“Bàn Ti động trước kia, chưa từng xuất hiện thứ này.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là cái gì? Ngươi biết không?”

“Mở ra xem liền biết…” Phượng Nghi nhận lấy quả trứng màu đen ấy, dùng sức trên tay, ta nghe được một tiếng rắc vang lên.

Có chút căng thẳng không rõ, ta chăm chú theo dõi tay hắn.

Phượng Nghi có chút chán ghét buông quả trứng kia, cùng nhìn chăm chú vào với ta.

Vỏ trứng vỡ ra, chất nhầy bên trong có chút màu xanh đen, sau đó, trong chất nhầy ngâm một con… ợ, sâu.

Rất khó coi, rất đáng ghét, còn đang ngọ nguậy…”Cái kia…” Ta muốn nói, tiêu diệt nó đi. Bất quá tiêu diệt như thế nào đây? Bóp chết? Giẫm chết? Đều là hình ảnh rất đáng ghét a…” Đây không phải là thứ của thế gian này.” Phượng Nghi đứng lên, vung tay, hồng quang bao vây quả trứng đen kia, sau đó liền không thấy tăm hơi.

Ta không muốn hỏi hắn là thu lại hay là đốt rụi… Ôi, quá khó coi, không phải xấu… Là rất buồn nôn, dù sao… Ta chà xát da gà không biết nổi lên từ khi nào.

Oa, y phục trên người đều bị mưa thổi phía trên rơi ướt nửa, y liệu mỏng, ướt một cái còn có chút… trong suốt.

“Phượng tiền bối. Không sớm. Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ngươi luôn gọi ta tiền bối làm gì. Hử?” Hắn không biết bị làm sao, đột nhiên nói: “Ngươi gọi Tử Hằng cũng không gọi tiền bối mà…”

“Ờ, ừm, lúc ta biết Tử Hằng, hắn thoạt nhìn giống tiểu hài tử. Vì thế… ta không có cách nào gọi hắn là tiền bối cả.” Ta nhỏ giọng nói thật.

Phượng Nghi suy nghĩ một chút: “Vậy cũng phải. Ấu niên kỳ của long tộc rất dài. Ngươi khi đó nhìn hắn rất nhỏ, thế nhưng niên kỷ của hắn cũng không nhỏ hơn ta chút nào đâu.”

“Quả trứng kia…”

“Chuyện này. Ngươi cũng đừng quản.” Hắn vung tay lên. Độc đoán mà nói: “Nhìn tuy rằng tầm thường. Thế nhưng lai lịch dường như thực kỳ quái. Nếu như không phải là con chuột con nhện các ngươi ở đây mang vào. Như vậy có thể là lúc chúng ta tiến vào buổi sáng theo vào.”

Nghe thế, sao lại khiến người ta cảm thấy có chút kinh sợ.

“Cùng với cái kia, mổ ngực bụng người móc tim gan… có quan hệ không?”

“Khó mà nói.”

Canh ba nửa đêm bàn luận cái đề tài này bên bờ đầm mưa rơi lạnh buốt, thật sự không phải lựa chọn tốt gì. Ta chuyển đề tài: “Ngươi cảm thấy Bàn Ti động này của ta thế nào? Tự ta thế nhưng cảm thấy rất tốt.”

Phượng Nghi nghiêm mặt, ném ra lời bình bốn chữ: “Loạn thất bát tao, có cái gì tốt.”

Chỉ biết trong miệng hắn con chim này phun không ra ngà voi.

Ta tìm cớ: “Vậy ta đi phân phó bọn chúng tỉ mỉ kiểm tra, xem có còn trứng bao trùng nào lẫn vào trong động hay không. Không còn sớm. Phượng tiền… Ừm, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi.”

Thật vất vả tiễn bước tôn ôn thần này, ta gọi một con nhện con qua đây, phân phó chúng nó giăng hết võng ra, tỉ mỉ lọc một lần trong động cho ta, tăng mạnh cảm giác nguy cơ cho chúng nó, còn đặc biệt kể ví dụ của hươu tinh bị giết, nói cho chúng nó thế đạo bây giờ cực không yên ổn, hù tiểu gia hỏa kia tám chân đều run cầm cập bò đi.

Ta nghĩ chuyện này trong lòng. Cũng không ngủ sâu lắm, hừng đông đã bò dậy. Bởi vì thiết kế lấy ánh sáng không tồi, cho nên bên ngoài trời sáng trong động cũng trời sáng. Ta sau khi dậy nhập định một lát, rồi xuất môn.

Con nhện con từ trên xà nhà treo ngược xuống, báo cáo với ta, chúng nó giăng bốn ngàn sáu trăm hai mươi hai cái võng nhện, bắt muỗi ruồi bướm tổng cộng ba ngàn lẻ mười bảy con, không phát hiện có dấu vết vỏ bao trùng màu đen.

Ta gật đầu: “Không thể phớt lờ, tiếp tục cảnh giác cho ta.”

Con nhện xin ý kiến ta, mùa thu lại sắp tới, có phải sớm một chút để mọi người chuẩn bị tránh đông? Nó cũng hiểu được đạo lý lo trước tính sau a, mùa hè còn chưa qua hết đã nghĩ chuẩn bị qua mùa đông. Bất quá trong động này của ta ngoại trừ chuột chính là nhện. Muốn qua mùa đông, bây giờ phải bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức, dự trữ dinh dưỡng và năng lượng còn cả đồ ăn… là một công trình lớn.

Ta và Hôi Đại Mao là không cần ngủ đông, thế nhưng mùa đông rất lạnh, cũng có ảnh hưởng tới hoạt động. Huống hồ, mùa đông gần như không có lôi, cho nên ta cũng thích vùi đầu mà ngủ, hoặc là sưởi sưởi ấm, vẽ vẽ tranh, xem xem sách, tóm lại, chính là ở trong động chân không ra khỏi cửa.

Ừm, phượng hoàng và rồng đương nhiên là không cần ngủ đông.

Một con chuột đến bẩm báo, nói Ngao công tử tới tìm ta.

Ta trước mặt hắn không nên làm biếng thỏa thích trên sô pha, đành phải đứng lên.

Tử Hằng không phải tới tay không, một con chuột đi theo phía sau thay hắn cầm một cái hộp dài.

“Đến, xem thử cái này.”

“Hở, tặng ta?”

“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên nói: “Vô tình có được. Ta dùng rất nhẹ. Ta cảm thấy ngươi nếu dùng hẳn là thích hợp.”

Vừa nhìn cái hộp ta liền biết thứ bên trong không phải vật phàm: “Ừm… Ta thật ra, không hay dùng binh khí…”

“Phòng trước vô hại. Có lẽ ngày nào đó sẽ dùng.”

Con chuột đặt hộp lên bàn, sau đó cung kính lui ra.

Tử Hằng nói: “Mở ra xem thử đi.”

Ợ, cái hộp dài nhỏ mà dẹt, sẽ chứa thứ gì quả thực không cần nói cũng biết mà.

Ta nhớ tới bộ phim xem trước đây, trong Ngọa hổ tàng long, tất cả chính là từ cái hộp dài nhỏ dẹt ấy mà bắt đầu.

Thế nhưng sau khi mở trong hộp cũng không phải là một thanh kiếm.

Ta sửng sốt.

Rõ ràng thoạt nhìn chính là một cái hộp đựng kiếm mà, sao lại có thể không đựng kiếm chứ! Ta tuy rằng kiến thức thiển cận, thế nhưng cái hộp kiếm ta cũng từng thấy mà!

Thế nhưng trong hộp đựng kiếm này, đựng lại là một… dải băng lụa.

Màu xám bạc nhạt, xếp trong hộp lộ vẻ nhẹ nhàng mà không có cảm xúc gì.

“Đây là..”

