Lục Cảnh cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu.
Hắn cố gắng mở mắt, trong bóng tối lộ ra chút ánh sáng, đại não đau đớn, cả linh hồn như đang rung động.
Có cái gì đó đang muốn thoát ra từ trong thân thể hắn.
Cảm giác này rất vi diệu, giống như chủ nhân cường đại đã trở lại, tên trộm xâm nhập phi pháp bị chủ nhân tống ra ngoài.
Ngay sau đó, Lục Cảnh bỗng thấy eo bụng đau nhói, hắn mở choàng mắt, ánh vào mi mắt là tia sáng ảm đạm.
Nhưng!
Lục Cảnh đờ mặt[1] sờ sờ eo bụng mình, chỗ đó hình như bị đánh mạnh. Tuy nhiên, chuyện này so với những gì diễn ra trước mắt hắn….
Chỉ là chuyện nhỏ! =_=
Lục Cảnh mím môi, bình tĩnh tự hỏi một lát, hắn hiện đang ở trong một căn phòng vô cùng xa hoa, là cái loại nhà giàu mới nổi đua đòi chưng diện ấy, ở giữa đặt một chiếc giường rất lớn, còn hắn thì chật vật ngã dưới giường.
Trên giường có ……
Lục Cảnh ghét bỏ bĩu môi, trên giường có một tên con trai, làn da trắng không khác gì trứng gà bóc, cả người trơn trượt … Tóm lại một lời khó nói hết, là một người đàn ông đầy phong thái ẻo lả. Cậu ta oan ức trừng một đôi mắt như mấy tiểu thịt tươi đang nổi trên mạng, rít the thé ném qua một cái gối đầu.
“Đêm nay không cho anh lên giường tôi!”
Excuse me?!
Vừa rồi chính tên này đã đạp mình một cước, Lục Cảnh mặt không đổi sắc bắt lấy gối đầu, sau khi ngửi thấy một mùi nước hoa quỷ dị bên trên, lập tức ghét bỏ vứt sang một bên.
Hắn không cho rằng bản thân mình không có mặt mũi đến mức ngay cả đàn ông trình độ này cũng muốn thượng.
Và quan trọng nhất, hắn là thẳng.
“Đúng, đây là giường của cậu.” Lục Cảnh theo lý đương nhiên gật đầu,“Cũng phải, thẩm mỹ của tôi không thể tồi tệ như thế, vậy thì tạm biệt, không hẹn gặp lại.”
Nói xong hắn quyết đoán rời đi, cũng không nhìn thấy khuôn mặt bị tổn thương và khiếp sợ của người đàn ông trên giường.
Lục Cảnh cảm thấy mọi chuyện có vẻ kỳ quái.
Hắn nhớ rõ, hắn bị tai nạn giao thông, vì sao hôn mê xong tỉnh lại trên người lại không có một vết thương nào? Lục Cảnh đứng ở cổng trầm ngâm tự hỏi một lát, sung sướng nhận ra mình có mang theo di động, hắn lục lọi danh bạ một hồi, thế nhưng phát hiện có rất nhiều cái tên chưa từng thấy qua.
Trong đó rõ ràng nhất, xếp đầu tiên còn ghi chú thêm một cái tên rất quá phận!
Lục Cảnh chấn kinh!
‘Cục cưng bé nhỏ’ là cái quỷ gì!?
Không cần đả kích hắn bằng mấy thứ quỷ quái như thế này chứ!
Lục Cảnh cảm thấy đây không phải là điện thoại của mình, may mắn hắn còn nhớ rõ số điện thoại của thằng bạn chí cốt.
Điện thoại chỉ mất một giây đã kết nối, bên kia lập tức ấn nghe, hơn nữa giọng điệu của thằng bạn mình còn vô cùng khiếp sợ.
“Lục Cảnh?!”
Lục Cảnh nhướn mày,“Triệu bảo bối, cậu sửng sốt như vậy là sao? Thân là nhân viên của tôi, ông chủ gọi điện thoại cho cậu có vấn đề gì à?”
“Triệu, Triệu bảo bối?” Bên kia run run lặp lại một lần.
“Được lắm Triệu Duy Sinh, nhiều năm quen biết, ông đây lôi kéo cậu thành như bây giờ, giờ thì biệt danh cũng không cho tôi gọi!” Lục Cảnh phẫn nộ chỉ trích,“Nói đi, muốn ăn đập lắm đúng không?”
Triệu bảo bối là biệt danh của Triệu Duy Sinh lúc học cấp ba do Lục Cảnh đặt, vóc người nhỏ, lại rất nghe lời, Lục Cảnh cảm thấy cậu giống như một bảo vật vậy.
Lục Cảnh cũng chỉ nói đùa thế thôi, nào biết bên kia trầm mặc một lát, ngay lúc hắn cho rằng tên nhóc kia có phải cúp máy rồi không, điện thoại bỗng truyền đến một tiếng nấc nghẹn ngào tinh tế.
“Má nó, Triệu bảo bối cậu làm cái gì đấy?!”
“Lục, Lục Cảnh, cậu, cậu đang ở đâu?!” Lời nói ra không được liền mạch, Lục Cảnh cách thiên sơn vạn thủy cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ khóc đến mắt sưng mũi đỏ của người bên kia.
“Gì? Tớ ở đâu? Aizz, tớ cũng không biết, mẹ nó đây là chỗ quái quỷ gì không biết, vừa mới tỉnh lại đã thấy một thằng con trai nằm ở trên giường, hù chết ông đây! Ông trời của tôi ơi, đại bảo bối ơi cậu đừng có khóc, tớ ở bên này còn nghe rõ tiếng khóc đấy! Ông lớn của tôi ơi……”
Còn chưa nói xong, bên kia truyền đến một câu đánh gãy lời hắn.
“Lục Cảnh, tớ biết người kia không phải là cậu mà!”
Lục Cảnh sửng sốt, hắn cảm thấy có gì đó sai sai?
Hắn cố gắng mở mắt, trong bóng tối lộ ra chút ánh sáng, đại não đau đớn, cả linh hồn như đang rung động.
Có cái gì đó đang muốn thoát ra từ trong thân thể hắn.
Cảm giác này rất vi diệu, giống như chủ nhân cường đại đã trở lại, tên trộm xâm nhập phi pháp bị chủ nhân tống ra ngoài.
Ngay sau đó, Lục Cảnh bỗng thấy eo bụng đau nhói, hắn mở choàng mắt, ánh vào mi mắt là tia sáng ảm đạm.
Nhưng!
Lục Cảnh đờ mặt[1] sờ sờ eo bụng mình, chỗ đó hình như bị đánh mạnh. Tuy nhiên, chuyện này so với những gì diễn ra trước mắt hắn….
Chỉ là chuyện nhỏ! =_=
Lục Cảnh mím môi, bình tĩnh tự hỏi một lát, hắn hiện đang ở trong một căn phòng vô cùng xa hoa, là cái loại nhà giàu mới nổi đua đòi chưng diện ấy, ở giữa đặt một chiếc giường rất lớn, còn hắn thì chật vật ngã dưới giường.
Trên giường có ……
Lục Cảnh ghét bỏ bĩu môi, trên giường có một tên con trai, làn da trắng không khác gì trứng gà bóc, cả người trơn trượt … Tóm lại một lời khó nói hết, là một người đàn ông đầy phong thái ẻo lả. Cậu ta oan ức trừng một đôi mắt như mấy tiểu thịt tươi đang nổi trên mạng, rít the thé ném qua một cái gối đầu.
“Đêm nay không cho anh lên giường tôi!”
Excuse me?!
Vừa rồi chính tên này đã đạp mình một cước, Lục Cảnh mặt không đổi sắc bắt lấy gối đầu, sau khi ngửi thấy một mùi nước hoa quỷ dị bên trên, lập tức ghét bỏ vứt sang một bên.
Hắn không cho rằng bản thân mình không có mặt mũi đến mức ngay cả đàn ông trình độ này cũng muốn thượng.
Và quan trọng nhất, hắn là thẳng.
“Đúng, đây là giường của cậu.” Lục Cảnh theo lý đương nhiên gật đầu,“Cũng phải, thẩm mỹ của tôi không thể tồi tệ như thế, vậy thì tạm biệt, không hẹn gặp lại.”
Nói xong hắn quyết đoán rời đi, cũng không nhìn thấy khuôn mặt bị tổn thương và khiếp sợ của người đàn ông trên giường.
Lục Cảnh cảm thấy mọi chuyện có vẻ kỳ quái.
Hắn nhớ rõ, hắn bị tai nạn giao thông, vì sao hôn mê xong tỉnh lại trên người lại không có một vết thương nào? Lục Cảnh đứng ở cổng trầm ngâm tự hỏi một lát, sung sướng nhận ra mình có mang theo di động, hắn lục lọi danh bạ một hồi, thế nhưng phát hiện có rất nhiều cái tên chưa từng thấy qua.
Trong đó rõ ràng nhất, xếp đầu tiên còn ghi chú thêm một cái tên rất quá phận!
Lục Cảnh chấn kinh!
‘Cục cưng bé nhỏ’ là cái quỷ gì!?
Không cần đả kích hắn bằng mấy thứ quỷ quái như thế này chứ!
Lục Cảnh cảm thấy đây không phải là điện thoại của mình, may mắn hắn còn nhớ rõ số điện thoại của thằng bạn chí cốt.
Điện thoại chỉ mất một giây đã kết nối, bên kia lập tức ấn nghe, hơn nữa giọng điệu của thằng bạn mình còn vô cùng khiếp sợ.
“Lục Cảnh?!”
Lục Cảnh nhướn mày,“Triệu bảo bối, cậu sửng sốt như vậy là sao? Thân là nhân viên của tôi, ông chủ gọi điện thoại cho cậu có vấn đề gì à?”
“Triệu, Triệu bảo bối?” Bên kia run run lặp lại một lần.
“Được lắm Triệu Duy Sinh, nhiều năm quen biết, ông đây lôi kéo cậu thành như bây giờ, giờ thì biệt danh cũng không cho tôi gọi!” Lục Cảnh phẫn nộ chỉ trích,“Nói đi, muốn ăn đập lắm đúng không?”
Triệu bảo bối là biệt danh của Triệu Duy Sinh lúc học cấp ba do Lục Cảnh đặt, vóc người nhỏ, lại rất nghe lời, Lục Cảnh cảm thấy cậu giống như một bảo vật vậy.
Lục Cảnh cũng chỉ nói đùa thế thôi, nào biết bên kia trầm mặc một lát, ngay lúc hắn cho rằng tên nhóc kia có phải cúp máy rồi không, điện thoại bỗng truyền đến một tiếng nấc nghẹn ngào tinh tế.
“Má nó, Triệu bảo bối cậu làm cái gì đấy?!”
“Lục, Lục Cảnh, cậu, cậu đang ở đâu?!” Lời nói ra không được liền mạch, Lục Cảnh cách thiên sơn vạn thủy cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ khóc đến mắt sưng mũi đỏ của người bên kia.
“Gì? Tớ ở đâu? Aizz, tớ cũng không biết, mẹ nó đây là chỗ quái quỷ gì không biết, vừa mới tỉnh lại đã thấy một thằng con trai nằm ở trên giường, hù chết ông đây! Ông trời của tôi ơi, đại bảo bối ơi cậu đừng có khóc, tớ ở bên này còn nghe rõ tiếng khóc đấy! Ông lớn của tôi ơi……”
Còn chưa nói xong, bên kia truyền đến một câu đánh gãy lời hắn.
“Lục Cảnh, tớ biết người kia không phải là cậu mà!”
Lục Cảnh sửng sốt, hắn cảm thấy có gì đó sai sai?
Danh sách chương