Ta lại quay đầu nhìn Phượng Nghi, hắn không cần ta mở miệng đã biết ta muốn nói gì, mỉm cười:

“Chỉ cần nàng có thể bảo đảm bản thân an toàn, nàng muốn làm gì ta cũng không ngăn cản nàng.”

Mắt ta sáng lên, ngụ ý, Phượng Nghi ủng hộ ta chơi xỏ họ Đổng kia!

Thải Mai sư cô lại kéo ta một phen: “Thời cơ chưa tới đâu, con gấp cái gì.”

Ta biết, hiện tại họ Đổng còn chưa có động thủ, nàng đứng tại vị trí sau một đám người dồn trận xem chiến, thần tiên đánh nhau rốt cuộc không giống bình thường, những kiếm quang rực rỡ giống pháo bông bắn ra tán loạn. Ta vừa không dấu vết tung ra tơ nhện, vừa âm thầm cổ vũ cho Tử Vi cung! Tuy rằng ta cũng không có giao tình gì với Tử Vi cung, cũng không biết bọn họ. Thế nhưng bọn họ đối nghịch với Linh Tuyền cung, tục ngữ nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè mà.

Phượng Nghi thấp giọng nói hai câu với Thải Mai sư cô, hơn phân nửa là nhắc nhở nàng coi chừng ta, Tử Hằng đi về phía này, hắn ra đón, hai người không biết lại đang thương lượng cái gì.

Cục diện bên dưới càng ngày càng rối loạn, có lẽ Tử Vi cung không không ngờ lại vung tay với Linh Tuyền cung ở chỗ này, người của bọn họ rõ ràng không nhiều như người của Linh Tuyền cung, nhưng cũng không hoảng loạn, cả đám kết thành hai trận pháp, thoạt nhìn là bảo vệ đệ tử tuổi trẻ lực yếu ở giữa, từng đạo kiếm quang tím nhạt tím sẫm giao thoa xuất kích, cũng đánh rất mạnh mẽ, không bị uy thế của Linh Tuyền cung lập tức áp đảo. So sánh thì, Linh Tuyền cung nhiều người, cũng chia thành ba người một tổ năm người một tổ, nhưng không có kiếm trận có hiệu quả lớn hoặc là thủ đoạn công kích nào khác, bất quá, bọn họ nhưng cũng có chiêu số của mình. Ba năm người một tổ, kiếm quang từ phân lưu hợp lại một chỗ. Có câu nói một cây chụm lại nên hòn núi cao. Tức khắc kiếm quang kia lộ ra thanh thế to lớn, uy lực ấy cũng không phải gia tăng kiếm quang đơn giản, thoạt nhìn… ngược lại thừa cơ, uy lực mạnh thêm mấy lần, cũng là hết sức lợi hại.

Người của Thánh Linh cung còn có không ít rải rác ở một bên đè trận. Đại sư tỷ kia và họ Đổng vẫn ra tay. Ta nghe nàng thét một tiếng: “Các ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Sư tôn chúng ta đã dẫn người đi tiến đánh Tử Vi các của các ngươi! Các ngươi hiện tại thức thời thì quăng kiếm đầu hàng, nếu không, hừ hừ, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi muốn chịu thua nhận lỗi cũng không có cơ hội đó đâu!”

Nghe giọng điệu này, dường như muốn đuổi tận giết tuyệt.

Đại sư huynh của Tử Vi cung kia thì vừa chỉ huy trận pháp, vừa bình tĩnh trả lời: “Lòng tham không đáy. Linh Tuyền cung các ngươi mấy năm này uy phong càng lợi hại, coi nhường nhịn của người ngoài xem như yếu đuối, coi tránh lui của người ngoài xem như dễ bắt nạt! Hôm nay sẽ cho các ngươi nhìn xem, Tử Vi cung chúng ta có thể đạt được thanh danh một trụ trời đông, cũng không phải là dựa vào chó sủa cắn loạn tựa như chó điên các ngươi là có thể thành công!”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một lá cờ nho nhỏ, hứng gió mở ra. Đột nhiên cuồng phong gào thét, rất nhiều sương khói không biết từ nơi nào xông ra, bao quanh vây đám người hỗn loạn trong đó.

Được. Lần này ta cũng chẳng nhìn thấy cái gì nữa rồi.

“Cờ Phong Vân…” Thải Mai sư cô hơi hơi xúc động: “Thực lực của Tử Vi cung thế nhưng… Không ngờ hắn một nhân tài mới xuất hiện, lại có thể khống chế sử dụng bậc pháp bảo này.”

“Lá cờ đó rất lợi hại?”

“Hắn đây bất quá là sơ đẳng, đoán chừng là vừa mới luyện, uy lực cũng không lớn. Ừm, nếu như là Tử Vi tiên quân tự mình sử dụng. Ấy chính là muốn phong vân tụ hội thiên địa đổi màu…”

“Vậy Thánh Linh cung đòi không được rồi.”

“Chuyện này lại khó mà nói, xem tiếp.” Thải Mai sư cô tươi cười không có ý tốt: “Dù sao bọn họ đánh của bọn họ, chúng ta xem của chúng ta, xem thấy hưng trí, lại kéo môt tay giúp Tử Vi cung là được. Bọn họ tuy rằng người đông thế lớn, Tử Vi tiên quân và ta, giao tình vẫn còn nói là tốt, ta đương nhiên sẽ không giúp Linh Tuyền cung.”

Linh Tuyền cung cũng đến có chuẩn bị, đại sư tỷ kia và họ Đổng mỗi người vung tay lên, lòng bàn tay các nàng thoạt nhìn đỏ lên, không biết có gì huyền ảo, bất quá hai người nâng lên bàn tay nắm lấy nhau, sau khi lòng bàn tay đối nhau, lại bỗng nhiên có vô số điểm sáng màu đỏ từ tay các nàng bắn ra, đồng thời bắn tập trung về phía nơi mây mù đặc nhất.

“Linh Tuyền lão khất bà xem ra thật sự là muốn lập tức chiếm Tử Vi cung rồi…” Thải Mai sư cô giải thích cho ta: “Đây là tuyệt kỹ sở trường của nàng ta, tên là Vạn Diễm Triều Tông… Hai đệ tử của nàng mặc dù công lực đều chỉ xem như bình thường, nhưng hai người đồng thời dùng, lực lượng và nguyên kình lực cùng phát, thì giống như các nàng tập hợp phi kiếm lại, uy lực cực đại…”

Ừm, ta cũng có cảm giác, những lực lượng ban nãy hỏa châu hấp thụ, chỉ giống như từng giọt nước chảy vào trong bát. Bây giờ lại giống như mở ra vòi nước, so với ban nãy cảm giác trôi chảy dồi dào hơn nhiều.

Ta ngắm ngắm Thải Mai sư cô: “Vậy, chúng ta bây giờ nếu như…”

Thải Mai sư cô cười: “Chúng ta cũng nhảy vào đi… Ta cũng đang cảm thấy ngứa tay rồi.”

Hai tay ta khẽ bày, mỗi đầu ngón tay kéo vô số tơ mảnh di động trên không trung. Tơ này chính là tơ lúc trước ta vây ma tám mặt tại ma vực, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thải Mai sư cô thì khe khẽ nhắm mắt, bàn tay lật qua, lòng bàn tay hướng xuống dưới.

Ta có thể cảm giác được phấn độc khói độc rất nhiều rất nhỏ vừa nãy nàng bày ra, con mắt nhỏ bé không cách nào nhìn thấy, thế nhưng ta cũng quanh năm chơi độc, tri giác nhạy bén.

Huống chi những độc tố nhỏ bé này dính lên tơ nhện của ta, ta đương nhiên có thể phát hiện.

Thải Mai sư cô đưa mắt ra hiệu một cái, ngón tay ta rất nhanh búng, tơ độc rất nhỏ trôi nổi trong không khí ào ào bắn về phía họ Đổng và sư tỷ của nàng.

Ừm… Quanh người các nàng có một tầng tường sáng màu đỏ nhạt, đỡ không ít tơ nhện, thế nhưng tầng phòng ngự kia nhưng cũng không phải là không khe hở để đánh. Vẫn có một ít tơ mảnh dính lên tóc lên mặt lên áo các nàng. Mà tơ mảnh bị ánh sáng đỏ hộ thân của các nàng chặn lại, còn có không ít dính lên người đồng môn của các nàng, những người đó không phải ai cũng có loại công phu hộ thể này, tơ mảnh bay tới lại không có cảm giác, vậy đương nhiên là dính to dính đặc, không dính cũng phí.

Ta không biết độc Thải Mai sư cô hạ này có hiệu lực nhanh hay không, có chút sốt ruột trợn mắt nhìn, ước chừng hai phút, hiệu quả liền hiện ra!

Độc chim trấm của Thải Mai sư cô đại danh quả nhiên không phải đồn thổi!

Họ Đổng còn chưa có phản ứng gì lớn, trên mặt sư tỷ của nàng đã từ từ nổi lên một tầng xanh nhạt. Nếu như không phải ta chăm chú nhìn, thật đúng là nhìn không ra.

Độc này lại có thể có tác dụng trên da thịt! Lợi hại a lợi hại!

Ta nghe trong truyền thuyết người ta dùng độc trấm, cũng phải uống vào mới được.

Phượng Nghi và Tử Hằng đứng ở một chỗ, đang nói cái gì đó với người của Ngao gia, đúng lúc quay đầu liếc mắt nhìn ta.

Ợ, cái liếc mắt ấy à… ừm, rất giống như pháp nhãn chiếu yêu, chút ít thủ đoạn tiểu tâm tư của ta cảm giác đều bị hắn nhìn thấu.

Có chút không có ý tốt, ta chớp chớp mắt với hắn.

Thủ pháp của ta và Thải Mai sư khó có thể leo lên mốc thanh nhã. Thế nhưng mèo đen cũng thế mèo trắng cũng vậy, bắt được chuột chính là mèo tốt, chỉ cần có thể làm cho họ Đổng không hay ho, hạ độc nàng hay đánh tơi bời nàng, không phải đều như nhau sao? Họ Đổng dường như phát hiện cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta. Ta cũng không né tránh, cứ như thế đón ánh mắt của nàng.

Tóc của nàng buộc rất chặt, không đeo trang sức gì, búi tóc gắn ngân châu, thoạt nhìn có loại cảm giác cứng rắn nghiêm nghị. Bất quá ánh mắt nàng… lại lộ vẻ phẫn hận oán độc vô cùng —

Ta xoa xoa mũi, mặc dù ta không sợ nàng, thế nhưng cứ trừng mắt nhìn người, cũng mệt mà.

Thải Mai sư cô lại trầm giọng nói: “Xem ánh mắt kia của nàng khiến cho người ta cảm thấy trong lòng bốc lên khí lạnh, mắt độc, tâm cũng khẳng định độc. Nếu để cho nàng chiếm thượng phong, không biết lại bài bố chỉnh đốn người ngoài thế nào đâu.”

Thải Mai sư cô vừa nói, vừa thúc giục kình lực ngầm.

Chân mày họ Đổng nhíu chặt lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Sư tỷ của nàng cũng giữ không nổi tư thế ban nãy. Hai người thoạt nhìn đứng cũng sắp đứng đứng không yên, đương nhiên vô lực duy trì cái Vạn Diễm Triều Tông kia. Vừa buông sức như thế, đại sư huynh của Tử Vi cung ra dấu cực nhanh, không nhìn kỹ còn tưởng rằng tay hắn run rẩy không ngừng là trúng gió phát sốt rét đấy. Sương mù thoáng cái lan ra. Mọi người của Tử Vi cung và Linh Tuyền cung, ngoại trừ họ Đổng cùng sư tỷ của nàng, còn có vị đại sư huynh Tử Vi cung này ra, đều đã bị sương mù dày đặc bao lên.

“Sương… Sương mù này có tác dụng gì không?”

“Ấy đương nhiên là có trọng dụng.” Thải Mai sư cô tâm tình vô cùng tốt, nữ nhân thành công trong lòng có thể không vui sao? Nàng nói: “Trong mây mù này, mắt không thể nhìn vật, hiển nhiên không nhìn thấy địch nhân thân ở phương nào. Thế nhưng người của Linh Tuyền cung nhìn không thấy, Tử Vi cung lại có thể nhìn được. Con nói, một bên mắt mù một bên mắt sáng, vậy mà đánh nhau ai chiếm ưu thế?”

Đương nhiên người mù không được lợi.

“Vạn Diễm Triều Tông vừa rồi là phá mây mù này sao?”

“Không, Vạn Diễm Triều Tông mặc dù có thể ngăn chặn mây mù này, những cũng không phải là biện pháp tốt nhất… Ấn đạo lý ngũ hành, gió có thể giúp lửa, cũng có thể dập tắt lửa, có thể nói là vừa có sinh, vừa có khắc. Tử Vi cung lần này ắt hẳn sẽ không thua, mà Linh Tuyền cung, hừ hừ, chỉ sợ…”

Đầu ta bỗng nhiên ngửa về phía sau, dải băng vung lên, bộp bộp hai tiếng, đánh bay thứ gì đó. Nếu không phải là ta phát giác nhanh, chưa biết chừng thứ này có thể xuyên qua thiên chu võng làm cho ta bất ngờ không kịp đề phòng mà ăn đau.

Thải Mai sư cô hoảng sợ không ngừng một phen đỡ lấy ta, không nói lời gì một đạo vòng khói bảy màu phủ lên ta.

“Tiện nha đầu!”

Ta đứng thẳng người, trong tay Thải Mai sư cô nhấc một cái kim dài mà mảnh, cái kim kia màu đỏ nhạt, thoạt nhìn tuyệt không giống một thứ vũ khí giết người sắc bén.

Được, chúng ta đang cao hứng phấn chấn ám toán người khác, nào ngờ người khác lại còn đang tính toán ta.

Đây gọi là gì? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau?

Thế nhưng phân lượng của con chim sẻ này, không khỏi cũng quá…

— Chưa cần ta và Thải Mai sư cô động thủ, Phượng Nghi đã ra tay.

Ta không thấy được hắn dùng thủ pháp gì, chỉ là vung tay áo thật mạnh, một bóng người chật vật không chịu nổi từ một bóng cây dày đặc té ra ngoài, va rất mạnh vào đài mây, một cái va ấy rất nặng… Ta cảm giác ta cũng nghe được tiếng xương cốt vỡ răng rắc, tựa như rang đá, vang dội rõ ràng.

Thải Mai sư cô kéo tay áo ta, chúng ta cúi người, đến gần đứng cùng chỗ với Phượng Nghi bọn họ.

Ai ám toán ta? Ta ở trong này có kẻ thù sao? Họ Đổng cho dù muốn báo thù, nàng cũng không có thừa lực như thế!

Người ám toán kia nằm sấp ở nơi đó thở dốc lại bò không nổi, ta nghiến răng nghiến lợi nhìn kỹ. Chúng ta ám toán người khác, đó là chuyện theo lý. Người khác ám toán ta, ấy chính là tội không thể tha thứ! Người mà, tiêu chuẩn luôn coi trọng, nghiêm khắc với người dễ dãi với mình.

Dám ám toán ta, hừ hừ!

Bất quá người kia…

Ta có chút ngoài ý muốn: “A, là ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện