Nhiệt độ trên người Châu Sâm giống như muốn đem Ông Như Mạn đốt cháy, cơ thể cậu nặng nề ép sát lên người cô, đè xuống từng chút từng chút, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Đã qua rất lâu, theo lý mà nói những cậu thiếu niên vừa được khai trai đáng lẽ sẽ chẳng kiên trì được mấy hồi, thế nhưng Châu Sâm lại không như vậy, không chỉ hành cô đến phát điên, mà còn hoàn toàn không biết thỏa mãn, Ông Như Mạn dường như thấy lại quá trình kịch liệt vào một đêm kia, rốt cục đã hiểu tại sao buổi sáng thức dậy cổ họng không thể nói nên lời.

Từng trận khoái cảm truyền đến liên hồi, ngón chân cô cuộn chặt lại, hai chân vô thức muốn khép vào, nhưng lại bị cậu giữ chặt buộc phải mở ra, đung đưa theo từng chuyển động của cậu.

"Không được... A Sâm... không được..." Cả người Ông Như Mạn mềm nhũn, tâm trí dường như phiêu bạt ở nơi đâu.

"Thêm một phút nữa thôi." Châu Sâm qua quýt trả lời, động tác không hề chậm đi chút nào, ngược lại bởi vì tiếng cầu xin của cô mà càng hưng phấn hơn.

Nói cái gì mà một phút, kết quả làm đến lúc cô sắp ngất đi mới dừng lại.

Cậu gục đầu vào hõm vai cô, phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng.

Khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn bao giờ hết.

Cả người vẫn còn đang trong cảm giác cao trào, cô nghe thấy từng nhịp tim cậu vững chãi đập mạnh trên người mình, khiến cô cảm thấy một sức sống trẻ trung mãnh liệt.

Một lúc sau, Ông Như Mạn mới hoàn hồn nhìn trần nhà, nhưng tay vẫn đặt trên lưng cậu, có lúc khẽ vuốt nhẹ một cái.

"Thoải mái không?" Châu Sâm có chút ngại ngùng, lúc hỏi câu này ra miệng, đầu vẫn còn chôn chặt trong hõm vai cô.

Thoải mái, xưa nay chưa từng thoải mái đến thế.

Trước kia khi ở cùng Vinh Lãng, hai người đều có chút "tương kính như tân", nhất là Vinh Lãng, có vẻ như anh ta thường bị dáng vẻ nghiêm túc hàng ngày của Ông Như Mạn ảnh hưởng, cho nên chưa bao giờ làm ra hành động gì quá phận, cả hai giống như những đôi vợ chồng đã ở cùng nhau mấy năm, nhàn nhạt qua ngày, trên giường cũng không có lấy một chút đam mê.

Không biết buổi tối hôm say rượu đó, Châu Sâm đã mang cơ thể cô ra làm thí nghiệm bao nhiêu lần, khiến cho bản thân mình ghi nhớ hết tất cả những điểm mẫn cảm trên người cô, cho nên lần này chẳng cần tốn nhiều công sức, cậu đã nhanh chóng đem Ông Như Mạn đánh đến không còn chút phòng tuyến nào, đành phải mặc kệ cậu muốn làm gì liền làm nấy.

Thử qua một vài tư thế, kết quả tư thế mà cậu thích nhất vẫn là tư thế nguyên thủy, như vậy khoảng cách của hai người sẽ được kéo tới sít sao.

Một lúc sau, cảm giác lâng lâng phiêu lãng trên người Ông Như Mạn mới dần dần rút đi, suy nghĩ lúc này mới trôi dạt trở lại.

Châu Sâm lại một lần nữa hỏi cô có thoải mái hay không? (Đouma nhây lắm em, best nhây của năm đấy rồi =)))))))))

Ông Như Mạn trốn không được đành nhỏ giọng ừm một tiếng.

Châu Sâm giống như con chó nhỏ vừa được khen ngợi, chỉ tiếc không có đuôi để vẫy mà thôi, khuôn mặt bởi vì vậy cũng đỏ ửng lên, khóe mắt cũng mang theo ánh nhìn ẩm ướt.

Cậu chống người nhổm dậy nhìn cô, một lúc sau lại cúi xuống hôn lên chóp mũi cô một cái.

"Chị Như Mạn, chúng ta như thế này có được tính là ở bên nhau rồi, đúng không?"

Ông Như Mạn nhẹ nhàng đẩy bờ vai cậu, Châu Sâm cọ cọ mấy cái, sau đó mới nghiêng người nằm xuống, mắt vẫn chăm chú nhìn sắc mặt cô.

"Mấy giờ rồi?" Ông Như Mạn hỏi.

Châu Sâm với tay lấy điện thoại mở ra xem, đã gần ba giờ sáng.

Ông Như Manh cũng nhìn thấy, sau đó nằm yên trở lại, để Châu Sâm lau người giúp mình.

Cô nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy định đi tắm rửa.

"Chị Như Mạn? Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

Ông Như Mạn quay người lại, đối mặt nhìn Châu Sâm.

Cậu chỉ vừa mười tám tuổi, đang trong quá trình từ một cậu bé chuyển thành một người đàn ông. Khuôn mặt này trong ký ức của cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, góc cạnh hơn, nhưng cũng vẫn dễ nhìn như trước.

Cái nhìn của Ông Như Mạn khiến cho Châu Sâm có chút dự cảm bất an trong lòng.

Quả nhiên, đáp án của cô hoàn toàn vượt ngoài dự liệu.

"Không phải."

Châu Sâm cứng đờ người, không thể tin được sững sờ nhìn cô. Ông Như Mạn cũng có một khoảnh khắc dao động.

"Cậu có thể chọn rời đi, chúng ta coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, hoặc có thể chọn duy trì mối quan hệ như thế này, đến lúc cậu tìm được người cậu thực sự thích."

Cô có ý gì?

Không muốn cậu là bạn trai, mà chỉ muốn duy trì mối quan hệ thể xác thuần túy? Nếu không thì coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra?

Đây không giống như tính cách của Ông Như Mạn, cô căn bản không bao giờ nghĩ tới chuyện cùng một người khác phát sinh loại quan hệ như thế này.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên quyết định như vậy?

Chẳng lẽ cô nghĩ cậu chỉ bởi vì cơ thể của cô hay sao?

Vẻ mặt Châu Sâm mờ mịt, ngẩn người, khóe mắt giống như có nước, tựa hồ chỉ chớp một cái sẽ rơi. Ông Như Mạn nhìn bộ dáng của cậu như vậy, trong lòng cũng chẳng hề dễ chịu gì.

Thế nhưng cô thực sự không muốn lại bắt đầu một mối quan hệ mới, bản tính chiếm hữu của cô quá mạnh, lòng nghi ngờ lúc nào cũng giày vò cô, mà đàn ông thì có được mấy người đáng tin cậy? Đối với bọn họ, chỉ cần chưa phát sinh quan hệ xác thịt thì cũng không coi như là vượt quá giới hạn cho phép.

Được như Vinh Lãng đã là hiếm rồi, mà cô còn không chịu được, chứ đừng nói đến những người khác.

Đối với Châu Sâm, có lẽ đây là tình cảm ngây thơ của tuổi trẻ, hoặc là bởi vì mới được nếm thử cảm giác kia mà sinh ra lòng hứng thú với cô, nhưng bất kể là dạng nào, chắc chắn cũng chẳng thể lâu dài được. Mà cô hiện tại đang độc thân, cô cũng có nhu cầu sinh lý, không muốn yêu đương, ở đây lại có một người có thể thỏa mãn yêu cầu của mình, hơn nữa Châu Sâm mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng năng lực so với Vinh Lãng còn có đôi phần mạnh hơn.

Cho dù cậu chọn thế nào, Ông Như Mạn cũng đều đồng ý.

Mà đối với sự hiểu biết của cô về Châu Sâm, cả hai vế này đối với cậu đều khó lòng chấp nhận.

Ông Như Mạn vốn nghĩ cậu sẽ rất tức giận, sau đó sẽ mất lòng tin đối với cô. Như vậy cũng tốt, giải quyết dứt điểm, đối với cả hai đều chỉ lợi mà không hại gì.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn đến bộ dáng tổn thương của Châu Sâm, trong mắt cô lại thể hiện sự dao động rõ ràng.

Cô vẫn chưa nhận ra, trái tim mình đã dần dần bị cậu nắm lấy.

Dường như Châu Sâm đã ngay lập tức đoán ra suy nghĩ của cô, nhưng trên mặt vẫn cố gắng không để lộ chút cảm xúc nào, vẫn như cũ bày ra dáng vẻ ủy khuất và luống cuống.

"Chị Như Mạn..." Châu Sâm cắn chặt răng, tầm mắt dừng trên sàn nhà, tựa hồ như đang cố gắng kiềm chế.

Ông Như Mạn đã sẵn sàng nghe cậu từ chối.

"Được. Em chọn vế thứ hai."

Vế thứ hai, chính là duy trì mối quan hệ như thế này, đến lúc cậu tìm được người cậu thực sự thích.

Ông Như Mạn nghe xong liền giật mình một chút, giống như không ngờ tới cậu lại chọn lựa như vậy.

"Nếu là loại quan hệ này, vậy có phải em nên thực hiện nghĩa vụ của mình rồi không?" Vẻ mặt Châu Sâm lạnh lùng, tiến lên áp sát cô.

Ông Như Mạn còn chưa kịp nói câu nào, môi đã bị phủ kín.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện