạo lấy Thục sơn làm đầu.”
“Cái này ta biết.”
“Thục sơn thay đổi chưởng môn.”
“Hả?”
“Tân chưởng môn trẻ tuổi khí thịnh, ngày xưa lại từng bị một hồ yêu làm hại cửa nát nhà tan… Cho nên…”
“Ta hiểu.” Thì ra là tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (1) ha >_
“Cho nên gần đây tất cả mọi người đều phải cẩn thận. Tiểu đạo sĩ này…”
Ta có chút há hốc mồm, không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta cứu người không nên cứu?
“Hắn không phải là cái chưởng môn kia chứ?”
Ngao Tử Hằng ha hả cười ra tiếng: “Làm sao có thể. Đã ít niên kỷ như vậy, ít đạo hạnh như thế, nếu như cũng có thể làm chưởng môn Thục sơn, vậy tu đạo trong thiên hạ này đều chết hết mới có khả năng.”
Ợ, ta cũng ngượng ngùng.
Tiểu đạo sĩ chút đạo hạnh như vậy đương nhiên không thể nào là lãnh tụ chính chưởng, chưởng môn Thục sơn.
Nếu như hắn ít bản lĩnh như vậy cũng đứng đầu bạch đạo, vậy ta đây cũng có thể khiêu chiến vị trí tổ quân ma đạo đi.
Sau khi uống hết thuốc, tiểu đạo sĩ thoạt nhìn tốt hơn nhiều, tầng hồng phấn che phủ giữa mày kia nhạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vẻ ngoài mà nói, ta và tiểu đạo sĩ thoạt nhìn tuổi tác tương đương, đều là bộ dáng chừng mười tuổi. Bất quá bề ngoài tiểu đạo sĩ so với ta đẹp mắt hơn, làn da trong trắng lộ hồng, mặt mày cũng rất tuấn tú.
Ôi, người so với người thì chết, hàng so với hàng thì vứt.
Ta an ủi chính mình, tốt xấu ta đây rất thiện lương, mặc dù là yêu thế nhưng ta chưa từng làm chuyện xấu… Ừm, vẻ đẹp bên trong vẫn có một chút.
“Chờ hắn khỏe rồi, ta sẽ tự phái người đưa hắn ra ngoài.” Ngao Tử Hằng nói: “Tam Bát, ngươi đi theo ta.”
Ta đáp lại một tiếng, cùng hắn vào phòng đá bên trái, hắn từ cái giá trên vách tường lấy ra một cái hộp gấm nho nhỏ cho ta: “Cầm lấy.”
“Đây là cái gì?”
“Là định thần đan.” Hắn nói: “Ngươi vừa mới biến hình, thể lực chân khí bất ổn, pháp lực cũng kém, cái này, mỗi ngày ăn một, dùng nước hàn tuyền uống cùng, là thích hợp nhất.”
Ta ôm cái hộp nhỏ, mở ra xem, bên trong có hai cái bình trắng nho nhỏ, mở cái nắp bình ra, có thể ngửi được một loại hương khí đăng đắng. Cái bình không phải là sứ, cũng không phải là ngọc, ta nhìn không ra.
“Chiếc bình thật đẹp.”
Ngao Tử Hằng dở khóc dở cười: “Người ta nói lấy gùi bỏ ngọc (2), chính là chỉ như ngươi vậy. Cái bình này là từ ngọc trai mài thành, thế nhưng trân quý của định thần đan đương nhiên là vượt xa cái bình.”
“Hả? Thuốc này rất trân quý? Vậy ta không cần.” Ta dứt khoát đóng cái hộp lại, trả lại cho hắn.
“Cái này cũng không xem là cái gì, là trước kia có người tặng ta, nhưng ta lại không cần, trong đầm Bích Thủy tạm thời cũng không có đồng tộc nào khác có thể biến hình, cứ để đấy sợ rằng dược lực có tổn hại, ngươi hợp để dùng, cứ lấy đi.”
Được rồi, dù sao ta chiếm tiện nghi của hắn cũng rất nhiều, cái này cũng không tệ.
“Còn nữa,” Hắn lại cầm một cái hộp.
>o< người="" này="" có="" thật="" nhiều="">
“Trong này là mấy thứ nữ hài tử thường hay dùng, ngươi cũng cầm luôn đi.”
Ờ, cũng phải. Trâm vòng thoa xuyến kiếp này Ngao Tử Hằng cũng là không dùng, đều rất đẹp. Đám trang sức so với ta thì tương đối hoa lệ, nhưng ta còn có thể phân biệt nặng nhẹ. Nếu nói quý giá, vậy khẳng định là định thần đan càng quý giá hơn.
“Công tử, tiểu đạo sĩ kia đã tỉnh.” Tiểu ngư tinh ở gian ngoài nói một tiếng.
Chú thích
(1) tân quan thượng nhâm tam bả hỏa: quan mới trong công việc như ba bó đuốc, ý nói quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiện hai, ba việc có ích cho dân chúng, cũng giống như ba cây đuốc sáng, mới được sự chú ý của nhiều người; hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã ↑
(2) lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng ↑
Danh sách chương