Tâm tình Hứa Kiều có chút nặng nề, tuy lúc đầu đã biết Thẩm Lạc Dương là người có bí mật, nhưng không ngờ anh lại trải qua chuyện như vậy.

Mặc dù đã biết hết sự thật nhưng không thể nào vui vẻ nổi, lúc trước cô còn ghét Tống Mân, bây giờ thì dường như không còn ghét tí nào nữa, ngược lại thấy áy náy nhiều hơn… Thậm chí là mất mặt và còn có sự cảm kích nữa.

Nếu không nhờ Tống Mân, Hứa Kiều cả đời này có lẽ sẽ không gặp được Thẩm Lạc Dương, nghĩ vậy, Hứa Kiều chợt sợ hãi, cô thử nghĩ xa hơn một chút, nếu trong bảy năm này mà Thẩm Lạc Dương không xuất hiện trong thế giới của cô, sẽ thế nào.

Cô nhớ anh đã nói Tống Mân và Tống Tử Ngu là anh em, cho nên việc Tống Tử Ngu vì sao thù hận Thẩm Lạc Dương, bây giờ đã có thể lí giải được.

Lúc ấy, Thẩm Lạc Dương không đi đỡ Tống Mân trước, mà lại đi về phía Tống Tử Ngu đang ngã trên đất, đồng thời, A Tạp Thập Nhĩ nổ súng về phía anh, Tống Mân dùng bản thân mình để chắn đạn cho anh, mọi việc hết thảy đều đúng lúc, không hơn không kém một giây đồng hồ nào.

Hứa Kiều cảm thấy mắt mình hơi chua xót, mũi cũng thế, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương đang tự trách áy náy ngồi đó, cô đột nhiên đứng dậy, sau đó đi đến đứng đối diện với Thẩm Lạc Dương, ôm lấy anh rồi vỗ nhẹ lưng anh.

Cô không biết nói lời dễ nghe cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể dùng cách thức này để an ủi anh mà thôi.

Thẩm Lạc Dương tựa đầu lên bụng cô, Hứa Kiều mơ hồ cảm giác được trước bụng mình có một mảnh ẩm ướt.

Anh khóc…

Hứa Kiều bị dọa sợ, cô chưa từng nghĩ người đàn ông sắt thép như Thẩm Lạc Dương có một ngày sẽ khóc, ít nhất từ lúc quen anh đến giờ cũng chưa từng thấy qua, lúc cô nói lời tổn thương anh cùng lắm chỉ có hốc mắt hơi phiếm hồng.

Điều này chứng minh, chuyện đó có bao nhiêu đả kích đối với Thẩm Lạc Dương.

Mọi người đều có một vết sẹo của riêng mình, bình thường không sờ sẽ không đau, nhưng một khi chạm vào, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nước mắt Hứa Kiều theo hốc mắt rơi xuống, rớt trên mái tóc đen của Thẩm Lạc Dương, Thẩm Lạc Dương vừa khóc, cô cũng không kìm nén được nước mắt của mình.

Thẩm Lạc Dương ôm chặt lấy eo cô.

Hứa Kiều nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

“Không sao… Mọi chuyện đều đã qua, về sau sẽ tốt hơn.” Cô an ủi anh với giọng nghẹn ngào.

Thẩm Lạc Dương không nói lời nào, nhưng Hứa Kiều cảm nhận được lưng anh có chút run lên nhè nhẹ.

Đàn ông cũng là con người, không chỉ phụ nữ được yếu đuối mà đàn ông cũng có thể, bởi vì bọn họ cũng có trái tim, có máu chảy, sẽ biết đau lòng, khổ sở, và đồng thời cũng có nước mắt.

Hứa Kiều giờ phút này đã hoàn toàn quên mất lúc trưa đã nói lời cự tuyệt với Thẩm Lạc Dương, trong lòng cô giờ chỉ có đau lòng, những cái khác cũng không thèm nghĩ đến.

Hai người cứ ôm nhau khóc như vậy, không hề nói tiếng nào.

***

Hôm sau.

Hứa Kiều bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh, cô theo bản năng duỗi tay che lại ánh sáng chói mắt, mấy hôm trước bầu trời rất âm u, dường như muốn mưa to một trận, hôm nay không ngờ lại nắng chói chang thế này.

Cô cảm thấy còn có chút mệt, nên chậm rãi nhắm mắt lại, muốn ngủ tiếp.

Nhưng mới nhắm mắt lại cô liền mở to mắt ra vì thấy có gì đó không đúng.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua phần giường còn lại, không có ai, hơn nữa cái gối bên cạnh cũng không còn độ ấm, chứng minh trong phòng ngủ này chỉ có mình cô ngủ ngoài ra không còn ai khác nữa.

Hứa Kiều xoa thái dương một chút, chẳng lẽ đêm qua cô nằm mơ, nhưng nằm mơ kiểu gì mà mọi chuyện lại rõ ràng đến thế? Tỉnh táo một hồi cô nhớ lại chuyện đêm qua, những gì anh nói với cô, cô còn nhớ rất rõ.

Hứa Kiều có chút mờ mịt ngồi dậy từ trên giường.

Cô mới vừa ngồi dậy cửa phòng ngủ cũng đột nhiên mở ra.

Cô giật mình.

“Dậy rồi thì ra ăn sáng thôi.”

Là Thẩm Lạc Dương.

Thẩm Lạc Dương hơi mỉm cười với cô.

“Nhanh một chút.”

Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài.

Hứa Kiều ngơ ngác nhìn bóng dáng Thẩm Lạc Dương rời đi, còn có chút không phản ứng kịp.

Tối qua không phải nằm mơ à?

Cô chợt bừng tỉnh bật dậy, sau đó chạy đến cạnh cửa, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang dọn đồ ăn bên ngoài phòng khách, cô dùng sức xoa xoa đôi mắt, xác nhận bên ngoài thật sự là Thẩm Lạc Dương.

Cô đi vào phòng tắm, sau đó bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Lúc cô đi ra ngoài, Thẩm Lạc Dương cũng đã dọn xong.

“Cháo trắng?” Hứa Kiều đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, cô nhớ rõ nhà cô một hạt gạo cũng không có, Thẩm Lạc Dương làm sao có thể nấu cháo trắng cho cô?

Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, nói.

“Em cũng được lắm đó, trong nhà không hề có nguyên liệu nấu ăn gì, không lẽ em định cả đời sống chung với cơm hộp hả?”

Bữa sáng này tất nhiên là do anh làm từ dưới nhà mang lên, và không phải là trèo ban công lên.

Anh là trực tiếp đi cửa chính, bởi vì anh thấy được Hứa Kiều đặt chìa khóa nhà trên tủ đầu giường.

Hứa Kiều không nói gì, cô bây giờ còn bận suy nghĩ, Thẩm Lạc Dương thật sự ở nhà cô, đêm qua Thẩm Lạc Dương đã trèo ban công lên, và những chuyện anh nói hôm qua cũng là sự thật.

Trong đầu nhớ đến những chuyện anh đã kể, không kìm được nhìn Thẩm Lạc Dương đánh giá anh một lượt.

Anh rất bình tĩnh ăn cháo trong chén mình, nhìn biểu cảm trên mặt không ra cảm xúc gì khác nữa.

Thẩm Lạc Dương đã sớm phát hiện Hứa Kiều đang quan sát mình, sau khi nuốt xong một ngụm cháo trong miệng, anh nhàn nhạt nói:

“Muốn nhìn anh thì cứ tự nhiên, không cần phải lén lút gì đâu.”

Hứa Kiều thiếu chút nữa đã phun ngụm cháo trong miệng ra.

Nếu Thẩm Lạc Dương đã nói vậy, thì Hứa Kiều cũng không thèm làm khó mình nữa, rất thản nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Dương.

Thẩm Lạc Dương cũng nhìn cô, “Sao hả, trên mặt anh có chữ gì à?”

Hứa Kiều lắc đầu.

“Có gì đẹp mà nhìn, mau ăn cháo đi.”

Nghe lời anh, Hứa Kiều cúi đầu, ăn cháo trắng trong chén mình.

“Anh không sao chứ?” Cô vừa ăn vừa hỏi anh.

“Anh có thể có chuyện gì?”

Cô nghe được giọng nói của Thẩm Lạc Dương từ phía đối diện truyền đến.

“Ừ.” Cô gật đầu, sau đó tăng nhanh tóc độ ăn cháo, nhưng ăn được một nửa mơ hồ thấy có điều không đúng.

Không đúng mà, cô đã chia tay với Thẩm Lạc Dương rồi, tuy Thẩm Lạc Dương đã nói hết mọi chuyện cho cô nghe, làm cô khóc một trận, nhưng cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn họ đã chia tay.

Cô nuốt một ngụm cháo cuối cùng trong miệng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, muốn nói gì đó, chợt ánh mắt nhìn thấy cái nồi cháo, chén đĩa trên bàn lại không nói thành lời được.

Vừa lúc Thẩm Lạc Dương cũng ăn xong, anh thấy Hứa Kiều dường như có gì đó muốn nói.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

Hứa Kiều mỉm cười lắc đầu với anh.

“Không có gì.”

Thẩm Lạc Dương gật gù, sau đó tự động dọn dẹp chén đũa định mang vào phòng bếp rửa.

Lúc Thẩm Lạc Dương rửa chén, Hứa Kiều yên tĩnh ngồi trên sô pha, mặt cô đầy ý cười nhìn Thẩm Lạc Dương trong bếp, bây giờ cô đang đợi anh rửa chén xong để nói chuyện.

Đột nhiên thấy mình không nói ra lúc nãy đúng là một quyết định sáng suốt, dù sao sớm muộn gì đều sẽ đuổi anh đi, còn không bằng chờ anh dọn dẹp xong hết rồi nói cũng chưa muộn.

Thẩm Lạc Dương rửa xong đi ra, Hứa Kiều lập tức gọi anh lại.

“Thẩm Lạc Dương, anh lại đây.”

Thẩm Lạc Dương dùng khăn lau tay, không hỏi cô vì sao gọi mình qua, chỉ trực tiếp đi qua đó.

“Có chuyện gì?” Anh đứng trước mặt cô.

Hứa Kiều ngồi xếp bằng, ngửa đầu nhìn anh.

“Có phải anh đã quên một chuyện rồi không?”

“Hả?” Thẩm Lạc Dương hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô.

“Anh đừng quên, chúng ta đã chia tay rồi.”

Thẩm Lạc Dương: “…”

Thì ra cô nhắc lại chuyện này, anh nhớ lúc ăn xong cô đã muốn nói rồi, hóa ra là chờ anh dọn dẹp rửa chén đũa xong mới nói.

Thẩm Lạc Dương không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, anh hẳn nên sớm hiểu, tế bào não của Hứa Kiều không giống người thường, nhưng cô tính toán nhỏ nhen so với ai khác thì lợi hại hơn.

“Sau đó thì sao?” Anh nhàn nhạt hỏi.

“Cái gì sau đó, chúng ta đã chia tay, anh không thể xuất hiện trong nhà tôi, anh không thấy kỳ lạ à?” Hứa Kiều ôm tay trước ngực lạnh lùng nhìn anh.

“Em có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ có ý muốn anh rời đi thôi, dù sao chúng ta cũng không thân đến vậy.” Hứa Kiều nhún vai, tỏ vẻ không biết nói sao.

Thẩm Lạc Dương lập tức trừng mắt với cô.

Lúc Thẩm Lạc Dương bị đuổi ra khỏi nhà, rốt cuộc cũng hiểu sinh vật được gọi là phụ nữ.

Lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, khó có thể nắm bắt, bởi vì bạn không thể biết trước được, người giây trước còn tươi cười vui vẻ với bạn, giây sau có thể trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, mà Hứa Kiều chính là điển hình của kiều phụ nữ này.

Nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc cười trừ, trong mắt đều là sự cưng chiều không giới hạn, xem ra Hứa Kiều đã không còn mâu thuẫn với anh như trước nữa.

Sau khi đuổi Thẩm Lạc Dương đi, Hứa Kiều cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng, tâm tình quả thực tốt lên không ít, cô đứng dậy thoải mái duỗi eo một cái, sau đó đi vào phòng ngủ, mang máy tính của mình ra.

Cô muốn nhân cơ hội tâm tình tốt thì gõ ít chữ, lúc đang định khởi động máy chợt nghe được tiếng chuông cửa.

Hứa Kiều để laptop xuống.

Chẳng lẽ là Thẩm Lạc Dương đang ấn chuông, cô nghĩ vậy, thì đi nhanh đến phía cửa.

Cũng không thèm nhìn mắt mèo, trực tiếp mở cửa.

“Anh lại tới làm…” Cô mở cửa, trực tiếp hỏi.

Nhưng cô chưa nói xong liền ngậm miệng lại.

Bởi vì người tới căn bản không phải Thẩm Lạc Dương.

Mà là…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện