Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du cười giải thích với bà: “Cháu chưa từng nói người dạy cháu vẽ bùa là nữ mà, bà ngoại ơi bà hiểu lầm rồi.”

Nói xong anh nhanh chóng nhìn Chung Minh Cẩn một cái, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường bèn lặng lẽ thở phào.

“Cháu nói người dạy cháu vẽ bùa không phải nữ, mà là…” Bà ngoại nhìn sang Chung Minh Cẩn, rồi gọi theo Lục Hoài Du: “Minh Cẩn?”

Sau khi Lục Hoài Du ‘Ừm’ một tiếng bèn gật đầu cái nữa.

Sắc mặt bà ngoại dần trở nên kỳ quái, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Nhưng không phải cháu nói nơi cậu ta sống, ma quỷ không thể tới gần ư, vậy bây giờ bà…?”

Lục Hoài Du đáp: “Trên người em ấy có dẫn Liễm Khí Phù.”

“Lúc trước cháu còn nói với bà là cậu ta siêu…”

Bà ngoại còn chưa nói dứt câu, Lục Hoài Du đã lập tức ngắt lời bà. Anh sợ nếu bà nói thêm nữa thì sẽ thốt ra câu ‘Siêu đáng yêu’ kia mất. Nói cho cùng thì trong nhận thức của bà, chắc sẽ rất khó mà hiểu được tại sao lại dùng từ ‘Đáng yêu’ này để hình dung một người đàn ông trưởng thành.

Mà biện pháp anh dùng để ngắt lời bà, đó là nắm tay Chung Minh Cẩn và nói: “Bà ơi, cháu và Minh Cẩn đang yêu nhau đó ạ.”

Không biết những lời này có lực sát thương hơn chữ ‘Đáng yêu’ bao nhiêu mà bà ngoại vừa nghe xong, cái bóng vốn nửa trong suốt phút chốc trở nên trong suốt hơn, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Sau khi thay đổi sắc mặt vài lần, bà cau mày hỏi: “Là… kiểu bên nhau như người yêu sao?”

“Vâng!” Lục Hoài Du gật đầu đáp, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn bà ngoại, sợ bà ngoại sẽ bị dọa đến hồn phách tiêu tan.

Bà ngoại giống như đã dùng hết nỗi sợ hãi vừa rồi, khi nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Hoài Du, bà chỉ dùng ánh mắt rối rắm nhìn anh, sau lại quay sang nhìn Chung Minh Cẩn.

Sau một lúc, như thể thật sự chẳng thể dằn xuống những vấn đề nơi đáy lòng, bà bất chấp việc làm thế là không tốt mà hỏi: “Tiểu Du, bà có một vấn đề muốn hỏi riêng cháu.”

Nói xong lại gật đầu với Chung Minh Cẩn, sau đó dẫn anh vào phòng.

Lục Hoài Du thấy bà đã ra khỏi phạm vi của ánh đèn, bất đắc dĩ đứng dậy theo, lại dùng khẩu miệng an ủi Chung Minh Cẩn: Không sao đâu, anh đi rồi về ngay.

Thời điểm anh đi tới phòng, bà ngoại đang phụng phịu đứng chờ ở sau cửa, vẻ mặt nghiêm khắc hiếm thấy.

Tim Lục Hoài Du đập thình thịch: “Bà ngoại có chuyện gì không nói bên ngoài được ạ?”

“Chuyện mà sau đây bà hỏi cháu, cháu phải trả lời thành thật cho bà.” Bà ngoại nghiêm túc.

“Bà cứ hỏi ạ.”

“Cháu và cậu ta yêu nhau, chỉ đơn thuần là vì thích…” Bà ngoại thấp giọng hỏi: “Hay là còn nguyên nhân khác?”

“Đương nhiên là vì thích ạ, không thích thì cháu và em ấy yêu nhau làm gì.” Lục Hoài Du nói với vẻ đương nhiên, sau đó nhưng bừng tỉnh, mở to mắt nói một cách khó tin: “Ý bà là cháu chỉ vì năng lực của em ấy mới…”

Bà ngoại chậm rãi gật đầu.

“Không có đâu.” Lục Hoài Du thấy buồn cười: “Người kia tốt lắm, lúc bọn cháu còn là bạn, em ấy đã dạy cháu cách vẽ bùa rồi. Cháu thích em ấy, cũng là do con người của em ấy, chứ không phải năng lực vẽ bùa và thể chất khiến ma quỷ không dám đến gần của em ấy đâu.”

Bà ngoại nghe anh nói thế, lúc này mới bớt vẻ nghiêm túc mà cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Lục Hoài Du dở khóc dở cười, anh còn tưởng bà ngoại sẽ hỏi mình vài vấn đề nào đó, nào ngờ chỉ thế thôi.

Trong lòng không khỏi chua xót, muốn vươn tay ôm lấy bà, nhưng vì biết được kết quả nên kiềm chế lại. Chỉ cười: “Bà ơi chúng ta ra ngoài thôi, một mình em ấy ở ngoài sẽ lo lắng đó.”

Bà ngoài dùng vẻ mặt ‘Quả nhiên cháu ngoại bà đã lớn rồi’ để nhìn Lục Hoài Du, cười lắc đầu: “Đi thôi.”

Lúc đi ra, Lục Hoài Du lại hỏi: “Bà ngoại còn chuyện nhớ hồi cháu 7 tuổi, có người tặng cháu một mặt đây chuyền không?”

“Đương nhiên nhớ chứ.” Nếu không nhắc đến chuyện Lục Hoài Du được người ta tặng cho mặt dây chuyền hồi suýt nữa gặp chuyện không may, sau này mặt dây chuyện ấy đã bảo vệ Lục Hoài Du thì bà cũng quên mất.

Lục Hoài Du nói: “Là lúc trước Minh Cẩn tặng cháu đó bà.”

“Sao lúc trước không nghe cháu nói?”

“Cháu cũng mới biết thôi mà.”

Vì đã biết rõ Lục Hoài Du thật sự thích Chung Minh Cẩn, lại biết được ngọn nguồn thời bé của họ nên khi trở lại phòng khách, ánh mắt bà nhìn Chung Minh Cẩn càng hiền lành hơn.

Cũng rất lâu rồi Lục Hoài Du không tán gẫu cùng bà, vừa mở miệng đã nói không ngừng. Giữa chừng ba Lục và mẹ Lục nấu cơm xong, Lục Hoài Du đi ăn cơm, còn bà thì ngồi bên cạnh.

Đến khi sắc trời dần tối, bà ngoại mới bảo: “Thời gian không còn sớm nữa, bà cũng phải về chỗ của bà đây.”

Lục Hoài Du không nỡ: “Sau này còn có thể mời bà đến đây nói chuyện như hôm nay không?”

“Nhân quỷ thù đồ, hôm nay là một ngoại lệ, về sau đừng mời nữa.” Bà ngoại cười ôn hòa, nhưng ngữ khí cũng rất cứng rắn: “Vả lại vài tháng nữa bà sẽ đi đầu thai, cho dù sau này mấy đứa có mời cũng không mời được.”

Lục Hoài Du ngạc nhiên há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Đối với ma quỷ, chuyện đi đầu thai là chuyện tốt, vì vậy Lục Hoài Du chỉ nói: “Vậy sau khi trở về cháu đốt cho bà ít giấy tiền, lúc đó bà cứ cầm mà chuẩn bị.”

“Giấy tiền lúc trước cháu đốt cho bà vẫn còn nhiều lắm, không cần đốt thêm đâu.” Bà ngoại lắc đầu từ chối, chưa nói đến việc kết quả đầu thai đã định từ trước, cho dù chuẩn bị bao nhiêu tiền cũng vô dụng.

Dù rằng bà đã nói đủ dùng, nhưng Lục Hoài Du vẫn kiên quyết trở về sẽ đốt một ít.

Chờ bà ngoại đi rồi, Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn cũng định nhân lúc trời chưa tối nhanh chóng chạy về nhà.

Ba Lục và mẹ Lục cố tình muốn giữ họ ở lại một ngày, nhưng làm sao cũng chẳng nói nên lời, huống chi Lục Hoài Du còn có lý do chính đáng rằng ngày mai mình phải đi làm.

Cuối cùng tiễn hai người họ đến cửa thang máy xong, ba Lục dặn: “Lần tới được nghỉ, con nhớ về cùng Tiểu Chung đấy.”

Trông ánh ánh mắt vừa dè dặt vừa mong đợi của ba mẹ, cuối cùng Lục Hoài Du vẫn chẳng nói ra những lời cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu: “Lần sau con muốn ăn sủi cảo.”

“Được được được.” Ba Lục nói liền ba chữ, lông mày lập tức giãn ra.

Lúc trở về Chung Minh Cẩn vẫn lái xe, Lục Hoài Du nhớ lại những lời sau cùng bà ngoại nói, thấp giọng lên tiếng: “Anh cảm giác nhiều năm qua bà ngoại không đi đầu thai, rất có thể là vì không yên tâm về anh.”

“Nghe nói ở dưới đã bắt đầu xếp hàng từ mấy năm trước, nói không chừng lúc trước bà không xếp hàng nên chưa thể đầu thai.” Chung Minh Cẩn nói: “Hiện tại nếu đã sắp đến lượt bà, trở về em sẽ bảo người nhà là lập đàn pháp sự, hy vọng mọi chuyện suông sẻ.”

“Chờ vài hôm nữa anh xác định chuyện công việc rồi nói sau, đến lúc đó anh muốn tự đến coi.”

“Được.”

Nếu đã nhắc đến bà ngoại, Lục Hoài Du khó tránh khỏi nhớ lại chuyện bà gọi mình vào phòng để hỏi riêng, không kiềm được nở nụ cười: “Em đoán xem trước đó bà đã nói với anh chuyện gì?”

“Chuyện của chúng ta?”

“Phải.” Lục Hoài Du nói: “Bà sợ anh vì thích năng lực của em mới chịu ở bên em, lừa gạt tình cảm của em.”

Chung Minh Cẩn hơi sửng sốt, tiếp đó bật cười: “Sao có thể chứ.”

Tình cảm giữa họ, Chung Minh Cẩn rõ ràng hơn ai hết, sao có thể vì lý do buồn cười này mà ở bên nhau.

Nhưng trông thấy bộ dạng lúc nói những lời này của anh, Chung Minh Cẩn không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Nếu họ đã ở bên nhau và đã ra mắt cha mẹ đôi bên, vậy mối quan hệ của cả hai có thể tiến xa hơn rồi.

Lục Hoài Du không hề nhận ra ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng của Chung Minh Cẩn, vẫn tự nói chuyện một mình. Khi sắp đến nhà, hai người còn cùng nhau ăn một bữa tối vui vẻ ở một nhà hàng bên ngoài, đây cũng là do Chung Minh Cẩn sắp xếp.

Mãi đến khi về nhà được nằm trong bồn tắm lớn, Lục Hoài Du mới từ từ nhận ra điều khác thường.

Vào giờ này, nếu là ngày thường thì họ sẽ xem TV hoặc luyện vẽ bùa, sao Chung Minh Cẩn lại bảo mình đi tắm nhỉ? Lại nghĩ đến chuyện sau lần ra mắt ba mẹ Chung, Chung Minh Cẩn nói muốn hôn anh, mà lần này đã ra mắt ba mẹ và bà ngoại của anh rồi…

Sau khi nhận ra chuyện kế tiếp có thể sẽ xảy đến, trái tim Lục Hoài Du nhất thời đập đùng đùng.

Vào lúc đang rối rắm xem có nên đi đánh răng hay không thì cửa phòng tắm vang lên vài tiếng gõ nhẹ.

……

Bởi vì lý do cua đồng nên hôm sau hai người đương nhiên dậy trễ. Sau khi Lục Hoài Du tỉnh lại, nhớ lại chuyện hôm qua suýt nữa đã ở phòng tắm… thì thẹn quá thành giận cắn lên bả vai còn chưa phai đi dấu răng của Chung Minh Cẩn: “Chẳng phải em nói mình không có kinh nghiệm sao?”

Vết cắn của anh cũng không nặng, chẳng những Chung Minh Cẩn không đau mà còn nhớ đến vài hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng: “Em không có, nhưng có một cuốn sách tên là…”

Nói đến đây, mặt cậu hơi đỏ, dừng một lúc mới tiếp tục: “…Thực hành tình dục theo Đạo giáo, lúc trước em trở về đã tìm ra xem.”

Lục Hoài Du:!!!

Có cả loại sách này nữa à!

Anh ngẩng đầu một cách yếu ớt: “Em có mang đến đây không?”

Lần này lỗ tai Chung Minh Cẩn cũng đỏ lên, chậm rãi gật đầu: “Có mang đến.”

“Vậy anh cũng muốn xem!” Lục Hoài Du nói.

Hai người lại dính nhau một lát mới rời giường. Mặc dù hôm nay hai người đều rất muốn ở nhà chẳng phải đi đâu cả, nhưng việc đã hẹn sẽ bàn chuyện ký hợp đồng bộ phim với đạo diễn Lý trước đó thì không thể cho leo cây. Vậy nên buổi chiều Lục Hoài Du vẫn miễn cưỡng chạy đến, đương nhiên suốt cả hành trình Chung Minh Cẩn đều đi theo.

Trên thực tế, bên phía Lâm Nguyên đã hoàn tất các chi tiết trên phương diện hợp đồng với đạo diễn Lý, bản thân Lục Hoài Du cũng không có chỗ nào chưa hài lòng với kịch bản nên nói là bàn chuyện ký hợp đồng, chẳng qua chỉ là đến ký tên mà thôi.

Sau khi ký hợp đồng, Lý Hạo hăng hái chụp ảnh đăng Weibo, còn đặc biệt @Lục Hoài Du.

Nào biết vừa đăng lên Weibo thì giống như cục sắt nung đỏ bị ném vào xô nước lạnh, cư dân mạng lập tức xôn xao.

Chỉ vài phút ngắn ngủi đã có một lượt châm biếm bên dưới Weibo, hơn nữa còn lên top.

[Lý Hạo bị ểm bùa rồi, lần trước ổng đăng Weibo đã thấy bất thường, không ngờ lại thật sự tìm Lục Hoài Du hợp tác.]

[Lực lượng vây xem tư bản.]

[Nếu đạo diễn Lý muốn tìm bình hoa thì tui đề nghị ông đến Cảnh Đức Trấn[1] tìm nhá, còn hời hơn Lục Hoài Du đấy.]

[1] Cảnh Đức Trấn [景德镇]: Cảnh Đức Trấn là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Dân số Cảnh Đức Trấn năm 2006 ước tính 311.200 người. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm.

……

Trong những câu mỉa mai này, mấy cmt của fans Lục Hoài Du có vẻ rất ngược đời, nhưng fans vẫn siêng năng trả lời bằng cách copy paste.

[Rất mong chờ sự hợp tác của Ngư Ngư và đạo diễn Lý, cũng hoan nghênh mọi người xem buổi công chiếu phim ‘Suối Cạn’ vào tối nay, Ngư Ngư đã luôn cố gắng để trở thành một diễn viên giỏi đấy.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện