Đám đạo sĩ xem ra môn quy rất nghiêm, lúc tới phòng ăn ăn cơm rồi lại có mấy người đạo sĩ quở mắng Lý Kha, nói hắn hồ nháo, còn nói lúc về phải hung hăng phạt hắn, Thanh Liên đạo sĩ kia nói: “Phạt hay không phạt trở về rồi hãy nói, ngày mai chúng ta lại đi, tiểu Kha cứ ở lại Lạc Vân quan, không cho đi loạn xông loạn. Bằng không, nếu là có cái gì ngoài ý muốn, chúng ta phải nhìn mặt Thanh Bảo sư đệ như thế nào?”
Hắn lên tiếng, những đạo sĩ khác liền không nói cái gì nữa.
Xem ra, Thanh Liên đây là người dẫn đầu tốp đạo sĩ này.
Ta mong đợi bọn họ nhiều lời một chút, ta được thừa cơ nghe thêm một số tình hình, thế nhưng bọn đạo sĩ tuân thủ tín điều ăn không nói, lúc ăn cơm một chữ không nói, sau khi cơm nước xong lại đều tự về phòng, Lý Kha và đạo sĩ Thanh Vân kia một gian phòng, hắn tất nhiên cẩn thận, ta cũng tuyệt đối không dám lộn xộn một bước, thành thành thật thật nằm ở trong hà bao của hắn. Thanh Vân kia lại giáo huấn tiểu đạo sĩ mấy câu, còn thuận miệng hỏi hỏi hắn dọc theo đường đi có gặp phải cái gì khó khăn phức tạp hay không, Lý Kha nhất nhất trả lời, sau đó động tác cực nhanh hướng bên trong hà bao nhét vào một cái gì đó.
Ta không thấy rõ là cái gì, thế nhưng trước tiên ngửi thấy một cỗ hương mặn.
Ta liếm liếm, thì ra là hạt đậu phộng mặn luộc.
Hì, tiểu đạo sĩ thật có lòng, còn sợ ta bị đói, lại còn lén giấu hạt đậu phộng cho ta.
Ta chính là yêu quái, đừng nói không ăn một bữa, ngay cả một năm không ăn, cũng đói không chết được ta.
Nhưng tâm ý của hắn ta vẫn là thực cảm động.
Nuốt nuốt nước miếng, phỏng chừng Thanh Vân đạo sĩ kia nghe không được, ta mở lớn miệng hướng đậu phộng cắn xuống, từng chút, không tiếng động nhấm nuốt.
Ừm, mặn.
Có chút nước thì hay hơn.
Ta từng chút từng chút không tiếng động gặm hơn phân nửa đậu phộng, một ngày hôm nay trải qua quá nhiều, đây cũng giằng co nửa đêm, ta cũng rất mệt mỏi, nghe hai người trong phòng đều ngủ, ngáy rất nhỏ kia hẳn là Thanh Vân, Lý Kha mỹ thiếu niên đáng yêu như thế cũng sẽ không ngáy ngủ.
Ta mơ mơ màng màng, cảm giác mình vừa mới ngủ, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
“Thanh Vân sư đệ, mau dậy đi! Mau dậy đi.”
Gọi như thế có chuyện gì… Ta mơ mơ màng màng lộ ra một chút đầu nhìn hướng ra ngoài.
Trời còn chưa sáng nha.
Đám đạo sĩ này thật là ăn no rửng mỡ, nửa đêm không ngủ lăn qua lăn lại làm gì chứ, còn ác hơn cả Chu Bát Bì (1).
Đạo sĩ gõ cửa kia vội vàng nói: “Trên núi có tin gấp truyền đến, Thanh Liên sư huynh phân phó khởi hành trở về, các ngươi mau thu thập đi ra.”
Hả? Ta cực kỳ ngoài ý muốn.
Sao đám đạo sĩ này phải đi về?
Không quản nhàn sự của Đào Hoa quan chúng ta nữa?
Lý Kha và đạo sĩ Thanh Vân vội vã đứng dậy mặc y phục, nhìn Thanh Vân đi ra ngoài trước, tiểu đạo sĩ vội vàng nâng hà bao lên, hạ thấp giọng rất nhanh nói: “Ta có việc phải đi về trước, tự ngươi cẩn thận chút, chờ sau khi chúng ta đi, ngươi tự mình quay về chỗ các ngươi đi.”
Ta vội vàng gật đầu: “Được được, ngươi cũng phải bảo trọng.”
Hắn muốn nói cái gì, lại dừng một chút, chỉ nói: “Ngươi về sau… thông minh chút đi, đừng ngốc như vậy.”
“Ừ.”
Ta ngốc sao? Chậc, ta cảm thấy ta so với tiểu đạo sĩ thì thông minh hơn a.
Bất quá trước mắt là người vừa mới cứu ta, ta tội gì chấp với hắn.
Ta gật đầu.
“Còn nữa, về sau thấy người tu đạo… trốn xa một chút.”
Hở? Chính hắn không phải là đạo sĩ sao? Lời này nói…
“Được rồi, ta đi đây.” Hắn vội vàng thả lại ta vào trong hà bao, ta lộ hai mắt nhìn, hắn vội vã cất hà bao ở bên cạnh gối đầu, xoay người cầm lấy kiếm đầu giường.
“Tiểu Kha, ngươi đã xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi.”
Đạo sĩ Thanh Vân đi tới, ta nhìn bộ dáng của hắn đại khái cũng chưa quá ba mươi… Cũng có lẽ là tu đạo cho nên lộ vẻ tuổi còn trẻ.
“Không sót cái gì nữa?”
“Không có.”
Đạo sĩ kia xem một vòng trong phòng, dừng lại ở cạnh giường, bỗng nhiên đưa tay tới gần, ta bị dọa co rụt lại đầu trốn vào trong hà bao: “Đây là của ngươi đi?”
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt biến đổi, vội vàng vươn tay tới đón: “A, là của ta.”
“Tiểu hài tử chính là bỏ ba sót bốn, ngươi a ngươi…” Ta từ kẽ hở chỗ đường viền của hà bao liếc trộm ra ngoài, tiểu đạo sĩ dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Vân, chỉ có thể đeo hà bao trở về bên hông.
“Thanh Vân sư đệ, các ngươi còn chưa xong?”
“Xong rồi, vậy liền đi đi.”
Phía trước phía sau phía trái phía phải tất cả đều là đạo sĩ, ta sợ một cử động nhỏ cũng không dám.
Vậy phải làm sao bây giờ? Ngay trước nhiều đạo sĩ như vậy, ta nào dám bò ra bên ngoài a.
Vậy, ta lúc nào mới có thể thoát thân hả?
Lại nói, ta từng nghe bọn đạo sĩ có thể ngự kiếm phi hành, ta nhưng chưa từng thấy qua.
Bọn đạo sĩ tập trung trong sân, ta không dám ló đầu ra, nhưng thật ra trên hà bao chọc một cái lỗ kim nho nhỏ nhìn ra ngoài, trung tâm đám đạo sĩ một người mặc đạo bào màu trắng, dưới ánh trăng lộ vẻ như chi lan ngọc thụ (2), không nhuốm bụi trần. Ta tuy rằng chưa từng thấy, nhưng bản năng cảm giác người này hẳn là Thanh Liên mà chúng đạo sĩ gọi.
Hắn từ trong ngực lấy ra thứ gì đó, mở ra trước gió, vật kia nhẹ bay rơi xuống đất, thấy gió liền to ra, thì ra là một con hạc giấy trắng tinh.
Con hạc kia to gần bằng nửa cái sân lớn, sau đó đám đạo sĩ từng người một phi thân lên, đứng ở trên lưng hạc giấy. Lý Kha cũng đứng trên lưng hạc, Thanh Vân nói một câu: “Tiểu Kha lại đây, ngươi đứng ở giữa.” Lý Kha đáp ứng một tiếng, từ từ dịch bước qua, đứng ở giữa đám đạo sĩ.
Đám người đều lên, con hạc kia vỗ vỗ cánh, vọt lên rời mặt đất, bay lên.
Ơ…
Này, con hạc này hay thật!
Vừa thuận tiện, lại bảo vệ môi trường, phương tiện giao thông như vậy thực sự là… Ta phỏng đoán bọn đạo sĩ không phải mỗi người đều có thể phi kiếm gì gì đó, bay đi như thế vừa nhẹ nhàng vừa dùng ít sức, thật sự hay.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này.
Ta nhưng làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cùng bọn đạo sĩ trở về hang ổ của bọn chúng?
Đừng nói ta từ độ cao như vậy nhảy xuống sẽ như thế nào, nơi này đạo sĩ nhiều như thế, ta chỉ sợ vừa thò đầu ra liền bị đập thành con nhện nhão nhoét.
Hạc giấy càng bay càng cao, tiếng gió càng lớn, cũng có thể cảm giác nhiệt độ lập tức liền giảm xuống, khí lạnh vù vù, vội vàng vàng lại rụt đầu vào trong.
Quên đi… Được đến đâu, hay đến đó.
Cứ ở độ cao nửa trời này là chạy không được, vậy đến mặt đất lại quyết định. Cho dù có tới hang ổ của đạo sĩ, hẳn là cũng có thể tìm cơ hội chuồn trở về.
Ta ngủ một giấc vừa say vừa ngon, đạo sĩ rút lui, Đào Hoa quan là không có nguy hiểm, trong lòng ta cũng không có vướng bận, ngủ cực kỳ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được có người đi lại, có người nói chuyện. Ta trở mình một cái, lại lật lại.
“Ngươi ngủ nhưng thật say đấy!”
Ta chớp mắt mấy cái, một khuôn mặt người phóng đại… Ơ, tiểu đạo sĩ cũng khoe ra vành mắt đen.
“Ừm, đây là đến chỗ nào rồi?”
Ta quay đầu nhìn nhìn, bốn phía núi non liên tục, biển mây mờ mịt, tiểu đạo sĩ đứng ở trên một cây cầu khóa sắt, đang cau mày trừng ta.
“Nơi này là Thục sơn.”
“Nha, đã đến căn cứ địa của đạo sĩ a…” Thục sơn này thực sự là danh tiếng lẫy lừng a.
Bỗng nhiên bị mang tới đây, nói trong lòng hoàn toàn không căng thẳng đấy là không có khả năng.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cau mày: “Cũng chớ nói bậy. Ta đang muốn đi gặp sư phó của ta. Ôi, âm soa dương thác (3), lại đem ngươi về núi…”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi mau mau xem một kẽ hở, tống ta ra ngoài đi.”
“Không cần ngươi nói, ta cũng muốn mau mau đem ngươi… đem ngươi đưa đi!”
Hắn vừa rồi khẳng định là muốn nói ta con yêu nghiệt này, lại nuốt trở về không nói.
Hì, tiểu đạo sĩ không chỉ trông tốt, giáo dưỡng lại tốt, khí chất cũng tốt, tuy rằng xem ra hắn đối với ta là vừa nổi cáu vừa đau đầu, nhưng cũng không nói lời gì khó nghe.
Chỉ mong hắn trưởng thành cũng không nên biến thành một người chán ghét yêu đạo, cả ngày lấy tiêu diệt yêu tinh là nhiệm vụ của mình.
Ôi, shota đáng yêu nếu như biến thành đại thúc hèn mọn, vậy thì rất sát phong cảnh.
Chú thích
(1) Chu Bát Bì: một nhân vật ác bá địa chủ trong tác phẩm “Bán dạ kê khiếu” (Nửa đêm gà gáy) của Cao Ngọc Bảo, hình bên là nhân vật này trong hoạt hình cùng tên (link hoạt hình) ↑
(2) chi lan ngọc thụ: chỉ người ưu tú ↑
(3) âm soa dương thác: cách ví von vì nhân tố ngẫu nhiên mà tạo thành sai lầm ↑
Hắn lên tiếng, những đạo sĩ khác liền không nói cái gì nữa.
Xem ra, Thanh Liên đây là người dẫn đầu tốp đạo sĩ này.
Ta mong đợi bọn họ nhiều lời một chút, ta được thừa cơ nghe thêm một số tình hình, thế nhưng bọn đạo sĩ tuân thủ tín điều ăn không nói, lúc ăn cơm một chữ không nói, sau khi cơm nước xong lại đều tự về phòng, Lý Kha và đạo sĩ Thanh Vân kia một gian phòng, hắn tất nhiên cẩn thận, ta cũng tuyệt đối không dám lộn xộn một bước, thành thành thật thật nằm ở trong hà bao của hắn. Thanh Vân kia lại giáo huấn tiểu đạo sĩ mấy câu, còn thuận miệng hỏi hỏi hắn dọc theo đường đi có gặp phải cái gì khó khăn phức tạp hay không, Lý Kha nhất nhất trả lời, sau đó động tác cực nhanh hướng bên trong hà bao nhét vào một cái gì đó.
Ta không thấy rõ là cái gì, thế nhưng trước tiên ngửi thấy một cỗ hương mặn.
Ta liếm liếm, thì ra là hạt đậu phộng mặn luộc.
Hì, tiểu đạo sĩ thật có lòng, còn sợ ta bị đói, lại còn lén giấu hạt đậu phộng cho ta.
Ta chính là yêu quái, đừng nói không ăn một bữa, ngay cả một năm không ăn, cũng đói không chết được ta.
Nhưng tâm ý của hắn ta vẫn là thực cảm động.
Nuốt nuốt nước miếng, phỏng chừng Thanh Vân đạo sĩ kia nghe không được, ta mở lớn miệng hướng đậu phộng cắn xuống, từng chút, không tiếng động nhấm nuốt.
Ừm, mặn.
Có chút nước thì hay hơn.
Ta từng chút từng chút không tiếng động gặm hơn phân nửa đậu phộng, một ngày hôm nay trải qua quá nhiều, đây cũng giằng co nửa đêm, ta cũng rất mệt mỏi, nghe hai người trong phòng đều ngủ, ngáy rất nhỏ kia hẳn là Thanh Vân, Lý Kha mỹ thiếu niên đáng yêu như thế cũng sẽ không ngáy ngủ.
Ta mơ mơ màng màng, cảm giác mình vừa mới ngủ, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
“Thanh Vân sư đệ, mau dậy đi! Mau dậy đi.”
Gọi như thế có chuyện gì… Ta mơ mơ màng màng lộ ra một chút đầu nhìn hướng ra ngoài.
Trời còn chưa sáng nha.
Đám đạo sĩ này thật là ăn no rửng mỡ, nửa đêm không ngủ lăn qua lăn lại làm gì chứ, còn ác hơn cả Chu Bát Bì (1).
Đạo sĩ gõ cửa kia vội vàng nói: “Trên núi có tin gấp truyền đến, Thanh Liên sư huynh phân phó khởi hành trở về, các ngươi mau thu thập đi ra.”
Hả? Ta cực kỳ ngoài ý muốn.
Sao đám đạo sĩ này phải đi về?
Không quản nhàn sự của Đào Hoa quan chúng ta nữa?
Lý Kha và đạo sĩ Thanh Vân vội vã đứng dậy mặc y phục, nhìn Thanh Vân đi ra ngoài trước, tiểu đạo sĩ vội vàng nâng hà bao lên, hạ thấp giọng rất nhanh nói: “Ta có việc phải đi về trước, tự ngươi cẩn thận chút, chờ sau khi chúng ta đi, ngươi tự mình quay về chỗ các ngươi đi.”
Ta vội vàng gật đầu: “Được được, ngươi cũng phải bảo trọng.”
Hắn muốn nói cái gì, lại dừng một chút, chỉ nói: “Ngươi về sau… thông minh chút đi, đừng ngốc như vậy.”
“Ừ.”
Ta ngốc sao? Chậc, ta cảm thấy ta so với tiểu đạo sĩ thì thông minh hơn a.
Bất quá trước mắt là người vừa mới cứu ta, ta tội gì chấp với hắn.
Ta gật đầu.
“Còn nữa, về sau thấy người tu đạo… trốn xa một chút.”
Hở? Chính hắn không phải là đạo sĩ sao? Lời này nói…
“Được rồi, ta đi đây.” Hắn vội vàng thả lại ta vào trong hà bao, ta lộ hai mắt nhìn, hắn vội vã cất hà bao ở bên cạnh gối đầu, xoay người cầm lấy kiếm đầu giường.
“Tiểu Kha, ngươi đã xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi.”
Đạo sĩ Thanh Vân đi tới, ta nhìn bộ dáng của hắn đại khái cũng chưa quá ba mươi… Cũng có lẽ là tu đạo cho nên lộ vẻ tuổi còn trẻ.
“Không sót cái gì nữa?”
“Không có.”
Đạo sĩ kia xem một vòng trong phòng, dừng lại ở cạnh giường, bỗng nhiên đưa tay tới gần, ta bị dọa co rụt lại đầu trốn vào trong hà bao: “Đây là của ngươi đi?”
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt biến đổi, vội vàng vươn tay tới đón: “A, là của ta.”
“Tiểu hài tử chính là bỏ ba sót bốn, ngươi a ngươi…” Ta từ kẽ hở chỗ đường viền của hà bao liếc trộm ra ngoài, tiểu đạo sĩ dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Vân, chỉ có thể đeo hà bao trở về bên hông.
“Thanh Vân sư đệ, các ngươi còn chưa xong?”
“Xong rồi, vậy liền đi đi.”
Phía trước phía sau phía trái phía phải tất cả đều là đạo sĩ, ta sợ một cử động nhỏ cũng không dám.
Vậy phải làm sao bây giờ? Ngay trước nhiều đạo sĩ như vậy, ta nào dám bò ra bên ngoài a.
Vậy, ta lúc nào mới có thể thoát thân hả?
Lại nói, ta từng nghe bọn đạo sĩ có thể ngự kiếm phi hành, ta nhưng chưa từng thấy qua.
Bọn đạo sĩ tập trung trong sân, ta không dám ló đầu ra, nhưng thật ra trên hà bao chọc một cái lỗ kim nho nhỏ nhìn ra ngoài, trung tâm đám đạo sĩ một người mặc đạo bào màu trắng, dưới ánh trăng lộ vẻ như chi lan ngọc thụ (2), không nhuốm bụi trần. Ta tuy rằng chưa từng thấy, nhưng bản năng cảm giác người này hẳn là Thanh Liên mà chúng đạo sĩ gọi.
Hắn từ trong ngực lấy ra thứ gì đó, mở ra trước gió, vật kia nhẹ bay rơi xuống đất, thấy gió liền to ra, thì ra là một con hạc giấy trắng tinh.
Con hạc kia to gần bằng nửa cái sân lớn, sau đó đám đạo sĩ từng người một phi thân lên, đứng ở trên lưng hạc giấy. Lý Kha cũng đứng trên lưng hạc, Thanh Vân nói một câu: “Tiểu Kha lại đây, ngươi đứng ở giữa.” Lý Kha đáp ứng một tiếng, từ từ dịch bước qua, đứng ở giữa đám đạo sĩ.
Đám người đều lên, con hạc kia vỗ vỗ cánh, vọt lên rời mặt đất, bay lên.
Ơ…
Này, con hạc này hay thật!
Vừa thuận tiện, lại bảo vệ môi trường, phương tiện giao thông như vậy thực sự là… Ta phỏng đoán bọn đạo sĩ không phải mỗi người đều có thể phi kiếm gì gì đó, bay đi như thế vừa nhẹ nhàng vừa dùng ít sức, thật sự hay.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này.
Ta nhưng làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cùng bọn đạo sĩ trở về hang ổ của bọn chúng?
Đừng nói ta từ độ cao như vậy nhảy xuống sẽ như thế nào, nơi này đạo sĩ nhiều như thế, ta chỉ sợ vừa thò đầu ra liền bị đập thành con nhện nhão nhoét.
Hạc giấy càng bay càng cao, tiếng gió càng lớn, cũng có thể cảm giác nhiệt độ lập tức liền giảm xuống, khí lạnh vù vù, vội vàng vàng lại rụt đầu vào trong.
Quên đi… Được đến đâu, hay đến đó.
Cứ ở độ cao nửa trời này là chạy không được, vậy đến mặt đất lại quyết định. Cho dù có tới hang ổ của đạo sĩ, hẳn là cũng có thể tìm cơ hội chuồn trở về.
Ta ngủ một giấc vừa say vừa ngon, đạo sĩ rút lui, Đào Hoa quan là không có nguy hiểm, trong lòng ta cũng không có vướng bận, ngủ cực kỳ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được có người đi lại, có người nói chuyện. Ta trở mình một cái, lại lật lại.
“Ngươi ngủ nhưng thật say đấy!”
Ta chớp mắt mấy cái, một khuôn mặt người phóng đại… Ơ, tiểu đạo sĩ cũng khoe ra vành mắt đen.
“Ừm, đây là đến chỗ nào rồi?”
Ta quay đầu nhìn nhìn, bốn phía núi non liên tục, biển mây mờ mịt, tiểu đạo sĩ đứng ở trên một cây cầu khóa sắt, đang cau mày trừng ta.
“Nơi này là Thục sơn.”
“Nha, đã đến căn cứ địa của đạo sĩ a…” Thục sơn này thực sự là danh tiếng lẫy lừng a.
Bỗng nhiên bị mang tới đây, nói trong lòng hoàn toàn không căng thẳng đấy là không có khả năng.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cau mày: “Cũng chớ nói bậy. Ta đang muốn đi gặp sư phó của ta. Ôi, âm soa dương thác (3), lại đem ngươi về núi…”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi mau mau xem một kẽ hở, tống ta ra ngoài đi.”
“Không cần ngươi nói, ta cũng muốn mau mau đem ngươi… đem ngươi đưa đi!”
Hắn vừa rồi khẳng định là muốn nói ta con yêu nghiệt này, lại nuốt trở về không nói.
Hì, tiểu đạo sĩ không chỉ trông tốt, giáo dưỡng lại tốt, khí chất cũng tốt, tuy rằng xem ra hắn đối với ta là vừa nổi cáu vừa đau đầu, nhưng cũng không nói lời gì khó nghe.
Chỉ mong hắn trưởng thành cũng không nên biến thành một người chán ghét yêu đạo, cả ngày lấy tiêu diệt yêu tinh là nhiệm vụ của mình.
Ôi, shota đáng yêu nếu như biến thành đại thúc hèn mọn, vậy thì rất sát phong cảnh.
Chú thích
(1) Chu Bát Bì: một nhân vật ác bá địa chủ trong tác phẩm “Bán dạ kê khiếu” (Nửa đêm gà gáy) của Cao Ngọc Bảo, hình bên là nhân vật này trong hoạt hình cùng tên (link hoạt hình) ↑
(2) chi lan ngọc thụ: chỉ người ưu tú ↑
(3) âm soa dương thác: cách ví von vì nhân tố ngẫu nhiên mà tạo thành sai lầm ↑
Danh sách chương