“Ta cảm thấy ngươi dùng rất thích hợp.”

Chẳng trách hắn nói nhẹ… Nếu là thanh kiếm, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không nói quá nhẹ. Dải băng này thì… Khụ, lời hắn dùng, có lẽ là không thích hợp lắm.

Ta đưa tay sờ một chút, lành lạnh, rất mềm… mềm tựa đám mây mù… “Ta nhớ ngươi thường dùng chính là tơ, thế nhưng… đây cũng là binh khí mềm, ngươi hẳn là dùng được.”

Ta gật gật đầu.

Hắn nói rất đúng, nếu như cho ta thanh kiếm, ta còn không am hiểu kiếm pháp chút nào cơ.

Duy chỉ có thứ hàng tơ mềm mại nhẹ nhàng này, ta có thể nói là vô sự tự thông. Ta bình thường luyện chính là đủ loại tơ nhện mà.

“Thử xem xem.”

“Nha.”

Ta nhấc dải băng lên, nhẹ giống như tơ nhện của ta, cơ hồ không có trọng lượng gì.

Ta nói: “Đến hậu viện, ta thử xem.”

Tuy rằng là lần đầu tiên chạm đến thứ này, ta lại cảm thấy một chút cũng không xa lạ gì với nó.

Trong hậu viện cũng có hoa cây và kỳ thạch. Ta kéo dải băng lên, thân bất động, tay bất động, chỉ thật tinh mắt nhìn về phía một bụi cây hoa, phía cuối dải băng hơi rung lên, nhanh đến mức ta cũng không thấy rõ động tác của nó. Phút chốc bắn ra lại cuốn trở về, dải băng lụa lơ lửng trước mặt ta, nâng một đóa hoa hồng mới từ trên cành kia ngắt xuống.

Thật nhẹ nhàng linh hoạt… Thật… Thật nhạy bén.

Tơ nhện của ta mặc dù cũng có thể từ tâm niệm của ta sai khiến, thế nhưng vô luận là tính linh hoạt hay là tốc độ cũng không thể so sánh với dải băng này.

“Đến, Tam Bát, chúng ta thử một chiêu. Nhiều năm như vậy không gặp, ta cũng không biết công lực của ngươi đến bước nào rồi.”

Ta thứ nhất cũng muốn xem thử Tử Hằng bây giờ là đạo hạnh thế nào, thứ hai muốn thử xem công năng và uy lực tiến thêm một bước của dải băng. Gật đầu nói: “Được, vậy ngươi thủ hạ lưu tình.”

“Ừ, ngươi cẩn thận.”

Tay phải Tử Hằng hư hư một chiêu. Một thanh trường kiếm lãnh quang ngưng định xuất hiện trong tay hắn.

A a, ta rất căng thẳng.

Tử Hằng với ta tuyệt đối không phải cùng trọng lượng, hắn là long tử a, huyết thống cao tiên thiên không phải một loại với ta. Ta một con nhện nhỏ, ngày sau cố gắng nữa, cũng không có khả năng vượt qua cảnh giới của hắn — Huống chi ta không dụng công.

Kiếm thế của Tử Hằng cực kỳ linh động, giống như dòng nước bắn xuống bên thác nước, trong cương có nhu, ta chỉ cảm thấy trong mắt đều là kiếm quang sáng trong như thác bay suối chảy kia. Phần lớn thời gian đều là tránh né, tìm cách phản kích.

Đã lâu không có chính thức động thủ với người khác, ta cảm thấy thần kinh phản xạ của mình khẳng định thoái hóa không ít.

Công phu này quả nhiên là phải thường luyện a, biếng nhác đều không thể luyện tốt luyện tinh.

Hơn nữa khí thế của Tử Hằng… bản thân chính là một loại uy hiếp cường đại, hắn không làm cái gì cũng đã khiến ta có loại cảm giác bó tay bó chân thi triển không ra.

Ta luống cuống tay chân, cảm thấy thở cũng sắp không ra hơi, Tử Hằng bỗng nhiên thu kiếm đứng lại, kiếm quang trước mắt cùng với áp lực bao phủ toàn thân ta bỗng nhiên toàn bộ biến mất, ta lập tức tiết lực. Bùm một tiếng ngã ngồi xuống đất.

“Vẫn ổn chứ?” Hắn bước nhanh tới.

“Ờ, vẫn, vẫn ổn…” Ta rất xấu hổ, không muốn hắn đỡ, tự mình vội vàng bò dậy, sân bị chúng ta hành hạ cực kỳ ngổn ngang.

“Ta so với ngươi kém quá xa…” Hơn nữa hắn khẳng định không xuất toàn lực.

“Sở trường của ngươi là dụng độc và giăng võng, vừa rồi căn bản không dùng đến.” Tử Hằng ngược lại nói rất trúng tim đen.

Ta đương nhiên không dùng, so tài với hắn cũng không phải liều mạng với người ta, ta dụng độc làm gì?

“Xem này.”

Hắn nhặt một hòn đá vụn dưới đất lên cho ta.

Hòn đá này hẳn là cũng bị lúc chúng ta đánh nhau vừa rồi làm vỡ. Bất quá Tử Hằng cố ý lấy ra cho ta xem… “Chẳng lẽ là…” Ta nâng tay lên. Nhìn nhìn dải băng quấn trên cánh tay mình: “Là dải băng làm…”

Tảng đá đó rất cứng, bây giờ lại vỡ thành phấn như thế. Ta dùng tơ nhện cứng của mình là tuyệt đối làm không được, cố sức quất có lẽ cũng chỉ có thể quất nó nứt ra thành khối thôi.

Dải băng này… thật sự lợi hại a.

Tử Hằng vẫy vẫy tay áo, một trận gió mát phất qua, sân lại hồi phục nguyên trạng.

“Cái này… là làm từ cái gì? Thật là lợi hại a?” Ta tò mò truy vấn: “Dải băng này có tên không?”

“Là thiên tàm ti trộn với hỏa thạch tố, còn có một loại rong biển có rất ít trong biển dệt nên. Nó có thể cách nước, chia lửa, tác dụng xem như không ít.” Tử Hằng nói rất đơn giản: “Tên sao… Trước kia chưa từng đặt. Nếu bây giờ là của ngươi, ngươi có thể đặt tên cho nó.”

Binh khí xinh đẹp như vậy, lại lợi hại như thế… Nhân tình ta nợ Tử Hằng thật sự là càng ngày càng nhiều.

“Cái này…” Nhất thời trong đầu trống trơn tên gì cũng nghĩ không ra: “Tử Hằng, ta thật sự không biết đặt tên. Ngươi cứ giúp đặt một cái đi,cái này gọi là một chuyện không phiền hai chủ, đỡ cho ta lại phải đi tìm người khác nghĩ giúp.”

“Ngươi ấy à…” Hắn cười lắc đầu, có lẽ là ban nãy so kiếm hắn cũng dùng chân lực, sắc mặt nhìn hồng hào hơn bình thường, nụ cười cũng càng ôn nhu hơn: “Ừm, được rồi.”

Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Gọi Lưu Vân đi, màu sắc của nó rất nhạt, lúc có mưa, tựa như đám mây ở chân trời huyễn sinh tiêu tan… Ngươi thấy thế nào?”

“Lưu Vân? Tên rất hay a!” Ta ra sức gật đầu đồng ý: “Rất xứng, thực xứng!”

“A? Ngươi đang nói cái gì? Ai xứng với ai?”

“Hở?” Tam Thất không biết đến đây thế nào, đang ngồi trên sô pha của ta, ôm gối dựa nhìn ta. Phượng Nghi đứng ở cạnh cửa sảnh, đang vẻ mặt bị người thiếu ba trăm xâu tiền chưa trả trừng mắt nhìn chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện