Sau khi nhận được sổ đỏ từ tay ông nội, Hàn Thiếu Quân gấp rút đưa Tần Vi tới cục dân chính, bằng một mối quan hệ nào đó chưa đầy năm phút đã lĩnh giấy kết hôn trong tay.
Mà cả quá trình anh đều tỏ ra lạnh nhạt, giống như đang tham gia ký kết hợp đồng chứ không phải đăng ký kết hôn.
Cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, lòng Tần Vi dâng lên cảm xúc kỳ lạ. Một thứ cực kỳ quan trọng tưởng chừng như đánh mất mãi mãi, nay lại ngẫu nhiên tìm thấy được chẳng phải rất tuyệt vời sao? Cô là vợ của anh.
Tần Vi chính là bị hạnh phúc trước mắt làm cho ngây ngốc không nói lên lời, nhưng ở trong mắt người đàn ông từng bị bỏ rơi đến tận hai lần như Hàn Thiếu Quân, biểu cảm này của cô lại mang một tầng ý nghĩa khác.
Anh cho rằng cô không cam tâm tình nguyện cùng mình kết hôn, cho nên mới bày ra bộ mặt thất thần như vậy.
Mặc dù mọi chuyện đã được sáng tỏ, chính miệng Tần Vi cũng thừa nhận chỉ yêu mình anh, nhưng sao anh vẫn chưa tìm thấy cảm giác an toàn?
Sắc mặt Hàn Thiếu Quân mỗi lúc một u ám, vậy mà người phụ nữ ngốc nghếch nào đó vẫn chẳng hay biết gì, không biết thời gian trôi qua bao lâu? Mãi tới khi cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao phủ Tần Vi mới có động thái.
Tần Vi cẩn thận đem giấy đăng ký kết hôn cất vào trong túi xách, quay ra Hàn Thiếu Quân đang mặt nặng mày nhẹ.
Thấy vậy cô hơi mím môi, suy nghĩ anh vẫn chưa chịu tha thứ cho cô chuyện nhận tiền rời đi ngày đó, nhẹ bước đến bên cạnh anh chủ động cầu thân:
"Chúng ta đi ăn gì đó được không? Con đói rồi."
Nghe cô nói, Hàn Thiếu Quân hơi đưa mắt nhìn đồng hồ, giật mình phát hiện ra lúc này đã là buổi chiều, cả ngày hôm nay anh mang theo tâm trạng không tốt, chỉ chăm chăm tùy hứng mà quên mất cô đang cần được chăm sóc.
Ánh mắt Hàn Thiếu Quân sinh ra tia tự trách, cất lời: "Cũng không còn việc gì nữa, về thôi."
Rời cục dân chính, Hàn Thiếu Quân lái xe đưa Tần Vi tới một nhà hàng, gấp rút ăn ba bữa trong ngày cùng một lúc, sau đó cũng không có điều gì đặc biệt nữa đơn giản lôi nhau về nhà.
Trong căn phòng ngủ của cặp đôi mới cưới, cách thức sinh hoạt diễn còn nhạt nhẽo hơn cả ngày chưa kết hôn.
Hàn Thiếu Quân nằm tựa vào thành giường đọc sách, mặc kệ Tần Vi đi qua đi lại trước mặt mình.
Tần Vi dựa vào biểu cảm trên gương mặt anh mà phán đoán tâm trạng, khi đã có được câu trả lời, cô ngồi xuống bên cạnh anh khẽ nói:
"Thiếu Quân em xin lỗi, là em không tốt, không nên vì tiền mà đánh đổi tình cảm của chúng ta, ngày đó em quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi cảm nhận của anh."
Người đàn ông mang sắc mặt bí xị nào đó lặng yên như tờ, một chút phản ứng đối đáp cũng không có.
Tần Vi kiên nhẫn đặt tay lên cánh tay anh, ngọt ngào gọi: "Chồng ơi anh đừng không để ý tới em có được không?"
Mí mắt Hàn Thiếu Quân lay động, lần này anh không thể tiếp tục giả bộ như không nghe thấy gì được nữa, ngẩng đầu nhìn Tần Vi.
Cô biết mình thành công rồi, nắm bắt thời cơ tiến thêm một bước nữa ngả vào lòng anh:
"Anh tha thứ cho em được không?"
Rất lâu rồi Hàn Thiếu Quân chưa thấy Tần Vi nhiệt tình thân cận, cố kìm nén bản thân không được mềm lòng, trầm giọng nói:
"Em đã có rất nhiều cơ hội để nói cho anh nghe, nhưng tại sao đến tận khi anh ép buộc em mới chịu giải thích?"
"Em và mẹ anh đã có giao ước, hơn tất cả em sợ anh sẽ ghét bỏ em." Tần Vi áp sát mặt vào ngực Hàn Thiếu Quân, ngữ điệu ân hận giải thích. Chính vì quan trọng ánh nhìn của anh mà năm lần bảy lượt ngần ngại, không dám đối diện với chuyện đáng khinh trong quá khứ.
Hàn Thiếu Quân nâng vai Tần Vi lên, kéo cô ra khỏi cơ thể mình, mặt phụng phịu hờn giận oán trách:
"Em nhận tiền rồi rời đi, làm những chuyện khiến anh không vui anh sẽ không ghét em sao? Uổng công bao năm qua anh tự trách vì đã không giúp được gì cho em."
Đối với lời trách mắng của Hàn Thiếu Quân, Tần Vi không hề chối cãi:
"Vâng là lỗi của em, anh cho em sửa lỗi nhé."
Hàn Thiếu Quân mím môi: "Em yên lặng đi, anh muốn đọc sách."
Tự nhiên Tần Vi cảm thấy dáng vẻ hờn giận này của anh trông rất đáng yêu, mặt dày ghé sát lại, nhìn xem anh đang đọc nội dung gì.
"Anh cầm sách ngược rồi."
Ánh mắt phạm vào những con chữ bị ngược, cô có lòng nhắc nhở, lại chẳng ngờ vừa dứt câu đã nghe thấy ai đó rít vào một hơi lạnh, cô phản ứng nhanh nhẹn kéo tay anh đặt lên bụng:
"Con lại nghịch ngợm rồi, đứa nhỏ này chắc hẳn khi sinh ra rất hoạt bát."
Mặt Hàn Thiếu Quân rất thản nhiên, đặt quyển cầm ngược cả buổi lên mặt bàn, sau đó biểu đạt vì con miễn cưỡng cùng Tần Vi tiếp xúc.
Dưới lòng bàn tay anh cơ thể nhỏ bé không ngừng di chuyển, tạo ra những điểm gò lên trên bụng Tần Vi.
Hàn Thiếu Quân cao hứng nâng người ngồi dậy, vén áo ngủ Tần Vi lên cao, da kề da giao tiếp với con.
Tần Vi mỉm cười, nâng tay đặt lên vai anh, nhẹ giọng: "Con cảm nhận được anh đấy, mấy hôm nay hình như con nhớ anh không thấy máy gì cả."
Cô dừng lại ngập ngừng trong giây lát, sau đó bổ sung thêm:
"Em cũng nhớ anh không ngủ được."
Nghe cô nói nhớ mình, biểu cảm trên gương mặt Hàn Thiếu Quân thay đổi một cách rõ rệt, mặt anh rời khỏi bụng cô, mắt đối mắt nhìn cô.
Tựa như anh đã mềm lòng, hoặc cũng có thể chưa từng giận cô, chẳng qua muốn cô quan tâm, dỗ dành.
Tần Vi đưa mặt qua phía trước chớp nhoáng hôn môi anh, liên tiếp tấn công: "Thiếu Quân em yêu anh, làm vợ của anh là mong ước lớn nhất đời em, anh cũng vậy đúng không?"
Cô biểu đạt xong gần như nín thở chờ đợi, đồng hồ tích tắc trôi, không rõ qua bao lâu khi đôi mắt cô nhuốm lệ, tiếng thở dài của Hàn Thiếu Quân cất lên, kết thúc tất thảy những nghi ngờ, hờn giận:
"Ngốc nghếch anh không yêu em thì vì lý do gì kết hôn với em? Đâu phải ai cũng có thể sinh con cho anh."
Đêm trăng thanh ngập tràn hương vị gió xuân, Hàn Thiếu Quân tháo bỏ khúc mắc trong lòng, ôm Tần Vi thật chặt, đem nhung nhớ cất giấu bấy lâu chà xát cánh môi cô.
Thực ra đối với người con gái mình yêu, Hàn Thiếu Quân dễ tính một cách khiến người khác đau lòng.
Một chút lời nói ngọt ngào đã làm trái tim anh u mê không lối thoát, tình nguyện lao vào biển lửa vì một chữ yêu.
Mà cả quá trình anh đều tỏ ra lạnh nhạt, giống như đang tham gia ký kết hợp đồng chứ không phải đăng ký kết hôn.
Cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, lòng Tần Vi dâng lên cảm xúc kỳ lạ. Một thứ cực kỳ quan trọng tưởng chừng như đánh mất mãi mãi, nay lại ngẫu nhiên tìm thấy được chẳng phải rất tuyệt vời sao? Cô là vợ của anh.
Tần Vi chính là bị hạnh phúc trước mắt làm cho ngây ngốc không nói lên lời, nhưng ở trong mắt người đàn ông từng bị bỏ rơi đến tận hai lần như Hàn Thiếu Quân, biểu cảm này của cô lại mang một tầng ý nghĩa khác.
Anh cho rằng cô không cam tâm tình nguyện cùng mình kết hôn, cho nên mới bày ra bộ mặt thất thần như vậy.
Mặc dù mọi chuyện đã được sáng tỏ, chính miệng Tần Vi cũng thừa nhận chỉ yêu mình anh, nhưng sao anh vẫn chưa tìm thấy cảm giác an toàn?
Sắc mặt Hàn Thiếu Quân mỗi lúc một u ám, vậy mà người phụ nữ ngốc nghếch nào đó vẫn chẳng hay biết gì, không biết thời gian trôi qua bao lâu? Mãi tới khi cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao phủ Tần Vi mới có động thái.
Tần Vi cẩn thận đem giấy đăng ký kết hôn cất vào trong túi xách, quay ra Hàn Thiếu Quân đang mặt nặng mày nhẹ.
Thấy vậy cô hơi mím môi, suy nghĩ anh vẫn chưa chịu tha thứ cho cô chuyện nhận tiền rời đi ngày đó, nhẹ bước đến bên cạnh anh chủ động cầu thân:
"Chúng ta đi ăn gì đó được không? Con đói rồi."
Nghe cô nói, Hàn Thiếu Quân hơi đưa mắt nhìn đồng hồ, giật mình phát hiện ra lúc này đã là buổi chiều, cả ngày hôm nay anh mang theo tâm trạng không tốt, chỉ chăm chăm tùy hứng mà quên mất cô đang cần được chăm sóc.
Ánh mắt Hàn Thiếu Quân sinh ra tia tự trách, cất lời: "Cũng không còn việc gì nữa, về thôi."
Rời cục dân chính, Hàn Thiếu Quân lái xe đưa Tần Vi tới một nhà hàng, gấp rút ăn ba bữa trong ngày cùng một lúc, sau đó cũng không có điều gì đặc biệt nữa đơn giản lôi nhau về nhà.
Trong căn phòng ngủ của cặp đôi mới cưới, cách thức sinh hoạt diễn còn nhạt nhẽo hơn cả ngày chưa kết hôn.
Hàn Thiếu Quân nằm tựa vào thành giường đọc sách, mặc kệ Tần Vi đi qua đi lại trước mặt mình.
Tần Vi dựa vào biểu cảm trên gương mặt anh mà phán đoán tâm trạng, khi đã có được câu trả lời, cô ngồi xuống bên cạnh anh khẽ nói:
"Thiếu Quân em xin lỗi, là em không tốt, không nên vì tiền mà đánh đổi tình cảm của chúng ta, ngày đó em quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi cảm nhận của anh."
Người đàn ông mang sắc mặt bí xị nào đó lặng yên như tờ, một chút phản ứng đối đáp cũng không có.
Tần Vi kiên nhẫn đặt tay lên cánh tay anh, ngọt ngào gọi: "Chồng ơi anh đừng không để ý tới em có được không?"
Mí mắt Hàn Thiếu Quân lay động, lần này anh không thể tiếp tục giả bộ như không nghe thấy gì được nữa, ngẩng đầu nhìn Tần Vi.
Cô biết mình thành công rồi, nắm bắt thời cơ tiến thêm một bước nữa ngả vào lòng anh:
"Anh tha thứ cho em được không?"
Rất lâu rồi Hàn Thiếu Quân chưa thấy Tần Vi nhiệt tình thân cận, cố kìm nén bản thân không được mềm lòng, trầm giọng nói:
"Em đã có rất nhiều cơ hội để nói cho anh nghe, nhưng tại sao đến tận khi anh ép buộc em mới chịu giải thích?"
"Em và mẹ anh đã có giao ước, hơn tất cả em sợ anh sẽ ghét bỏ em." Tần Vi áp sát mặt vào ngực Hàn Thiếu Quân, ngữ điệu ân hận giải thích. Chính vì quan trọng ánh nhìn của anh mà năm lần bảy lượt ngần ngại, không dám đối diện với chuyện đáng khinh trong quá khứ.
Hàn Thiếu Quân nâng vai Tần Vi lên, kéo cô ra khỏi cơ thể mình, mặt phụng phịu hờn giận oán trách:
"Em nhận tiền rồi rời đi, làm những chuyện khiến anh không vui anh sẽ không ghét em sao? Uổng công bao năm qua anh tự trách vì đã không giúp được gì cho em."
Đối với lời trách mắng của Hàn Thiếu Quân, Tần Vi không hề chối cãi:
"Vâng là lỗi của em, anh cho em sửa lỗi nhé."
Hàn Thiếu Quân mím môi: "Em yên lặng đi, anh muốn đọc sách."
Tự nhiên Tần Vi cảm thấy dáng vẻ hờn giận này của anh trông rất đáng yêu, mặt dày ghé sát lại, nhìn xem anh đang đọc nội dung gì.
"Anh cầm sách ngược rồi."
Ánh mắt phạm vào những con chữ bị ngược, cô có lòng nhắc nhở, lại chẳng ngờ vừa dứt câu đã nghe thấy ai đó rít vào một hơi lạnh, cô phản ứng nhanh nhẹn kéo tay anh đặt lên bụng:
"Con lại nghịch ngợm rồi, đứa nhỏ này chắc hẳn khi sinh ra rất hoạt bát."
Mặt Hàn Thiếu Quân rất thản nhiên, đặt quyển cầm ngược cả buổi lên mặt bàn, sau đó biểu đạt vì con miễn cưỡng cùng Tần Vi tiếp xúc.
Dưới lòng bàn tay anh cơ thể nhỏ bé không ngừng di chuyển, tạo ra những điểm gò lên trên bụng Tần Vi.
Hàn Thiếu Quân cao hứng nâng người ngồi dậy, vén áo ngủ Tần Vi lên cao, da kề da giao tiếp với con.
Tần Vi mỉm cười, nâng tay đặt lên vai anh, nhẹ giọng: "Con cảm nhận được anh đấy, mấy hôm nay hình như con nhớ anh không thấy máy gì cả."
Cô dừng lại ngập ngừng trong giây lát, sau đó bổ sung thêm:
"Em cũng nhớ anh không ngủ được."
Nghe cô nói nhớ mình, biểu cảm trên gương mặt Hàn Thiếu Quân thay đổi một cách rõ rệt, mặt anh rời khỏi bụng cô, mắt đối mắt nhìn cô.
Tựa như anh đã mềm lòng, hoặc cũng có thể chưa từng giận cô, chẳng qua muốn cô quan tâm, dỗ dành.
Tần Vi đưa mặt qua phía trước chớp nhoáng hôn môi anh, liên tiếp tấn công: "Thiếu Quân em yêu anh, làm vợ của anh là mong ước lớn nhất đời em, anh cũng vậy đúng không?"
Cô biểu đạt xong gần như nín thở chờ đợi, đồng hồ tích tắc trôi, không rõ qua bao lâu khi đôi mắt cô nhuốm lệ, tiếng thở dài của Hàn Thiếu Quân cất lên, kết thúc tất thảy những nghi ngờ, hờn giận:
"Ngốc nghếch anh không yêu em thì vì lý do gì kết hôn với em? Đâu phải ai cũng có thể sinh con cho anh."
Đêm trăng thanh ngập tràn hương vị gió xuân, Hàn Thiếu Quân tháo bỏ khúc mắc trong lòng, ôm Tần Vi thật chặt, đem nhung nhớ cất giấu bấy lâu chà xát cánh môi cô.
Thực ra đối với người con gái mình yêu, Hàn Thiếu Quân dễ tính một cách khiến người khác đau lòng.
Một chút lời nói ngọt ngào đã làm trái tim anh u mê không lối thoát, tình nguyện lao vào biển lửa vì một chữ yêu.
Danh sách chương