Thân thể đột nhiên bay lên, Mạnh Vãn thét lên một tiếng chói tai!

Cùng lúc đó, cô theo bản năng ôm lấy... đầu của Lục Triều Thanh, không phải tại cô, Lục Triều Thanh đem cô nhấc lên quá cao, Mạnh Vãn tùy tay quơ được đúng là cái đầu của anh. Vì thế lúc đám sinh viên xung quanh nghe thấy tiếng ngó về phía này thì thấy một cô gái nhỏ nhắn xắn ống quần bị người bạn trai cao cao gầy gầy ôm lên, mà đầu của người bạn trai kia đang hạnh phúc chôn trong ngực bạn gái.

Xung quanh yên tĩnh hơn mười giây, sau đó đám sinh viên từng người đi tiếp về phía trước, có người nhìn một cái rồi quên, có người lại âm thầm hâm mộ đôi tình nhân ngọt ngào, cũng có người đi từ hâm mộ đến ghen ghét, trong lòng oán giận đi đâu cũng thấy có người khoe ân ái.

Tiếng mưa rơi ào ào, Mạnh Vãn quả thực 囧 muốn chết! Cô không nghĩ tới việc đột nhiên Lục Triều Thanh lại ôm cô lên, càng không nghĩ là tự mình đưa tay ấn đầu Lục Triều Thanh vào trong ngực. Trước ngực có cảm giác không đúng, Mạnh Vãn vội buông tay ra mới phát hiện, Lục Triều Thanh đang một tay ôm hai chân cô, một tay kia vẫn cầm dù vững vàng như cũ.

"Bỏ tôi xuống!" Cô nghiến răng nghiến lợi trên đầu anh.

Lục Triều Thanh còn không chưa kịp hoàn hồn, cô ấy, thật là mềm...

Mạnh Vãn dùng sức đấm vào vai anh.

Lục Triều Thanh tỉnh táo lại, vũng ngập khá sâu, anh sẽ không thả cô xuống. Không màng đến Mạnh Vãn đang giãy giụa, Lục Triều Thanh cứ thế ôm cô tiến về phía trước. Tư thế này, Mạnh Vãn chỉ cảm thấy mất mặt, may mắn là cây dù đang che trên đầu, cô tận lực giấu mặt dưới cánh dù. Lục Triều Thanh một tay ôm hai chân cô, lòng bàn tay dính sát vào đôi chân cô mát lạnh, do trọng lực lại thêm Mạnh Vãn không chịu yên tĩnh, Lục Triều Thanh cảm giác được cặp chân đó đang từ từ trượt xuống, vì thế chỗ tay anh đụng tới cũng càng ngày càng cao.

Lục Triều Thanh liền giơ cao thêm một chút.

Mạnh Vãn biến thành leo lên vai anh, vừa ngẩng đầu thì thấy phía sau có hai cô nữ sinh cười trộm dưới cánh dù.

Mặt Mạnh Vãn liền đỏ lên, khen nhầm anh ta, vẫn là bộ dáng người máy kia mà thôi, căn bản không biết cái gì gọi là biết thẹn.

Cũng may vũng ngập không dài lắm, rất nhanh hai người đã lội qua, Lục Triều Thanh không cần Mạnh Vãn thúc giục gì nữa, đem thả cô xuống.

Nếu không phải là trời đang mưa, Mạnh Vãn nhất định bỏ anh ta ở lại mà chạy mất.

"Tôi đẫ lội một lần rồi cần anh làm anh hùng chắc?" Mạnh Vãn nghiêm mặt, hung hăng châm chọc, anh có bản lĩnh thì đừng có gọi cô tới đưa dù đi.

"Xin lỗi." Lục Triều Thanh không biết ở bên này bị ngập, không thì anh cũng không gọi cô tới.

Mạnh Vãn liếc anh một cái, không nói chuyện nữa.

Hai người trực tiếp trở về tiểu khu.

Mạnh Vãn về nhà thì chuẩn bị nước ấm đi tắm, tắm xong đi ra thì thấy Lục Triều Thanh đã gửi cho cô một cái link, cô bấm vào xem thử, là một bài dạy cách đề phòng cảm mạo khi gặp mưa, ví dụ như tắm rửa ngâm chân sấy tóc các thứ, còn có một cái, uống trà gừng.

Rốt cục người máy còn có chút lương tâm.

Mạnh Vãn đơn giản đáp một câu "Cảm ơn".

Lục Triều Thanh trả lời trong một giây: Cô có biết nấu trà gừng không? Mạnh Vãn cho rằng anh yêu cầu cô nấu, nhíu nhíu mi: Không biết.

Cô không cảm thấy nhất định phải uống trà gừng, Lục Triều Thanh một gã đàn ông to xác như thế mà phải cẩn thận như vậy sao? Muốn uống tự mình nấu, đừng có hy vọng cô thật sự làm bảo mẫu cho anh.

Lục Triều Thanh không trả lời nữa, Mạnh Vãn thoải mái dễ chịu mà dựa vào thành giường, ôm notebook xem phim lướt Weibo.

Gần 10 giờ có người gõ cửa, Lục Triều Thanh còn gửi một cái WeChat: Là tôi.

Mạnh Vãn lười nhác nằm, hỏi anh: Có chuyện gì?

Lục Triều Thanh: Tôi nấu trà gừng rồi, cô ra lấy đi.

Mạnh Vãn nhìn chằm chằm chữ trong khung chat, hơi hoá đá.

Lục Triều Thanh lại còn nấu trà gừng?

Có điều, người ta cũng đã đưa tới cửa rồi thì cô cũng nên hưởng thụ.

Mạnh Vãn buông notebook, lật chăn, trên người cô đang mặc đồ ngủ dài cho đầu mùa thu, dù sao cũng chỉ là một công đi lấy chút trà, Mạnh Vãn cũng không thay quần áo.

Mở cửa, Lục Triều Thanh ngoài cửa đã thay một bộ quần dài áo sơmi, trong tay bưng một bát nước gừng ngọt lớn, bên trong lại còn thả mấy viên táo đỏ.

Người máy biết báo ân rồi, trong lòng Mạnh Vãn thoải mái hơn nhiều, vừa muốn nhận lấy thì cô bỗng chú ý tới ngoài cửa phòng Lục Triều Thanh đặt cái ô ướt sũng nước.

Mạnh Vãn kỳ quái: "Anh vừa ra ngoài à?"

Lục Triều Thanh nhìn bát nước gừng ngọt trong tay, giải thích: "Đi mua đường đỏ, gừng lát, táo đỏ."

Cô không biết nấu, Lục Triều Thanh tìm từ trên mạng công thức nấu nước gừng đường đỏ, trong nhà lại không có nguyên liệu nên anh liền đi xuống lầu mua.

Mạnh Vãn ngây dại, giật mình mà ngẩng đầu.

Lục Triều Thanh đưa bát đưa cho cô, lại nghĩ đến cái gì, anh nhíu nhíu mày: "Lần đầu tiên tôi nấu, hương vị hình như không đúng lắm." Không dễ uống.

Mạnh Vãn từng uống nước gừng ngọt, vị của nước gừng ngọt đều như vậy.

Kỳ thật những lời này của Lục Triều Thanh mà để cho luật sư Ngô nói thì chắc chắn là đang cố ý tranh công, thể hiện thành ý đối với đối tượng theo đuổi, nhưng lời từ trong miệng Lục Triều Thanh nói ra thì Mạnh Vãn biết rõ Lục Triều Thanh chỉ đang kể lại một sự kiện có thật, anh vốn không phải kiểu người quanh co hoa mỹ.

"Cảm ơn." Mạnh Vãn cười nhận bát nước.

Lục Triều Thanh bổ sung: "Đêm nay uống một chén, sáng mai lại uống một chén."

Mạnh Vãn muốn cười, nhìn anh trêu chọc: "Anh là một đại nam nhân, chỉ lội qua một vũng nước cũng sợ cảm mạo như vậy sao còn dầm mưa đi mua đồ."

Lục Triều Thanh nhìn xuống đôi chân dưới làn váy, bình tĩnh mà giải thích: "Tôi không cần, phụ nữ thân thể yếu ớt, tôi sợ cô cảm mạo."

Nụ cười trêu trọc của Mạnh Vãn liền ngừng lại bên khóe miệng.

Tức là anh ta vì cô mới nửa đêm dầm mưa đi xuống lầu mua nguyên liệu nấu trà gừng, cũng là lần đầu tiên vì cô học nấu cái này?

"Uống xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp lại." Lục Triều Thanh cũng muốn đi tắm rửa một cái, nói xong liền xoay người về nhà.

Trước khi anh quay đầu đóng cửa thì Mạnh Vãn đã đóng cửa nhà mình trước.

Bát nước ấm áp trong tay, không nóng, trà gừng đặc có khói nhẹ bay ra, Mạnh Vãn uống một ngụm, hương vị đó sao lại còn ngon hơn nước gừng mẹ nấu cho cô, không biết có phải là do có thêm táo đỏ hay không.

Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, Mạnh Vãn còn đang ngủ, Lục Triều Thanh lại gõ cửa đưa trà cho cô.

Mạnh Vãn dụi dụi mắt đi mở cửa.

Lục Triều Thanh quan sát thần sắc của cô, thấy Mạnh Vãn tóc tai hỗn độn, ngủ đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt mở không ra.

"Không cảm mạo chứ?" Lục Triều Thanh trực tiếp hỏi.

Mạnh Vãn lắc đầu, nhận lấy bát nước, nói câu cảm ơn rồi đóng cửa.

Lục Triều Thanh ngăn cô lại: "Tôi đi mua cơm sáng, cô muốn mua không?"

Mạnh Vãn nghĩ nghĩ, có thể có có thể không gật gật đầu, vừa ngáp vừa hỏi: "Anh đi đâu mua?"

Lục Triều Thanh có mấy quán ăn sáng để lựa chọn, hỏi Mạnh Vãn muốn ăn quán nào.

Mạnh Vãn nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn mì xào, bánh bao, với cả cháo của nhà ăn đại học Z."

Bởi vì có sinh viên làm thêm tiểu Thẩm ở tiệm mì nên Mạnh Vãn thường xuyên dùng thẻ nhà ăn của cô bé ấy mua cơm trưa, cơm chiều, chỉ có cơm sáng là ít được ăn, nhưng kỳ thật Mạnh Vãn vẫn luôn rất thèm thuồng, đáng tiếc buổi sáng tiểu Thẩm đều không đi làm, nhà ăn đại học Z cũng không có dịch vụ đưa cơm cho người ngoài trường.

Nhưng, Lục Triều Thanh là công nhân viên chức, có thẻ của trường, chỉ là hôm nay trời còn đang mưa, nhà ăn đại học Z lại cũng xa.

Mạnh Vãn hơi chột dạ, cô đưa yêu cầu này thật ra là đang coi Lục Triều Thanh là người theo đuổi của mình, hàng xóm bình thường có lẽ sẽ không quan tâm ngươi nhõng nhẽo cái gì, nhưng người theo đuổi thì đương nhiên muốn lấy lấy lòng cô gái của mình.

"Tôi đi mua." Lục Triều Thanh không do dự chút nào.

Mạnh Vãn dối lòng một chút: "Ăn sáng xong anh lại đi đại học Z, cứ đi đi về về như vậy có phiền quá không?"

Nếu Lục Triều Thanh là kẻ có miệng lưỡi trơn tru, biết nói hai câu lời ngon tiếng ngọt, ví dụ như vì em phiền phức kiểu gì anh cũng đều không ngại, nhưng giáo sư vật lý trẻ tuổi hiển nhiên là loại trời sinh thiếu cái miệng lưỡi trơn tru, thần sắc như thường mà đáp lại hai chữ: "Cũng tạm."

Mạnh Vãn trong lòng cười trộm.

Lục Triều Thanh đi mua cơm sáng, người Mạnh Vãn cũng không mệt nhọc, cô rửa mặt đánh răng, uống xong nước gừng ngọt, đi đến bên cửa sổ. Hôm nay mưa nhỏ hơn chút, tí tách tí tách, dưới lầu người đi làm lục tục đi ngang, mỗi người đều giương dù giống cây nấm di động, sau đó Mạnh Vãn thấy một bóng dáng đi ngược dòng người quay trở về, cô không nhìn thấy gương mặt dưới dù chỉ nhìn ra túi cơm hộp trong tay anh.

Vài phút sau, Lục Triều Thanh lại tới gõ cửa.

Mạnh Vãn xinh đẹp đi ra mở cửa.

Cô mặc một cái váy dài có đai in hoa, trẻ trung hoạt bát, tươi cười điềm mỹ: "Cảm ơn giáo sư Lục."

Lục Triều Thanh vừa mới nghĩ người ra mở cửa là Mạnh Vãn tóc tai tán loạn buồn ngủ, hiện tại lại nhìn thấy cô như vậy, Lục Triều Thanh liền ngây ngẩn cả người.

Cô cười rộ lên luôn rất đẹp.

"Cái nào là của tôi?" Mạnh Vãn coi như không phát hiện anh đang phát ngốc, nhìn hai túi cơm hộp trong tay anh, hỏi.

Lục Triều Thanh cúi đầu, đem đồ của cô cho cô.

Mạnh Vãn nhận lấy, chỉ vào bên trong hỏi: "Tôi đi vào đây?"

Lục Triều Thanh: "Được."

Mạnh Vãn cười đóng cửa.

Lục Triều Thanh tiếp tục ở cửa đứng một lát rồi mới xách bữa sáng của mình về nhà.

.

Bão lớn đi rồi, kì nghỉ quốc khánh dài hạn cũng tới, Mạnh Vãn cho nhên viên tiệm mì nghỉ làm, cô mang mẹ già đi Paris du lịch.

Buổi sáng ngày đầu tiên cô đi, Lục Triều Thanh ở nhà ăn không ngồi rồi, giáo sư Cao gửi tin an ủi: Không đi ra ngoài chơi sao?

Lục Triều Thanh: Không.

Giáo sư Cao: Hắc hắc, tôi với Lưu Niệm đang ở sân bay, lát nữa bay tới New Zealand.

Lục Triều Thanh: Vậy à.

Giáo sư Cao: Lúc về tôi mua quà cho cậu!

Lục Triều Thanh: Được.

Giáo sư Cao nhìn lịch sử trò chuyện, bỗng nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện không thể tiếp tục, nhưng cũng chẳng sao vì mục đích khoe khoang của anh đã đạt được rồi.

Đối tượng theo đuổi và đồng nghiệp đều đi du lịch, Lục Triều Thanh ở nhà một mình, hằng ngày cũng chỉ có thể thông qua vòng bạn tốt của Mạnh Vãn để nhìn thấy cô. Cô đi đến nơi nào cũng sẽ chụp ảnh, có đôi khi trên đầu thắt dải lụa uyển chuyển nhẹ nhàng, có đôi khi đội mũ nhỏ xinh đẹp, có đôi khi tóc dài bay múa theo cơn gió, nhưng bức ảnh nào cô cũng đều đang cười, đôi mắt long lanh giống như ẩn dấu những vì sao.

Chỉ là ảnh chụp thì không sống động, không cười đẹp như người thật.

Lục Triều Thanh không đi du lịch, suốt một tuần đều ngâm mình ở phòng tập thể thao.

Một ngày trước khi ngày lễ quốc khánh do pháp định kết thúc, Lục Triều Thanh gửi Mạnh Vãn WeChat: Ngày nào cô trở về?

Mạnh Vãn thật lâu sau mới nhìn thấy tin nhắn: Ngày mai.

Lục Triều Thanh xem dự báo thời tiết: Ngày mai có mưa, tôi ra sân bay đón cô.

Xe của anh đã nhận về tới nơi rồi còn chưa lái ra ngoài.

Mạnh Vãn lần này trả lời rất nhanh: Anh dám! Tôi về cùng với mẹ!

Lục Triều Thanh không hiểu: Có liên quan gì?

Mạnh Vãn: Tôi không muốn để mẹ biết anh theo đuổi tôi.

Lục Triều Thanh vẫn không hiểu, nhưng anh tôn trọng quyết định của Mạnh Vãn: Được, vậy tôi không đi đón nữa.

Mạnh Vãn ở tít Paris nhẹ nhàng thở ra, lại có chút tiếc nuối nhàn nhạt.

Nhưng vào lúc này, lại có tin nhắn mới gửi tới, vẫn là Lục Triều Thanh: Tôi có cơ bụng rồi.

Mạnh Vãn há hốc mồm.

Ngay sau đó Lục Triều Thanh gửi một tấm hình lại đây, hình ảnh hiện ra đang load, Mạnh Vãn đập điện thoại, gia hỏa này chắc sẽ không chụp hình cơ bụng gửi qua đây chứ?

"Vãn Vãn, lại đây chụp ảnh!" Mẹ Mạnh tìm được một vị trí lên hình đẹp, vẫy tay gọi con gái.

Mạnh Vãn nhanh chóng bỏ điện thoại di động vào túi xách rồi chạy tới bên cạnh mẹ.

Cả ngày hôm đó, Mạnh Vãn đều không có bấm mở khung chat của cô và Lục Triều Thanh, mãi tới tận tối lúc đã buồn ngủ, Mạnh Vãn mới do dự mà mở ra.

Sau đó, cô thấy ảnhLục Triều Thanh gửi cho cô.

Là icon "mỉm cười" mà Mạnh Vãn thường xuyên gửi cho anh......

Nội dung hiện lên là: Tôi có cơ bụng rồi, [mỉm cười]jpg.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện