Ba người chúng tôi cứ thế ngồi trên chiếc xe “mười chân hai mã lực” đó, vung roi cho ngựa phi nước đại qua mặt ba người ban nãy.
Lúc này không phải giờ cao điểm nên tốc độ xe chạy rất nhanh, tôi quay sang nhìn A Long, có lẽ đây là lần đầu tiên thằng bé trải nghiệm thứ “tốc độ sinh tử” này, mặt trông càng căng thẳng, lúc xanh lúc tím, không rõ là vì tốc độ xe quá nhanh hay vì trên mặt vốn bị sưng nên mới như vậy.
Cũng may khoảng mười phút sau, A Thành cuối cùng đã giảm tốc độ. Anh ta lắc đầu vuốt tóc qua gương chiếu hậu nhìn xuống A Long.
“Anh nói này, chẳng lẽ Ferrari đỏ thật sự mất giá vậy sao?”, anh ta lẩm bẩm, “Nhưng anh cảm thấy rất tuyệt mà, màu đỏ, phóng khoáng mà nhiệt tình, gan góc mà dũng mãnh, rất lý tưởng để thể hiện cá tính của anh. Tuy nhìn từ bề ngoài thì chiếc xe này hơi xấu, nhưng ai bảo nó là xe bốn chỗ ngồi chứ? Khi đó ngoài chở chó, anh còn chở em gái nữa, hai chỗ thì không được!”
Đôi mắt nó sáng lấp lánh như hai viên lửa: “Anh Thành, anh thật lợi hại! chẳng trách giáo viên nói, hiện nay sinh viên tham ăn biếng làm, không chịu học hỏi, lại chẳng muốn lao động vất vả, tiền lương nhận được sau khi tốt nghiệp kém xa người làm công việc chân tay và kỹ thuật! Anh Thành, anh đúng là tấm gương của em! Chiếc xe màu đỏ nếu do người bình thường lái đều thấy rất khoe khoang, nhưng anh lái thì khác hẳn, rất có phong cách!”
Lời nói cộng thêm ánh mắt sung bái của A Long thực sự rất có tác dụng đối với A Thành, nhưng anh ta cố giữ vẻ nghiêm túc: “A Long, em đừng nghĩ nhiều, học đại học thì phải coi sự học là chính, như anh bây giờ cũng có thể là do may mắn hơn người khác, dù gì trông anh cũng đẹp trai hơn rất nhiều người, cho nên cuộc đời rất công bằng, đừng nghĩ đến chuyện tìm con đường dễ khác.”
Lái xe chẳng bao lâu A Thành cuối cùng đã dừng lại, anh đưa A Long đến một phòng khám tư. Vừa bước vào cửa đã có người nhiệt tình tiếp đón, tác phong chuyên nghiệp dẫn A Long đi rửa vết thương.
“Ở đây tương đối gần, cứ làm sạch vết thương của A Long trước đã.” Trong phòng chờ chỉ còn lại hai người là tôi và A Thành, anh ta có ý muốn giải thích với tôi.
Tôi nhìn anh ta, sau khi thân phận bại lộ, đây là lần đầu tiên chúng tôi ở riêng cùng nhau.
Không khí có phần yên tĩnh, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí tôi còn chưa có thời gian ổn định lại tâm trí. Có thể thấy anh ta vẫn muốn duy trì mối quan hệ như trước, nhưng nếu có gì đó khác đi thì chính là vì chuyện của A Long, tôi chẳng cách nào nổi giận với anh ta, nhưng cảm giác xa cách giữa hai người vẫn xuất hiện.
Cuộc sống của văn âm và đám bạn là cuộc sống hưởng thụ du thuyền xa hoa và các kỳ nghỉ, đó là cuộc sống mà tôi không thể hòa nhập được, nhưng A Thành đang đứng trước mặt tôi đây, e rằng còn vượt xa hơn thế nữa, lần đầu tiên tôi ý thức được, mình và anh ta không phải là người ở cùng một thế giới.
Có lẽ những dịch vụ ở phòng khám tư này, người thường chẳng ai có thể sử dụng nổi, vô cùng yên tĩnh, không có chút tạp âm của bệnh viện, nhưng lúc này không khí ấy lại càng tăng thêm sự khó xử giữa tôi và A Thành.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, tôi hắng giọng lên tiếng trước.
“Anh là cung Xử Nữ sao?”
A Thành hơi không vui: “Sao tôi có thể là cung Xử Nữ chứ? Vừa rồi chẳng qua tôi chỉ mượn chuyện để nhấn mạnh thôi, dù gì danh tiếng cung Xử Nữ cũng không tốt đẹp lắm, vừa thích soi mói, lại còn theo chủ nghĩa hoàn hảo, lại còn thích truy bức, cho rằng bản thân hiểu biết hơn người, thực tế là người rất hay do dự, tôi ghét nhất đấy, cho nên những lời đó chỉ có tác dụng hù dọa người khác thôi. Có điều những cung khác cũng chưa thấy có gì tốt đẹp hơn, Bò Cạp tẻ nhạt, Song Tử đa tình, Kim Ngưu nhỏ mọn, Cự Giải ủy mị, Thiên Bình hư vinh, Bảo Bình nhạy cảm, Song Ngư lăng nhăng, Bạch Dương bạo lực, Sư Tử theo chủ nghĩa gia trưởng.” Nói đến đây anh ta ngưng một lát “Chỉ có Nhân Mã chúng tôi, tính cách cởi mở, tư duy nhạy bén, hướng ngoại lại nhiệt tình, thông minh hơn người, ôi, tóm lại là không thể kể hết được ưu điểm, hơn nữa nam Nhân Mã lại đặc biệt đẹp trai.”
Người đàn ông đang mặc vest đen mang dáng vẻ phong lưu tên A Thành còn đang đứng trước mặt tôi, nhưng nhìn anh ta, tôi cảm thấy không thể nào đối diện được. Hoặc có thể bình thường khi giao tiếp, bất kể là A Thành trước kia hay Tống Minh Thành bây giờ, anh ta đều không hề giấu giếm tính cách của mình. Thậm chí khi không đeo trên mình cái mác tống nhị thiếu kia, thái độ của anh ta lại càng chân thật hơn.
“Bình thường đàn ông cũng để ý chuyện cung này cung nọ ư? Anh không? nghe nói chỉ có phụ nữ và “gay” mới tin vào những thứ này à?”, chính tôi cũng không nhận ra trong giọng điệu của mình có ý cười nhạo, lúc tôi cũng không kiêng dè chuyện thân phận của anh ta nữa.
“Bản thân tôi thực ra không hay xem về các nhóm sao, đây đều lúc nhỏ mẹ tôi nói với tôi, khiến tôi bây giờ hễ thấy ai là liền nói như thuộc lòng, vốn dĩ căn cứ theo thời gian sự sinh thì tôi là cung Bọ Cạp, nhưng mẹ tôi thì tin vào các chòm sao, Bị Cạp quá vô vị tẻ nhạt, nên bà đã sinh mổ trước để tôi rơi vào sao Nhân Mã.”
Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại hay bất kỳ mục đích nào khác, nếu có hãy mua sách thật ủng hộ tác giả.
Anh ta cứ thế nói, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Trương Thái Phụng, em thuộc chòm sao gì?”
“Xử Nữ là chòm sao tôi ghết nhất…”
A Thành ngây người: “Vậy không phải sắp đến sinh nhật em rồi ư?”
Lần này đến lượt tôi ngây ra, cũng đúng, hôm nay đúng vào ngày khai giảng, mà sinh nhật tôi là ngày mười bảy tháng chín, mấy ngày nay bận rộn đến quên mất.
“Em chuẩn bị đón sinh nhật thế nào?”
Nói thật, tôi chưa từng nghĩ sẽ đón sinh nhật mình như thế nào, nhưng mỗi khi ngày đó tới, trong lòng đều thấm mong đợi. Từ sau ngày tôi trở về bên cha mẹ ruột, mỗi năm đều nhận được một món quà bí mật. Bắt đầu từ gấu bông, chiếc đầm xinh xắn, chậu bonsai, cho đến các loại nước hoa, đồ trang điểm, ví, truyện tranh,… có thể thấy, đều là do đối phương lựa chọn kỹ càng, trong mỗi món quà cũng thường có một tấm thiệp hoặc một bức thư, bên trên viết lời chúc, dịu dàng gọi tôi là “Cô gái xinh xắn đáng yêu của tôi”, trong thư là vô số những lời chúc phúc người đó dành cho toii, ký tên bên dưới trước nay chưa hề thay đổi, đều là M. Điều này khiến tôi có thêm dũng khí nhìn về tương lai, bởi vì ở đâu đó, tôi cảm thấy mình được yêu, tôi vẫn được thế giới này quan tâm. Tôi luôn muốn gặp người đó, muốn cảm ơn người đó đã giúp tôi vượt qua những năm tháng đầu biển động ấy.
Mỗi năm, tuy cha mẹ đều tổ chức sinh nhật cho tôi giống như văn âm, nhưng với tôi, những bữa tiệc đó tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một tên hề, khoác lên người bộ quần áo hàng hiệu, cười nói xã giao, thái độ đúng mực, giống như một thiên kim tiểu thư thực thụ. Tiệc sinh nhật mỗi năm cũng là dịp tôi nhận ra mình và văn âm sẽ không bao giờ như những cặp chị em bình thường khác. Từ không khí cho đến qui mô buổi tiệc, cha mẹ đối xử với chúng tôi như nhau, chỉ là tôi không thích như vậy, còn con bé lại rất hào hứng và đắm chìm trong đó. Nó tận hưởng và đón nhận mọi thứ, bất kể là thể hiện tài năng dương cầm trước bạn bè, kết giao với đối tượng quyền quý hay nhận những món quà đắt đỏ….
Trở lại với thực tại, tôi nhìn A Thành, chợt nhận ra không chỉ với những thứ trong cuộc sống mà đến con người, sự bình dị, nhẹ nhàng vẫn hợp với tôi hơn.
Lúc này, vết thương của A Long đã được xử lý xong, ý tá đưa thằng bé ra ngoài.
A Thành rất nhiệt tình nhưng tôi vẫn từ chối ăn tối cùng anh, chỉ yêu cầu anh đưa tôi và A Long về trường.
Tôi cố ý bỏ qua sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt anh, bởi vì cũng có thể sự thất vọng của anh so với của tôi trong tương lai càng dễ xoa dịu và lãng quên hơn.
“Vậy em và A Long về à? Anh đã thanh toán hết các khoản phí ở phòng khám rồi, vài ngày nữa để A Long quay lại thay băng là được. văn học, anh đi đây, sau này em vẫn sẽ liên lạc với anh đúng không?”
Tôi gật đầu, có lần anh từng nói, anh không hiểu tại sao có một số người luôn mong ước thiên trường địa cửu, anh chỉ cảm thấy được tận hưởng sự mới mẻ kích thích mà những mối quan hệ mới đem lại là tốt rồi, đã quá rõ ràng, e rằng chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Về trường, tôi đến thư việc mượn mấy cuốn sách chuyên ngành, mở điện thoại thấy có tin nhắn của A Lâm.
“Văn học, tớ vừa ăn cơm với giáo sư Ngô, ông ấy tiết lộ hội nghị giao lưu học thuật ngắn hạn ở Mỹ vào tháng sau, tuy giới hạn số lượng người tham dự nhưng vì luận văn trước đây của cậu rất xuất sắc nên giáo sư Ngô đã chỉ định cậu tham gia,có lẽ ngày mai sẽ thông báo cho cậu đấy!”
Thông tin này khiến cho tâm trạng đang đi xuống của tôi có chút khởi sắc. đó là hội nghị có giá trị học thuật cao,.. sẽ có sự xuất hiện của các tên tuổi lớn trong giới văn học, nghệ thuật, báo chi…
Trước đây, vì để làm vui lòng cha mẹ, tôi luôn nỗ lực tìm kiếm những cơ hội chứng tỏ bản thân như này, nhưng bây giờ đó không còn là điều khiến tôi bận tâm nữa, chỉ cảm thấy chính mình cũng muốn đi đây đó ngắm nhìn thế giới. Ngoài ra, địa điểm tổ chức hội nghị lần này là Los Angeles, mà món quà của M mỗi năm gửi đến đều từ một địa chỉ ở Los Angeles thôi.
Có thể hôm nay chính là ngày may mắn của tôi, buổi tối trở về nhà phát hiện trước cửa có kẹp một tấm thiệp và một bó hoa.
Tôi vội mở ra, người gửi đúng là M, năm nay có vẻ sớm hơn một chút.
“Cô gái đáng yêu của tôi: năm nay, nếu em đồng ý, tôi muốn cùng em đón sinh nhật, nhân đó gặp mặt để xin lỗi và bù đắp cho em, vì sự thiếu sót của tất cả những lần sinh nhật qua, chúc em luôn là một cô gái đáng yêu. Tôi mãi yêu em. 7h tối 17/9, phòng 203 Lâm Hồ Loan. Không gặp không về.”
Lúc này không phải giờ cao điểm nên tốc độ xe chạy rất nhanh, tôi quay sang nhìn A Long, có lẽ đây là lần đầu tiên thằng bé trải nghiệm thứ “tốc độ sinh tử” này, mặt trông càng căng thẳng, lúc xanh lúc tím, không rõ là vì tốc độ xe quá nhanh hay vì trên mặt vốn bị sưng nên mới như vậy.
Cũng may khoảng mười phút sau, A Thành cuối cùng đã giảm tốc độ. Anh ta lắc đầu vuốt tóc qua gương chiếu hậu nhìn xuống A Long.
“Anh nói này, chẳng lẽ Ferrari đỏ thật sự mất giá vậy sao?”, anh ta lẩm bẩm, “Nhưng anh cảm thấy rất tuyệt mà, màu đỏ, phóng khoáng mà nhiệt tình, gan góc mà dũng mãnh, rất lý tưởng để thể hiện cá tính của anh. Tuy nhìn từ bề ngoài thì chiếc xe này hơi xấu, nhưng ai bảo nó là xe bốn chỗ ngồi chứ? Khi đó ngoài chở chó, anh còn chở em gái nữa, hai chỗ thì không được!”
Đôi mắt nó sáng lấp lánh như hai viên lửa: “Anh Thành, anh thật lợi hại! chẳng trách giáo viên nói, hiện nay sinh viên tham ăn biếng làm, không chịu học hỏi, lại chẳng muốn lao động vất vả, tiền lương nhận được sau khi tốt nghiệp kém xa người làm công việc chân tay và kỹ thuật! Anh Thành, anh đúng là tấm gương của em! Chiếc xe màu đỏ nếu do người bình thường lái đều thấy rất khoe khoang, nhưng anh lái thì khác hẳn, rất có phong cách!”
Lời nói cộng thêm ánh mắt sung bái của A Long thực sự rất có tác dụng đối với A Thành, nhưng anh ta cố giữ vẻ nghiêm túc: “A Long, em đừng nghĩ nhiều, học đại học thì phải coi sự học là chính, như anh bây giờ cũng có thể là do may mắn hơn người khác, dù gì trông anh cũng đẹp trai hơn rất nhiều người, cho nên cuộc đời rất công bằng, đừng nghĩ đến chuyện tìm con đường dễ khác.”
Lái xe chẳng bao lâu A Thành cuối cùng đã dừng lại, anh đưa A Long đến một phòng khám tư. Vừa bước vào cửa đã có người nhiệt tình tiếp đón, tác phong chuyên nghiệp dẫn A Long đi rửa vết thương.
“Ở đây tương đối gần, cứ làm sạch vết thương của A Long trước đã.” Trong phòng chờ chỉ còn lại hai người là tôi và A Thành, anh ta có ý muốn giải thích với tôi.
Tôi nhìn anh ta, sau khi thân phận bại lộ, đây là lần đầu tiên chúng tôi ở riêng cùng nhau.
Không khí có phần yên tĩnh, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí tôi còn chưa có thời gian ổn định lại tâm trí. Có thể thấy anh ta vẫn muốn duy trì mối quan hệ như trước, nhưng nếu có gì đó khác đi thì chính là vì chuyện của A Long, tôi chẳng cách nào nổi giận với anh ta, nhưng cảm giác xa cách giữa hai người vẫn xuất hiện.
Cuộc sống của văn âm và đám bạn là cuộc sống hưởng thụ du thuyền xa hoa và các kỳ nghỉ, đó là cuộc sống mà tôi không thể hòa nhập được, nhưng A Thành đang đứng trước mặt tôi đây, e rằng còn vượt xa hơn thế nữa, lần đầu tiên tôi ý thức được, mình và anh ta không phải là người ở cùng một thế giới.
Có lẽ những dịch vụ ở phòng khám tư này, người thường chẳng ai có thể sử dụng nổi, vô cùng yên tĩnh, không có chút tạp âm của bệnh viện, nhưng lúc này không khí ấy lại càng tăng thêm sự khó xử giữa tôi và A Thành.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, tôi hắng giọng lên tiếng trước.
“Anh là cung Xử Nữ sao?”
A Thành hơi không vui: “Sao tôi có thể là cung Xử Nữ chứ? Vừa rồi chẳng qua tôi chỉ mượn chuyện để nhấn mạnh thôi, dù gì danh tiếng cung Xử Nữ cũng không tốt đẹp lắm, vừa thích soi mói, lại còn theo chủ nghĩa hoàn hảo, lại còn thích truy bức, cho rằng bản thân hiểu biết hơn người, thực tế là người rất hay do dự, tôi ghét nhất đấy, cho nên những lời đó chỉ có tác dụng hù dọa người khác thôi. Có điều những cung khác cũng chưa thấy có gì tốt đẹp hơn, Bò Cạp tẻ nhạt, Song Tử đa tình, Kim Ngưu nhỏ mọn, Cự Giải ủy mị, Thiên Bình hư vinh, Bảo Bình nhạy cảm, Song Ngư lăng nhăng, Bạch Dương bạo lực, Sư Tử theo chủ nghĩa gia trưởng.” Nói đến đây anh ta ngưng một lát “Chỉ có Nhân Mã chúng tôi, tính cách cởi mở, tư duy nhạy bén, hướng ngoại lại nhiệt tình, thông minh hơn người, ôi, tóm lại là không thể kể hết được ưu điểm, hơn nữa nam Nhân Mã lại đặc biệt đẹp trai.”
Người đàn ông đang mặc vest đen mang dáng vẻ phong lưu tên A Thành còn đang đứng trước mặt tôi, nhưng nhìn anh ta, tôi cảm thấy không thể nào đối diện được. Hoặc có thể bình thường khi giao tiếp, bất kể là A Thành trước kia hay Tống Minh Thành bây giờ, anh ta đều không hề giấu giếm tính cách của mình. Thậm chí khi không đeo trên mình cái mác tống nhị thiếu kia, thái độ của anh ta lại càng chân thật hơn.
“Bình thường đàn ông cũng để ý chuyện cung này cung nọ ư? Anh không? nghe nói chỉ có phụ nữ và “gay” mới tin vào những thứ này à?”, chính tôi cũng không nhận ra trong giọng điệu của mình có ý cười nhạo, lúc tôi cũng không kiêng dè chuyện thân phận của anh ta nữa.
“Bản thân tôi thực ra không hay xem về các nhóm sao, đây đều lúc nhỏ mẹ tôi nói với tôi, khiến tôi bây giờ hễ thấy ai là liền nói như thuộc lòng, vốn dĩ căn cứ theo thời gian sự sinh thì tôi là cung Bọ Cạp, nhưng mẹ tôi thì tin vào các chòm sao, Bị Cạp quá vô vị tẻ nhạt, nên bà đã sinh mổ trước để tôi rơi vào sao Nhân Mã.”
Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại hay bất kỳ mục đích nào khác, nếu có hãy mua sách thật ủng hộ tác giả.
Anh ta cứ thế nói, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Trương Thái Phụng, em thuộc chòm sao gì?”
“Xử Nữ là chòm sao tôi ghết nhất…”
A Thành ngây người: “Vậy không phải sắp đến sinh nhật em rồi ư?”
Lần này đến lượt tôi ngây ra, cũng đúng, hôm nay đúng vào ngày khai giảng, mà sinh nhật tôi là ngày mười bảy tháng chín, mấy ngày nay bận rộn đến quên mất.
“Em chuẩn bị đón sinh nhật thế nào?”
Nói thật, tôi chưa từng nghĩ sẽ đón sinh nhật mình như thế nào, nhưng mỗi khi ngày đó tới, trong lòng đều thấm mong đợi. Từ sau ngày tôi trở về bên cha mẹ ruột, mỗi năm đều nhận được một món quà bí mật. Bắt đầu từ gấu bông, chiếc đầm xinh xắn, chậu bonsai, cho đến các loại nước hoa, đồ trang điểm, ví, truyện tranh,… có thể thấy, đều là do đối phương lựa chọn kỹ càng, trong mỗi món quà cũng thường có một tấm thiệp hoặc một bức thư, bên trên viết lời chúc, dịu dàng gọi tôi là “Cô gái xinh xắn đáng yêu của tôi”, trong thư là vô số những lời chúc phúc người đó dành cho toii, ký tên bên dưới trước nay chưa hề thay đổi, đều là M. Điều này khiến tôi có thêm dũng khí nhìn về tương lai, bởi vì ở đâu đó, tôi cảm thấy mình được yêu, tôi vẫn được thế giới này quan tâm. Tôi luôn muốn gặp người đó, muốn cảm ơn người đó đã giúp tôi vượt qua những năm tháng đầu biển động ấy.
Mỗi năm, tuy cha mẹ đều tổ chức sinh nhật cho tôi giống như văn âm, nhưng với tôi, những bữa tiệc đó tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một tên hề, khoác lên người bộ quần áo hàng hiệu, cười nói xã giao, thái độ đúng mực, giống như một thiên kim tiểu thư thực thụ. Tiệc sinh nhật mỗi năm cũng là dịp tôi nhận ra mình và văn âm sẽ không bao giờ như những cặp chị em bình thường khác. Từ không khí cho đến qui mô buổi tiệc, cha mẹ đối xử với chúng tôi như nhau, chỉ là tôi không thích như vậy, còn con bé lại rất hào hứng và đắm chìm trong đó. Nó tận hưởng và đón nhận mọi thứ, bất kể là thể hiện tài năng dương cầm trước bạn bè, kết giao với đối tượng quyền quý hay nhận những món quà đắt đỏ….
Trở lại với thực tại, tôi nhìn A Thành, chợt nhận ra không chỉ với những thứ trong cuộc sống mà đến con người, sự bình dị, nhẹ nhàng vẫn hợp với tôi hơn.
Lúc này, vết thương của A Long đã được xử lý xong, ý tá đưa thằng bé ra ngoài.
A Thành rất nhiệt tình nhưng tôi vẫn từ chối ăn tối cùng anh, chỉ yêu cầu anh đưa tôi và A Long về trường.
Tôi cố ý bỏ qua sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt anh, bởi vì cũng có thể sự thất vọng của anh so với của tôi trong tương lai càng dễ xoa dịu và lãng quên hơn.
“Vậy em và A Long về à? Anh đã thanh toán hết các khoản phí ở phòng khám rồi, vài ngày nữa để A Long quay lại thay băng là được. văn học, anh đi đây, sau này em vẫn sẽ liên lạc với anh đúng không?”
Tôi gật đầu, có lần anh từng nói, anh không hiểu tại sao có một số người luôn mong ước thiên trường địa cửu, anh chỉ cảm thấy được tận hưởng sự mới mẻ kích thích mà những mối quan hệ mới đem lại là tốt rồi, đã quá rõ ràng, e rằng chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Về trường, tôi đến thư việc mượn mấy cuốn sách chuyên ngành, mở điện thoại thấy có tin nhắn của A Lâm.
“Văn học, tớ vừa ăn cơm với giáo sư Ngô, ông ấy tiết lộ hội nghị giao lưu học thuật ngắn hạn ở Mỹ vào tháng sau, tuy giới hạn số lượng người tham dự nhưng vì luận văn trước đây của cậu rất xuất sắc nên giáo sư Ngô đã chỉ định cậu tham gia,có lẽ ngày mai sẽ thông báo cho cậu đấy!”
Thông tin này khiến cho tâm trạng đang đi xuống của tôi có chút khởi sắc. đó là hội nghị có giá trị học thuật cao,.. sẽ có sự xuất hiện của các tên tuổi lớn trong giới văn học, nghệ thuật, báo chi…
Trước đây, vì để làm vui lòng cha mẹ, tôi luôn nỗ lực tìm kiếm những cơ hội chứng tỏ bản thân như này, nhưng bây giờ đó không còn là điều khiến tôi bận tâm nữa, chỉ cảm thấy chính mình cũng muốn đi đây đó ngắm nhìn thế giới. Ngoài ra, địa điểm tổ chức hội nghị lần này là Los Angeles, mà món quà của M mỗi năm gửi đến đều từ một địa chỉ ở Los Angeles thôi.
Có thể hôm nay chính là ngày may mắn của tôi, buổi tối trở về nhà phát hiện trước cửa có kẹp một tấm thiệp và một bó hoa.
Tôi vội mở ra, người gửi đúng là M, năm nay có vẻ sớm hơn một chút.
“Cô gái đáng yêu của tôi: năm nay, nếu em đồng ý, tôi muốn cùng em đón sinh nhật, nhân đó gặp mặt để xin lỗi và bù đắp cho em, vì sự thiếu sót của tất cả những lần sinh nhật qua, chúc em luôn là một cô gái đáng yêu. Tôi mãi yêu em. 7h tối 17/9, phòng 203 Lâm Hồ Loan. Không gặp không về.”
Danh sách chương